Dạ Vô Cương

Chương 5 : Tái sinh

Người đăng: QuanML

Ngày đăng: 23:20 07-09-2024

.
Tần Minh nghiêm túc gật đầu, đúng là nên suy nghĩ xem làm thế nào để “tái sinh” rồi. Đây là một việc lớn, liên quan đến cả cuộc đời, ảnh hưởng đến vận mệnh tương lai. Mười lăm, mười sáu tuổi là thời kỳ hoàng kim, “tái sinh” ở độ tuổi này sẽ nhận được nhiều lợi ích nhất, bỏ lỡ thì sẽ rất đáng tiếc. Nhưng điều này rất khó, những người xuất sắc nhất trong thôn Song Thụ đều “tái sinh” sau hai mươi tuổi, còn có người đến hơn ba mươi tuổi mới thành công. Mặc dù vậy, tuy toàn thôn có hơn bốn mươi hộ gia đình, tổng cộng lại gồm hơn hai trăm người, nhưng số lượng “người tái sinh” cũng chưa đến con số mười. Lục Trạch lên tiếng: - Thằng bệnh ở thôn bên đã thành công rồi, nó vừa vặn đang trong thời kỳ hoàng kim. Tần Minh có ấn tượng với thằng bệnh đó, nó có thân hình gầy gò, ốm yếu, xanh xao, ngay cả tóc cũng lưa thưa và vàng úa như rơm. Hắn cảm thấy rất bất ngờ, cậu thiếu niên trông không được khỏe mạnh đó vậy mà lại “tái sinh” được trong độ tuổi hoàng kim. - Chuyện xảy ra khi nào vậy? - Gần một tháng rồi. Lục Trạch cho biết, sau khi thằng bệnh đó tái sinh, nó đã trực tiếp nâng con lừa đen nặng bốn trăm cân trong sân lên, không còn dáng vẻ yếu ớt như trước nữa. - Thật thần kỳ. Tần Minh thực sự không thể tưởng tượng nổi, có rất nhiều thiếu niên lực lưỡng như trâu bò đều thất bại nhiều lần, vậy mà thằng bệnh đó lại thành công trong một lần thử. Lục Trạch cũng cảm thán không thôi, bản thân cũng có cơ thể khỏe mạnh, trong số những thanh niên trai tráng, anh ta cũng được coi là người mạnh mẽ, nhưng đến bây giờ, đã hai mươi ba tuổi rồi mà anh ta vẫn chưa “tái sinh”. - Nghe nói là có liên quan đến một người họ hàng của nó. Lục Trạch biết một số chuyện bên trong. Người họ hàng không quá thân thiết kia của thằng bệnh quanh năm rong ruổi bên ngoài, lần này, sau khi trở về, trông thấy nó, người đó đã nhận định thằng ngốc là một hạt giống tốt. Người đó nói, trước đây, cơ thể của thằng ngốc gặp phải vấn đề, không giữ được tinh khí thần, nên nó mới ốm yếu như vậy, nhưng thực ra, tiềm lực của nó rất lớn. Quan trọng nhất là, người đó đã mang về một quyển công pháp cao cấp và cho thằng bệnh đó chuyển sang luyện tập theo phương pháp này, hiệu quả cực kỳ rõ rệt, cuối cùng, nó đã “tái sinh” thành công. Tần Minh ngẩn người, đúng là không thể đoán trước được vận mệnh của con người. - Sau đó, người nọ nói, “căn cơ” bẩm sinh của thằng bệnh còn vững chắc hơn so với những gì mà ông ta dự đoán ban đầu, có lẽ, nó có thể tiến rất xa. Lục Trạch không ngờ rằng, một người quanh năm ốm yếu vậy mà lại có thể trở nên mạnh mẽ đến vậy. - Tuy chúng ta không có công pháp cao cấp, nhưng cũng có mấy chiêu thức khả quan. Tiểu Tần, anh thấy em nên thay đổi phương pháp luyện tập đặc biệt đó của mình đi. Lục Trạch khuyên nhủ. Theo anh ta thấy, Tần Minh có thể chất rất tốt, còn khỏe hơn cả anh ta, đã vượt xa người thường rất nhiều rồi. Thế nhưng, với tố chất tốt như vậy, Tần Minh lại chưa “tái sinh”, vấn đề rất có thể là do phương pháp rèn luyện cơ thể của chính hắn, nó không thể sản sinh ra sức mạnh tái sinh, không thể giúp hắn tiến xa hơn. Bây giờ, hắn đã hơn mười sáu tuổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ thực sự bỏ lỡ thời kỳ hoàng kim. Lương Uyển Thanh cũng khuyên nhủ: - Tiểu Tần, hay là em chuyển sang luyện “Hắc Dạ Minh Tưởng Thuật” của anh Lục đi. Màn đêm vĩnh cửu bao phủ đất trời, vùng đất hoang vu vô cùng nguy hiểm, dưới hoàn cảnh như vậy, khắp nơi đều có những quyển sách về phương pháp rèn luyện sức mạnh được công khai để mọi người luyện tập theo, từ đó cải thiện thể chất, bảo vệ bản thân. Tất nhiên, những quyển sách này không thể được coi là cao cấp, càng không thể so sánh với những quyển sách quý hiếm. Tần Minh không phải là người cố chấp, hắn hiểu được ý tốt của họ, bèn gật đầu, đáp: - Quãng thời gian tiếp theo, em sẽ rèn luyện một cách nghiêm túc. Lục Trạch thở dài, cho rằng Tần Minh đã bị phương pháp “tự phát” mà hắn luyện tập hàng ngày làm chậm trễ, còn không bằng “Hắc Dạ Minh Tưởng Thuật Sơ Giải” cấp thấp mà anh ta đang luyện tập, chỉ có điều, bây giờ mới chuyển sang luyện tập thì thời gian quá gấp rút. Anh ta suy nghĩ, có lẽ, chỉ có công pháp cao cấp mới có thể giúp Tần Minh thay đổi hiện trạng trong thời gian ngắn. Lục Trạch thở ra một hơi, than: - Ôi, giá mà có một cuốn bí kíp cấp trung thì tốt biết mấy, với tố chất này, em mà để lỡ thời kỳ hoàng kim quý giá nhất thì thật là đáng tiếc. Tuy nhiên, ở trong khu vực này, sách có thể giúp con người “tái sinh” được lưu truyền ra bên ngoài chỉ có mấy quyển như “Phù Sinh Công Dẫn Đạo Thiên”, “Hắc Dạ Minh Tưởng Thuật Sơ Giải”… mà thôi, trình độ của chúng thì lại đều tương đương nhau. Tần Minh không hề nóng vội, chủ yếu là vì những động tác mà hắn luyện tập nhiều năm qua đã mang lại hiệu quả, đã có ánh sáng bắt đầu xuất hiện trên bề mặt của cơ thể hắn, tuy rằng gợn sóng bàng bạc nọ trông rất mờ nhạt, nhưng nó thực sự tồn tại, tình hình đã khác với trước đây. Khuôn mặt tuấn tú của hắn ánh lên nét hồng hào khoẻ mạnh, hai mắt sáng ngời, hắn nói: - Anh Lục, chị dâu, hãy đợi thêm một thời gian nữa, em chắc chắn sẽ thành công. Trên cơ sở thể chất ban đầu, sau khi tái sinh, con người ta sẽ có sức sống dồi dào, giống như được quay trở lại trong bụng mẹ, có thể thai nghén ra sức mạnh tái sinh tràn trề một lần nữa. Trong thế giới đầy ô trọc này, thể chất của con người vốn đã bị suy yếu, nếu “căn cơ” được phát triển thêm một lần nữa thì con người ta chẳng khác nào được tái sinh trong bụng mẹ. Ai mà không mong muốn chứ? Ví dụ như thằng bệnh kia, trước đây, nó khá yếu ớt, nhưng sau khi tái sinh, chỉ cần dùng sức hai tay, nó đã có thể nhấc bổng một sinh vật sống nặng vài trăm cân lên cao quá đầu. Sự thay đổi này thực sự đáng kinh ngạc, chẳng khác nào vận mệnh được thay đổi. Hãy cứ thử tưởng tượng, sau khi luyện “Hắc Dạ Minh Tưởng Thuật”, Lục Trạch đã có thể bẻ gãy gạch xanh, đánh gãy cọc gỗ, nếu anh ta “tái sinh” thành công, sức mạnh tăng lên đáng kể, thì những cú đấm và cú đá của anh ta sẽ đáng sợ đến nhường nào? - Sau khi khỏi bệnh, em cảm thấy mình đã khác, trạng thái cơ thể chưa bao giờ tốt đến vậy. Hiện tại, Tần Minh rất tự tin. Lục Trạch và Lương Uyển Thanh còn chưa kịp nói gì thì Văn Duệ năm tuổi đã gật đầu một cách nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tràn đầy vẻ mong đợi, thằng bé nói: - Chú là giỏi nhất, đợi thành công rồi, sau này, chú hãy bắt dã thú về hầm thịt ăn, cháu… thèm thịt quá. Văn Huy hơn hai tuổi loạng choạng đi tới phụ họa theo, nó nói năng còn chưa rõ ràng: - Chú… giỏi… ăn thịt. Tần Minh lập tức cười, bảo: - Không cần đợi đến sau này, hôm nay chú có thể thỏa mãn hai đứa. Nói xong, hắn gỡ con sóc đỏ bị treo trên xiên săn xuống. Đôi mắt to đen láy của con sóc biến dị trợn tròn, sau đó, nó lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. - Ơ, nó sống lại rồi, vậy thì càng tốt, thịt tươi ngon hơn thịt đông lạnh nhiều. Tần Minh xách nó lên, ngắm nghía một hồi. - Con sóc này đẹp quá, lại còn dễ thương nữa. Văn Duệ chớp chớp đôi mắt to, thằng bé rất thích loài động vật nhỏ bé, lông xù này. - Lát nữa, hầm chín rồi sẽ càng dễ thương, đảm bảo cháu ăn ngon miệng. Tần Minh cười nói. Văn Duệ bỗng trở nên bối rối, đã lâu rồi không được ăn, cu cậu thực sự rất thèm thịt, nhưng khi nhìn thấy sinh vật nhỏ bé có bộ lông đỏ rực phát sáng này, cậu không thể dời mắt, rất muốn đến gần, muốn nuôi nó. Bé Văn Huy lẽo đẽo theo sau anh trai, bắt chước anh, đôi mắt sáng ngời phản chiếu hình ảnh của con sóc đỏ, nó lẩm bẩm không rõ ràng: - Sóc sóc… dễ thương. Lục Trạch và Lương Uyển Thanh nhìn hai đứa trẻ, đều bật cười. Tần Minh cũng đồng ý, nói: - Đúng là vừa dễ thương vừa giỏi giang, hai đứa xem, lương thực mà nó dự trữ cho mùa đông nhiều như vậy, hạt thông, quả óc chó, quả phỉ, táo tàu, đủ loại, không dưới mười mấy loại, thậm chí còn có cả nấm nữa. Tốt quá rồi, sóc hầm nấm, vừa ngon vừa bổ dưỡng. - Thật… thật sao ạ? Nhưng mà, cháu không muốn nó chết. Văn Duệ vò vạt áo, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ khó xử, tất nhiên, nó cũng không quên nuốt nước miếng cái ực. - Tất nhiên rồi, cháu xem, trong số những cây nấm này vậy mà lại có nấm hổ trảo, nấm dương tước, đây đều là những loại nấm quý nổi tiếng trên núi, lần này, hai đứa được ăn ngon rồi. Không hổ danh là sinh vật biến dị, dự trữ toàn đồ tốt. Tần Minh tấm tắc khen ngợi. Con sóc đỏ cực kỳ tức giận, đến nỗi, lông của nó dựng đứng hết cả lên. Tần Minh rút dao găm ra, định xách nó ra sân lột da, không nên để hai đứa trẻ nhìn thấy cảnh tượng máu me này. - Chít chít! Con thú biến dị nho nhỏ lập tức hoảng sợ, không ngừng kêu la, giãy giụa dữ dội, sợi dây thép quấn quanh người gần như đã thít chặt vào thịt nó. - Chú ơi, hay là… chú để nó lại đi ạ. Văn Duệ ngăn hắn lại, cố gắng quên đi hương vị của món thịt hầm, thằng bé dường như đã hạ quyết tâm, liên tục cầu xin hắn. - Biết bao nguyên liệu tốt như thế này, nấu với thịt của sinh vật biến dị là ngon nhất đấy. Tần Minh cười nói, dụ dỗ thằng bé. - Lần này cháu không ăn nữa, đợi chú tái sinh rồi, chú nhất định có thể săn được sinh vật biến dị to lớn, hung dữ, cháu sẽ đợi đến lúc chú thành công. Văn Duệ nảy sinh lòng thương xót, thằng bé đã chống lại được sự cám dỗ của thức ăn. Con sóc đỏ lo lắng, lúc thì nhìn con dao trong tay Tần Minh, lúc thì kêu “chít chít” với Văn Duệ, như đang cầu cứu. Lương Uyển Thanh kinh ngạc, nói: - Con thú nhỏ này thật là lanh lợi, hình như nó nghe hiểu hai người đang nói gì, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó kìa, nó đang lo lắng đến mức nhăn nhó cả lại. Tần Minh cất dao găm đi, sinh vật nhỏ bé như con này không có bao nhiêu thịt, ban đầu, hắn định hầm nó để cho hai đứa trẻ ăn cho đỡ thèm, nếu chúng thích động vật sống thì cứ nuôi thôi. Lục Trạch hơi nhíu mày, nói: - Mùa đông năm nay khác với những năm trước, làm gì có thức ăn thừa cho nó chứ. Con sóc đỏ nhìn chằm chằm vào chiếc túi da căng phồng, đồ ăn trong đó toàn là thứ mà nó tích trữ chứ ai?! Tần Minh cũng nhận thấy con thú nhỏ này thực sự rất lanh lợi. Hắn lấy mấy quả đấu từ trong đống hoa quả khô ra, bảo: - Loại quả này có lượng nhỏ độc tốc, phải sơ chế qua thì mới ăn được, hơn nữa, nó còn có vị đắng, vừa hay, để dành cho con sóc này ăn đi. Con sóc đỏ không lên tiếng, nó chỉ thở hổn hển, trợn tròn mắt nhìn hắn. - Được sống rồi mà mày vẫn chưa hài lòng sao? Còn nữa, nếu mày mà dám cắn người, tao đảm bảo sẽ hầm mày. Tần Minh cảnh cáo, rồi nhốt nó vào một chiếc lồng sắt được dùng để nuôi chim. Lục Trạch cảm thấy, chi bằng bán con sóc biến dị này đi, dù sao thì bộ lông đỏ rực lấp lánh của nó trông cũng rất đáng tiền, nuôi nó vừa tốn thức ăn, vừa tốn công sức. Nhưng khi nhìn thấy hai đứa trẻ vui mừng nhảy cẫng lên, anh ta không nói gì nữa. Lúc chia tay, Lục Trạch chỉ mang theo chiếc lồng sắt và một đống quả đấu cho con sóc ăn, không lấy thêm quả khô nào khác. Tần Minh không nói nhiều với anh ta, nhét túi vải đựng quả óc chó và hạt thông vào tay Lương Uyển Thanh, để dành cho hai đứa trẻ ăn vặt. … Sau khi tạm thời thoát khỏi tình trạng thiếu lương thực, Tần Minh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề tái sinh. Câu nói “phương pháp tự phát” đã làm chậm trễ hắn của Lục Trạch quả thực đã khiến hắn phải suy ngẫm lại. Hắn mơ hồ nhớ lại một vài hình ảnh thời thơ ấu, đã từng có người nói với hắn rằng, tuy rằng những động tác đó có nguồn gốc sâu xa, nhưng theo phỏng đoán của người nọ, hắn không thể luyện thành công. Một lát sau, hắn bước ra sân, trước tiên, hắn luyện tập theo nhịp điệu của mình, phương pháp “tự phát” mà hắn đã luyện tập hơn mười năm rõ ràng đã khác, không có lý do gì để không tiếp tục. Tần Minh vận động các khớp, kéo giãn gân cốt, vặn, xoay, co duỗi, linh hoạt uyển chuyển. Hắn đột nhiên nhảy lên khỏi mặt đất nhanh như tên bắn, nhưng khi rơi xuống thì lại nhẹ nhàng như chim én, không hề phát ra tiếng động. Hắn thay đổi giữa động và tĩnh, ngồi như hổ rình mồi, bước đi như lội bùn, uyển chuyển tự nhiên. Tiếp đó, hắn xoay người, đá chân nhanh như chớp, giống như rồng đang vẫy đuôi trên không trung, phát ra tiếng động trầm đục. Sau khi khởi động đơn giản, Tần Minh bắt đầu thực hiện các động tác có độ khó cao. “Thở ra hít vào, điều hòa hơi thở, thải bỏ cái cũ, tiếp thu cái mới, bước đi như gấu, quan sát như cú.” Rất nhanh, cảm giác quen thuộc ập đến, những sợi tơ bạc cực kỳ nhỏ bé đan xen vào nhau hiện lên từ trong lỗ chân lông của Tần Minh, tạo thành gợn sóng, hình thành nên một lớp ánh sáng nhàn nhạt trên bề mặt cơ thể. Dần dần, khói trắng bốc lên xung quanh hắn. Hắn cảm nhận được một luồng nhiệt chảy trong máu thịt và nhanh chóng được cơ thể hấp thụ, giống như có một cơn mưa rào đổ xuống sau một trận hạn hán lớn, mặt đất nứt nẻ tham lam hấp thụ từng giọt mưa. Tuy những động tác này khiến Tần Minh tiêu hao rất nhiều thể lực, nhưng hắn lại không hề có bất kỳ sự mệt mỏi nào, ngược lại, hắn cảm thấy tinh thần của mình cực kỳ phấn chấn. Cơ thể của hắn như đang reo hò, nó dường như đã bị bỏ đói lâu lắm rồi nên muốn ăn thật no, không ngừng hấp thụ gợn sóng màu bạc. Hắn cảm thấy như có kiến bò trong mạch máu vậy, cả người cũng tràn trề sức sống, chẳng lẽ mình sắp tái sinh rồi ư? Cơ thể của Tần Minh nóng bừng, hắn cảm giác mình muốn chạy, muốn giải phóng năng lượng tràn trề này ra, rồi hắn thực hiện ngay. Hắn chạy như bay trong vùng đất hoang vu, giống như một ngôi sao băng xoẹt qua bầu trời đêm, phóng một mạch về phía xa, gần như đã đến khu vực rừng rậm. Trên nền tuyết xa xa, có một người phụ nữ với thân hình cao gầy, thon thả đang đứng yên, chiếc áo choàng lông thú màu đen trên người cô ta tỏa ra ánh sáng đen mờ nhạt, che khuất chiếc cổ trắng nõn, chỉ để lộ chiếc cằm tinh xảo, cả người cô ta toát lên vẻ đẹp cao quý, bí ẩn. Một con quạ đậu trên bụi gai bên cạnh cô ta cất tiếng người, nói: - Ồ, cơ thể tự tái sinh, dị tượng xuất hiện trong giai đoạn đầu, tựa như có ánh trăng chiếu xuống bao phủ toàn thân, tạo nên gợn sóng lấp lánh như những mảnh vàng vụn. - Tôi cảm thấy đây là một hạt giống tốt, rất hiếm gặp, vậy mà lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh này. Toàn thân đen nhánh như gỗ mun, nó có một đôi mắt màu tím, nhìn về phía trước, nó nói: - Chẳng phải thầy của cô đang tìm người làm đệ tử cuối cùng sao? Cậu thiếu niên này có lẽ phù hợp đấy. Người phụ nữ đứng trên một tảng đá xanh khá lớn, gió lạnh thổi qua, chiếc áo choàng rộng thùng thình ôm sát vào người cũng không thể che giấu những đường cong tuyệt mỹ của cô ta, chỉ có điều, giọng nói của cô ta hơi lạnh lùng: - Có người phù hợp hơn hắn. Tần Minh hình như cảm nhận được gì đó nên nghiêng đầu nhìn về phía xa, đồng thời, hắn đã cầm sẵn cung tên trên tay. - Trực giác rất nhạy bén. Con quạ nhận xét, lúc này, nó đã ở bên trong khu rừng, nói với người phụ nữ bên cạnh: - Con đường mà thầy của cô đi rất đặc biệt, cô đừng có thực sự bỏ lỡ một hạt giống triển vọng nha. - Không được chọn là tiếc nuối mà hắn không thể nào biết được, còn tôi thì bỏ lỡ cái gì chứ? Đã có lựa chọn tốt nhất rồi. Gió núi gào thét, mái tóc đen nhánh của người phụ nữ bay phấp phới che mất một bên má trắng nõn, chiếc áo choàng đen bay phần phật, khiến vẻ đẹp thanh tú, thoát tục của cô ta càng thêm lạnh lùng quyến rũ, cô ta bước về phía trước, nói: - Lúc này, vào rừng điều tra quan trọng hơn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang