[Dịch] Đạo Đại Triều Thiên
Chương 10 : Chỉ sợ là công tử sợ phiền toái
Người đăng: Thanh Liên Kiếm Tôn
Ngày đăng: 13:34 11-01-2018
.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Thập Tuế lại tới, vẩy nước quét nhà, nhận đồ ăn sáng, quét lá cây, chất đống rất dễ nhìn.
Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn hắn.
Đêm qua Lữ Sư nói chuyện với Liễu Thập Tuế, hắn cũng nghe được.
Cho dù hắn không nghe được, Lữ Sư cũng sẽ cố ý để cho hắn nghe thấy.
Lữ Sư hi vọng hắn sẽ tự hiểu được, có lẽ sẽ cảm thấy nhục nhã chủ động đem Liễu Thập Tuế đuổi đi.
Tỉnh Cửu rất hiểu Lữ Sư, đổi lại là hắn thì hắn cũng sẽ làm như thế.
Người tu đạo có thể nào đem thời gian lãng phí trong những chuyện này.
Nếu như Liễu Thập Tuế nghe ý kiến của Lữ Sư, hắn cũng sẽ rất hiểu, đổi lại là hắn cũng có thể sẽ làm như vậy.
Trước mặt đại đạo, không để tâm đến thiên địa, huống chi là công tử gì đó.
Nhưng hắn không ngờ tới chính là, Liễu Thập Tuế trằn trọc trở mình một đêm, hôm nay vẫn tới, vẫn làm những chuyện kia, thậm chí so với dĩ vãng lộ ra vẻ càng thêm nhiệt tình.
Tỉnh Cửu bỗng nhiên muốn biết, đứa bé trai này rốt cuộc đang nghĩ điều gì.
Bất quá nếu Liễu Thập Tuế không nghe ý kiến của Lữ Sư, hắn tự nhiên cũng sẽ không bởi vì thứ vớ vẩn như tôn nghiêm mà đem Liễu Thập Tuế đuổi đi.
Có một người quen thuộc thói quen sinh hoạt của mình trợ giúp mình xử lý chuyện hằng ngày, cũng không phải chuyện dễ dàng gì, trong những năm tháng dài dòng trước kia hắn cũng chưa từng có.
Liễu Thập Tuế làm xong công việc, rót ấm trà đặt ở trên bàn, sau đó từ trong phòng bê ghế trúc ra.
Tỉnh Cửu nằm chết dí trên ghế trúc, đón ánh mặt trời mới sinh, khẽ híp mắt, ngón tay ở trên lan can ghế dựa nhẹ nhàng mà gõ, không có một tiết tấu nào.
Liễu Thập Tuế hôm nay không tới kiếm đường, mà ở lại trong tiểu viện, bước xa mà đứng, hai cánh tay nhìn như tùy ý đánh ra, nhưng nhanh như tia chớp.
Nếu như đổi lại trước kia, hắn đối với thanh âm gõ ghế tre của Tỉnh Cửu sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng thông qua vài ngày trước xác minh, hắn rất tự nhiên bắt đầu thật tình lắng nghe.
Không có tiết tấu cũng là một loại tiết tấu, vẫn đại biểu hô hấp dài ngắn cùng giãn cách.
Đến khi mặt trời lướt qua quần phong, Liễu Thập Tuế mới kết thúc luyện thể, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mồ hôi, thân thể mơ hồ đau nhức.
Hắn cũng không cảm thấy cực khổ, ngược lại cảm thấy rất sung sướng.
Hắn quay đầu nhìn Tỉnh Cửu nằm trên trúc ghế nhắm mắt lại phảng phất ngủ say, không nhịn được nhếch môi nở nụ cười.
Sống chung một năm, hắn biết phần lớn thời gian Tỉnh Cửu nhìn như đang ngủ, thật ra không phải vậy.
"Công tử..."
Liễu Thập Tuế có chút do dự, hắn chưa từng làm chuyện như vậy. Nhưng nghĩ tới gương mặt nghiêm nghị của Lữ Sư đêm qua, hắn rốt cục vẫn phải khua lên dũng khí, nhỏ giọng nói: "... Ngài có thể đừng lười như vậy hay không?"
Liễu Thập Tuế biết công tử rất lười, lúc này ghế trúc dưới người hắn chính là minh chứng, cũng không biết hắn làm sao mà từ trong nhà đem tới được.
Hắn cũng biết công tử là một vô cùng người thông minh, hơn nữa rất có bản lãnh, nhưng thật vất vả đi tới Thanh Sơn Tông, có cơ hội tiếp xúc tiên pháp kiếm đạo, làm sao có thể tiếp tục lười như vậy?
Nếu như công tử tiếp tục lười như vậy, làm sao thông qua nội môn khảo hạch? Vạn nhất thật bị tiên sư đuổi đi thì phải làm sao bây giờ?
Dù là trời sanh đạo chủng, tiểu hài tử cũng sẽ không biết che giấu tâm tình chân thật của mình.
Nhìn vẻ buồn rầu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Thập Tuế, Tỉnh Cửu ngây người, sau đó nở nụ cười.
...
...
Đêm hôm đó, Tỉnh Cửu đứng ở trong tiểu viện, chắp hai tay nhìn quần phong dưới trời sao, yên lặng không nói.
Hắn không nghe theo lời khuyên của Liễu Thập Tuế đi tập luyện đánh quyền, luyện thể thông trong ngoài, theo đuổi cảnh giới Hữu Nghi viên mãn, vì tương lai tu hành mà gây dựng trụ cột.
Hắn không cần.
Nếu như dựa theo trình độ người tu hành bình thường để phân chia, hắn cũng đã sớm qua Hữu Nghi, tiến vào cảnh giới Bão Thần.
Chính xác hơn, thời điểm hắn bước vào dòng suối nhỏ ở sơn động, cũng đã là Bão Thần cảnh giới.
Nhìn lại Thanh Sơn vài ngàn năm, hắn hẳn là một người nhanh nhất tiến vào Bão Thần cảnh giới.
Hắn không cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì hắn có thể như thế hoàn toàn là bởi vì thân thể hiện tại đặc thù.
Ảo diệu trong đó, loại người tu hành cảnh giới như Lữ Sư tự nhiên không cách nào nhìn thấu.
Thế gian vạn vật, có được tất có mất.
Hắn lấy ra một viên đan dược màu xanh nhạt, ném vào trong miệng, nhai mấy cái, nuốt vào bụng trung.
Hắn nhấp một hớp trà lạnh, lắc đầu, cảm thấy mùi vị rất bình thường.
Nếu như hình ảnh này rơi vào trong mắt Lữ Sư hoặc là tiên sư khác của Thanh Sơn Tông, chỉ sợ sẽ làm bọn họ run sợ kiếm tâm thất thủ.
Viên đan dược màu xanh nhạt kia tên là Tử Huyền đan, chính là đan dược tốt nhất người tu hành ở sơ cảnh có thể phục dụng.
Đối với các đệ tử Bão Thần cảnh giới mà nói, một viên Tử Huyền đan giống như một năm khổ tu.
Có thể tưởng tượng loại đan dược này trân quý đến bực nào, chỉ có đệ tử thiên phú tiềm chất lớn nhất mới có được loại đãi ngộ này.
Thanh Sơn Cửu Phong các đệ tử thừa kiếm năm đó ở sơ cảnh cũng không mấy người được phục dụng loại đan dược này.
Tỉnh Cửu lại đem loại đan dược trân quý như vậy làm như điểm tâm mà ăn.
Lấy số lượng cùng tần số hắn phục dụng Tử Huyền đan, nếu như là ngoại môn đệ tử bình thường, có lẽ chỉ cần một canh giờ đã có thể đến Bão Thần cảnh giới viên mãn.
Dĩ nhiên khả năng lớn hơn nữa chính là, nửa canh giờ trước, vị ngoại môn đệ tử kia cũng đã bởi vì số lượng chân nguyên tăng vọt mà chết.
Tỉnh Cửu không chết, thậm chí không có phản ứng gì.
Vẫn là nguyên nhân kia, thân thể của hắn rất đặc thù, có thể vô cùng thông thuận thu nạp thiên địa nguyên khí, đồng thời cũng có thể thừa nhận thiên địa nguyên khí nhiều hơn.
Vấn đề là ở... Quá nhiều.
Linh hải của hắn phảng phất là biển rộng chân chính, còn là biển rộng sâu không thấy đáy, muốn dùng thiên địa nguyên khí lấp đầy phiến biển rộng này, không biết cần thời gian bao lâu, cho dù hắn không ngừng phục dụng Tử Huyền đan, vẫn rất chậm, hơn nữa dược lực cuối cùng sẽ có lúc kết thúc.
Linh hải không đầy, đạo chủng cô trường, không cách nào chuyển làm kiếm quả, tiến vào giai đoạn tu hành kế tiếp, hắn có thể làm sao?
Nếu như tin đồn là thật, thiền địa có loại dị bảo có thể thay đổi thời gian, có lẽ hắn có thể tiết kiệm một ít thời gian, nhưng hắn biết loại dị bảo này cũng không tồn tại, cho nên hiện tại chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Hắn đã suy tính rõ ràng, qua ba ngày nữa, Tử Huyền đan đối với mình sẽ không còn trợ giúp, lại càng không cần phải nói đan dược bình thường.
Cho dù hắn không ngừng thu nạp thiên địa nguyên khí, ít nhất còn cần hơn một năm thời gian mới có thể lấp đầy linh hải.
Lại còn cần nhiều ngày như vậy, thật phiền phức.
Nếu như hắn không muốn để người ta chú ý, rước lấy phiền toái, cũng có thể giống chút ít ngoại môn đệ tử khác, mỗi ngày chăm chỉ tu hành, đem một năm thời gian này vượt qua.
Nhưng hắn không thể làm như vậy, trừ nguyên nhân bí ẩn nhất kia, cũng là bởi vì hắn cảm thấy làm như vậy rất phiền toái.
Đúng vậy, chỉ là hắn sợ phiền toái, cũng không phải thật sự lười.
Một năm ở sơn thôn, hắn hầu hết cũng đang ngủ, là bởi vì hắn phải tìm hiểu cùng quen thuộc với thân thể này.
Lúc đầu chín ngày hắn chỉ mới hoàn thành bước đầu dung hợp, muốn đối với thân thể nội bộ nhỏ bé nhất hoàn toàn nắm giữ còn cần rất dài thời gian.
Hắn cũng không lừa gạt Thập Tuế, ở trong lúc ngủ, trừ dung hợp tiến thêm một bước, hắn cũng quả thật làm rất nhiều suy tư, thôi diễn, tính toán.
Hắn cần suy tư chính mình vì sao lại ở chỗ này.
Hắn cần thôi diễn quá khứ cùng tương lai.
Hắn cần tính toán được mất cùng cục diện.
Cho đến khi hoàn thành hai bước này, hắn mới về Thanh Sơn Tông, sau đó phát hiện mình trừ đợi chờ, không có chuyện gì có thể làm.
Đây thật sự là trải nghiệm hắn chưa bao giờ có.
"Đây chính là nhàm chán ư?"
Tỉnh Cửu cảm nhận loại cảm xúc chưa từng nhận thức này, có chút không xác định mà nghĩ: " Người giống như ta, lại cũng sẽ nhàm chán ư?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện