Đạo Sĩ Không Dễ Chọc (Đạo Sĩ Bất Hảo Nhạ)
Chương 39 : Trấn áp hai mươi lăm năm
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 16:32 09-11-2025
.
Cao tăng đắc đạo viên tịch có hai loại phương thức.
Một là sau khi trở thành nhục thân Phật sẽ được cung phụng trong miếu đường để tín đồ bái tế.
Còn một loại nữa là hoả táng, sau khi cao tăng đắc đạo chết đi sẽ ngưng tụ ra Xá Lợi Tử, đây chính là trọng bảo của Phật gia, ngoại nhân ngàn vàng khó cầu.
Mà ngoài Xá Lợi Tử ra, thân thể cao tăng cũng sẽ bị thiêu thành tro cốt. Mặc dù tro cốt không quý trọng như Xá Lợi Tử, nhưng tro cốt của cao tăng Phật pháp tinh thâm thì trăm tà khó xâm, yêu quỷ không dám lại gần, tác dụng không sai biệt lắm với pháp khí của đạo gia. Nếu trong nhà tín đồ Phật giáo có thể cung phụng một nắm tro cốt sau khi cao tăng viên tịch, có thể bảo vệ mấy đời trong gia đình thái bình.
Cái hũ tro cốt lão hòa thượng giao cho lão đạo, chính là tro cốt của Minh Tịnh đại sư của Huyền Không Tự viên tịch hoả táng sau khi đạt chín mươi chín tuổi, hai mươi năm trước. Lần này, vì trấn áp tà vật ở khu mộ cổ phía tây Hướng Gia Thôn, cố ý mang từ Huyền Không Tự tới.
Minh Tịnh đại sư của Huyền Không Tự không hiển hách danh tiếng trong thế nhân, thậm chí ít có người biết, nên không có tín đồ nào. Điều này có liên quan đến phương thức hành sự của Huyền Không Tự. Trong chùa rất ít tăng nhân, ba đời tăng nhân chỉ có mười mấy người, mà mỗi năm nhập thế tu hành thì chỉ có chút ít hai ba người, hơn nữa nhập thế không bao giờ dùng Phật hiệu với thế nhân. Dần dà, đại đa số thế nhân đều không biết Huyền Không Tự là ngôi chùa nào, chỉ có một số cao tăng đã lâu năm trên đời mới biết.
Nhưng tăng nhân của Huyền Không Tự lại có uy danh rất lớn trong Phật môn, được chúng cao tăng kính ngưỡng. Mà Minh Tịnh đại sư trong Phật môn chính là người được công nhận có Phật pháp tinh thâm nhất. Trong hai nhân quả lớn của Phật môn là tế thế và phổ độ, tu vi của ngài càng khiến tất cả cao tăng Phật giáo kính nể.
Sinh tiền Minh Tịnh đại sư nhập thế, đã làm ba lần kinh động Phật môn, ba lần nhập thế này trực tiếp điện định địa vị cao thượng của Minh Tịnh trong Phật môn.
Lần đầu tiên là khi ngài còn trẻ, trong nước gặp chiến loạn, thi thể khắp nơi, dân chúng lầm than. Minh Tịnh đại sư hai mươi ba tuổi rời Huyền Không Tự hành tẩu thế gian. Mỗi khi đến một chiến trường hoặc nơi nào có nhiều người chết, Minh Tịnh đại sư liền bắt đầu siêu độ những vong hồn kia, mãi đến khi độ hóa tất cả oan hồn mới rời đi.
Lần này Minh Tịnh tổng cộng nhập thế mười một năm không về Huyền Không Tự, siêu độ vô số vong hồn. Trong mười mấy năm đó, ngài dùng hai chân gần như đạp khắp tất cả các khu vực trong nước đã gặp chiến loạn.
Lần thứ hai là khi Minh Tịnh đại sư năm mươi tuổi, ngài lần nữa xuất sơn, xa xôi đến Ấn Độ, bắt chước hành động Tây Thiên cầu kinh của Huyền Trang đại sư năm đó. Ngài qua lại tổng cộng khổ hạnh tám năm, từ Na Lan Đà Tự ở Ấn Độ cầu được mấy quyển kinh văn mà chùa chiền trong nước khan hiếm, sau đó công bố rộng rãi để tăng nhân trong nước tu hành kinh văn.
Mà lần nhập thế cuối cùng của Minh Tịnh đại sư là vào giữa thập niên bảy mươi, khi Đường Sơn xảy ra động đất. Ngài rời Huyền Không Tự, ngồi xếp bằng ở tâm địa chấn Đường Sơn, liên tục mặc niệm kinh văn tám mươi mốt ngày để siêu độ những người bình thường kia đã chết bởi động đất. Mãi đến khi trong Đường Sơn không còn oan hồn phiêu đãng trên thế gian nữa, ngài mới về núi.
Ba lần xuất sư tu hành này của Minh Tịnh đại sư khiến chúng cao tăng trong Phật môn vô cùng kính ngưỡng. Số lượng vong hồn mà ngài siêu độ đến cả chính hắn cũng không biết có bao nhiêu, có thể nói là đã sáng lập ra vô thượng công đức mà Phật môn bao nhiêu năm qua không có tăng nhân nào làm được.
Hơn nữa, sau khi Minh Tịnh chết, vốn có cơ hội tọa hóa thành nhục thân Phật rồi được tố thành kim thân cất giữ trong chùa chiền để người đời cung phụng, nhưng Minh Tịnh lại yêu cầu mình sau khi chết phải được hoả táng hóa thành tro. Sau đó, những Xá Lợi Tử ngưng tụ được được đặt ở mấy đại cực hung chi địa để trấn áp tà vật. Ngài cũng nói rõ, nếu nơi nào có nhu cầu tro cốt của ngài, có thể bất cứ lúc nào lấy ra dùng để trấn áp.
Cho nên, lần này lão đạo rời Hướng Gia Thôn hơn nửa tháng, chính là để đến Huyền Không Tự. Một là cầu hòa thượng tu bế khẩu thiền xuất sơn cùng hắn liên thủ trấn áp khu mộ cổ, hai là hi vọng có thể mang ra một ít tro cốt của Minh Tịnh đại sư dùng để bố trí phong thủy trận.
Lão đạo tiếp nhận cái hũ đựng tro cốt của Minh Tịnh đại sư, từ đạo bào của mình lấy ra năm cây lá cờ nhỏ viết Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Lão hòa thượng thấy vậy ánh mắt lập tức sáng lên.
"Ta xem như đã bỏ hết cả tiền vốn rồi, một chút cũng không mềm tay a!" Lão đạo đau lòng nhức óc thở dài một hơi, nói: "Pháp khí Cổ Tỉnh Quan chúng ta tồn tại trên đời vốn không nhiều, chỉ có mấy món như vậy. Lần này ta mang mấy cây lá cờ này đến đây, Trấn Quán Chi Bảo liền còn thừa không nhiều lắm. Đâu như Huyền Không Tự các ngươi, kiến tạo chùa đã hơn ngàn năm, để lại vô số trọng bảo của Phật gia, tùy tiện ban phát một chút ra cũng không đau răng. Ai, người so với người thật là phải chết mà!"
Lão đạo lấy ra lá cờ tiện tay ném một cái, lá cờ khắc ấn Ngũ Hành liền tương ứng cắm ở năm phương vị bốn phía khu mộ cổ. Lá cờ này vừa cắm trên mặt đất, cả khu vực Tây Sơn bỗng nhiên run một cái, rõ ràng cảm giác được đất đai dưới chân tựa hồ là có chút di chuyển.
"Ta muốn thay đổi thế đi của toàn bộ dãy núi. Nơi này cách Hoàng cung mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích xây dựng ở Thẩm Dương năm đó không xa lắm. Chính là vì khu vực này có long mạch tồn tại. Mặc dù không ngưu bức như long mạch kinh thành, nhưng dù sao dãy núi này cũng mang theo một Long tử. Hơn nữa, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã ngưng tụ không ít đế khí ở Thẩm Dương, cũng có thể lấy ra dùng một chút." Lão đạo vừa lẩm bẩm, vừa chôn xuống tro cốt của Minh Tịnh đại sư bên cạnh năm cây lá cờ, rồi tiếp tục nói: "Ta muốn bố trí Ngũ Hành Tỏa Âm Đại Trận, dẫn long mạch đế khí đến đây trấn áp tà vật ở khu mộ cổ. Tro cốt của Minh Tịnh đại sư càng có thể giúp ta một chút sức lực. Cho dù mỗi năm vào lúc quỷ môn đại khai, khi âm khí nặng nhất, đồ vật bên trong cũng tuyệt đối không xông ra được!"
Mỗi năm ngày mười bốn tháng bảy âm lịch là tết quỷ, còn gọi là Trung Nguyên Tiết. Ngày này, nơi kết nối giữa thế gian và âm gian sẽ mở lớn, sau mười một giờ, âm tà chi vật sẽ du đãng nhân thế, quỷ quái hoành hành.
Ngày này âm khí cực kỳ nặng, yêu ma quỷ quái nào cũng có năng lực xuất hiện. Mà ngày này đối với những đại hung chi vật kia mà nói, cũng là thời cơ tốt nhất để ra ngoài nhảy nhót.
Cắm xong lá cờ, chôn xong tro cốt, lão đạo lại nói với hòa thượng: "Ngươi cũng đừng rảnh rỗi nữa, dùng Địa Tạng Bồ Tát Bản Nguyện Kinh của các ngươi để gia trì uy lực phù chú cho ta đi. Tốt nhất là khắc ấn Địa Tạng Lục Sứ Giả vào. Cái này cần một chút bản sự đó, ngươi được hay không?"
Lão hòa thượng hơi gật đầu hai tay chắp tay. Lão đạo trừng lớn mắt, có chút không dám tin tưởng nói: "Ta chính là vô ý nói ra thôi, nhưng thật không ngờ ngươi lại có thể khắc ấn cả sáu sứ giả vào! Cái này chí ít cần ba đại cao tăng cùng nhau xuất thủ mới có thể khắc ấn ra được. Người xuất gia không nói dối! Hòa thượng trọc, nếu ngươi không lừa ta, ta chí ít có thể áp chế đồ vật trong khu mộ cổ này đến hai mươi lăm năm sau!"
Lão hòa thượng im lặng không nói, lão đạo "chậc chậc, chậc chậc" lắc đầu liên tục, sau đó lấy ra sáu tấm phù chú trải ra trước mặt, cắn nát ngón giữa nặn ra máu tươi rồi bắt đầu khắc họa phù chú lên phù chỉ. Sáu tấm phù chú vẽ xong, lão hòa thượng cởi cà sa của mình, ngón trỏ liên tục quẹt, cà sa liền bị cắt ra sáu phần. Đồng thời, trong miệng ngài đang ngậm chặt tựa hồ là đang ngâm xướng Địa Tạng Bồ Tát Bản Nguyện Kinh.
Cùng với kinh văn được đọc lên, trên sáu khối cà sa lại có thể dần dần hiển lộ ra Địa Tạng Lục Sứ Giả.
Hình dáng của Diễm Ma Sứ Giả, Trì Bảo Đồng Tử, Đại Lực Sứ Giả, Đại Từ Thiên Nữ, Bảo Tàng Thiên Nữ, Nhiếp Thiên Sứ Giả lần lượt được khắc ấn trên cà sa.
Lão đạo có chút hưng phấn tiếp nhận cà sa, sau đó chân đạp bát quái vị, tay phải thường xuyên kết ấn, tay trái đem phù chỉ và cà sa cùng nhau khảm vào Ngũ Hành Tỏa Âm Phong Thủy Trận.
"Trận nhãn này tuyệt đối bá khí, trấn áp tà vật ở khu mộ cổ hai mươi lăm năm, thừa thãi!"
.
Bình luận truyện