[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Chương 6 : Thiết kiếm Chấn Thiên Nam Hồi 5
Người đăng: door
.
Nhưng như vậy đã chậm, Ngũ Định Viễn kịp nhảy lên ngựa chạy trốn.
Chúng nhân Côn Luân lập tức lên ngựa, phong tỏa bốn phương tám hướng ào ào đuổi theo, Ngũ Định Viễn ra roi thúc ngựa, chợt nghe có ám khí tiếng xé gió phía sau, vội vàng ném "Phi Thiên Ngân Thoa " ngược lại.
Chỉ nghe "Đương" một tiếng vang lên, không ngờ đã đỡ được ám khí. Ngũ Định Viễn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người kêu to:
- Hảo tiểu tử! Ta là Hứa Lăng Phi Phi Kiếm, ngươi có gan thì đứng lại tiếp!
Người này chính là một trong Côn Luân thập tam kiếm. Ngũ Định Viễn thầm kêu khổ, không biết còn bao nhiêu cao thủ đuổi theo phía sau.
Hắn chợt thấy phía trước không còn đường, là một khe núi cao ngất, ở giữa là một con sông sâu. Sau lưng có truy binh, nhất thời không biết sao cho phải nên đành nhảy xuống ngựa. Nước sông trong cốc chảy xiết, quái thạch lởm chởm, nếu nhảy xuống sợ rằng sẽ va vào đá mà tận số ngay tại trận. Huống chi hắn từ nhỏ sinh trưởng tại Tây bắc, nào có biết thủy tính?
Tai nghe phía sau hô quát không ngừng, Ngũ Định Viễn nhìn lại, hơn mười hảo thủ đã vọt tới. Từng người mắt lộ ra hung quang như không giết hắn thì không thể cam tâm. Ngũ Định Viễn tự biết nếu để đám người này bắt được, không chỉ mất tánh mạng mà chỉ sợ trước khi chết còn phải chịu nhục hơn nữa, thầm nghĩ:
- Trước sau đều là đường chết, nếu nhảy xuống sông, không chừng còn có một đường sinh cơ!
Hắn không nghĩ ngợi nhiều, liền phi thân nhảy xuống khe núi.
Đám người Côn Luân Sơn kinh hãi, chỉ thấy hai người phi thân xông về phía trước, một người là "Kiếm Lãng" Lưu Lăng Xuyên. Kẻ còn lại thân pháp nhanh hơn, chính là "Kiếm Hàn" Kim Lăng Sương, hai người tay vội kéo lưng áo Ngũ Định Viễn nhưng đã chậm một bước, chỉ thấy thân thể Ngũ Định Viễn rơi thẳng xuống dòng sông chảy xiết, chốc lát liền đã chìm vào trong nước. Đám người tuy lo lắng nhưng lúc này không còn biện pháp, cũng chỉ có đứng trên khe núi nhìn xuống than thở.
Chỉ chốc lát sau chưởng môn Trác Lăng Chiêu cũng đã đến, y thấy đám người ra tay không công, không khỏi giận dữ xoay mình, quát:
- Người đâu?
Chúng môn nhân hộ thẹn trong lòng, cúi đầu.
Hứa Lăng Phi nói:
- Chưởng môn sư huynh, Ngũ Định Viễn không muốn sống nữa, không ngờ lại nhảy xuống vực...
Chưa dứt lời thì trên mặt Trác Lăng Chiêu đã ăn một cái bạt tai, trước mắt hắn nổ đom đóm muốn ngã sấp xuống, người bên cạnh phải đỡ lấy hắn.
Kim Lăng Sương thấy sắc mặt chưởng môn bất thiện, vội nói:
- Chúng ta men theo đáy cốc tìm kiếm, mò lấy thi thể tiểu tử này.
Mọi người thấy chưởng môn nhân mặt lộ sát khí, Trong lòng đều rất sợ hãi, vội vàng đáp ứng một tiếng rồi tự tìm kiếm đường leo xuống vách núi.
Cũng may là mạng Ngũ Định Viễn còn chưa tuyệt, nhảy xuống vực thì rơi thẳng vào trong nước. Tuy không va phải nham thạch nhưng nước sông chảy chảy xiết, hắn không quen thủy tính liền bị cuốn đi. Sóng đánh quất hắn tới một tảng đá rất lớn, Ngũ Định Viễn muốn né tránh nhưng không được, chỉ có trơ mắt nhìn bản thân đụng tảng đá lớn, chỉ cần đụng vào thì không phải óc vỡ toang cũng ngất đi, chết đuối trong nước.
Đang lúc nguy nan, chợt thấy có một góc sắc nhọn trên tảng đá lớn khác. Ngũ Định Viễn mừng rỡ, vội vàng ném ra "Phi Thiên Ngân Thoa " quấn vào góc nhọn, lôi kéo một hồi thì dừng thân. Hai tay của hắn vững vàng cầm đuôi "Phi Thiên Ngân Thoa" chậm rãi kéo, khó khăn lại gần khối đá khổng lồ thì thấy lại có một huyệt động, Ngũ Định Viễn thở hồng hộc leo vào trong. Nếu không phải trong khối đá có một huyệt động, chắc chắn hắn đã bị dòng nước xiết cuốn đi, nếu không va vào đá mà chết thì tất sẽ cũng bị chúng nhân Côn Luân phát giác ra.
Ngũ Định Viễn nghe thấy môn nhân Côn Luân Sơn đang trên bờ kêu to, tìm kiếm hắn chung quanh. Chỉ một lúc sau có người buộc dây tụt xuống đáy vực. Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
- Nguy hiểm thật! Nếu không phải huyệt động này cực kỳ ẩn mật, hôm nay tất nhiên bị mất mạng ở đây.
Chúng nhân Côn Luân tìm khắp nơi mà không thấy Ngũ Định Viễn thì lớn tiếng la hét, đoạn nháo nhắc nhìn lên bầu trời tối đen. Xa xa truyền đến Lý Thiết Sam gầm thét, lại nghe một người nói:
- Đem nhóm người này áp tải trên núi như kế hoạch!
Nghe không rõ là âm thanh của ai, Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
- Đại danh của Linh Âm đại sư rất lớn, Côn Luân Sơn không dám tùy ý thương tổn. Hy vọng đại sư cùng Lý trang chủ có thể bình an vô sự.
Hắn tự biết đang ở hiểm địa, không dám vọng động, đơn giản ở trong động ngủ một hồi.
Khi tỉnh thì bốn phía tối đen, đã là ban đêm. Chỉ nghe nước chảy cuồn cuộn, hắn thấy bàn tay ngâm nước sông đã bị tróc da, lại thêm trong bụng đói khát. Nghe chung quanh không tiếng động, tựa hồ Côn Luân Sơn đã đi xa liền muốn nghĩ cách lên bờ.
Đang muốn ra khỏi động, chợt nghe một người nói:
- Không biết tiểu tử này bị lũ cuốn tới nơi nào! Chưởng môn sư bá còn muốn chúng ta đợi ở chỗ này, thật sự là khó hiểu!
Thanh âm kia trên đỉnh sông, Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
- Nguy hiểm thật! Nếu ra sớm một lát đã bị phát giác.
Lại nghe một người nói:
- Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, may là nơi này chỉ có hai người chúng ta, nếu để những người khác nghe thấy được, ta và ngươi còn mạng sao?
Người lên tiếng ban đầu mắng:
- Tiểu Hà ngươi chính là hạng vô dụng, mới để cho đám kia súc sinh Lưu Tam kiêu ngạo như thế! Đêm đó tại Yến Lăng tiêu cục, chính là đám người bọn hắn cưỡng gian bức cung. Chúng ta là một danh môn đại phái, chỉ sợ danh tiếng tương lai…
Hắn còn muốn nói, lại nghe tên còn lại thấp giọng:
- Đừng nói nữa, có người đến!
Quả nhiên có tiếng ngựa chạy lại gần, một người kêu lên:
- Hà sư đệ, Vạn sư đệ, giờ Tý đã qua, có thể trở về rồi!
Hai người kia đáp:
- Dạ. Tiếp theo tiếng vó ngựa lại vang lên, ba người kia đồng loạt đi.
Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
- Thì ra Côn Luân Sơn còn có kẻ chính trực, chẳng biết tại sao bị ép tới không ngóc đầu lên được.
Hắn đói khát trong bụng, quyết định lên bờ nhưng nước chảy xiết cực kỳ khó khăn. Ngũ Định Viễn lần theo những tảng đá, uống không ít nước cuối cùng cũng leo lên bờ. Hắn nằm tại bờ sông thở hổn hển một trận, không dám vội trèo lên cốc, sợ đám người Côn Luân Sơn đi rồi quay lại. Nghỉ trong cốc một hồi, mới dùng Ngân thoa đánh bắt mấy con cá giữa sông, sợ bại lộ hành tung nên không dám nhóm lửa, liền trực tiếp ăn sống.
Ngũ Định Viễn ăn mấy con cá thì khí lực dần dần hồi phục, liền tháo đai lưng xuống kiểm tra. Từ lúc hắn biết được đai ngọc cất dấu một đại bí mật thì thủy chung chưa từng có lúc rảnh rỗi. Lúc này không còn người nào quấy rầy, hắn liền cẩn thận suy tư, đem đai ngọc lật qua lật lại, không biết rốt cuộc nó có gì cổ quái mà khiến mệnh quan triều đình, võ lâm cao thủ cướp đoạt.
Ngũ Định Viễn dùng sức lôi kéo hai đầu dây lưng, trong ánh trăng thì thấy bên trong tựa hồ ẩn dấu vật nào đó. Hắn rùng mình, nhớ tới điển cố Hán Hiến Đế thời Tam quốc lấy vạt áo chiếu hạ chỉ sát Tào. Tinh thần Ngũ Định Viễn rung lên, vội dùng Ngân thoa cắt đai ngọc, nhẹ nhàng lắc quả nhiên rớt xuống một vật.
Ngũ Định Viễn cầm lấy lên nhìn kỹ, chỉ thấy vật kia được bọc kỹ bởi một lớp giấy dầu, cầm ở trong tay rất nhẹ. Ngũ Định Viễn hít một hơi thật sâu, cẩn thận từng li từng tí lột bỏ giấy dầu, chỉ thấy bên trong có một cái túi nho nhỏ. Theo như công sức bỏ ra để làm đai ngọc, sẽ không khó khăn hiểu được dụng tâm của chủ nhân. Ngũ Định Viễn thầm hít một hơi thật sâu, liền mở túi ra, rốt cục trong này có bí mật gì mà liên quan đến mấy chục nhân mạng, thậm chí còn "Liên quan đến số mệnh thiên hạ "!
Hai tay hắn run rẩy, chậm rãi đem đồ trong túi lấy ra. Hắn tập trung nhìn vào thì không khỏi có điểm thất vọng, đồ vật kia rất mình thường, chỉ là một tấm da dê mong mỏng.
Ngũ Định Viễn lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ:
- Tấm da dê này được cất dấu cẩn thận như thế, như vậy ắt có chỗ đặc biệt.
Hắn nghĩ vậy tinh thần lại là rung lên, vội vàng xem xét da dê, chỉ thấy phía trên vẽ một bức địa đồ Tây cương, ở trên xanh xanh vàng vàng, ở giữa còn có một đường màu hồng quanh co, không biết ám chỉ điều gì.
Ngũ Định Viễn mừng rỡ, da dê này tất nhiên là ghi lại bí mật trọng đại, mới có thể dẫn tới số đông nhân mã cướp bóc. Từ ánh trăng nhìn lại, chỉ thấy trên da dê viết chữ chi chít, hắn muốn đọc nhưng kinh ngạc phát giác không hiểu một chữ, không ngờ tấm mật đồ này dùng văn tự ngoại quốc viết thành. Ngũ Định Viễn không xuất thân thông dịch thì có thể nào đọc được?
Ngũ Định Viễn si ngốc nhìn tâm da dê như một cuốn thiên thư gì đó, nghĩ đến bản thân mấy ngày nay khốn khổ hung hiểm, kết cục cuối cùng lại từ bộ đầu thành đào phạm mà không rõ nguyên do?
Hắn trở nên bực bội, trong lòng dâng lên cơn giận dữ gnhư bị người đùa bỡn một hồi. Bản thân bỏ quan, Yến Lăng tiêu cục bị giết toàn gia rốt cuộc vì cái gì? Cái gì gọi là quan hệ số mệnh thiên hạ? Cái gì gọi là không hề tầm thường? Vì thứ giống thiên thư này đã hại chết bao nhiêu người?
Côn Luân Sơn là người điên, Tri phủ Lục Thanh Chính là người điên, Tề Nhuận Tường cũng là người điên!
Ngũ Định Viễn thở dài, có lẽ chính hắn cũng là một người điên.
Hắn nhắm hai mắt, ngồi xuống ôm đầu thầm nghĩ:
- Lúc này giải không ra bí mật trên da dê, phải làm thế nào để báo thù rửa hận cho mọi người? Ta hiện nay chỉ có cừu nhân, không một bằng hữu đáng tin cậy, ngày sau lại phải tìm nơi nào nương tựa?
Trời đất tuy lớn, lại không chỗ cho hắn dung thân.
Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng, lại nghĩ:
- Ngũ Định Viễn a Ngũ Định Viễn, ngày thường ngươi khoa trương thủ đoạn bản thân như thế nào, lịch duyệt phong phú làm sao. Ngày nay thân trong tuyệt cảnh, ngươi làm sao để sửa lại án xử sai? Không lẽ cứ như vậy chết ở chỗ này sao?
Hắn mở hai mắt dùng tậm nhìn kỹ tấm da dê, chỉ thấy văn tự ngoại quốc quanh co khúc khuỷu trên da dê tựa hồ đang nhảy múa, không ngừng cười nhạo hắn. Ngũ Định Viễn nhớ tới di ngôn của Tề Bá Xuyên trước khi chết, trong lòng đau xót, nước mắt không khỏi giọt xuống. Trong lòng hắn đau khổ, quát to một tiếng, đem da dê đai ngọc vò thành một đám, dùng sức ném ra ngoài.
Liền vào lúc này, chợt thấy không trung lại có bay một tấm lụa mỏng, Ngũ Định Viễn chấn động trong lòng, vội vàng bắt lấy. Hắn cúi đầu nhìn kỹ, không ngờ trên lụa mỏng viết chữ Hán. Ngũ Định Viễn mừng rỡ, thầm nghĩ:
- Trời không tuyệt đường ta! Thứ này chắc chắn có bí mật.
Hắn đem đai ngọc kiểm tra lại một trận, giờ mới hiểu được trong đai ngọc này còn mang thêm vật ngầm chỉ dẫn. Tấm lụa mỏng giấu ở bên trong, do hắn nhất thời tức giận kích động nên phát giác ra, thẳng đến khi vò đai ngọc thành một đoàn dùng sức ném, tấm lụa mỏng mới bay ra.
Ngũ Định Viễn cầm tấm lụa mỏng trong tay, thầm nghĩ:
- Lão Thiên có mắt, chỉ mong vật này có thể chỉ cho ta một con đường sống, thay già trẻ toàn gia Tề gia báo thù, cũng thay chính ta sửa lại án sai oan khuất.
Toàn thân hắn phát run, hít một hơi thật sâu liền cúi đầu đọc, thấp giọng thì thầm:
- Vương đại nhân Ninh công túc hạ, ta tới Tây cương đã hơn ba năm, cuối cùng không thẹn sự ủy thác…
Hắn nhảy dựng lên, cười to nói: "Có chữ viết! Có chữ viết! Ha ha! Ha ha!" Còn nhớ tới bản thân còn đang ở hiểm địa, vội vàng che miệng lại ngồi xuống.
Ngũ Định Viễn bình tâm tĩnh khí, một lần nữa đọc:
- Vương đại nhân Ninh Công túc hạ, ta tới Tây cương hơn ba năm, cuối cùng không thẹn sự ủy thác của đại nhân ngày trước, khó khăn tìm được vật ấy, ta tin tưởng chắc chắn vật ấy chứng minh được mưu đồ của Giang Sung năm xưa, Giang Sung đã phụ sự ủy thác của bệ hạ, vì tánh mạng bản thân mà để mất ngàn dặm đất đai tươi đẹp của của non sông xã tắc ta. Bằng vào vật chứng này, Bát Hổ dù hoành ác lâu ngày, ngày chấn trọng triều cương cũng không còn xa.
Trong lòng Ngũ Định Viễn cả kinh, Giang Sung nọ chính là đệ nhất quyền thần đương triều, hắn ở Tây Lương xa xôi nhưng cũng từng nghe nói tên người này. Không ngờ da dê này liên quan rộng đến như thế, thật sự là bất ngờ. Ngũ Định Viễn lấy lại bình tĩnh, lại đọc tiếp.
- Lúc này vây cánh gian nịnh bao trùm thiên hạ, không gì có thể ngăn chặn. Nhưng vật ấy vừa đã hiện thế thì khí số gian đảng đã hết, thành ra thiên đại vui mừng cho xã tắc. Đại nhân vốn vì nạn tứ thế tam công mà quên vinh hoa, độc thân mà kháng lũ yêu khiến thiên hạ ai ai cũng kính ngưỡng. Đệ mặc dù quan khinh người bỉ cũng biết chút nghĩa tiết, không cầu bản thân chỉ mong cầu nhân được nhân, đại nhân nên cười dài tán thưởng, không nên vì ta mà đau thương.
- Ta chết không tiếc, tất không phụ lòng, vật ấy cuối cùng trình tay đại nhân. Rõ ràng Minh công cử chỉ hào phóng, giống như xuân lôi trảm gian trừ ác, chúng ta đâu nên trù trừ nữa thay?
Lại nhìn kí tên người, thấy là:
- Đệ Lương Tri Nghĩa khấu đầu lạy bái.
Nhìn thấy ba chữ "Lương Tri Nghĩa", toàn thân Ngũ Định Viễn như sét đánh, nhất thời tâm tư như nổi sóng.
Không những hắn có biết người viết lá thư này, hơn nữa còn có quan hệ sâu đậm! Lương Tri Nghĩa chính là thượng cấp cũ của hắn, là Lương Châu Tri phủ tiền nhiệm, hai năm trước bỗng chết bất đắc kỳ tử trong phủ. Lúc ấy Ngũ Định Viễn mang chức vụ trong người, còn từng dò hỏi qua Lương phu nhân về nguyên nhân cái chết, nhưng không biết sao Lương gia không muốn hắn tham gia điều tra, Ngũ Định Viễn cũng không quản chuyện này nữa. Chỉ là không ngờ, cái chết của Lương Tri Nghĩa cũng có liên quan đai ngọc.
Tri phủ là đại quan lớn như vậy còn có người dám mưu hại, chẳng trách Yến Lăng tiêu cục có nhiều người bị giết, Ngũ Định Viễn tự biết tình cảnh bản thân cũng hung hiểm nặng nề, không nhịn được ớn lạnh, thầm nghĩ:
- Xem ra tấm da dê này quả thật quan trọng dị thường, chỉ sợ dính dáng tới tranh đấu trong triều, khó trách Tề Bá Xuyên nói vật ấy liên quan đến số mệnh thiên hạ, ta thân mang vật này cần phải cẩn thận gấp bội.
Ngũ Định Viễn ở Tây Lương không rõ triều chính, cái gì Giang Sung Bát Hổ, gian đảng phản quốc đều không rõ ràng. Chỉ là không hiểu thế nào bản thân lại cuốn vào bên trong những âm mưu tranh giành này, thực có thể nói là tai họa bất ngờ. Hơn nữa không rõ vì sao, Tề Nhuận Tường chỉ là lão bản tiêu cục mà cũng cuốn vào, thật sự là làm người đoán không ra.
Ngũ Định Viễn ngồi ở trên đống loạn thạch, hồi tưởng di ngôn lại của Tề Nhuận Tường, thầm nghĩ:
- Ngày ấy thấy ta đến, Tề Nhuận Tường trước khi nhắm mắt còn chỉ vào đai ngọc trên người ta, nói vật gì đó không mất, thì ra nói đai ngọc này.
Nghĩ lại lại thì thào:
- Tề Nhuận Tường muốn ta đi tìm cái gì ‘Vương’, cái gì ‘Chu’ , như vậy xem ra, chữ ‘Vương’ chỉ đích thị là Vương Ninh đại nhân trên thư. Về phần cái này chữ ‘Chu', tám phần là ta nghe lầm sang từ ‘tấu chương’.
Hắn lắc đầu cười khổ, khi đó bản thân còn muốn thủ hạ đi tìm kiếm nhân vật võ lâm họ Vương họ Chu, ai ngờ lại là ý tứ thế này thì sao mà đoán ra? Hắn thở dài một tiếng, tự biết còn vô số nỗi băn khoăn không lời giải nhưng lúc này tánh mạng quan trọng hơn, chỉ có tìm sinh lộ mới có thể quản những việc khác.
Sớm ngày hôm sau, vài tên đệ tử Côn Luân Sơn lại tới khe vực tìm tòi, Ngũ Định Viễn tinh mắt, sớm đã nhìn thấy đám tặc nhân này từ xa xa, lập tức vội vàng trốn trong động, nếu để người phát hiện chỉ có một con đường chết. May mà đệ tử Côn Luân Sơn chỉ cầu lừa dối có lệ, chưa từng chăm chú tìm tòi, không tới hoàng hôn liền đã tan đi.
Ngũ Định Viễn thấy Côn Luân Sơn phái người lùng bắt hắn khắp nơi, thầm nghĩ:
- Ta đây trốn chui trốn lủi không phải biện pháp này, hiện nay không chỉ Côn Luân Sơn tìm ta, nhất định Tri phủ Lục Thanh Chính cũng phái người đuổi bắt, nếu ta muốn giữ được tánh mạng chỉ có tìm Vương đại nhân nọ.
Hắn biết Linh Âm đã cầu viện Thiếu Lâm, lúc này bọn họ bị nhốt nhưng sớm muộn sẽ có người đến viện thủ. Đến lúc đó lấy năng lực Tung Sơn thì sẽ cứu được bọn họ bình an, không nên quá lo lắng điều này. Hắn biết đám người Côn Luân Sơn lòng dạ độc ác, không bắt hắn quyết không cam lòng. Lúc này tính đi cứu Linh Âm chỉ là rước họa vào thân. Lúc này chỉ cầu tự bảo vệ mình, chuyện ngoài thân chỉ có đi từng bước tính từng bước.
Ban ngày Ngũ Định Viễn vẫn không dám rời cốc, ban liền đêm hành tẩu dọc theo sông, đêm tìm rừng cây sơn động mà ngủ. Mỗi ngày hắn sống trong kinh hãi, chỉ sợ môn hạ Côn Luân Sơn đột nhiên xuất hiện. Bình sinh chỉ có Ngũ Định Viễn đuổi bắt người khác, ai ngờ hôm nay thành bia ngắm cho người liệp sát, nghĩ đến có điểm thật đáng buồn.
Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:
- Chỉ cần một hai tuần trăng tìm Côn Luân Sơn không được ta, tất nghĩ là ta đã chết mà đi báo công tranh thưởng. Khi đó ta mới hành tẩu giang hồ, tình thế sẽ không quá hung hiểm.
Ngũ Định Viễn ở lâu tại công môn, biết rõ án kia sẽ dừng tại nha môn. Côn Luân Sơn đã thay triều đình hành sự, hơn phân nửa tấu chương dâng lên chỉ là ứng phó. Lại thêm hơn nửa tuần tăng, mắt thấy Côn Luân đệ tử không xuất hiện, hắn liền đánh bạo rời khỏi hạ du sông, tiếp theo tìm chỗ nông gia trộm quần áo mà thay.
Ngũ Định Viễn thấy bản thân mình suy bại đến như thế này không khỏi lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ:
- Ngũ Định Viễn Ta đường đường danh bộ Tây Lương, hiện không chỉ mất quan mà còn thành tiểu tặc trộm y ở đây!
Ngũ Định Viễn đem quần áo cũ hỏa thiêu, hắn mắt nhìn đống lửa liền nhớ tới lão ngỗ tác Hoàng Tế bị giết, toàn gia Yến Lăng tiêu cục chết thảm, bản thân bị ép mất chức trốn chết đau khổ, không khỏi bi thương giận dữ. Xem ra Vương Ninh đại nhân danh cao tước trọng, nhất định là đại quan trong kinh thành, nhất phải tìm được lão, không thể không đi Bắc Kinh một chuyến.
Ngũ Định Viễn lập tức giả trang thành một nông phu tầm thường, vai mang một cái bao lặng lẽ đi về hướng Đông. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện