Cyberpunk : Bắt Đầu Trở Thành Truyền Kỳ Từ Dogtown (Tái Bác Bằng Khắc: Tòng Cẩu Trấn Khai Thủy Thành Vi Truyện Kỳ)

Chương 534 : Tình cũ

Người đăng: Gleovia

Ngày đăng: 21:31 04-11-2025

.
Chương 512: Tình cũ “Theo ta thấy thì hãy hút một điếu sớm đi, dù biết ngươi muốn chém chém giết giết, nhưng Night City không phải lúc nào cũng vậy.” Rebeccađi bộ trên đầu đường Night City cảm thấy một loại hoang mang trước nay chưa từng có. Hy vọng sống sót ở đâu, tựa hồ ngoài việc bắt một chiếc xe taxi Delamain để đến Cảng vũ trụ NCX ngay bây giờ ra, thì không còn cách nào khác. “Không !” Đối với chủ đề hút thuốc, Rebecca từ chối 100%. Uống rượu đều tính là thói quen sống không lành mạnh, lại thêm thuốc lá… Nàng còn muốn sống thêm vài năm ! Johnny ngược lại nhìn thấu đáo, dù sao trong mắt hắn, tất cả những kẻ không hút thuốc đều là ngu xuẩn, hắn chỉ muốn tự mình kiểm soát cơ thể để tìm lại tự do của bản thân trong thành phố đã thay đổi rất nhiều này… Chờ trong thế giới dữ liệu không có gì là không tốt, ít nhất cái gọi là cô độc không tồn tại, cũng không nhàm chán như tưởng tượng… Chỉ là ở quá lâu liền sẽ chán, đầu lưỡi vô thức nhớ lại mùi vị Tequila thêm ớt, và cả cảm giác thuốc lá kích thích bộ não say xỉn. Rebecca do dự là vì không muốn tên khốn Johnny cầm cơ thể mình đi làm chuyện xấu. “Dù sao cũng phải cho ta một câu trả lời chắc chắn a ?” “Ngươi cũng thấy hai tên đặc công lão luyện kia không muốn mang ngươi “chơi” –– Từng cái đều nói sẽ đi điều tra manh mối của MaxTac, nhưng ai mà không biết ngươi thỉnh thoảng liền muốn phun ra chút máu bởi vì Relic cắm trên cổ ?” Johnny bây giờ chỉ muốn đi quán bar quẩy một trận trước. “Làm nhiệm vụ quan trọng hơn, ta từng thấy tên Kerry kia trên TV mấy lần rồi, hình như sống khá tốt… Các đồng đội khác của ngươi đâu ?” Johnny có chút đau răng. Nhưng hắn lại không thể biểu hiện ra dáng vẻ mình đặc biệt muốn ra ngoài dạo chơi, “Đã giải quyết xong ở chỗ Kerry, vẫn là BOSS của ngươi nói, chúng ta đang thảo luận về vấn đề nên thay thế ca sĩ chính như thế nào.” “Ta cảm thấy lấy bộ dạng bây giờ của ngươi đi qua, đừng nói là đồng đội của BOSS nhà ngươi nghĩ gì, loại nhát gan như Kerry tuyệt đối sẽ ầm ĩ không ngừng ––” “Hắn lúc nào cũng sợ hãi mọi thứ như một kẻ ẻo lả.” Không thể không nói miệng của Johnny đối với bạn cũ của mình vẫn độc địa như thế. “Ý của ngươi là có thể giải quyết chuyện này thỏa đáng nếu dùng cơ thể ta sao ?” Johnny thờ ơ ngoáy lỗ tai bằng ngón út, “Hừ hừ… Một lũ gà mờ, Kerry chính là kẻ không có chủ kiến gì hết, ông chủ của ngươi rõ ràng không quen thuộc với cách thức làm việc của dân chơi Rock như chúng ta, muốn một buổi biểu diễn đầy đủ bùng nổ và tuyệt vời, không đơn giản chỉ là giải quyết xong vấn đề địa điểm tổ chức, chúng ta phải tạo thế kéo lưu lượng, tốt nhất là mời những nhân vật có máu mặt dưới mặt đất tới cổ động.” “Hơn nữa ta luôn cảm thấy ngoài con đường của công ty ra, Night City còn có biện pháp sinh tồn khác, vì thế ta muốn nói chuyện với Rogue, biết đâu nàng có chỗ giữ lại với ông chủ của ngươi thì sao ?” “Ta hiểu rõ người như nàng nhất, chú trọng tình cảm, không nói lý lẽ.” Rebecca liếc xéo Johnny với vẻ mặt không thể chịu đựng nổi, “Không biết Rogue có bị mù không, rốt cuộc nhìn trúng ngươi ở điểm gì vậy ?” Tài năng làm người khác ghê tởm của Johnny cũng không phải ít. “Lãng mạn, còn có một chút tài hòa, phong lưu phóng khoáng chính là từ đại biểu cho ta.” “Mẹ nó mau câm mồm !” Rebecca hờn dỗi bước về phía trước, nhưng bàn tay đặt trong túi vẫn liên tục sờ vào lọ thuốc mà Misty đưa, dựa theo lời của Misty… Nó chính là chìa khoá để giải phóng ác ma, trợ giúp Johnny kiểm soát cơ thể mình. Phải biết rằng từ đầu đến bây giờ, ngoài lúc ý thức bị phong tỏa bắt buộc phải giao cho Johnny khống chế, Rebecca không hề dám để tên này làm loạn ở những lúc còn lại. Dù sao lần trước khi trốn thoát cùng với Blackhand, biểu hiện chiến đấu của hắn khi dùng bộ Cyberware này thật sự khó mà đánh giá, chỉ là dùng súng lục rất chuẩn mà thôi… “Nói thật, ở trước khi ngươi quyết định có giao ra quyền khống chế hay không, chúng ta cần đến một nơi, ngay tại Pacifica, lấy thân phận của ngươi thì chúng ta có thể tùy tiện tiến vào, nhưng không biết… Nơi đó còn tồn tại không.” Johnny nói đến đây vậy mà hiếm có xuất hiện một tia phiền muộn. Rebecca khá tò mò về chỗ Johnny nói là gì, dù sao việc có thể khiến Johnny đề cập đến sau khi đối mặt với cái chết chắc chắn rất quan trọng a ? Vì vậy hai người đi trước đến Pacifica, hiện tại hệ thống NCART của Night City tới Pacifica vẫn có thể vượt qua bức tường để vào trong, nhưng tất cả hành khách xuống xe ở đây đều phải giao nộp vũ khí, Rebecca là một ngoại lệ. Vào giây phút đầu tiên khi Rebecca và Johnny bước ra khỏi ga tàu điện ngầm phun đầy Graffiti để nhìn thấy toàn cảnh nơi đây, phản ứng đầu tiên của hai bộ linh hồn đều là sửng sốt. Khu vực bị truyền thông tuyên truyền rầm rộ là khu vực hỗn loạn đến giết người cũng không tính là phạm pháp, bây giờ lại ở vào trạng thái ngay ngắn trật tự, đặc biệt là Megabuilding đối diện với khoảng cách vừa phải đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng, nhưng nhìn dấu vết sót lại trên mặt đất, chỉ sợ cần tiến hành sửa chữa nơi đây từng chút một. “Tốt hơn rất nhiều so với lúc ta rời đi !” Ngoại trừ mấy km gần Dogtown vẫn là đống đổ nát ra, kế hoạch cải tạo Pacifica đã hoàn thành gần 60%, không lâu nữa thì nó sẽ thoát khỏi dáng vẻ tiêu điều trước đây. Johnny vươn tay che ánh nắng trên trán, ngón tay di chuyển một đường từ khu vực sạch sẽ cuối cùng chỉ vào khách sạn cũ kỹ nằm ở quảng trường. “May mà vẫn còn, chúng ta đến đó một chuyến a.” “Ít nhất chúng ta từng cùng nhau trải qua sinh tử và hành hạ lẫn nhau, trước khi một số chuyện tiến đến, ta muốn nói cho rõ ràng.” Giọng nói của Johnny nghiêm túc một cách bất ngờ. Khiến cho Rebecca cũng chỉ biết sửng sốt đi theo. Mặc dù nói ý thức đã ổn định lại, nhưng cơ thể này thỉnh thoảng vẫn phải chịu đựng một chút cường độ, không thể đi lên khách sạn bằng thang máy do bị khóa cứng, Rebecca chỉ có thể từ từ leo lên, ở giây đầu tiên khi đến nơi liền dựa vào tường ho ra vài ngụm máu. Không biết ánh mắt dưới cặp kính râm của Johnny là như thế nào, hắn chỉ im lặng nhìn Rebecca, “Ổn không?” Rebecca giãy dụa đứng dậy, “Không chết được.” Rebecca chui vào khách sạn bị Johnny dẫn đến một căn phòng rất lâu không có người ở, gián vẫn còn lổm ngổm trên giường, xem chừng người vô gia cư trước đây đều lựa chọn nó làm chỗ trú ngụ, mùi hôi đã lâu như vậy rồi nhưng vẫn còn khá khó chịu. Dựa theo lời Johnny, Rebecca lấy ra vật thể hơi rỉ sét giống như sợi xích trong hốc tối của một cái tủ. Rebecca nhấc đồ vật lên với âm thanh va chạm lách cách, nhìn chằm chằm vào chữ trên Dog-tag. 【 Robert · Johnny · Linder 】 Đương nhiên còn có tên của một người khác, nhưng chưa kịp để Rebecca nhìn kỹ, Johnny đã dùng tay giật lấy nó. Thực ra đối với mà nói Rebecca đây chỉ là tay trái đổi tay phải, nhưng ý thức ăn mòn khiến Rebecca thường xuyên không phân biệt rõ ranh giới giữa thực và ảo. Johnny cầm Dog-tag tựa hồ rất kích động đi đi lại lại trong phòng, thật lâu sau mới kéo ghế tới, ngồi lên với tư thế ngực áp vào chỗ dựa phóng khoáng như cưỡi ngựa. “Hắn từng cứu mạng ta.” Johnny chậm rãi mở lời. “Trên chiến trường của NUSA--Mexico, ta kém chút bị đạn pháo cướp đi cuộc đời sau này, chính hắn đã cho ta biết về sau nên sống như thế nào.” Xem ra là một đoạn quá khứ làm cho người ta thương tâm. Bất quá từ tận đáy lòng mà nói, cảm tình của Johnny và Rebecca tựa hồ không thể tính là chiến hữu, chỉ là trải qua nhiều chuyện như vậy cùng với nhau, cho nên không ai định phá vỡ vấn đề mỏng manh như giấy cửa sổ kia – Ai nên sống tiếp ? Rebecca ngầm thừa nhận là mình, Johnny cũng rất biết điều cơ bản không đề cập tới. Không ai sẽ tin nếu ngươi nói ra lời sáo rỗng như “ta sẽ để ngươi sống”, nhưng Johnny đã chán rồi, hắn muốn nói rõ mọi chuyện bằng chuyến đi hôm nay. “Bây giờ, ta giao cơ hội sống lần thứ hai cho ngươi.” “Rebecca, ta muốn hỏi ngươi… Nếu rơi vào tình huống chiến đấu như ở Federal State trước đây, ngươi có cứu mạng ta không ? Chỉ cần trả lời có… hoặc không.” Rebecca trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào. Johnny đặt vấn đề mà cả hai đều không biết nên trả lời thế nào lên mặt nổi, hơn nữa giọng điệu kiên quyết và thẳng thắn như thế, Rebecca không nói gì, mà là đang im lặng suy nghĩ. Johnny… có phải là người tốt không ? Một vụ nổ hạt nhân, bao nhiêu người chết oan chết uổng, công ty nói hắn là phần tử khủng bố cũng không quá đáng, nhưng hắn đến cùng có phải là kẻ ác hay không ? Rebecca rất khó nói… Nàng xem cuộc đời của người này, mơ hồ, hoang đường, nhưng lại tràn đầy lửa giận đấu tranh không có chỗ giải tỏa. Hắn biết thế giới rơi vào bệnh nguy kịch, nhưng không biết phải làm gì, giống như Rebecca đang mê mang… Bọn họ đều là những người không thấy rõ tương lai. “Ta nghĩ, ta sẽ cứu ngươi.” Rebecca trả lời thật tình. Tối thiểu khi Johnny giành được quyền khống chế cơ thể thì đã hợp tác với Blackhand để cẩn thận đưa mình ra ngoài, còn liên tục nhắc nhở bản thân vào thời khắc quan trọng, rõ ràng biết rằng con đường phía trước rất hẹp thậm chí không nhìn thấy hy vọng, nhưng vẫn muốn tìm cách ở tầng dưới chót, thậm chí mục tiêu cuối cùng của hắn chính là đánh đổ Arasaka, tìm thấy con đường cứu rỗi ở Mikoshi. “Tốt.” Dog-tag trên tay Johnny kêu lách cách. “Vậy ta cũng sẽ làm vậy, Rebecca.” “Từ giờ trở đi chúng ta tin tưởng lẫn nhau, cũng phải tự mình tìm kiếm biện pháp, không thể cứ ngồi chờ chết a ?!” Không thể không nói đại bộ phận ngôn ngữ mỗi khi muốn bày tỏ gì của tên này đều mang theo tính kích động. Đây chính là chỗ tốt khi ý thức tương thông, hai tâm hồn đều có thể bị đối phương nhìn thấu rồi đưa ra giải pháp tối ưu cho vấn đề trước mắt với thân phận châu chấu trên cùng một sợi dây thừng. Johnny sẽ lựa chọn từ bỏ bản thân ở bất kì tình huống nào. “Ta không muốn Arasaka Saburo lại sống dậy như con giòi mãi không chết được, vì Alt, vì… đồng bạn ta đã mất đi.” Nhưng mà –– Giọng nói của Johnny vẫn lạnh lùng, “Nhưng nếu ngươi muốn quỳ gối giao Chip ra cho Arasaka để tìm kiếm cơ hội sống sót, ta nhất định sẽ tìm mọi cách để thiêu rụi mạng sống của ngươi, cùng với mạng sống của Arasaka !” Rebecca lập tức nhíu mày. “Mẹ nó ngươi mắng ta ?” Johnny ngẩn người. Ngay sau đó hắn cười phá lên, tên này từ khi xuất hiện trong đầu Rebecca thì chưa bao giờ cười sảng khoái đến vậy, “Thật trâu bò a, Rebecca.” “Bất kể nói thế nào, ta bây giờ vẫn không tin công ty sẽ chống lại công ty, trong mắt ta, đây chẳng qua chỉ là một vòng áp bức mới mà thôi.” Johnny không định để Rebecca giải thích cho Lin. “Chúng ta phải tìm kiếm biện pháp, dù chúng ta không thể kiểm soát được thế giới, cũng phải không tiếc giá nào đi xé nát những kẻ ngu xuẩn kia, ngươi tạm thời không cần trả lời vấn đề này, cứ coi như ta than vãn một chút đi.” Rebecca im lặng nghe Johnny nói. Ai đúng ai sai, cái đầu nhỏ của Rebecca không nghĩ ra được nhiều vấn đề như thế, nàng nhìn không rõ quá nhiều thế cục phức tạp, nhưng trong lòng vẫn tồn tại tiêu chuẩn thiện ác cơ bản nhất, là nhận thức mộc mạc nhất của con người từ khi sinh ra. “Vậy… nếu họ (Lin, Yorinobu) đúng thì sao ?” Rebecca nhìn thẳng vào Johnny, muốn hỏi người chỉ muốn dùng hủy diệt để loại bỏ công ty –– Một kẻ đầy tai tiếng như hắn sẽ đối mặt thế nào với những người thực sự có dũng khí thay đổi thế giới. Johnny trả lời gần như không cần suy nghĩ. “Nếu có người tìm ra biện pháp tốt hơn để giải quyết thể chế mất kiểm soát, ta nguyện ý trao mạng sống của mình cho đối phương !” “Đây là lời thề đặt trên cái tên Johnny Silverhand !” …… ----------------- Mở mắt. Thế giới này lại trở nên vô cùng rõ ràng. Johnny khó có thể tin cúi đầu nhìn đôi tay mình, một lớp màng bạc mở ảo đang bao trùm phía trên đường vân đen của Gorilla Arm, như thể có cánh tay to lớn hơn đang bao bọc bên ngoài… Đó là góc nhìn của Johnny. “Cuối cùng…” Trong giọng nói non nớt còn xen lẫn một tia khàn khàn, mang theo cảm giác âm trầm của đàn ông trung niên. Johnny nhìn thế giới bên ngoài khách sạn, cười rất lâu rồi mới thì thầm: “Night City, Rockerboy tuyệt vời nhất của các ngươi đã trở lại !” Johnny sờ soạng khắp người rồi lại lấy ra một lọ thuốc từ trong túi. Đó là loại thuốc Rebecca dùng để ý thức của mình chìm vào giấc ngủ, trợ giúp Johnny nắm giữ quyền khống chế, trên đó còn vẽ một khuôn mặt nghiến răng nghiến lợi có phong cách anime – “Dám hút thuốc thì mẹ nó ngươi chết chắc a !” Đây là lời chú thích phía trên hình vẽ. Johnny cười lạnh một tiếng, “Trẻ ranh chẳng biết cái quái gì.” Trong lúc lẩm bẩm, hắn thò tay vào hộc tối khác của tủ đựng đồ để lấy ra một gói lớn được bọc bằng giấy dầu, mùi dầu lau súng vẫn còn rất nồng, thứ bên trong lại là thuốc lá đã ngừng sản xuất từ 30 năm trước. Nhìn hộp thuốc lá hoàn hảo được bọc bên trong lớp giấy nylon chưa bị thấm dầu, Johnny nóng lòng xé lớp giấy nylon bên ngoài, rút ra điếu thuốc lá dạng que sớm bị hút khô hết nước từ trong, món khoái khẩu đã mất đi nhiều hương vị đó liền trở nên vô cùng hấp dẫn vào lúc này. Bây giờ mau chóng cho vào miệng, tuy rằng sử dụng trong thời hạn sẽ sảng khoái hơn, nhưng ít nhất cũng giải tỏa cơn nghiện đã lâu của Johnny. Chỉ là cơ thể này thật sự không biết hút, Johnny ho khan mấy tiếng –– Tiếp theo là quá trình tiêu chuẩn nhất của Rockerboy. Tìm đại một chiếc xe đỗ bên đường, đánh vỡ cửa kính xong thì nó liền thuộc về Johnny Silverhand, đạp ga hết cỡ, đánh lái tùy tiện, dù sao mấy chục năm trước hắn cũng lái chiếc Porsche 911 thân yêu kia như thế. Dọc đường không biết cắt đuôi bao nhiêu cảnh sát NCPD đang truy đuổi xe chạy quá tốc độ, Johnny lúc này mới dựa vào trí nhớ để đưa chiếc xe nát bươm đó đến sân sau của Afterlife. Nơi này cũng không thay đổi bao nhiêu, xung quanh vẫn là cao ốc trông như thể sắp đổ sập bất cứ lúc nào, ống khói mục nát, sân đầy bùn đất. “Tới, hài tử.” Bảo vệ to con đứng ở cửa nhìn thấy Rebecca, tự nhiên chào hỏi bằng phương thức khi gặp người quen. Hài tử ? Johnny hừ lạnh một tiếng, “Hạng người nhìn thấy ta liền không dám đái như ngươi đừng có nói mấy lời như thể mình là tiền bối ra với ta.” Bảo vệ nghe thế liền một mặt ngơ ngác, gãi đầu không biết mình chọc giận vị khách VIP của Afterlife này như thế nào, một lúc lâu sau hắn tựa hồ nhớ ra điều gì đó –– Hắn nói với đầu dây bên kia: “Trông như biến thành người khác… Đúng vậy, vâng, ta sẽ theo dõi chặt chẽ.” Trong đầu Johnny ngoại trừ thuốc lá thì cũng chỉ có rượu, nhiệm vụ thì đợi sau khi tỉnh rượu a, còn bây giờ… Mẹ nó mặc kệ, uống trước lại nói. “Mang thứ mạnh nhất của các ngươi lên đây.” Johnny ngồi ở quầy bar, cảm thấy chiều cao của Rebecca quá làm hắn mất mặt, thế là giật thêm đệm từ ghế sofa bên cạnh qua, nhìn Claire với vẻ mặt bất cần đời. Claire nhún vai, “Ta không khuyến khích quý cô nên uống những thứ như thế, nhưng hôm nay thấy ngươi rất có hứng thú, muốn uống thứ gì đó mạnh mẽ đúng không ?” “Johnny Silverhand thì sao?” Johnny búng tay. Hắn đến đây là để đã nghiền trước, sau đó mới gặp Rogue, hắn cảm thấy với mặt mũi của mình, Rogue chắc chắn sẽ nghĩ ra cách khác biệt so với công ty. Hoàn toàn không nghĩ đến chuyện gặp mặt Kerry… Nhận thức chính là vật như thế. Quả ớt kích thích kết hợp với hương vị bùng nổ của Tequila, Johnny cảm thấy mình cuối cùng sống lại ngay sau ngụm đầu tiên. Hết ly này đến ly khác, loại rượu pha chế bình thường chỉ cần 3-4 ly liền có thể hạ gục một người đàn ông, lại bị cơ thể nhỏ bé của Rebecca uống cạn hơn 10 ly. “Xin lỗi thân yêu, không thể cho ngươi uống loại rượu này nữa.” Claire mỉm cười dịu dàng. Mắt Johnny Silverhand hiện ra lờ đờ, giơ ngón giữa của Gorilla Arm lên. Claire cũng không tức giận, mà cười cười thu dọn tất cả ly rượu… Tiếp theo thì sao ? Đương nhiên là ôm bồn cầu làm cháu trai, trong sàn nhảy, những vị khách khác trên bàn đều bị chinh phục bởi cách uống thả cửa của Rebecca. Uống rồi nôn, nôn rồi uống, dù sao cũng là chuyện như thế. Đương nhiên, đánh nhau với kẻ nghiện rượu khác cũng là một phần không thể thiếu. Cyberware trên cơ thể bị tê liệt bởi rượu cộng thêm công phu mèo ba chân của Johnny, tự nhiên là người bị đánh. Đợi đến Johnny đột nhiên tỉnh lại, hắn đã nằm trong phòng riêng của quán bar, người phụ nữ chống nạnh đi qua đi lại quay lưng về phía mình, đang không ngừng nói chuyện công việc qua điện thoại –– “Fuck…” Nghe thấy tiếng động phía sau, Rogue nhíu mày quay đầu lại. “Đến chỗ ta làm loạn, Lin đã làm gì ngươi ?” Johnny ôm đầu đứng dậy, “Nhắc tới hắn làm chi ?” Rogue ngồi xổm xuống nhìn cô gái nhỏ nhắn này, bắt đầu lau vết bẩn trên má nàng bằng khăn nóng, không ngờ đối phương lại dùng một ánh mắt hoàn toàn không phù hợp với khi xưa để nhìn nàng, ánh mắt đó… quá mức quen thuộc. “Ngươi…” Giọng nói non nớt của Rebecca vang lên… “Rogue, ngươi vẫn giống như trước đây, không hề thay đổi.” Rogue vội vàng đứng dậy. Không biết là do gặp gỡ người quen biết cũ, hay là hoảng loạn vì tâm sự lãng quên từ lâu bị lật lại, tóm lại có rất ít người thấy Nữ hoàng Afterlife trong bộ dạng như vậy. “Con chip đó, thực sự nắm giữ năng lực này sao ?” Rogue hoàn toàn không dám tưởng tượng, kỹ thuật này vậy mà thể hiện lại được sống động ngay trước mắt mình. Hỏi cái gì, đối phương đều có thể biết, thậm chí cả những chi tiết nhỏ nhặt mà Rogue và Silverhand từng trải qua, đối phương cũng có thể đáp lại một cách hời hợt bằng giọng điệu lêu lổng. Không sai đúng là tên khốn kia. Rogue là một người rất khó đối phó, nhưng dường như không có biện pháp nào tốt khi đứng trước mặt Silverhand. “Lâu như vậy không gặp ta, ngươi không định nói gì sao ? Ta không đơn thuần là nói chuyện mấy chục năm trước, dù sao cuộc sống bây giờ của ngươi rất thoải mái, ta cũng không muốn làm phiền ngươi.” Johnny vào lúc này mới có vài phần giống với Silverhand huyền thoại trong truyền thuyết. Môi Rogue mấp máy, nhưng cuối cùng không thốt ra được một chữ nào, quả thật, việc nàng sống sót ở Night City là có liên quan mật thiết đến Arasaka, nhưng… đó đã là chuyện quá khứ, Rogue không muốn tranh cãi đúng hay sai nữa. “Điều ta muốn hỏi chính là, ngươi thật sự định đứng về phía công ty sao ?” Động tác của Silverhand khá quyết liệt. Hắn nắm chặt cổ tay Rogue, nhìn chằm chằm vào nàng. Rogue im lặng ném khăn lau trong tay lên bàn trà, trên khuôn mặt được thời gian khắc họa lại xuất hiện một tia bối rối ngây ngô, “Johnny, chuyện đã qua… Hơn nữa cô nương kia chắc hẳn cũng nói với ngươi tình hình hiện tại rồi chứ ?” Tuy nhiên Johnny không định chấp nhận cách giải thích này. “Ngươi là Rogue mánh khoé thông thiên, chẳng lẽ thật sự không có cách nào để tất cả chúng ta đều sống sót sao ? Không được, ít nhất ta không thể hoàn toàn tin vào Lin của công ty đó… Dù cho hắn thật sự định cứu nàng, ta cũng không muốn làm chuyện đặt tất cả trứng vào một giỏ.” “Ta phải để nàng sống sót, sau đó nếu ta cũng có thể sống tiếp thì là tốt nhất, nhưng nếu nàng chết đi, ta có sống thì cũng không yên lòng.” “Xem ở tình xưa nghĩa cũ, Rogue, ta cần sự trợ giúp của ngươi !” Lời nói của Johnny vừa cứng rắn lại khẩn thiết, ánh mắt của Rogue rõ ràng có chút xoắn xuýt. Không tự mình nếm thử đủ loại biện pháp, Johnny sẽ không chấp nhận, Rogue rất hiểu người này… Nhưng kế hoạch của Lin tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề, ít nhất không thể để Johnny chọc ra sóng gió khắp thành phố, tăng thêm phiền phức cho Lin. Như vậy… Rogue muốn biết Johnny định làm gì. Thế là nàng không để lộ cảm xúc, làm cho vẻ mặt mình trở nên dịu dàng hơn nhiều, “Tốt a, giúp ngươi một lần.” Thấy Rogue đồng ý nhanh như thế, Johnny trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta muốn tìm một người, nói chính xác thì nàng hiện đang ở trong internet, Alt… bạn gái cũ của ta.” Nghe thấy lời này, biểu lộ của Rogue liền trông hơi khó coi. …… ……
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang