[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm

Chương 6 : Thiết kiếm Chấn Thiên Nam Hồi 2

Người đăng: mrdoor

.
Năm ấy Lý Thiết Sam mới tới Tây Lương, xuất phát từ một việc nhỏ đã động thủ cùng môn hạ đệ tử Côn Luân, đả thương không ít người. Mấy ngày sau, “Kiếm Ảnh” Tiền Lăng Dị liền cùng chưởng môn Trác Lăng Chiêu đến đòi lại món nợ. Lúc ấy Lý Thiết Sam nghe thấy Trác Lăng Chiêu ngoại hiệu là “Kiếm Thần” liền rất tức giận, liền muốn Trác Lăng Chiêu bỏ đi ngoại hiệu này. Lý Thiết Sam cũng là danh gia sử kiếm, dùng một cây Đại thiết kiếm vừa nặng lại dày, dài hơn gấp đôi kiếm bình thường, nội lực cương mãnh tụ vào thân kiếm. Những kiếm khách lấy nhanh lấy xảo thủ thắng, dưới tay lão đều chịu không được mười chiêu, lại có người ở trước mặt lão tự xưng “Kiếm Thần”? Lý Thiết Sam lấy ra Đại thiết kiếm, tưởng rằng đối phương sẽ dùng binh khí. Ai ngờ Trác Lăng Chiêu chỉ tiện tay bẻ một cành liễu, dùng cành liễu vô cùng mềm mại để đỡ Thiết Kiếm Cửu Thức vô cùng cương mãnh. Lúc ấy Lý Thiết Sam liền nói với Trác Lăng Chiêu: - Lão phu trời sinh tí lực kinh người, nội lực cũng có chỗ độc đáo bí mật, nếu ngươi nhất định muốn chết, chớ trách ta không nhắc nhở trước! Một đời thanh danh liền đem công lực toàn thân quán trên thân kiếm, ra sức chém xuống! Linh Âm biết Lý Thiết Sam từng chặt đứt một quả chuông lớn, oanh động thiên hạ. Không rõ tại sao lần này lão thảm bại, liền hỏi: - Hắn dùng cành liễu điểm trúng huyệt đạo trên người của thí chủ? Lý Thiết Sam lắc đầu. Linh Âm lại nói: - Hắn dùng nhu kình hóa giải Thiết kiếm của ngươi, lại dùng chưởng lực đả thương ngươi? Lý Thiết Sam không nói, tìm một cái hộp gỗ lớn trong thư phòng, mở ra nói: - Đại sư tự xem đi! Chỉ thấy trong hộp có một thanh Đại thiết kiếm dài tới tám thước, thân kiếm đã rạn nứt, mũi kiếm bị toác ra một cái khe, bất ngờ trong đó có một đoạn liễu nho nhỏ! Ngũ Định Viễn cùng Linh Âm liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều hoảng sợ. Nên biết dùng cành liễu mềm mại đón đỡ Thiết kiếm bình thường, võ công đã kinh thế hãi tục. Lại dùng cành liễu non mềm ngăn cản thanh Đại thiết kiếm nặng bốn năm mươi cân trước mặt ra sức một trảm, thậm chí đánh cho thân kiếm vỡ ra, có thể nói là không thể ngờ được nội lực tinh thuần như vậy. Linh Âm nghẹn họng trân trối, hỏi: - Người này niên kỷ chừng bao nhiêu? Lý Thiết Sam nói: - Râu tóc đều đen, khoảng tầm năm mươi, tựa hồ còn trẻ hơn Kim Lăng Sương vài tuổi. Ngũ Định Viễn hỏi: - Lý trang chủ động thủ cùng người này đã bao lâu? Lý Thiết Sam nhớ lại một lát, nói: - Ba năm trước đây! Khi đó ta đến Tây Vực tìm một bằng hữu, bằng hữu không gặp mà lại gặp hắn. Linh Âm cầm lấy một tờ giấy trắng trên bàn, hít một hơi thì tờ giấy trắng đang uốn lượn mềm mại lại giống như vật sống, dần dần thẳng lên, lộ vẻ linh mẫn do Âm Linh dùng nội lực quán chú vào. Chỉ thấy lão dùng kình lực đánh xuống, "Phách" một tiếng liền cắm vào cạnh bàn. Bàn này được chế từ đàn mộc cứng rắn, Linh Âm dùng giấy mỏng có thể chém vào mặt bàn, công lực thật là kinh người. Lý Thiết Sam đưa tay đặt giữa bàn, truyền nội lực vào. Linh Âm thử lại một lần, lần này giấy mỏng vỡ tan nhưng góc bàn cũng bị chém một khe. Lý Thiết Sam nói: - Công lực đại sư quả nhiên phi phàm. Linh Âm lại thở dài nói: - Công lực Trác Lăng Chiêu vẫn còn trên ta, xem ra chỉ có sư huynh của ta xuất mã, mới có thể đấu cùng hắn. Mọi người im lặng không nói, đều biết nếu là “Kiếm Thần” Trác Lăng Chiêu đích thân đến đây, trận này tám phần đại bại. Ngũ Định Viễn đột nhiên nói: - Đại sư, không biết viện binh của quý phái khi nào thì đến? Linh Âm bấm tay tính toán: - Sư huynh đệ lão nạp ở tại Tung Sơn bổn viện, không người nào biết ta ở chỗ này, nếu biết mà xuất phát từ Tung Sơn tới đây thì cần khoảng hai mươi mấy ngày. Ngũ Định Viễn thầm nghĩ: - Đám người Côn Luân Sơn đuổi giết chỉ là một mình ta, ta cần gì đại sư bọn họ kéo xuống nước? Hắn trầm ngâm một hồi rồi nói: - Đại sư, Lý trang chủ, ta nghĩ Côn Luân Sơn muốn truy sát chỉ mình ta, tại hạ cáo từ, đem chúng dẫn đi là xong. Linh Âm lắc đầu nói: - Ngũ thí chủ, Côn Luân Sơn tàn sát Thiếu Lâm đệ tử ta, lão nạp há có thể không quản? Huống chi thí chủ có tâm nhân hậu, lão nạp càng không thể để ngươi bị đám ác nhân đó sát hại. Lý Thiết Sam cũng nói: - Ngươi là khách do lão hữu Chỉ Quan của ta dẫn tiến, lão phu có chức trách bảo toàn cho ngươi, không nên nói lời này. Ngũ Định Viễn thấy hai người nghĩa khí sâu nặng thì không khỏi cảm động, những định kiến về Lý Thiết Sam tan sạch, thầm nghĩ: - Cũng được, hai người bọn họ đối đãi như thế, Ngũ Định Viễn ta hôm nay tận số nơi đây cũng không uổng" Hắn hành sự chững chạc, luôn luôn tính trước làm sau, rất ít mạo hiểm. Nhưng trong tình thế này, ngoài nghe theo đề nghị của Lý Thiết Sam cùng Linh Âm thì sợ không còn chọn lựa nào khác. Ngày ấy khi hắn tra án Yến Lăng tiêu cục, nào có thể ngờ tới kết cục mất quan hôm nay. Nếu như lúc ấy biết án tình này quỉ dị như thế, liệu hắn có thể vì việc nghĩa mà không chùn bước, quyết tâm phá đại án chăng? Sợ rằng chính hắn cũng không rõ. Lúc này Lý Thiết Sam cùng Linh Âm thương lượng. Tối nay nghỉ lại, sáng sớm mai đám người lập tức chạy đi. Rời trang viện, Lý Thiết Sam sẽ đích thân hộ tống đám người Linh Âm đến gần Trường An mới thôi. Thứ nhất nơi đó đã vào thế lực Thiếu Lâm Tự, đồng đạo rất nhiều nên không cần lão đồng hành nữa. Thứ hai là thân phận của Lý Thiết Sam đặc dị, khi xưa có cừu hận cùng nhân sĩ võ lâm nhân Trung Nguyên, nên tránh xuất hiện ở Trường An. Nguyên là hai người Linh Âm cùng Lý Thiết Sam một chính một tà, thế bất lưỡng lập. Một là cao tăng danh môn chính phái, một là quái kiệt cao ngạo năm xưa tạo phản. Lúc này do có cùng cừu địch mà bỏ hết thành kiến. Ngũ Định Viễn thấy thế thì trong lòng vui mừng nói không nên lời. Lý Thiết Sam phân phó gia đinh mướn mười mấy cỗ xe ngựa, mua mấy chục thớt ngựa tốt để thay đổi trên đường, lại chuẩn bị lương thực vật phẩm đầy đủ, tránh trên đường thiếu lộ phí. Mắt thấy mọi sự chuẩn bị thỏa đáng, mọi người mới đi nghỉ ngơi. Chỉ là tình thế khẩn trương, một đêm cả đám tỉnh tỉnh mơ mơ, giấc ngủ không được an ổn. Tới bình minh, tăng chúng Thiếu Lâm cùng gia đinh Thiết kiếm sơn trang đã thu thập ổn thỏa. Không bằng đi sớm một chút, đám người liền mở cửa trang muốn rời đi. Đi tới trong đình viện, Ngũ Định Viễn thấy Lý Thiết Sam vì hắn mà bỏ lại gia nghiệp, không khỏi cảm kích, thở dài nói: - Lý trang chủ chỉ vì tại hạ, không ngờ bỏ lại gia sản lớn to như vậy, Ngũ Định Viễn sao có thể đền đáp? Lý Thiết Sam mỉm cười, nói: - Có thể cứu tánh mạng một hảo hán, chút gia nghiệp này thì tính cái gì? Lại nói Lý mỗ cùng Côn Luân Sơn thù sâu như biển, sớm muộn phải quyết một trận tử chiến. Huynh đệ ngàn vạn lần đừng đem những chuyện nhỏ nhặt này để trong lòng. Ngũ Định Viễn gật đầu thở dài một tiếng, trong lòng hạ quyết tâm, chỉ cần lần này có thể giữ được tánh mạng, ngày sau cần phải báo đáp ân tình của Lý Thiết Sam cùng Linh Âm. Mọi người mở cửa chính, đang muốn đi ra chợt nghe một gã gia đinh kinh hô một tiếng, tiếp theo hắn vội lui vào, mọi người thất kinh hỏi: - Làm sao vậy? Gia đinh chỉ ra ngoài cửa, sắc mặt bi thảm, ú ớ nói không ra lời. Linh Âm cùng Lý Thiết Sam nhìn nhau. Hai người vội vàng ra cửa xem, một trận cuồng phong thổi tới khiến đầy trời máu tươi bay đầy, bất ngờ thấy nơi cửa treo một khối thủ cấp! Linh Âm hoảng sợ nói: - Đây... Đây là người nào? Chỉ thấy thủ cấp kia hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng chảy máu, râu tóc bạc trắng đều bị máu tươi nhuốm đỏ, tử trạng thật là bi thảm. Mọi người đang tự kinh hoảng, lại nghe một người quát to một tiếng vọt lên ôm lấy thủ kia cấp, lớn tiếng khóc ròng nói: - Hoàng lão! Hoàng lão! Xin lỗi! Đều là ta hại lão... Người này nước mắt rơi như mưa, thần thái bi phẫn muốn chết, chính là Ngũ Định Viễn. Thì ra thủ cấp này chính là của lão ngỗ tác Hoàng Tế. Lão vừa là thầy cũng vừa là bạn của Ngũ Định Viễn, nguyên đã quy ẩn. Bởi án tình Yến Lăng tiêu cục mà bị Ngũ Định Viễn mời ra. Đâu thể ngờ lại đến tánh mạng của lão. Ngũ Định Viễn bi phẫn trong lòng, xông lên phía trước, trong màn cát vàng cuồn cuộn hét lớn: "Tặc tử Côn Luân Sơn! Đi ra cho ta! Có gan mau ra cho ta!" Linh Âm đang muốn đi tới an ủi, chợt nghe tiếng vó ngựa vang, mười mấy thớt ngựa từ sa mạc rất xa chạy như điên mà đến. Mọi người biến sắc, đang muốn vào trang né tránh, lại nghe Lý Thiết Sam nói: - Hành tung đã lộ, không còn kịp rồi. Dứt khoát hai tay ôm ngực, hãnh diện nhìn chúng nhân Côn Luân. Linh Âm phân phó quần tăng lấy ra binh khí, về sau động thủ thì phải toàn lực bảo vệ Ngũ Định Viễn cùng gia đinh Thiết Kiếm sơn trang đào tẩu. Lý Thiết Sam đề khí quát: - Tiểu tặc Côn Luân Sơn lén lén lút lút! Mau lại đây nhận lấy cái chết cho ta! Chỉ nghe đám người Côn Luân Sơn cười ha hả, tiếng vó ngựa băng băng, đã chạy tới trước cửa Thiết kiếm sơn trang. Gã mập lùn trong Côn Luân Sơn cười dâm đãng nói: “Ai da! Sao toàn bộ là nam nhân, đánh như vậy chưa đủ ghiền. Lần trước tại Yến Lăng tiêu cục có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, mới thú vị. Ha ha! Ha ha!” Tăng chúng Thiếu Lâm nghe vậy thì nhao nhao giận dữ, lập tức muốn tiến lên chém giết. Lý Thiết Sam đưa tay cản lại, nói: - Các sư phụ an tâm, không cần vội, lão phu ắt có dự liệu. Sau đó quát to: - Côn Luân chưởng môn đâu? Môn hạ đệ tử người gian dâm giết người cướp của, ngươi cũng mặc kệ sao! Lão lệ thanh nộ hống, chấn đến trong tai người người ông ông cộng hưởng, chợt nghe được xa xa truyền đến một âm thanh: - Lý trang chủ cần gì tức giận như vậy. Sự tình trên giang hồ, há ngươi có thể xuất đầu quản mọi chuyện? Thanh âm kia nghe không cao nhưng lại rõ ràng vô cùng, dường như người lên tiếng có nội công thâm hậu còn trên cả Lý Thiết Sam. Mọi người chỉ thấy một nam tử vận trang phục thư sinh chừng hơn năm mươi tuổi, đầu chít khăn lưng đeo kiếm, tay cầm quạt xếp như bậc túc nho uyên bác, chậm rãi đi tới. Lý Thiết Sam cùng Linh Âm nhìn nhau, thầm nghĩ: - Cuối cùng “Kiếm Thần” vẫn tới ! Lại nhìn đám người Côn Luân Sơn, chỉ thấy “Kiếm Hàn” Kim Lăng Sương, “Kiếm Cổ” Đồ Lăng Tâm, “Kiếm Ảnh” Tiền Lăng Dị, rất nhiều cao thủ nhất lưu lẫn trong đám người. Lý Thiết Sam thầm rùng mình, biết "Côn Luân thập tam kiếm" đã tề tụ, bên này chỉ có lão cùng Linh Âm là hai hảo thủ, những đệ tử gia đinh không tính là gì. Lúc này đành đi một bước tính một bước. Lý Thiết Sam cất cao giọng nói: - Trác chưởng môn! Môn hạ đệ tử ngươi làm ra chuyện không bằng loài cầm thú, ngươi mặc kệ như vậy, ngày sau Côn Luân Sơn còn muốn đặt chân trên giang hồ sao? Trác Lăng Chiêu chưa đáp lời, lại nghe gã mập kia nhe răng cười nói: - Lão đầu, sao ngươi biết chuyện Yến Lăng tiêu cục là do ta làm? Ngươi làm sao biết ta cưỡng gian ngay cả lão bà, nữ nhi, thị thiếp của Tề Nhuận Tường? Chẳng lẽ ngươi trốn ở một bên rình coi, mở rộng tầm mắt? Ha ha! Ha ha! Đám người Côn Luân Sơn cười hì hì không dứt, Trác Lăng Chiêu khẽ lay động chiết phiến nhưng không can thiệp. Lý Thiết Sam cười lạnh nói: - Gã mập! Ngươi gian dâm giết người tự có Thiếu Lâm Tự tìm ngươi tính sổ, bất quá dám mở miệng nhục mạ ta, hôm nay còn muốn sống mà rời Thiết Kiếm sơn trang sao?" Lý Thiết Sam tuy bị cường địch nhìn chằm chằm nhưng vẫn mở miệng hùng tráng, nhưng không đem toàn bộ Côn Luân Sơn để vào mắt. Gã mập kia lại như nghe được chuyện tức cười trong thiên hạ, cười đến suýt ngã cả ra, thở gấp nói: - Lão đầu này muốn ăn đao rồi, còn đánh rắm thúi lắm, rùa đen ngươi lại đây a! Tiểu lão đầu! Lý Thiết Sam không tức giận, chỉ ngửa mặt lên trời cười nói: "Tiểu nhi vô tri!" Xoay mình bay lên, như một con chim lớn lao tới. Gã mập kia đang cười to mà không ngờ đại họa lâm đầu. Chỉ thấy hai mắt Lý Thiết Sam như điện, trên không trung đang nhìn hắn chằm chằm, đôi bàn tay to giống như ưng trảo chộp tới, gã mập kia cả kinh kêu lên: - Má ơi! Liền rút kiếm nhưng Lý Thiết Sam ra tay cực nhanh, sao để hắn thong dong rút kiếm chống đỡ? Thoáng chốc cự chưởng duỗi ra bốc gã mập kia lên, tiếp theo hai chân điểm một cái lên đầu một gã đệ tử Côn Luân khác, liền mượn lực nhảy về chỗ cũ. Đệ tử Côn Luân nọ bị giẫm óc văng tung tóe, hai mắt lồi ra, không ngờ đã chết. Côn Luân môn nhân thấy thế đều khiếp sợ, bên bọn hắn tuy có cao thủ cỡ như Kim Lăng Sương, Đồ Lăng Tâm nhưng Lý Thiết Sam ra tay quá nhanh, công kích bất ngờ nên không kịp cứu viện. Gã mập kia còn không biết tốt xấu, mắng: - Tiểu lão đầu, ngươi dám trêu chọc gia gia, lát nữa chưởng môn chúng ta tức giận, sẽ đem toàn gia già trẻ ngươi giết sạch không tha... Hắn đang còn lải nhải đe dọa đã bị Lý Thiết Sam kéo hai chân, hét lớn một tiếng như sét đánh: - Chết!. Liền dùng sức kéo một cái thì chỉ nghe gã mập kia rống lên thê thảm, cả người bị xé thành hai nửa ngay tại trận, máu tươi cùng nội tạng chảy đầy đất. Lý Thiết Sam đem hai mảnh thi thể gã mập ném đi, dùng nội lực hùng hậu hướng về Trác Lăng Chiêu. Chỉ thấy bên người Trác Lăng Chiêu nhảy ra một trung niên nam tử thấp bé, múa kiếm như bay, một trận tia chớp điện quang xuất hiện khi kiếm chiêu sử ra, hai mảnh thi thể gã mập kia đã bị cắt thành một đống thịt vụn, vẩy đầy trên mặt đất. Ngũ Định Viễn thấy Lý Thiết Sam ra tay như sét đánh, ngay tại trận liền đã xé chết gã mập hèn hạ, thủ pháp tàn nhẫn lần đầu mới thấy, không khỏi tỏ ý vui mừng. Chúng tăng Thiếu Lâm thấy hung thủ bị mất mạng, đồng loạt chắp tay trước ngực niệm: - A Di Đà phật, thiện tai, thiện tai. Hán tử thấp bé nhìn đống thịt nát dưới đất, nói với Lý Thiết Sam: - Lý trang chủ, ngươi đã giết hai gã đệ tử của ngũ sư huynh ta, xem như bồi tội chuyện chúng ta tự ý xông vào bảo trang, ngôn ngữ vô lễ. Hai bên huề nhau, mời ngươi không nên tiếp tay cho kẻ xấu." Lý Thiết Sam mỉm cười, nói: - Ngươi là “Kiếm Báo” Mạc Lăng Sơn a! Nghe nói danh tiếng của ngươi không xấu, xem như một hảo hán, sao đắm mình ở chung cùng những hạng không bằng cầm thú thế này? Mạc Lăng Sơn đỏ mặt lên, khó có thể đáp lời. Lý Thiết Sam ngửa mặt nhìn đám người Côn Luân Sơn, quát: - Bên trong các ngươi, ai giết người Yến Lăng tiêu cục, chà đạp nữ quyến người ta, đứng ra cho ta!" Chỉ thấy lão thần uy lẫm lẫm, nhất thời không một người lên tiếng, chỉ có tiếng thở mạnh. Qua một hồi lâu, một gã hán tử cao gầy nói: - Giết người cướp tiêu, ta cũng có phần, thế nào?" Người nọ có hai gò má xương xẩu, thái độ cao ngạo, chính là "Kiếm Ảnh" Tiền Lăng Dị. Lý Thiết Sam quát: - Thế nào ư? Chết! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang