Đạp Tiêu Lục

Chương 3 : (Tiết thứ năm) Bất thế chi tài (5)span

Người đăng: vipnd2003

Bất thế chi tài, loạn thế xuất ( 5) Huyền Hỏa Phái, Huyền Hỏa Sơn, Nam Uyển. Sáng sớm trời đông giá rét , trong không khí cũng chứa lãnh ý nhè nhẹ , hít vào một hơi , làm cho người ta có một loại cảm giác thanh tân sảng khoái, cả Địa Sổ Châu thời tiết chênh lệch không nhiều, mùa đông, không có từng cơn gió lạnh thấu xương, không có bão tuyết phủ trắng khắp nơi , chỉ có trời xanh lam yên bình cùng con người chất chứa nhiều tâm sự . Trầm Thiên hôm nay vẫn rời giường thật sớm, thậm chí cũng không cần Huyền Hỏa Phái mỗi ngày đúng giờ gọi dậy, hôm qua Thương Diệp đưa hắn về động phủ cũng nói cho hắn biết, qua hai ngày nữa chính là công bố thành tích khảo sát cảm giác, tin tức kia để cho Trầm Thiên trong lòng có chút không dễ chịu, mặc dù, Trầm Thiên cũng không lo lắng cho mình, lấy thái độ Thương Diệp đối với mình đến xem, Trầm Thiên cảm giác mình đối với Thương Diệp như một loại vật phẩm trọng yếu, ít nhất bây giờ là vậy. Cho nên Trầm Thiên cũng không lo lắng mình sẽ không hợp cách mà bị đuổi ra Huyền Hỏa Phái, huống chi Trầm Thiên cũng có lòng tin đối với năng lực của hắn, hắn lo lắng chính là Hoàng Địch, Hoàng Địch đối với tu chân có khát vọng rất lớn , nếu như lần khảo nghiệm này hắn không thông qua, nhất định sẽ vô cùng khó chịu, cho nên Trầm Thiên dậy sớm , đi tới trước cửa phòng Hoàng Địch. "Hoàng Địch, ngươi đang ở trong sao." Trầm Thiên cũng không có gõ cửa, mà là nhẹ nhàng hô hoán. Cửa phòng chậm rãi mở ra, Hoàng Địch một đôi mắt đen , xuất hiện tại trước mặt Trầm Thiên , "Trầm Thiên, là ngươi, sớm như vậy có chuyện gì?" "Không có việc gì, ta tới thăm ngươi một chút mà thôi, xem ngươi bộ dáng này, nhất định thật nhiều ngày không ngủ đi." Trầm Thiên thấy Hoàng Địch bộ dạng, trong lòng có chút khó chịu, dù sao Hoàng Địch là bạn tốt duy nhất của Trầm Thiên ở Huyền Hỏa Phái. "Ai, ngày mai sẽ công bố thành tích, ngươi bảo ta làm sao có thể ngủ? Mỗi lần ngủ, cũng sẽ để ta nhớ tới ánh mắt cha mẹ chờ đợi , vì vậy ta dứt khoát đứng dậy xem một chút Tu Chân Nhập Môn tu luyện tu luyện." Hoàng Địch thở dài nói. "Như ngươi vậy không được, ngươi bây giờ còn không phải là tu sĩ, huống chi thân thể ngươi yếu như vậy, ta sợ ngươi cho dù đến lúc đó thông qua khảo nghiệm rồi, ngươi cũng bệnh chết, vậy thì được không bù nổi mất có phải hay không?" Trầm Thiên trêu ghẹo nói. Hoàng Địch nghe vậy lắc đầu cười khổ, hắn biết Trầm Thiên là vì muốn để chính mình thoải mái mà khuyên bảo, đạo lý này hắn cảm giác ra sao không hiểu rồi, vừa muốn mở miệng nói tiếp, ngẩng đầu lại nhìn thấy Nhu Nhu ở phía sau lưng Trầm Thiên không xa , chính là chăm chú nhìn chằm chằm Trầm Thiên, cho nên miệng lải nhải, ý bảo Trầm Thiên nhìn về phía sau. Trầm Thiên nhìn thấy động tác của Hoàng Địch , mang theo hồ nghi quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy gương mặt thanh lệ của Nhu Nhu, không khỏi da đầu tê dại, theo lý thuyết, sáng sớm gặp mỹ nữ, hẳn là chuyện một mừng rỡ trong nhân sinh, nhưng hiện tại Trầm Thiên làm thế nào cũng không thấy vui vẻ nổi."Nhu Nhu, ngươi. . ." Lời còn chưa nói hết, Nhu Nhu liền nói một tiếng đi theo ta, liền hướng tới phương hướng dòng suối đi tới. Hoàng Địch nhìn thấy tình cảnh như thế cũng bật cười, trong lòng buồn khổ giảm đi không ít, đối với Trầm Thiên nói: "Ai, Tiểu Thiên Tử, ngươi lại sắp phải chịu đủ nỗi đau da thịt rồi, ta liền nghe lời ngươi nói, trở về phòng nghỉ ngơi một chút, ngươi vội vàng theo sau đi, nếu không ta sợ trên người của ngươi nhiều thêm mấy khối da thịt bị nướng cháy ." Hoàng Địch nói xong cười cười, đóng cửa lại. Trầm Thiên nhìn nụ cười của Hoàng Địch , biết trong lòng hắn hơi buông lỏng một chút, trong lòng cũng có chút vui mừng. Hít sâu một hơi, chậm rãi hướng dòng suối đi tới, sở dĩ chậm rãi, là bởi vì Trầm Thiên đang suy tư sau khi đối diện với Nhu Nhu sẽ phát sinh chuyện tình như thế nào, nên ứng đối ra sao. Đi ước chừng thời gian uống cạn một chung trà, Trầm Thiên rốt cục đi tới dòng suối. Đây là thời gian gấp ba so với lúc bình thường, mỗi một bước cũng là nện bước ngưng trọng, Nhu Nhu cũng đã sớm chờ ở nơi đó, giờ phút này nàng lẳng lặng nhìn dòng suối nhỏ, bóng lưng mảnh mai làm cho người ta có cảm giác thương hương tiếc ngọc , Trầm Thiên nhìn nước chảy, trời xanh lam, mỹ nhân, không khỏi có chút hoảng hốt. Đột nhiên cảm thấy Nhu Nhu thật ra rất đẹp, chẳng qua là ngày thường quá mức điêu ngoa, ác khí hoàn toàn che dấu vẻ đẹp của nàng. "Ngươi đã đến." Nhu Nhu không xoay người lại, chẳng qua là lẳng lặng nói ba chữ. "Phải, thật ra thì, nói như thế nào đây, chuyện ngày đó sao, ta không phải cố ý, ngươi cũng biết, ta. . ." Nhu Nhu bình tĩnh để cho Trầm Thiên càng thêm cảm thấy bất an, hắn vẫn hoài nghi là yên bình trước cơn bão táp , gãi đầu lúng túng giải thích, nhưng Nhu Nhu lại đột nhiên xoay người, hai đầu lông mày mang theo một cổ ưu thương, ánh mắt như có sương mù lượn lờ, nhẹ nhàng cắt đứt lời của Trầm Thiên, nói: "Trầm Thiên, ngươi nói cho ta biết, ta có phải thật sự như ngươi nói hay không, làm cho người ta chán ghét, không làm cho người yêu thích." Trầm Thiên thấy tình huống như thế, ngược lại ngây dại, ngày thường bị nàng phóng hỏa đốt, lấy tay đánh đã thành thói quen, nếu xảy ra trường hợp như vậy, cho dù mãnh liệt chút ít, Trầm Thiên tự nghĩ còn có thể ứng phó, nhưng là trước mắt Nhu Nhu như vậy , Trầm Thiên là lần đầu nhìn thấy, quả thực như thay đổi hoàn toàn, thường ngày quá mức bạo lực, để cho Nhu Nhu dã man hình tượng ở thâm tâm Trầm Thiên thâm căn cố đế sao, cô bé ở tuổi này, không hẳn là trước mắt như vậy sao. "Chuyện kia, thật ra thì, ta. . ." Trầm Thiên không biết nên giải thích như thế nào, hai tay ôm ngực, vuốt vuốt, suy tư nói. Nhìn Trầm Thiên bộ hình dáng, Nhu Nhu càng khó chịu, trong mắt hơi nước ẩn ẩn nhiều hơn, nói: "Ngươi liền nói thật cho ta nghe sao, ta từ lúc hiểu biết bởi vì quan hệ với nãi nãi, mọi người đối với ta cũng là cười hì hì , không người nào nguyện ý nói thật với ta, ta chỉ muốn nghe một chút xem mình ở trong lòng người khác rốt cuộc là như thế nào, Nhu Nhu không muốn làm một người làm người khác chán ghét." Nghe Nhu Nhu nói như vậy, Trầm Thiên trong lòng cũng thấy đau xót, nghĩ đến Nhu Nhu mười mấy năm qua không có ai chân thành đối đãi với nàng, đột nhiên cảm giác được thiếu nữ trước mắt này thường ngày hay bắt nạt mình cũng có cảm xúc không muốn ai biết được như thế. Cho nên Trầm Thiên nói: "Thật ra cũng không phải vậy , chính là con người của ta tương đối xấu, ngươi nhìn ta thường ngày mắng ngươi không phải rất nhiều sao, chẳng lẽ mỗi câu cũng là thật sự? Vậy ngươi chính là người thê thảm nhất thế giới này rồi? Có đúng hay không, cho nên, ngươi đừng để ở trong lòng, ta thật ra là nói lung tung , căn bản không phải có chuyện như vậy, ngươi nhìn các sư đệ sư muội không phải là cũng đối với ngươi rất tốt sao?" Nhu Nhu nghe vậy cúi đầu thấp xuống, có một chút tiếng khóc sụt sùi phát ra, cũng không nói lời nào. Trầm Thiên thấy tình cảnh như thế, nhất thời nóng nảy, hắn vạn lần không nghĩ đến tiểu nữ vương này sẽ ở trước mặt hắn rơi lệ, hắn vội vàng nói: "Ai, được rồi được rồi, thật ra thì ngươi bình thời có một chút chán ghét, nhưng thật sự chỉ là một chút ít, chính là ngày thường tương đối ngang ngược không nói đạo lý, tương đối thích bắt nát người khác, tương đối tự cho là đúng, không nghe người khác nói chuyện, không để ý tới cảm thụ của người khác, cứ như vậy mà thôi, không có gì khác, thật sự như vậy." Nhu Nhu nghe hắn cảm nhận về mình như thế, nhất thời ngồi dưới đất khóc lớn lên. Trầm Thiên nói một mạch cũng cảm giác không đúng, thầm nghĩ chính mình ngu, nói ra như vậy không phải là làm cho nàng càng khó chịu hơn sao, Trầm Thiên từ nhỏ đã cùng một đám sơn tặc sống chung, cùng như hoa như ngọc thiếu nữ như vậy nào đã từng quen biết, muốn hắn cùng Thương Diệp ngươi lừa ta gạt có lẽ còn có thể chu toàn một hai, nhưng là đối mặt Nhu Nhu lê hoa đái vũ , Trầm Thiên cảm thấy vô lực. "Ta nói còn chưa hết mà, ngươi đừng vội khóc nha, trước tiên đem nước mắt thu lại , ngươi cũng có ưu điểm , tỷ như, ngươi khả ái, tỷ như, ngươi cái gì nữa, ai, dù sao có rất nhiều ưu điểm chứ sao." Trầm Thiên ngồi chồm hổm xuống, trấn an Nhu Nhu. Trầm Thiên thấy Nhu Nhu sau khi nghe xong không có phản ứng, lại nói: "Còn có, thật ra thì tâm địa ngươi rất tốt, mặc dù thường ngày điêu ngoa không nói đạo lý, nhưng ngươi giúp ta giữ bí mật không phải sao, ngươi nội tâm không xấu, chẳng qua là không biết làm sao đối đãi với người khác, người với người qua lại coi trọng nhất là một chữ thành, chỉ có mở ra nội tâm, lấy chân thành đối đãi người, mới có thể nhận được hữu tình chân chính , mới có được bằng hữu chân chính, ở sau lưng ngươi bất ly bất khí." Nhu Nhu nghe Trầm Thiên nói như vậy, ngưng khóc, ngẩng mặt lên, nức nở hai cái, nói: "Chính là đơn giản như vậy sao? Ta từ nhỏ đến lớn không ai đã dạy ta những thứ như vậy, thế nào mới gọi là lấy chân thành đối đãi người khác?" "Điều này sao, tương đối không rõ ràng, nói như vậy, chính là khi người khác đối tốt với ngươi, ngươi cũng nên đối tốt với hắn, khi người khác đối với ngươi không tốt, ngươi có thể chủ động đối xử với hắn tốt hơn, sau đó để cho hắn cảm nhận được ngươi đối với hắn tốt, vì vậy hắn cũng bắt đầu đối tốt với ngươi, thuyết pháp đơn giản như vậy, ngươi hiểu được không?" Trầm Thiên đứng lên, bộ dạng như một tiên sinh dạy học. Nhu Nhu nghe được cái hiểu cái không, nhưng nhìn thấy Trầm Thiên bộ dáng cao ngạo như cao nhân làm cho nàng tức giận , đứng dậy giơ tay muốn đánh, nhưng nghĩ đến mới vừa rồi Trầm Thiên nói lấy chân thành đối đãi với người, phải đối tốt với người khác, cũng không có hạ nặng tay, chẳng qua là nhẹ nhàng ở trên đầu Trầm Thiên đụng một cái. Trầm Thiên thấy Nhu Nhu thay đổi như vậy , trong lòng không khỏi vui mừng, thừa cơ nói: "Vậy là được rồi nha, ngươi nhìn ngươi bộ dáng bây giờ rất nhiều người yêu thích, sau này giữ vững, nhất định là mỹ nữ của Huyền Hỏa Sơn." Nhu Nhu nghe vậy sắc mặt đỏ lên, sau đó nói: "Ai muốn làm cái gì mỹ nữ của Huyền Hỏa Sơn, người ta là tu chân cao nhân nha." Trầm Thiên thấy Nhu Nhu đỏ mặt, trong lòng càng vui sướng, miệng không che đậy nói: "Ha ha, nữ nhân lớn lên sẽ phải tìm một nhà khá giả gả vào, cãi cái gì cơ chứ, ngươi thật là không hiểu chuyện, nữ nhân sẽ phải làm việc nhà nấu cơm, ngươi cũng không biết sao? Ta ủy khuất một chút, sau này ngươi giúp ta đem quần áo bẩn đi giặt, sau đó đi học nấu cơm, cũng không cần nhiều, mỗi bữa ăn phải có thịt, mùi vị không tốt liền phạt ngươi xuống núi mua, phải, bắt đầu từ ngày mai sao." Trầm Thiên nói xong cũng bắt đầu dương dương đắc ý , nhưng không lâu lắm, thấy sắc mặt Nhu Nhu âm trầm , hắn biết chính mình xong, nữ ma đầu bị hắn lớn lối kêu gọi trở về . Cười đùa tức giận thanh âm, ở bên dòng suối của Huyền Hỏa Phái Nam Uyển lẫn nhau đan xen , bất tri bất giác, mặt trời đã muốn xuống núi, tịch dương nhiễm đỏ cả dòng nước suối trong suốt, nhưng cũng tựa hồ, nhiễm đỏ tâm linh người khác . Ngày tiếp, Huyền Hỏa Phái, Huyền Hỏa Sơn, Nam Uyển, Trầm Thiên phòng xá. Trầm Thiên bị thanh âm tập hợp đánh thức, kéo thân thể đau nhức , nhanh chóng bò dậy cấp tốc — ngày hôm qua bị Nhu Nhu đuổi đánh, đồng thời huấn luyện thể năng của hắn một ngày. Nhưng lần này cùng lúc trước bất đồng, nghĩ đến Nhu Nhu mặc dù đuổi đánh chính mình, lại không dùng chân lực, Trầm Thiên trong lòng cũng sinh ra một tia an ủi —cuối cùng chính mình cũng làm được một chuyện đúng đắn. Vội vã vệ sinh xong, Trầm Thiên nhanh chóng đi tới Bắc Uyển, lúc này chúng đệ tử đã đến, mỗi người cũng có tâm sự nặng nề, mặt âm trầm, Trầm Thiên cảm giác mình có phải nên xấu hổ một chút hay không — Trầm Thiên chưa từng có cảm giác khẩn trương , có lẽ bởi vì quan hệ với Thương Diệp sao, bởi vì Thương Diệp, chính mình ngay cả tử vong cảm giác cũng đã thử qua rồi, còn có chuyện gì có thể so sánh với chuyện như vậy khẩn trương hơn sao. Người công bố thành tích vẫn là Lô Thiên Tứ, theo hắn đọc đến tên cùng thành tích, đệ tử hợp cách nghe được chính mình hợp cách, chân mày nhíu chặt lập tức giãn ra, dĩ nhiên, có người vui mừng cũng có người buồn, có đệ tử nghe được mình không hợp cách lập tức co quắp ngồi dưới đất bụm mặt khóc rống lên. Trầm Thiên mới biết kế tiếp bọn họ sẽ rời khỏi Huyền Hỏa Phái, xuống núi tiếp tục cuộc sống người phàm, nhưng Trầm Thiên lại không cảm thấy có nhiều thê thảm, mỗi người đều có số mệnh của mình , có lẽ tầm thường cả đời, so sánh với ngự kiếm phi tiên còn muốn khoái nhạc hơn. Sau khi công bố hoàn thành tích, chỉ còn lại mười mấy đệ tử có thể tiếp tục lưu lại Huyền Hỏa Phái, Trần Đống cùng Hoàng Địch, cũng thông qua khảo nghiệm, mà Trầm Thiên, một cách tự nhiên thông qua. "Kế tiếp, liền để sư tỷ của ta, Hoa Đồ Huyền, tới dạy các ngươi giai đoạn thông linh kế tiếp — dẫn linh nhập thể." Lô Thiên Tứ nói xong, liền rời đi. Theo một trận mùi thơm, một cô gái dung mạo xinh đẹp xuất hiện tại trước mắt chúng đệ tử, cô gái này có một loại trời sanh quyến rũ, cùng Huệ Vân thanh tân cảm giác hoàn toàn bất đồng, phảng phất nàng một cái nhăn mày một nụ cười cũng tác động bốn phía cây cối hoa cỏ . Cô gái ôn nhu nhìn lướt qua chúng đệ tử, khẽ mỉm cười, nói: "Các ngươi khỏe a, ta là sư tỷ của các ngươi, Hoa Đồ Huyền, các ngươi có thể gọi ta là Hoa sư tỷ, hôm nay, liền để ta dạy các ngươi như thế nào dẫn linh nhập thể." Hoa Đồ Huyền nói xong hướng không trung vẫy tay một cái, từng sợi khí lưu màu vàng liền theo tay nàng tiến vào trong thân thể của nàng. Chúng đệ tử thấy vậy trợn mắt hốc mồm, trong lòng suy nghĩ phần lớn nhất trí — chính mình sắp học được tiên nhân pháp thuật rồi! Hoa Đồ Huyền khẽ mỉm cười, nói: "Thông linh cuối cùng một giai đoạn, chính là dẫn linh nhập thể, chỉ có để cho linh khí có thể ở trong thân thể của mình không trở ngại mà du động, mới có thể thi triển pháp thuật tốt hơn , vô luận là cái gì pháp thuật, cũng cùng linh khí có liên quan, thông linh giai đoạn này là một trụ cột giai đoạn rất trọng yếu , trụ cột vững vàng, ngày sau tu luyện sẽ vô cùng bằng phẳng, nhưng ngược lại, thì sẽ khó khăn nặng nề , nhiều lời vô ích, hiện tại liền truyền thụ cho các ngươi pháp quyết về dẫn linh nhập thể cùng kiến thức tương quan." Hoa Đồ Huyền nói xong, vừa sờ trâm gài tóc, liền xuất hiện một tờ giấy màu đỏ , nàng nhẹ nhẹ một chút, liền như lần trước Lô Thiên Tứ truyền thụ pháp quyết cảm giác linh khí giống nhau, chia làm điểm nhỏ, tiến vào mi tâm chúng đệ tử . Một đoạn đoạn hình ảnh cùng pháp quyết xuất hiện tại trong lòng Trầm Thiên , nhưng ở cuối cùng chút ít hình ảnh cùng pháp quyết , lão giả tóc trắng kia lại xuất hiện, lần này hắn khoanh chân ngồi ở trên một gốc cây, gốc cây cao trên trăm trượng, mặc dù như thế, nhưng cả cây lại theo lão giả hô hấp mà rung động, lão giả đột nhiên mở mắt, rống lớn một câu pháp quyết, sau đó lấy thân thể lão giả làm tâm bộc phát ra một vòng tròn hỏa diễm, đại thụ cao trăm trượng trong nháy mắt bị đốt làm tro bụi. Trầm Thiên lại là đệ tử cuối cùng tỉnh táo lại , lúc này bốn phía đệ tử đều đã rời đi, chỉ còn lại có Hoa Đồ Huyền tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, Trầm Thiên ngượng ngùng sờ sờ đầu, nói câu cáo từ, liền hướng Nam Uyển đi tới, mà Hoa Đồ Huyền nhìn bóng lưng Trầm Thiên rời đi, trên khóe miệng nhếch lên cao hơn, đợi đến Trầm Thiên rời đi tầm mắt của nàng, nàng mới nhẹ giơ lên bước liên tục, hướng sâu trong Bắc Uyển để đi tới. Vận mệnh chuyển luân, không có lúc nào là không chuyển động, mỗi lần chuyển một cái, cũng là vô số sinh linh rơi rụng cùng với mới ra đời, mà vận mệnh của Trầm Thiên sẽ là như thế nào. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang