[Dịch] Đế Quốc Cosima
Chương 1 : Thoát khỏi xiềng xích vận mệnh
Người đăng: samki1998
Ngày đăng: 17:49 14-01-2019
.
Converter: Doanhmay
Editor: samki1998
Duhring Cosima là đứa con trai thứ ba trong gia tộc Cosima, cậu có hai anh trai với một người chị, ngoài ra ở phía sau còn có ba đứa em trai với hai đứa em gái. Có thể nói gia tộc Cosima tới đời của Duhring, nhân số thịnh vượng nhất.
Nhưng thât sự rất đáng tiếc, Cosima không phải là một dòng họ có bối cảnh hiển hách gì, lý do được gọi là gia tộc… Thật ra do những người nông dân bên cạnh đùa vui với người đồng nghiệp ông Cosima mà thôi, ai bảo ông ta đẻ ra nhiểu đứa thế làm gì?
Không sai, Duhring chỉ là một đứa con trai của một nông dân, mỗi ngày đều phải hoàn thành những công việc lao động tay chân nặng nhọc, sau bữa tối mới có thể hưởng thụ một chút xíu thời gian tự do.
Nếu không có bất kỳ việc ngoài ý muốn, đến năm 20 tuổi Duhring có thể dùng một con ngựa hoặc hai con lừa mang đi làm sính lễ, kiếm trong thôn một cô gái mặt đầy rỗ, tay chân vụng về, khả năng làm nông không kém cạnh cậu, lấy về làm vợ. Sau đó cậu sẽ bị cha mình tống cổ ra khỏi nhà, rồi phải nhờ giúp đỡ của anh chị em trong nhà kiếm một mảnh ruộng nhỏ, xây cho mình một căn nhà gỗ nhỏ, từ đó cậu sẽ lại giống như cha mình.
Ban ngày, cố hết sức khai hoang làm ruộng, mở rộng phạm vị trồng trọt đồng thời chăm sóc những cây hoa màu chẳng bao giờ gặp sự cố.
Buổi tối, hết sức hoạt động mạnh trên bụng vợ mình, cố gắng vì bản thân mà sinh ra cho đủ đời sau, vì tương lai giảm bớt gánh nặng trên lưng mình.
Hầu như tất cả nông dân đều có cuộc đời bình thản như vậy, có thể sẽ một tia sét chớp qua con đường tầm thường đó, nhưng dưới ánh mặt trời bao la thì đó chỉ là một cái gì đó rất nhỏ bé, căn bản không thể khiến người ta chú ý.
Nhưng đó là khi không có bất cứ tình huống bất ngờ nào xảy ra, mà câu truyện của chúng ta sẽ bắt đầu từ một sự kiện bất ngờ nho nhỏ của Duhring.
“Ôi chúa ơi! Làm sao lại thành ra thế này?”, bà Cosima che miệng mình không dám tin rằng đứa con trai cả cùng đứa thứ hai đang đem Duhring đang hôn mê bất tỉnh từ trên xe ngựa kéo vào nhà.
Rất rõ ràng, đầu của thằng bé bị thương, ở giữa trán có một vết máu khô, nhìn dáng dấp nếu như không phải thằng bé trộm uống rượu của cha rồi ngã xuống đất, thì là leo lên cây trộm trứng chim.
Ở cái vùng nông thôn hẻo lánh cách xa thành thị này, không có tiết mục giải trí nào cả, ngoài trừ những hoạt động mạnh vào buổi tối sau khi tắt đèn . Vì vậy, đại đa số thanh niên đều đem thời gian rảnh rỗi vào uống rượu, đánh bạc và nhìn lén con gái nhà người ta. Đương nhiên nếu như có khả năng, bọn họ có thể vì mình mà suy tính một chút, ví dụ như làm vài món ăn dân dã khao cho cái bụng đói meo của chính mình.
Con trai cả Meisen vén tay áo lên lau đi mồ hôi trên trán, anh cười khổ kể ngắn gọn lại sự việc từ đầu đến cuối. Đơn giản là, sau khi làm xong công việc ngoài đồng, ba anh em lén lút ra nằm lười biếng trên đống cỏ khô, không biết một cục đá từ đâu bay tới, đập trúng vào trán Duhring, sau đó cậu liền ngất đến tận bây giờ.
Đôi mắt của bà Cosima đẫm lệ, đi tới bên cạnh Duhring, nhẹ nhàng vuột mái tóc của cậu, bàn tay thô ráp sờ lên khuôn mặt nhỏ bé căng mịn của Duhring, “Ôi Duhring đáng thương của mẹ”, cô ngẩng đầu lên, với ánh mắt trở nên vô cùng giận dữ, “ Thằng chó nào ném đá?”
Ở nông thôn, nếu một người phụ nữ có tính cách “tiểu thư nhà giàu”, thì chắc chắn cô ta sẽ không sống tới 30 tuổi, sẽ bị stress tới chết mà thôi. Tuyệt đối đừng coi thường sát thương từ miệng của người nông thôn, việc lặp lại công việc nhà nông nặng nhọc hằng ngày khiến miệng lưỡi của họ rất độc địa, vượt xa những gì người khác nghĩ về vùng quê yên bình. Chửi bóng chửi gió? Đó chỉ là một chút thú vui sau mỗi bữa ăn, mà thường chửi bằng đơn vị cả một gia đình, mà những cuộc ẩu đả do những thú vui này mới là trò chơi vui nhất của cả vùng nông thôn này.
Meisen cười gãi gãi đầu, anh không có nhìn thấy kẻ ném đá.
Bà Cosima mắng một câu ăn hại, rồi để hai anh em mang Duhring trở về giường.
Bọn họ không mời mục sư, cũng không gọi thầy thuốc, không phải là gia đình không thể bỏ ra số tiền đó, mà là bọn họ đang chờ. Nếu như qua ngày mai mà Duhring vẫn không tỉnh dậy, bọn họ sẽ mời vị mục sư duy nhất ở trên thị trấn tới xem Duhring thế nào, hoặc đi gọi vị thầy thuốc nói chuyện vô duyên bị người ta đấm gãy 4 cái răng cửa đến chẩn đoán.
Có lẽ ở trên thành phố, người ta sẽ coi đây quả thật là tự sát, nhưng ở vùng nông thôn này, đây mới là cách làm chính xác nhất.
Không tới bước đường cùng, tuyệt đối không nhả ra một đồng nào!
Trong lúc hôn mê, Duhring mơ thấy một giấc mơ, nó rất kỳ lạ khó hiểu, ở trong đó cậu thấy rất nhiều thứ mà chưa từng gặp bao giờ, trải nghiệm một cuộc hành trình mà cậu không cách nào miêu tả được. Khi một thứ được gọi là viên đạn xuyên qua đầu người đàn ông tội nghiệp đó, chính là lúc cậu tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, câu nói đầu tiên của cậu, đã khiến một gia đình luôn yên bình suốt mấy chục năm, xuất hiện cơn sóng lớn.
Con muốn vào thành phố.
Ông Cosima ngồi bắt chân trên một chiếc ghế gỗ cứng, trên tay cầm một điếu thuốc đã đốt hầu như không còn, tay ông run cầm cập đem đoạn thuốc cuối cùng ném xuống dưới đất, nhấc chân chà chà. Khi ông ngẩng đầu lên, các thành viên trong nhà đều hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc chăm chú lắng nghe.
Ông Cosima là vị vua chân chính của gia đình này, nếu như không có ông, thì tất cả mọi người trong căn phòng này sẽ không tồn tại, đối với một vùng nông thôn lạc hậu như này, ông Cosima có quyển lực rất lớn, chắc chắn cao hơn cả quyền lực của hoàng gia và đế quốc.
“Mày… Muốn vào thành phố hả?”, ông Cosima cố gắng kiềm giọng nói của mình không quá dọa người, dưới cái nhìn của ông việc này căn bản là một chuyện cực kỳ ngu ngốc. Thành phố là chỗ ai muốn vào là vào sao? Nếu như nói vùng nông thôn là một vùng đất yên bình như thiên đường, thì thành phố chính là địa ngục, là vùng đất của quỷ dữ. Mỗi bước chân, mỗi lần hít thở, đều là một loại dày vò. Ở cái địa phương chó chết đó, coi như hô hấp cũng phải có tiền.
Không có tiền hả?
Vậy chỉ có thể trở thành một thằng ăn mày, may mắn thì đụng vào ai đó có lòng tốt bố thí một chút, có tiền để lắp đầy cái bụng. Xui xẻo thì rất có thể sẽ bị đám buôn người bắt đi, đem đến phương bắc đi đào mỏ. Dù sao một thằng nhóc khoẻ mạnh như Duhring, là thể loại mà đám địa chủ thích nhất.
Đổi mặt với câu hỏi của cha, Duhring rất nghiêm túc gật đầu, “Vâng thưa cha, con muốn vào thành phố. Con không thể phí phạm cả cuộc đời ở nơi này được, sinh mạng của một con người cực kỳ quý giá, nếu không thể tìm ra được vinh quang của mình, thì dù có sống đi nữa thì cái chết còn thoải mái hơn nhiều.”
“Mày không biết chữ, đi vào nội thành coi như là một thằng mù. Mày không biết đường xá như thế nào, đọc báo thì không hiểu, ngay cả bảng tìm việc mày còn không xem được!”
Biết rõ cha đang tìm lý do để ngăn cản mình, nhưng từ đầu Duhring đã quyết tâm sẽ rời khỏi vùng đất này. Cậu không muốn phải ở lại nơi này rồi trở thành một cái xác khô ngày ngày chết dần chết mòn, cậu cần phải đi tìm lấy con đường riêng của mình.
Giống như người đàn ông đáng thương trong giấc mơ, dù cuối cùng bị vợ con chối bỏ, dù không còn bất kì thứ gì, cuối cùng phải chết do một thứ gọi là viên đạn, nhưng ông ta cũng đã tìm ra được vinh quang thuộc riêng về mình.
Nếu bắt cậu phải sống một cuộc đời không có gì đặc sắc, thì không bằng chết đi thì hơn!
“Con sẽ đi học, thưa cha. Con hiểu ý kiến của người, thế nhưng con vẫn muốn đi khỏi nơi này xông pha thế giới bên ngoài một lần. Con sẽ đi sửa giày, còn có thể sửa dù, con tin rằng những kỹ năng đó có thể giúp con sống tốt trong thành phố. Hơn nữa con chịu khổ được, thưa cha, con không cần tiền lương, chỉ cần con có được một chỗ để ở, thì con tin chắc rằng sẽ có người đồng ý thuê một kẻ ngu ngốc như con.”, thuyết phục được cha là cách duy nhất để Duhring rời khỏi vùng nông thôn này.
Mỗi tuần đều sẽ có một chuyến xe đi qua thị trấn Wild Alfalfa, nhưng cậu muốn lên được đó thì phải có tiền.
Cả già đình Cosima, ngoài trừ cha là có tiền trong tay ra, thì dù là anh cả Meisen năm này đã mười chín tuổi cũng không được mấy lần sờ qua tiền, chớ nói đến đứa thứ ba như cậu.
“Mày xác định muốn rời khỏi đây, rời bỏ tao với mẹ của mày sao, còn anh chị em của mày thì sao?”, giọng nói của ông Cosima trở nên vô cùng tức giận, đối với ông một người chủ của gia đình tại một vùng nông thôn, điều không thể chấp nhận nhất là con cái dám từ chối lời khuyên của ông, còn dám phản kháng lại quyết định của ông.
Duhring im lặng một lát, đứng lên, rút dây thắt lưng của chính mình ra. Đó là một chiếc dây làm bằng gân bò, rất rắn chắc, bên ngoài bao phủ một lớp mát-tít dày đặc. Cậu để sợi dây lên trên bàn, sau đó cởi áo ra, quỳ xuống dưới sàn.
“Nếu như cha muốn chấp hành gia pháp, thì xin trước khi con rời đi, chấp hành nó đi!”, lời nói Duhring như đóng đinh, “Bởi vì đây là quyết định đầu tiên trong cả cuộc đời con, cũng là quyết định quan trọng nhất, con muốn rời khỏi nơi này, con sẽ vào thành phố.”
“Cho dù ở trong thành phố đó, con sẽ bị thương, có thể sẽ phải chết, thì đó cũng là con đường con đã lựa chọn. Con rất kính trọng cha, kính yêu người, cha đã ban tặng cuộc sống này cho con, thế nhưng con hi vọng rằng cuộc đời của mình, sẽ có một ngày con sẽ được quyết định tương lai của chính mình! Thưa cha!”
Cuối cùng ông Cosima cũng không cầm lấy sợi dây, ông liên tục rít điếu thuốc hai lần, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía những đứa con. Tuy rằng ông không có biết bao nhiêu chữ, cũng không hiểu cái thứ gọi là đạo lý, nhưng sau bao nhiêu năm sống đã cho ông một thứ mà con người gọi là trí tuệ. Khi một con chó con đi ra khỏi cái ổ của nó, thì những con chó con khác cũng sẽ không đồng ý tiếp tục sống trong cái ổ đó nữa. Duhring có thể không nhận thức được, quyết định của cậu đã không chỉ thay đổi cuộc sống của cậu, mà còn làm thay đổi cả anh chị em của mình.
Một đêm đầy tĩnh lặng, không có ai có hứng thú nói chuyện, ai cũng lo lắng cho việc Duhring sắp rời.
Buổi sáng sớm, ông Cosima đang ngồi ở trong nhà bếp, bên cạnh ông có đặt một chiếc hộp nhỏ bằng cỡ lòng bàn tay, đó là một món đồ mà ông mang về trong một lần đi lên thành phố, bên trong đã từng chứa một điếu thuốc lá, được ông coi như báo vật. Sau đó… Tới ngày đầu năm mới, ông Cosima mở hộp ra mới phát hiện, điếu thuốc lá bên trong đã bị nấm mốc mọc đầy ra.
Ông chán nản đành đem điếu thuốc lá đem phơi ngoài ánh nắng mặt trời, hy vọng có thể cứu lại được một ít, nhưng đáng tiếc sự thật đã chứng minh việc này chả có chút ý nghĩa nào.
Từ đó về sau, cái hộp sắt liền trở thành dụng cụ chứa những thứ đồ quý giá của ông, nó được ông dấu ở dưới gầm giường, nằm ở dưới tấm ván gỗ thứ ba chỗ khe trống.
Mà hình như, mọi người trong nhà đều biết ông giấu ở nơi nào, chỉ có chính ông tự cảm thấy người khác không biết mà thôi.
Biết rằng hôm nay sẽ rời khỏi vùng đất không khí tràn ngập mục nát này, đi lên thành phố khởi đầu cho tương lai tươi sáng của chính mình, nguyên đêm qua Duhring không thể ngủ được,dù vậy sáng nay cậu vẫn tràn đầy năng lượng., cậu mặc quần yếm có dây đeo, ở trên là chiếc áo màu xanh nhạt thường thấy ở các vùng quê, có vài chỗ bị vải tẩy đến nỗi trắng bệch. Cậu tắm rửa cho mình thật sạch sẽ, tràn ngập niềm tin về tương lai phía trước.
“Cha!”
Duhring tới gần bắt chuyện, ông Cosima chỉ cái ghế bên cạnh, bảo cậu ngồi xuống. Chờ Duhring ngồi xuống ngay ngắn, ông đẩy chén nước trước mặt ra, cầm hộp sắt nhỏ, do dự một lúc, quyết định đưa cho Duhring.
“Bên trong có hai mươi đô, với số tiền này ít nhất có thể đủ cho mày sống trong thành phố ba tháng. Sau đó mày có hai con đường để lựa chọn, một là sống làm sao cho tốt, hai là bởi vì chết đói mà lết về nhà.”, ông dường như mang trong mình một nỗi lo thường ngày không thấy, dùng sức vỗ mạnh vào vai Duhring, sau đó nắm chặt lại, để Duhring cảm nhận từng cơn đau, “Nhớ kỹ, mày là một thành viên của gia đình Cosima, dù tương lai có như thế nào đừng vì thể diện mà làm khổ mình, nhớ mày luôn có con đường lui.”
“Dù như thế nào, gia đình này luôn hoan nghênh con trở về!”
Duhring không thể tin được một người luôn tỏ ra nghiêm khắc, một người luôn khiến các đứa con cảm thấy cha mình là một người khô cứng lại có thể nói ra những lời tình cảm như vậy. Cậu cảm thấy ướt nơi khoé mắt, dùng hết sức gật đầu, “Con chắc chắn sẽ nhớ, nếu như có một ngày con trở về, tuyệt đối không phải bởi vì con trở thành một kẻ thất bại trở về. Con sẽ được người ta rải hoa tươi đầy trời, sẽ có một đàn người biểu diễn, bởi vì người mà họ đang chào đón là một vị vua trở về!”
Ông Cosima chỉ cười cười, tát một cái thật mạnh vào ót Duhring, “Đi thôi, thằng nhóc con, đừng có đứng đó nổ nữa.”
Hai người rời khỏi nhà, cũng không chào tạm biệt những người còn lại, dọc đường tới thị trấn bên ngoài luôn im lặng. Đợi khoảng hơn nửa giờ đồng hồ, một chiếc xe nhìn có vẻ cồng kềnh, có mười sáu chỗ ngồi chậm rãi đi tới. Trên xe đã có một ít người, nhưng nhiều chỗ vẫn trống không.
Nhìn chiếc xe chậm chậm dừng lại, ông Cosima đột nhiên ôm chầm lấy đứa con trai mà mới tối qua còn dám cãi lại mình, dùng hết sức vỗ mạnh vào lưng cậu, cứ như muốn muốn bản thân phải nhớ kỹ điều gì đó, “Đi thôi, phải đi thôi, rốt cuộc sẽ có một ngày chim non phải rời khỏi tổ của mình. Cha không thể cho con muốn cuộc sống tốt, nhưng sẽ không ngăn cản con bay lên bầu trời kia!”
Duhring hít một thật sâu, nhìn khuôn mặt đã có nếp nhăn, tóc đã khô cứng bắt đầu hiện ra từng sợi tóc trắng của cha, bên trong đôi mắt hiện lên một lớp nước mắt. Cậu không nói thêm câu nào, đi lên xe, lựa chọn một chỗ sát cửa sổ, ánh mắt nhìn cha nhìn về nhà, bánh xe từ từ lăn bánh, từ từ rời xa khỏi nơi đã nuôi dưỡng cậu suốt mười sáu năm trời.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện