[Dịch] 1/2 Prince

Chương 3 : Con sói dịu dàng

Người đăng: Darth Athox

vẫn lang thang ở Tinh Thành, còn kể cho tôi không ít nơi luyện cấp tốt mà nó từng đi qua. Tôi nghĩ, ít nhất còn biết đôi chút về Tinh Thành cho nên mới chọn nó!” Tới Tinh Thành, chỉ có một chữ, đẹp, quả thật là một thành thị tuyệt đẹp. Đường xá nhà cửa theo phong cách châu Âu cổ, thêm vào bầu trời đầy sao, vừa rời khỏi điểm truyền tống, đi trên con đường lát đá trắng, tôi cảm thấy bản thân dường như trở nên cao quý. Lolidragon dựa sát vào người tôi … Đừng hiểu lầm, đây là giao ước ngầm giữa chúng tôi, chỉ cần có mặt người chơi khác, tôi và cô ấy sẽ làm bộ thân mật, bằng không … kết cục tin rằng mọi người đều biết (Ai! Khinh thân pháp của tôi đã lên cấp 3, mà đều là lên cấp trong tình trạng bị con gái đuổi….). Song, cho dù có làm như vậy, chỉ cần tôi đi qua, các cô gái sẽ hóa đá, ngây ngốc nhìn tôi, tiếp đó là dùn ánh mắt oán hận nhìn về phía Lolidragon… “Prince, chúng ta tới nhà ăn cao cấp nhé?” Lolidragon dùng ánh mắt đói khát khẩn cầu. Tôi cau mày, cũng được, trong tân thủ thôn thức ăn tốt nhất cũng chỉ là bánh bao… Bất quá sau một lần tôi không cẩn thận cắn nhầm vào Meatbun một cái, đành phải chuyển qua ăn bánh mỳ. “Ừ! Cũng được, dù sao tiền cũng dư giả, tới ăn thử xem sao!” Lolidragon chọn lựa kỹ càng một hồi, cuối cùng vào một nhà hàng ven hồ, kiến trúc bảy phần làm bằng thủy tinh trong suốt. Đẩy của đi vào, một nữ hầu bàn đáng yêu đã đi tới. “Hai người.” Tôi nở một nụ cười hoàn mỹ do Lolidragon huấn luyện ra, nói với nữ hầu bàn. Cô gái hâug bàn lập tức hóa đá. Hỏng bét, tôi toát mồ hôi lạnh, không nghĩ tới bồi bàn trong này là người thật. Tôi theo bản năng nắm chặt lấy tay Lolidragon. “Anh chàng đẹp trai~~” Nữ bồi bàn kinh ngạc hô lên, âm thanh không lớn lắm, chỉ vừa vặn khiến cho cả tầng một nghe thấy mà thôi … Cả nhà hàng nhìn về phía tôi. Mình nên làm cái gì bây giờ? Trời ạ, đi ăn cơm mà cũng gặp chuyện. “Bảo trì phong độ cao quý của anh đi. Yên tâm, loại người cực phẩm như anh, lại thêm siêu~ cấp đại mỹ nữ như em, không có mấy người dám tới bắt chuyện đâu.” Lolidragon PM tôi, chiêu này là do “cực phẩm mỹ nữ” Lolidragon dạy cho tôi. Theo lời cổ, càng bị chú ý, càng phải thể hiện mình, như vậy sẽ khiến cho người khác cảm thấy tự ti, không dám tới bắt chuyện… Tôi cố gắng đè nén cảm giác muốn lập tức bỏ chạy của mình, điều chỉnh lại nụ cười trên mặt, dùng giọng nói ôn nhu nhất nói. “Tiểu thư, hai người, có thể phiền cô dẫn chúng tôi đi được không?” Nữ bồi bàn đỏ mặt, tay chân loạn lên một hồi, cuối cùng cũng đưa được tôi và Lolidragon tới chỗ ngồi. Tôi ngồi xuống xong, lập tức dùng khuôn mặt mỉm cười nhìn qua những người xung quanh… Hiệu quả quả nhiên không tồi, những người bị tôi nhìn đều không dám nhìn lại. Mở thực đơn, tôi dựng đứng tờ thực đơn, che khuất khuôn mặt mình và Lolidragon, vẻ mặt hai người cùng lúc thay đổi, bộ dáng mấy tháng chưa được ăn cơm lập tức lộ ra, cả hai nhỏ giọng thảo luận về thực đơn… “Prince, em muốn ăn cái này.” Nhìn bức hình món ăn, tôi cũng không nhịn được nuốt vài ngụm nước miếng. “Tôi cũng muốn một xuất, còn cái này nữa…” “Món kia cũng không tồi…” “Lolidragon, nước miếng của cô chảy ra đến nơi rồi kìa!” “Còn nói tôi, anh xem lại cái vẻ mặt ăn mày của mình đi…” Tôi lập tức phản bác. “Xem qua ‘Hoàng tử và người khốn cùng’ chưa? …” (Hoàng tử và người khốn cùng: The Prince and the Pauper của Mark Twain) “Đừng quên gọi mấy cái bánh bao cho Meatbun…” Thú nuôi trong Second Life phải cho ăn, mà tôi và Lolidragon nghiên cứu rất lâu, thậm chí còn PM cho GM. “Xin hỏi GM, bánh bao ăn cái gì?” Câu trả lời của GM là: “Bạn không nên đem GM ra làm trò cười, tái phạm sẽ bị cưỡng chết rời trò chơi một tháng….” Sau đó, GM kia bị GM ẩn vô địch Lolidragon tố cáo, bị xếp mắng một trện thê thảm… Mà tôi ngẫu nhiên phát hiện bánh bao nhân thịt mình để trong hành lý không cánh mà bay, Lolidragon kiên quyết không nhận là cổ ăn vụng cho nên tôi bán tín bán nghi đem bánh bao nhân thịt ra cho Meatbun ăn… Kết quả nó nuốt trọn một lúc ba đồng loại của mình… Buông thực đơn ra, Lolidragon lại tạo một khuôn mặt hạnh phúc, tôi cũng đeo lại khuôn mặt hoàng tử hoàn mỹ, liệt kê các món ăn với nữ bồi bàn đang mặt đỏ tim đập chân run. Đến dùng bữa cũng thật khổ, tôi và Lolidragon vì bảo trì hình tượng, chỉ có thể hạ thấp giọng thì thầm với nhau, còn phải cẩn thận không để những người khác nghe thấy nội dung bọn tôi nói chuyện… Sao? Vì sao không thể để người khác nghe thấy chúng tôi nói chuyện à? Vì nội dung bọn tôi trò chuyện như sau: “Lolidragon, cô bỏ qua tuyệt chiêu của Chun Li đi! Chiêu cánh quạt đó không phải người có thể làm được.” “Không, chiêu thức siêu~ đẹp như vậy, tôi nhất định phải làm được, hơn nữa anh còn nói tôi! Anh không phải cũng cố nghiên cứu chiêu Rage of the Eight Maidens của Iori Yagami hay sao? Đấy mới là chiêu thức không phải người làm được.” “Đâu có, tôi bây giờ đang nghiên cứu Cửu Đầu Long Thiểm và Thiên Tường Long Thiểm của Kenshin mà.” “Ai! Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng của Dương Quá sao lại khó dùng như vậy?” Lolidragon ai oán nói. “Nói nhảm, tác giả Kim Dung đại nhân đã nói muốn dùng Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng phải có tâm trạng buồn bã mất hồn, cô không có tâm trạng như vậy nên …” Lolidragon vẻ mặt vô tội nói. “Có mà, ta có dùng hành tây để làm bữa cơm ‘ám nhiên tiêu hồn’…” “……..” Đang lúc tôi và Lolidragon nói hươu nói vượn, có vài người từ một phòng ăn trang nhã ở tầng hai đi xuống… “Vô Tình, Nộ Long sơn cốc tuy có chút nguy hiểm, nhưng bằng sáu người chúng ta, tới đó luyện cấp cũng thừa rồi.” Một kiếm sĩ Human tuấn tú văn nhã vừa bước xuống lầu vừa nói chuyện với cậu con trai bên cạnh. “Đúng vậy! Vô Tình, cùng nhau tới đó luyện đi.” Ơ? Tôi nghi hoặc, người đang nói động tác hào sảng như vậy … không phải là Tiểu Cường sao? Mà bên cạnh Tiểu Cường chẳng phải là cung tiễn thủ Legolas và tế ti For Healing Only… “Đoạn Kiếm huynh và Tiểu Cường huynh đã nhiệt tình mời như vậy, Phong Vô Tình này cũng không tiện từ chối, từ ngày mai bắt đầu đệ sẽ cùng Rose Team của các huynh cùng nhau luyện cấp!” Phong Vô Tình một bộ nho phục, cầm trong tay ngọc tiêu, hơn nữa khuôn mặt tiêu sái tuấn mỹ, khiến cho nữ ma pháp sư Snow White Rose và nữ đạo tặc Human Tình Thiên vẻ mặt si mê nhìn hắn. Vốn ngồi gần cầu thang, tôi nghe không sót một câu. Phong Vô Tình, cái tên này, còn cách nói chuyện theo kiểu Sở Lưu Hương, tôi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là … Tôi chậm rãi quay đầu lại … Khuôn mặt kia! Mặc dù mĩ hóa nhưng chị em song sinh ở chung với hắn mười chín năm, tuyệt đối không sai, thằng~ em~ trai~ chết~ tiệt~, Phong Dương Danh. Ơ! Nữ nhân vật Elf kia… là Snow White Rose! Chị em tốt của tôi đây mà! Lúc này nữ Human có vẻ đã nhìn thấy tôi, không ngoài dự đoán, cô nàng lập tức hóa đá. “Tình Thiên? Em sao vậy, sao lại không tiếp tục xuống lầu?” Legolas nhìn Tình Thiên đã hóa đá, nghi hoặc hỏi. “Tình Thiên?” Mọi người trong Rose Team nghi hoặc nhìn Tình Thiên, sau đó theo hướng ánh mắt của Tình Thiên, nhìn về phía … tôi. Thấy bọn họ nhìn về phía mình, trong lòng tôi phát hoảng, sợ em trai nhận ra mình. Chắc không đâu nhỉ? Mình hiện tại sợ rằng chính bản thân cũng không nhận ra. “Sao vậy, Prince?” Lolidragon thấy tôi hành động kỳ quái, PM hỏi tôi. “Kiếm sĩ đẹp trai nhất ở đằng kia, Phong Vô Tình, là em trai tôi.” “Nó có biết không…” “Nó biết tôi là tranny, nhưng không biết tôi là ai!” Tôi bổ xung thêm một câu. “Đừng cho nó biết.” “Ặc, được, vậy anh tự nhiên một chút đi, khuôn mặt của anh cứng ngắc rồi.” Nghe vậy, tôi điều chỉnh lại khuôn mặt một chút, mỉm cười với nhóm người ở đó. “Đẹp trai quá…” Tình Thiên ngây ngốc nói. Phong Vô Tình có phần không hài lòng, tên này từ đâu ra (Từ nhà của mi ra…) bộ dáng coi như có chút anh tuấn, lại dám đoạt sự chú ý của mọi người, nhìn sang nhìn Rose, Rose cũng kinh ngạc nhìn tên tiểu tử kia sao. Thật quá bực mình. Lúc này, tôi cũng đi về phía họ, dù sao Rose tốt xấu gì cũng từng giúp tôi. “Đã lâu không gặp, Rose, Tiểu Cường, Legolas, For Healing Only.” “Cậu biết bọn tôi?” Tiểu Cường kinh ngạc hỏi, anh chàng không có chút ấn tượng về tiểu tử đẹp trai này, ba người kia cũng lộ vẻ nghi hoặc. Tôi cười nhẹ nói: “Tôi là Prince.” “Prince….?” Tôi cười khổ, xem ra bọn họ đã quên mình mất rồi. “Prince đeo mặt nạ đấy, nhớ chưa?” “A… ra là cậu.” Tiểu Cường gãi đầu tỉnh ngộ, hèn chi mình không nhớ khuôn mặt này. “Cái gã dùng quyền đánh quái hả?” For Healing Only cười nói. “Cậu lúc trước đeo mặt nạ là bởi quá đẹp trai?” Legolas vẻ mặt cổ gái hỏi. “À… ừ…” Lúc này Lolidragon cũng tới bên cạnh tôi. “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn của tôi, Lolidragon. Lolidragon, bọn họ là Rose, Tiểu Cường, Legolas và For Healing Only. Bọn họ trước đây từng giúp đỡ tôi.” Lolidragon ôm lấy cánh tay tôi, nở nụ cười nói. “Xin chào.” “Hóa ra là cậu, Prince…” Chị em tốt của tôi, Rose vẻ mặt thẹn thùng nói, tôi đổ mồ hôi lạnh… Lúc này, em trai tôi đột nhiên mở miệng nói: “Xin chào, tôi là thành viên mới của Rose Team, Phong Vô Tình.” Làm một bộ mặt mà hắn tự nhận là đẹp nhất, nở một nụ cười bắt chước Sở Lưu Hương trong phim, thằng em trai từng nói với tôi, khi hắn làm vẻ mặt này với con gái là hắn muốn cưa cô nàng, còn nếu hắn làm vẻ mặt này với con trai chính là để khiêu khích… Không thể nào, mi khiêu khích ta làm cái khỉ gì? “Xin chào!” Tôi mỉm cười trả lời, trong lòng thầm nghĩ… mi dám khiêu khích ta cơ đấy! Được rồi, chiều nay không cho mi ăn cơm…. Một bầu không khí đối chọi kỳ quái tràn ngập xung quanh bọn tôi, trong lúc đó Rose và Tình Thiên hết nhìn tôi lại nhìn Phong Vô Tình, khuôn mặt phân vân …. Tôi ngất mất thôi~~ Tôi trong lòng thầm hô oan uổng~~~ Thằng ngốc, chị đâu có muốn tranh gái với mày~~~ Lại thấy thằng em ngốc xoay tròn ngọc tiêu, cười nói. “Prince huynh phúc khí không ít, có được người đẹp như Lolidragon làm bạn, uyên ương hiệp lữ, tiểu đệ thật vô cùng ngưỡng mộ.” …. Tôi cố cười nói. “Đâu có, đâu có…” “Em trai anh bình thường cũng biểu hiện hoa si như vậy?” Lolidragon bề ngoài vẫn lộ vẻ nhu mì nhưng âm thầm PM tôi hỏi. “Làm gì có, nếu chỉ có tôi, bộ dáng Sở Lưu Hương của nó lập tức bay biến, trở thành một tên mười phần vô lại.” Nghe Phong Vô Tình nói vậy, Rose và Tình Thiên lập tức sắc mặt tái nhợt… Tình Thiên vội vàng hỏi: “Prince, anh và cô gái này là người yêu sao?” “Đúng, Lolidragon là … vợ tôi.” Tình Thiên vừa nghe, khuôn mặt lập tức suy sụp, vất vả lắm mới gặp người dễ coi như vậy, vậy mà lại có vợ rồi, lại còn là một đại mỹ nữ chẳng kém cạnh gì so với mình nữa chứ, trong lòng nàng quả thực rất đau khổ. Cô nàng ai oán nhìn tôi (Tôi lạnh cả người…) Khuôn mặt anh tuấn tới mức hoàn mỹ, không, không thể buông tay, mình còn vũ khí bí mật … Lúc này Lolidragon thấy tôi xấu hổ bèn mở miệng giúp tôi giải vây. “Ông xã, chúng ta ra ăn thôi!” Tôi vừa nghe thấy vậy, vội vàng tạm biệt Rose Team, trở về thưởng thức bữa tiệc của mình. Tham gia ngày: Jan 2008 Đến từ: BT Family Bài gởi: 10,651 Thanks: 0 Thanked 1,012 Times in 386 Posts 1/2 Prince Tập 1: Truyền Thuyết bắt đầu Chương 3: Con sói dịu dàng. Mặc dù có chút chuyện kỳ quái xen vào song bữa ăn vẫn rất tuyệt. Lúc này tôi và Lolidragon đang đi dạo trong thành, tiện thể tiêu hóa đống thức ăn không nhỏ trong bữa tiệc vừa rồi … “Prince, anh có muốn tạo một đội hay không?” Lolidragon hỏi tôi. “Tạo đội có ưu đãi gì?” Tôi cúi đầu nghĩ. Vạn Sự Thông – Lolidragon cần thận giới thiệu cho tôi. “Về sau quái vật càng mạnh, với hai người bọn mình mà muốn đánh có lẽ phải cố hết sức, có thêm tế ti và ma pháp sư sẽ có thể tăng tốc độ đánh quái, tăng tốc độ tăng cấp so với bây giờ, hơn nữa tiểu đội có thể tới Mạo Hiểm Giả công hội tiếp nhận nhiệm vụ đoàn đội, có thể kiếm tiền và phần thưởng, nâng cao danh vọng.” “Ừ… nghe cũng được đấy, bọn mình tạo một đội đi!” Lolidragon nghe thấy vậy, phẩy tay coi thường. “Nói thì dễ lắm, một đội số người ít nhất cũng là năm! Tôi với anh cũng mới chỉ có hai người.” “Vậy….” Tôi còn chưa kịp nói đã bị ngắt lời… “Người phía trước đợi một chút.” Một giọng nói yêu kiều vang lên. Tôi nghi hoặc quay người lại, là một thành viên nữ của Rose Team, hình như là Tình Thiên thì phải! “Có chuyện gì vậy?” Cô nàng hai tay chống nạnh, bộ dáng ương ngạnh… Đáng tiếc phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu có chút không hợp. Nhưng đang lúc này, tám gã côn đồ lực lưỡng dàn hàng sang lưng cô nàng…. Chuyện gì đây? Cướp à? Trong Tinh Thành? Tôi và Lolidragon đều ngơ ngác, người chơi xung quanh cũng tò mò nhìn lại. “Xin hỏi…. Có chuyện gì không?” Tôi vẫn cố bảo trì phong độ cười nói. “Đẹp trai quá…” Tình Thiên vẻ mặt sùng bái, càng quyết tâm làm vợ của anh chàng đẹp trai trước mắt. Cô nàng suy nghĩ một lúc rồi mới nói. “Đường này là tôi mở, cây là tôi trồng, muốn đi qua nơi này … để… anh… chàng… đẹp… trai… kia… lại…” …. Sững sờ! Tôi, Lolidragon và người chơi xung quanh đều sững sờ. Thấy phản ứng của tôi, Tình Thiên chà chà chân. “Anh nghe đây, Prince, tôi muốn anh ly dị bà vợ Lolidragon kia, làm chồng của tôi, tôi sẽ bao anh ăn, bao anh ở, cấp vũ khí, cấp trang bị, còn cấp tiền mỗi ngày.” Cô ả kiêu ngạo cam đoan. “Yên tâm, tôi có tiền, không tin tôi có thể cho anh trước 50 vạn kim tệ.” Tôi vẻ mặt cổ quái. “Ý của cô là… muốn bao dưỡng tôi?” “Đúng!” Lolidragon đã muốn ôm bung cười lớn rồi, nhưng để giữ hình tượng, cô nàng vẫn cố nín, song khóe miệng không ngừng nhếch lên. Người chơi xung quanh chẳng phải giữ hình tượng như vậy, sớm đã cười lăn ra rồi, thậm chí còn có người chêm vào một hai câu. “Có cá tính.”, “Bao dưỡng tôi luôn đi, mỹ nữ.”, “Biến, không tự xem lại mình đi.” “Làm sao bây giờ, Lolidragon, đừng cười nữa.” Tôi ai oán PM Lolidragon. “Ha ha ha…Từ chối đi, không thì làm sao bây giờ, đang trên đường lớn, cô ta còn có thế nào!” Cười, cười chết luôn đi. Tôi mặc kệ tiếng cười xung quanh, ra vẻ có lỗi nói. (Hu hu! Tôi vô tội mà.) “Rất xin lỗi, nhưng tôi không định ly dị vợ, mời cô …. Đi, đi tìm người chồng khác.” Đáng ghét! Tình Thiên tức giạn nhìn về phía Lolidragon, vẻ mặt không quan tâm của Lolidragon càng chọc giận cô nàng. “Các người, tiến lên, giết đứa con gái kia về điểm hồi sinh cho ta.” Tám gã côn đồ lực lưỡng phía sau cô nàng hai mắt nhìn nhau, muốn bọn họ giết một đại mỹ nhân yêu kiều như vậy quả thực … không xuống tay được! Tình Thiên giận giữ hét lên. “Mau động thủ, giết ả, ta trả năm mươi vạn.” Tôi và Lolidragon đều biến sắc, Lolidragon càng bực mình. “Giữa đường cái mà cô dám làm loạn áo?” Lúc này, tám gã côn đồ dưới sự thao túng của năm mươi vạn cũng chậm rãi tới gần bọn tôi… Tôi vội vàng đem che phía trước Lolidragon, người chơi xung quanh cũng la ó bất bình, nhưng một câu nói của Tình Thiên khiến cho không ai dám tiến lên trợ giúp. “Ai dám nhúng tay vào, ta sẽ khiến họ giảm một cấp.” “Prince….” Lolidragon sắc mặt trắng bệch trốn sau lưng tôi. “Đừng sợ, nếu cô chết, tôi cũng chết theo, dù sao cũng chỉ giảm có một cấp, luyện lại là được.” Tôi an ủi Lolidragon nghe vậy cô nàng cũng an tâm. “Tôi hỏi lại một lần nữa, Prince, anh có chịu làm chồng tôi hay không? Đồng ý, tôi sẽ để Lolidragon đi.” Lolidragon bị hành động của Tình Thiên làm cho tức tối tới mức thiếu chút nữa đem công phu mắng chửi của nước mình ra phát huy rực rỡ. “Đồ đanh đá nhà ngươi, cho dù đem ta giết tới cấp 1, Prince vẫn là chồng ta.” Tình Thiên nghe thấy vậy, càng thêm tức giận. “Mau giết ả cho ta.” Một gã côn đồ bị 50 vạn mê hoặc, giơ cao lưỡi búa lớn trong tay lao tới muốn đoạt trọn số tiền. Tôi cũng uy phong lẫm liệt lấy trợ thủ đắc lực của mình – Meatbun từ trong hành lý ra, ném về phía đối phương, quát lớn. “Meatbun, dùng bánh bao có độc.” Meatbun bị tôi ném ra, nghe vậy phun một đám khói độc phía trên đầu đám côn đồ. <Côn đồ A, B, C, D, E, F, G và H trúng độc, HP -20/s, kéo dài 20 phút, có thể chữa khỏi bằng thuốc giải độc.> Bắt lấy Meatbun vừa trở lại trong tay, nhân lúc mọi người đang bị Meatbun dọa tới ngây ngốc, tôi nhanh chóng lao tới trước mặt tên tiên phong. “Cửu Đầu Long Thiểm.” Cửu Đầu Long Thiểm là tôi tham khảo manga Rurouni Kenshin, thay đổi đi một chút, tập hợp Phách, Khảm, Chủy, Thập Tự Trảm cùng kỹ năng tấn công liên tục (Trước mắt có thể tấn công liên tục mười lần, cho nên thật ra nên gọi là Thập Đầu Long Thiểm mới đúng.), hơn nữa Hắc Đao cấp 15, thêm vào Hỏa Diễm Trảm, cuối cùng sáng chế ra chiêu thức siêu cường này, đây có thể coi là tuyệt chiêu của tôi, thậm chí cả boss Khô Lâu Vương mạnh nhất cũng không thể chịu được chín đòn liên hoàn của tôi, cả bộ xương tan nát. “Á~~~” Côn đồ A phát lên một tiếng kêu thảm thiết, sau đó biến thành một cột sáng bay mất. Tôi lập tức lấy bình mana trong hành lý ra uống vào, bởi Cửu Đầu Long Thiểm khuyết điểm chính là vô cùng tiêu hao mana, may là mọi người đang ngây ngốc, không ai tranh thủ tấn công tôi. Tôi nhớ tới Kenshin mỗi lần đều lạnh lùng nhìn đối thú, khiến cho đối thủ đánh mất lòng tin, vì vậy tôi cũng lạnh lùng nhìn bảy gã côn đồ còn lại, lạnh lùng nói: “Ai tự nhận có thể tiếp được Cửu Đàu Long Thiểm của ta thì tiến lên.” Bảy gã côn đồ còn lại giải độc xong, thấy tôi vừa uống mana xong không ai dám tiến lên, giờ người tiến lên đầu tiên chết chắc! “Mẹ nó, các huynh đệ cùng xông lên nào, tao không tin nó có thể một đánh bảy.” Côn đồ B cuối cùng không nhịn nổi, hét lớn, bảy tên côn đồ đồng loạt xông tới. Tiếp đó quả thực là một trận hỗn chiến, tôi dựa vào nhanh nhẹn cao hơn bọn hắn không ít len lỏi giữa màn đao quang kiếm ảnh điên cuồng song vẫn trúng vài đao, hơn nữa không rảnh tay để tấn công. Lolidragon tình hình cũng không khác gì tôi, nhanh nhẹn của cổ so với tôi còn cao hơn nhiều nên tạm thời không bị thương, nhưng cũng không thể tấn công đối phương. “Á!” Không cẩn thận một chút, tôi lại bị một tên côn đồ nào đó chém trúng lưng, đáng chết, lửa giận trong lòng tôi dâng lên, cho dù chết cũng phải kéo theo vài tên đền tội, tôi lập tức dùng Cửu Đầu Long Thiểm, một đạo bạch quang bay thẳng lên trời, nhưng bản thân tôi cũng trúng năm sáu đao, đã tới sát vạch tử vong… “Prince…” Lolidragon kinh hãi biến sắc, cô nàng lao tới, dùng tuyệt chiêu của Chun Li – tạm gọi là Loa Toàn Thối đi! Không thể tưởng tượng được Lolidragon quả thực cải biến thành công, chỉ thấy cô nàng trồng cây chuối, hai tay không ngừng xoay chuyển, vốn lực cước không cao lắm … ai ngờ cô nàng còn trang bị dao ở trong giày… Căn cứ theo tính cách Lolidragon, chắc chắn cô nàng đã bôi độc dược cấp cao nhất mà mình có được – Thất Bộ Đoạn Hồn Tán (đương nhiên không phải là bảy bước sẽ chết, nhưng cũng là -50HP/s người bình thường không chịu giải độc cũng một lúc mới tiêu.) Lũ côn đồ trúng độc đều kinh hãi thất sắc bởi lượng HP điên cuồng giảm xuống, bọn chúng vội vàng lôi thuốc giải độc ra uống, mà Lolidragon cũng thừa dịp này kéo tôi ra khỏi vòng chiến. Tôi vội vàng uống thêm máu, nhưng còn chưa tới bình thứ hai, lũ côn đồ đã lại xông tới. Đáng chết, tôi và Lolidragon sắc mặt đều tái nhợt mà người chơi xung quanh thấy nhiều người khi dễ ít cũng chỉ bộ dáng bất bình, đại bộ phận đứng xung quanh xem, chỉ có một vài cô gái không đành long che mắt tránh đi. Xem ra quả thật phải tuẫn tình cùng Lolidragon ở đây ư? Hu hu! Tôi không muốn chết kỳ cục như vậy. Đang lúc tôi và bọn côn đồ chuẩn bị giao chiến lần nữa, một giọng nói vang dội truyền tới. “Dừng tay!” Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, mục tiêu rất rõ ràng, bởi đó là một thú nhân, hơn nữa còn là một lang nhân trông rất xấu, bộ lông màu xám khiến người ta cảm thấy bẩn bẩn, hơn nữa theo con mắt đánh giá của tôi, phải cao tới hơn hai mét… Thân thể cao lớn như vậy, nắm tay to bè dường như chỉ một quyền có thể tiễn người ta về Tây Thiên, bắp tay hắn theo tôi ước lượng so với đùi của tôi không sai biệt lắm, chân hắn so với eo của tôi còn to hơn…. Đám côn đồ ánh mắt kinh hãi, ai cũng không dám cùng con quái vật cao lớn xấu xí trước mặt chiến đấu. Người sói xấu xí dùng ánh mắt hung bạo vô cùng nhìn bọn côn đồ. “Còn không cút, muốn ta xé thành từng mảnh hả~~” Nhóm côn đồ đều nuốt nước miếng, chậm rãi lui về phía sau, rồi lại dừng lại, không cam lòng bỏ chạy. Lúc này tôi cũng đã nhân cơ hội uống xong bình máu, lại đứng lên mạnh như rồng như hổ, phối hợp với tiếng quát, ta tạo dáng muốn xuất ra Cửu Đầu Long Thiểm, hơn nữa dùng ánh mắt lạnh lùng, quả nhiên có thể uy hiếp bọn chúng. Tình Thiên bên cạnh cũng sắc mặt trắng bệch, cô ả muốn giết Lolidragon nhưng cũng không muốn làm tổn thương hoàng tử cưỡi ngựa trắng trong lòng mình, cổ ai oán nói. “Prince…. Anh quả thực thích Lolidragon như vậy sao? Không có ả không được sao?” Tôi u oán thở dài, khuôn mặt của mình đúng là nghiệp chướng. “Đúng vậy, quả thật xin lỗi…” Tình Thiên nghe vậy, đôi mắt to đã đầy nước, cuối cùng, ô một tiếng, cô nàng khóc lóc chạy đi… mà bọn côn đồ thấy thế biết không còn hy vọng gì vào năm mươi vạn rồi, cũng chạy theo. Tôi thấy bọn côn đồ bỏ đi, rốt cục cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới tình hình cửu tử nhất sinh vừa rồi, lại bắt đầu sợ hãi, bất tri bất giác đôi chân mềm ra, tôi đặt mông ngồi xuống đất, nhưng lúc này một đạo ánh sáng màu trắng bao lấy tôi khiến toàn thân cảm thấy thoải mái… “Cậu không sao chứ?” Người sói xấu xí hỏi tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, anh ta nở nụ cười với tôi, tôi vừa cười vừa trả lời không việc gì, trong lòng thoải mái, nhìn khuôn mặt xấu xí của người sói lại cảm thấy thật thân thiết. Lolidragon giật mình nhìn người sói màu xám. “Anh… anh là tế tí?” Lolidragon lắp bắp hỏi, bởi người sói xấu xí vừa xuất hiện hóa ra là tế ti có trị liệu thuật trung cấp… Người xói xấu hổ trả lời. “Ừ, là một thú nhân tế ti.” Tôi sửng sốt một hồi, rồi ha hả cười nói: “Chúng ta, vừa rồi một tế ti, một chiến sĩ đã bị thương, thêm một đạo tặc dọa sáu chiến sĩ bỏ chạy? ha ha ha…” Nói xong, Lolidragon và người sói cũng mỉm cười, ta và Lolidragon nhìn nhau, đều thấy vẻ khâm phục đối với người sóng trong mắt nhau, thử nghĩ xem, toàn bộ đám người không ai dám đứng ra giúp chúng tôi mà anh ấy, một tế ti không lực công kích lại dám đứng ra, sao không khiến người ta khâm phục, không khiến người ta cảm động? “Anh tên là gì?” Tôi hỏi người sói, không thể gọi anh ta là người sói xấu trai được, huống hồ hiện giờ tôi chẳng thấy anh ấy xấu xí chút nào cả. “Tôi tên là …. Ugly Wolf. Quả là cái tên thích hợp.” Người sói cười nói, nhưng không biết vì sao, tôi lại thấy vẻ chua xót trong mắt anh, tôi quyết định… “Vậy… Wolf, tôi …sợ tới mức không đứng dậy được rồi, anh có thể dìu tôi về nhà nghỉ được không?” Tôi bất đắc dĩ nói. “Đương nhiên, đương nhiên.” Anh ta vội nói. Vì thế, tôi một tay nắm lấy tay Wolf, tay kia do Lolidragon đỡ, chúng tôi chậm rãi trở về nhà nghỉ. Tôi cũng không quên hỏi Wolf…. “Wolf, bọn tôi đang thiếu một tế ti, anh có hứng thú …” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang