[Dịch] Đạo Đại Triều Thiên

Chương 64 : Trăm ngàn năm qua đều như thế

Người đăng: Thanh Liên Kiếm Tôn

Ngày đăng: 14:28 14-01-2018

.
Trọc Hà Triêu Nam thành phát sinh một cuộc đại chiến trừ yêu. Trận đại chiến kia kéo dài từ lúc hoàng hôn đến tận sáng sớm, triều đình cũng phái ra Thần Vệ quân tiến hành dọn dẹp, Triêu Nam thành dân chúng không nhìn thấy tình huống cụ thể, chỉ có thể nhìn thấy hơn mười đạo kiếm quang thỉnh thoảng chiếu sáng bầu trời đêm, cho đến ngày hôm sau, vẫn có thể thấy trên đá ngầm bờ bên kia còn vương chút ít vết máu. Đầu đại yêu trốn dưới đáy Trọc Hà đã bị trọng thương, hoặc là lặng yên không một tiếng động chết đi, hoặc là đã trốn đi, có lẽ sẽ không trở lại gây sóng gió. Lưỡng Vong phong trừ yêu lần này tiến hành vô cùng thuận lợi, nhưng không ai nghĩ tới, cuối cùng lại xuất hiện một việc ngoài ý muốn. Liễu Thập Tuế bị trọng thương, cho đến khi đưa về Thanh Sơn, vẫn hôn mê không tỉnh. "Lúc trở về núi, rất nhiều đệ tử cũng thấy được, nghe nói hắn cả người đỏ bừng, nóng hổi vô cùng, tuyết rơi trên mặt của hắn, còn không kịp hòa tan, đã trực tiếp biến thành sương trắng." Cố Thanh nhìn Tỉnh Cửu, do dự một chút rồi nói ra: "Ta có chút bận tâm... Hắn không giống bị thương, mà giống trúng độc hơn." Theo lý mà nói, đệ tử trẻ tuổi lần đầu tiên đi theo Lưỡng Vong phong xuất ngoại trừ yêu, phần lớn là thể nghiệm, thời điểm tình hình chiến đấu nguy cấp, nhất định bị ở lại phía sau các sư huynh cảnh giới cao thâm, cho đến thời điểm chắc chắn, mới có thể để cho hắn xuất chiến. Lưỡng Vong phong đối với đệ tử yêu cầu nghiêm khắc, coi trọng lấy chiến nuôi kiếm, cũng sẽ không làm việc lỗ mãng, huống chi Liễu Thập Tuế chính là trời sanh đạo chủng, cực kỳ được tông phái coi trọng. Tỉnh Cửu lẳng lặng nghe, đối với phán đoán của Cố Thanh cũng không đồng ý. Người tu đạo coi trọng luyện thể, lại có đạo chủng cung cấp chân nguyên cuồn cuộn không dứt, bình thường độc vật căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì. Lưỡng Vong phong quả thật là đem Liễu Thập Tuế bảo vệ vô cùng tốt, nhưng nếu như suy đoán của hắn không sai, có lẽ đây chính là mở đầu cho câu chuyện xưa kia. Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Bây giờ tình hình thế nào?" "Thích Việt phong các sư thúc đang tra tìm nguyên nhân, Bạch Như Kính trưởng lão nổi giận vô cùng." Cố Thanh nói: "Dẫn đội Giản sư huynh, bị Thượng Đức phong phạt giam vào thạch thất, tư quá nửa năm." Hắn nói Giản sư huynh tên là Giản Như Vân, chính là Lưỡng Vong phong Tứ sư huynh, xuất thân Vân Hành phong, kiếm đạo tu vi cực cao, ở trong lòng đồng môn địa vị cũng cực cao. Triệu Tịch Nguyệt cảm thấy có chút không đúng, hiện tại ngay cả nguyên nhân Liễu Thập Tuế bị thương cũng không tra rõ ràng, đã trọng phạt Giản Như Vân như thế, ai phục được? Bọn họ không lo lắng xử trí như vậy sẽ gây nên oán trách hay sao? Hơn nữa làm vậy rất dễ để cho đệ tử bình thường đối với Liễu Thập Tuế sinh ra chán ghét. Tỉnh Cửu đi tới vách đá, nhìn quần phong trong gió tuyết, trầm mặc không nói. Triệu Tịch Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, hỏi: "Ngươi lúc nào sẽ đi?" Lời này tự nhiên nói chính là đi Thiên Quang phong thăm Liễu Thập Tuế. Tỉnh Cửu trầm mặc đôi chút, nói: "Không đi." Cố Thanh có chút giật mình, Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Vì sao?" Tỉnh Cửu nói: "Đây là lựa chọn của hắn." Cố Thanh không rõ ý tứ của những lời này. Triệu Tịch Nguyệt mơ hồ cảm giác được điều gì. Nàng biết Tỉnh Cửu không phải một người lãnh huyết vô tình, cũng chưa bao giờ có ý muốn theo đuổi Thái Thượng vong tình. Cố Thanh rời đi, trên núi chỉ còn lại có hai người bọn họ. Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Ngươi rốt cuộc đang hoài nghi cái gì?" "Chỉ là chuyện nhỏ." Tỉnh Cửu nhìn quần phong trong gió tuyết, đột nhiên cảm giác có chút chán ngán, nói: "Ta dự định đi ra ngoài một chút." Triệu Tịch Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn hỏi: "Ngươi muốn đi đâu? Triêu Nam thành?" Tỉnh Cửu nói: "Không, chẳng qua chỉ tùy tiện đi một chút." Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ngươi không phải Lưỡng Vong phong đệ tử, không thể tùy ý rời núi." Tỉnh Cửu nói: "Trảm yêu trừ ma... Là một lý do tốt, phải... Mặc dù loại chuyện này, ta trước kia chưa bao giờ làm." Triệu Tịch Nguyệt nói: "Loại chuyện như vậy ta đã làm rất nhiều." Ban đầu ở Nam Tùng đình, nàng thường xuyên mang theo các sư đệ sư muội ngoại môn, ở bốn phía Thanh Sơn tuần tra. Nhưng những lời này ẩn giấu ý tứ chính là, nếu như ngươi muốn rời đi, ta sẽ đi cùng với ngươi. Tỉnh Cửu xoay người nhìn nàng, không nói gì. Triệu Tịch Nguyệt nói: "Không cần nghĩ quá nhiều, chỉ là ta có chuyện muốn làm, vừa dịp đồng hành thôi." Tỉnh Cửu nói: "Tu hành kiếm đạo của ngươi đang trong thời khắc mấu chốt, không thể phân tâm." Triệu Tịch Nguyệt nói: "Đêm qua ta đã phá cảnh." Tỉnh Cửu sử dụng kiếm thức quét qua, phát hiện nàng thật sự đã đến Vô Chương cảnh giới, có chút bất ngờ. Vào Vô Chương cảnh, thọ nguyên tăng nhiều, phi kiếm như thần, chân chính được xưng tụng là kiếm tiên, đối với Thanh Sơn đệ tử mà nói đó là một bước ngoặt trọng yếu nhất. Đối với Triệu Tịch Nguyệt mà nói, lại giống như đêm qua ăn mấy cái trái cây vậy. "Không hổ là trời sanh đạo chủng. Ta còn tưởng rằng ngươi phải mất hai năm, không nghĩ ;aok nhanh như vậy." Tỉnh Cửu nhìn nàng mỉm cười nói: "Ta không nhìn lầm, quả nhiên ngươi rất thích hợp với bộ kiếm pháp kia." Lời này nói tự nhiên là Cảnh Dương chân nhân lưu lại Cửu Tử kiếm quyết. Triệu Tịch Nguyệt thiên phú dù kinh người như thế nào, nếu như không có bộ chân kiếm vô cùng thích hợp với nàng như thế, cũng rất khó trong thời gian ngắn ngủi như thế mà phá cảnh. "Ngươi cảm thấy ta thích hợp hơn ngươi ư?" Triệu Tịch Nguyệt nhìn vào mắt của hắn hỏi, không chút nào che dấu ý tứ thử dò xét của mình. "Đúng vậy, bởi vì ta không thích Cửu Tử kiếm quyết." Tỉnh Cửu giọng nói rất tự nhiên, rất bình tĩnh. Sau đó hắn trầm mặc một lát. "Nhưng có người rất thích." ... ... Đêm khuya, Tỉnh Cửu đội gió tuyết xuống núi. Hắn không đi Thiên Quang phong thăm Liễu Thập Tuế. Nếu như hắn muốn đi, hẳn là không có ai ngăn cản, hắn bây giờ là Thần Mạt phong sư thúc, so với Quá Nam Sơn cầm đầu tam đại đệ tử còn có bối phận cao hơn. Nơi hắn đi là Bích Hồ phong. Bích Hồ phong kiếm trận, vẫn không thể phát hiện hắn đến, hắn tựa như tản bộ đi tới đỉnh núi, đứng bên cạnh bích hồ. Bông tuyết từ trong bầu trời đêm rơi xuống, vào hồ rồi biến mất, không có nửa điểm bóng dáng. Hắn lẳng lặng đứng ở ven hồ, không biết đợi bao lâu, gió tuyết rốt cục nhỏ bớt, trong bầu trời đêm bỗng nhiên sinh ra mấy đạo thiểm điện. Lần này hắn không giấu diếm hành tung, trực tiếp từ mặt hồ đạp song mà đi. Tia chớp rơi xuống, hắn trên mặt hồ nhẹ lướt, bạch y bồng bềnh, phảng phất tiên nhân. Bị sét làm chấn động, mèo hoang trên đảo không biết đã tránh đi nơi nào. Tia chớp rơi vào sâu trong diện, bị hồn mộc cắn nuốt tẩm bổ, không có nửa điểm thanh âm. Tòa điện này càng lộ ra vẻ tịch thanh, hơn nữa quỷ dị. Con bạch miêu gục trên bệ cửa sổ, híp mắt, lông mèo thật dài rũ cụp, nhìn rất buồn ngủ. Chỉ nhìn bộ dáng, ai có thể nghĩ đến nó chính là bạch quỷ lãnh khốc nhất, đáng sợ nhất trong Thanh Sơn tứ đại trấn thủ? Tỉnh Cửu ở trên bệ cửa sổ ngồi xuống, tay phải tự nhiên rơi vào trên người bạch miêu, bắt đầu từ trước tới sau vuốt ve, động tác rất thuần thục, phảng phất đã làm trăm ngàn năm. Bạch miêu ban đầu thân thể có chút cứng ngắc, dần dần mềm mại, phảng phất đã chịu chấp nhận. "Bất kể ngươi hay là Tịch Nguyệt đều không thích bị người ta vuốt đầu, chỉ có Thập Tuế thích." Tỉnh Cửu xoa đầu bạch miêu, trầm mặc một lát nói: "Được rồi, có lẽ hắn cũng không thích, chẳng qua không biết làm sao phản đối ta." Bạch miêu không để ý tới hắn. "Thập Tuế là một đứa bé ta biết, vài ngày trước đi Trọc Hà trừ yêu, xảy ra chút ít vấn đề." Tỉnh Cửu nói tiếp: "Lưỡng Vong phong đám hài tử kia cảm giác mình làm chuyện này rất kín đáo, xảo diệu, tiền kỳ chuản bị đủ lâu, cho nên nhất định có thể thành công, nhưng bọn hắn vẫn quá trẻ tuổi, không giống ta và ngươi đều biết, mấy trăm năm trước từng phát sinh chuyện cơ hồ giống nhau như đúc." Bạch miêu nhớ tới chuyện hắn nói là chuyện gì, ánh mắt lạnh xuống.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang