Đạo Sĩ Không Dễ Chọc (Đạo Sĩ Bất Hảo Nhạ)

Chương 2689 : Khốn Thú

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 16:14 25-11-2025

.
Trên Đại Hoàng Sơn dâng lên nghìn đạo kiếm quang, mưa kiếm rơi xuống đội ngũ của ba đại tiên môn, trong chớp mắt liền thấy từng thanh từng thanh trường kiếm xuyên qua trong đám người, hai Kim Tiên lập tức bị xuyên thủng mà chết, chỉ còn lại Đại La Kim Tiên toàn lực chống cự, lúc này mới miễn cưỡng ngăn cản được bước chân truy sát của bọn họ. Lưới kiếm đan xen từ Thanh Sơn Kiếm và Tru Tiên Kiếm, phảng phất thế không thể đỡ, mưa kiếm từng đợt tiếp nối từng đợt. Sức mạnh của Đại Hoàng Sơn kiếm trận nằm trong dự liệu của Hướng Khuyết, nhưng lại nằm ngoài suy nghĩ của rất nhiều người, trong đó bao gồm rất nhiều đệ tử trong Đại Hoàng Sơn, bọn họ vẫn luôn kinh ngạc nhìn một màn này. Đồng thời, Côn Bằng trực tiếp xông về phía sơn phong Đại Hoàng Sơn, đồng thời hộ sơn kiếm trận liền mở ra một lỗ hổng, xuất hiện một thông đạo lập tức thu ba người vào. Người của Đại Hoàng Sơn kinh ngạc nhìn một màn này, có người biết lai lịch của Hướng Khuyết khẽ nhíu mày, phần lớn không biết rõ tình hình thì đầy mặt kinh ngạc. Từ trước đến nay, kiếm trận bên ngoài Đại Hoàng Sơn là căn bản để bọn họ sinh tồn ở Tử Hải, có kiếm trận này ở đây còn chưa từng xảy ra chuyện có người có thể tự tiện tiến vào Đại Hoàng Sơn, nhưng kiếm trận sao lại bị ngoại nhân điều khiển, hơn nữa bọn họ còn phát hiện, lần này kiếm trận phảng phất không bị khống chế, uy lực sao lại mạnh hơn lúc trước khoảng hai thành? Sau khi Hướng Khuyết, Du Thi và Thân Công Tượng tiến vào Đại Hoàng Sơn, tạm thời khẳng định là an toàn không ít, chí ít những Đại La Kim Tiên kia là không thể nào xông vào. Hướng Khuyết hơi ổn định lại, cũng không nói chuyện với người phía sau, mà là xoay người mặt hướng ra ngoài, duỗi ra hai ngón tay điểm về phía Thanh Sơn Kiếm và Tru Tiên Kiếm. Hai thanh kiếm từ giữa núi bay lên, sau đó riêng phần mình tách ra rơi xuống hai phương hướng, lần nữa cắm vào giữa núi, đây là biến hóa hai trận nhãn, mà đồng thời uy thế mưa kiếm của kiếm trận lại so với lúc trước phảng phất càng thêm cường hãn một chút. "Lui!" Phong tiên sinh âm trầm mặt chậm rãi phất tay, ra hiệu mấy người còn lại rời khỏi phạm vi bức xạ của kiếm trận. Những Đại La Kim Tiên này rất dễ dàng liền phán đoán ra, với cảnh giới của bọn họ thì rất khó xông vào hộ sơn kiếm trận này, nếu như muốn xông vào mạnh mẽ, làm không tốt bọn họ đều phải tổn thất ở đây. Phong tiên sinh rất không cam lòng, trong lòng cũng hơi có chút vô lực thở dài một hơi, ba tiên môn mười bốn người, nhiều Đại La Kim Tiên và Kim Tiên như vậy thế mà đều không bắt được ba người, hơn nữa trên đường truy sát đối phương bất quá chỉ là bị chút thương, ngược lại là đội ngũ bên mình tổn thất một nửa, chuyện như thế này truyền ra ngoài còn cần thể diện sao? "Không bắt được Hướng Khuyết, Tử Hải này là không rời đi được..." Phong tiên sinh dài dài thở dài một hơi. Mưa kiếm dừng lại, đối phương đã rời khỏi phạm vi bức xạ của kiếm trận, lại công kích cũng là vô ích, nhưng người lại chưa đi xa, mấy Đại La Kim Tiên đã phân tán rơi xuống bốn phía, dường như muốn ôm cây đợi thỏ. Hướng Khuyết lúc này mới chậm rãi xoay người lại, nhìn một đám người phía sau, khẽ nói: "Hai vị bằng hữu này của ta đều bị thương không nhẹ, làm phiền các vị giúp đỡ trị liệu một chút, cảm ơn." Người của Đại Hoàng Sơn yên lặng nửa ngày, liền thấy một lão giả phất tay phân phó một tiếng, liền có người đem Thân Công Tượng và Du Thi dẫn xuống dưới. Hai người bọn họ nhìn Hướng Khuyết một cái, hắn lắc đầu ra hiệu không sao, mặc dù lúc trước đội ngũ của Đại Hoàng Sơn từng có một màn liên thủ với Hướng Khuyết, nhưng bọn họ cũng không biết đối phương với hắn có quan hệ gì. Một lát sau, ở trong một sảnh đường trong núi, Hướng Khuyết ngồi trên một cái ghế, đối diện là bốn vị người có địa vị không nhỏ ở Đại Hoàng Sơn, còn có vị nữ tử đeo mạng che mặt từng gặp mặt hắn. Đối phương vẫn luôn đang đánh giá hắn, Hướng Khuyết cũng không nói chuyện, bên cạnh đặt hai thanh kiếm, một Thanh Sơn một Tru Tiên. Sau nửa ngày, lão giả lúc trước từng lên tiếng mới chậm rãi nói: "Hướng Khuyết, Vân Thiên Tông của động thiên phúc địa?" Hướng Khuyết gật đầu một cái, nói: "Như ngươi đã thấy, kiếm trận của Đại Hoàng Sơn chính là chứng minh tốt nhất." Giống như hộ sơn kiếm trận của Vân Thiên Tông, kiếm trận của Đại Hoàng Sơn chính là căn bản chống đỡ của tiên môn này, có thể bảo đảm bọn họ trong những năm tháng dài đăng đẳng mà không bị bất kỳ ngoại địch nào quấy nhiễu. Thanh Sơn kiếm trận từng chặn đứng mấy lần tiến công của các đại tông môn động thiên phúc địa, kiếm trận của Đại Hoàng Sơn cũng tương tự như vậy. Cho nên, kiếm trận này trừ cao tầng của bản tông ra, ngoại nhân là không thể nào khống chế được. Hành động lúc trước của Hướng Khuyết là đủ để nói rõ tất cả vấn đề. Mặc dù sớm đã biết kết quả, nhưng nghe hắn tự mình thừa nhận, những người này vẫn không khỏi kinh hãi, hô hấp đều có vẻ hơi gấp rút. "Ta là tông chủ đương nhiệm của Đại Hoàng Sơn, Tề Liên Sơn." Đối phương đưa tay chỉ về phía người bên cạnh, tiếp đó nói: "Đây là đệ đệ ta Tề Viễn Sơn, hai vị sơn chủ của Đại Hoàng Sơn, Trần Trọng Lâu, Hạc Niên." Tề Liên Sơn giới thiệu xong, mấy người đều gật đầu ra hiệu. "Đây là nữ nhi của ta, Tề Kiến Ngư." Hướng Khuyết nhìn nữ tử đeo mạng che mặt kia đặc biệt hiếu kì, nữ nhân này một ngày hai mươi bốn giờ đều là cách ăn mặc này sao, sao ở nhà cũng không tháo xuống, sợ người nhìn sao, nhìn rồi thì phải lấy chồng sao? Hai bên giới thiệu xong, dường như cảm giác giữa lẫn nhau cũng không còn xa lạ nữa, chủ yếu là tòa kiếm trận kia đã trở thành nút thắt kết nối của bọn họ. Điều thú vị là, hai bên đều có rất nhiều lời dường như muốn hỏi, nhưng càng là như vậy thì càng không biết nên hỏi từ đâu. Lần trước Hướng Khuyết và Tề Kiến Ngư gặp mặt, cuộc nói chuyện giữa hai người chỉ là xác định thân phận, không có bất kỳ giao lưu sâu sắc nào, mà lần này bọn họ hẳn là phải nói chuyện sâu hơn một chút rồi. Đồng thời, các Đại La Kim Tiên bên ngoài Đại Hoàng Sơn vẫn đang canh gác. Phong tiên sinh nhíu mày lay động quạt trong tay, một tay bấm ra một đạo bạch sắc hạc giấy, con hạc giấy này là bay về hướng Thiên Đạo thành, nơi đây cách đó cũng không xa lắm, nhiều nhất bất quá mấy canh giờ là có thể đến nơi. Phong tiên sinh là cảm thấy, người đã tiến vào trong Đại Hoàng Sơn thì Hướng Khuyết liền không thể nào ra ngoài nữa, trừ phi là xác nhận ngoại giới an toàn không có sai sót, bằng không hắn phải đem mình giấu đến thiên hoang địa lão, vậy thì như thế mình cũng không thể nào ở đây khô khan canh gác, không duyên cớ lãng phí thời gian. Hắn cho rằng sách lược duy nhất chính là muốn bức bách Đại Hoàng Sơn giao người ra. Tiến vào Tử Hải truy tung Hướng Khuyết, hoặc là bắt được người sống hoặc là mang về thi thể, đây là sứ mệnh của Phong tiên sinh là phải hoàn thành, bởi vì hắn ở trong tướng quân phủ đã hạ quân lệnh trạng, bằng không trở về sau hắn là phải nhận trọng phạt, còn nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ này, chức vị của hắn khẳng định sẽ lại tăng một cấp, nếu thăng chức ở tướng quân phủ thì dựa vào chính là toàn bộ chiến công. Cho nên Phong tiên sinh khẳng định sẽ không màng bất kỳ cái giá nào và hậu quả nào để chuyện này có một kết quả, mà bây giờ điều quan trọng nhất chính là muốn kéo Thiên Đạo thành vào, hắn tin tưởng đối phương là không thể nào cự tuyệt. Quả nhiên, khi hạc giấy truyền vào Thiên Đạo thành, các cao tầng trong thành liền bắt đầu bàn bạc, hơn nữa tiết tấu nhanh vô cùng, hầu như bất quá khoảng một nén hương thời gian bọn họ liền quyết định xong.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang