Cyberpunk : Bắt Đầu Trở Thành Truyền Kỳ Từ Dogtown (Tái Bác Bằng Khắc: Tòng Cẩu Trấn Khai Thủy Thành Vi Truyện Kỳ)
Chương 528 : Tiến công ! ( Ba )
Người đăng: Gleovia
Ngày đăng: 18:59 28-10-2025
.
Chương 506: Tiến công ! ( Ba )
Ban đêm.
Vùng đất hoang rời xa thành phố vào buổi tối thường là nơi chết chóc nuốt người không nhả xương trong truyền thuyết đô thị, nhưng cái gọi là yêu ma quỷ quái đưa người vào chỗ chết thực ra cũng không tồn tại, ngược lại khi đêm xuống, khu vực này liền trở thành địa giới để người ăn thịt người.
Dù cho Nomad thống trị vùng đất hoang dã ở mặt nổi, nhưng đối với phần tử phạm tội bị thành phố loại bỏ vì là yếu tố bất ổn mà nói, đây chẳng lẽ không phải là một loại Thiên Đường khác sao ?
Tiếng chó sủa chưa bao giờ xuất hiện trong Night City vì từng xảy ra sự kiện tuyệt chủng diện rộng bắt đầu vang lên, tiếng hú cao vút khiến làn gió trên Badlands càng lạnh hơn mấy phần, kèm theo hơi thở và tiếng bước chân nặng nề, đôi mắt sáng long lanh của Rebecca nhìn về phía thị trấn hoang tàn tựa hồ không có sự sống ở xa.
Rebecca quá mệt mỏi.
Mượn nhờ ánh trăng mờ nhạt, nàng mới có thể nhìn rõ vết sẹo trên khuôn mặt và áo khoác đen đã mất đi tay áo của mình, đường cong Cyberware thô bạo nhưng hoàn mỹ trên cánh tay vẫn còn phun ra hơi nóng, hiển nhiên là vừa trải qua một trận chiến sinh tử.
“Mẹ nó…”
Rebecca chỉ có thể trút giận bằng cách mắng chửi vài câu.
Nàng không muốn dừng lại, bởi vì một khi đầu óc trống rỗng rồi đánh mất đi ý nghĩ chiến đấu và chạy trốn, nàng liền không khỏi nhớ tới kẻ bị thế giới đáng chết này chế tạo ra như bản sao của Morgan Blackhand.
Thân thể bọn họ bị truyền vào những ký ức không thuộc về mình, sau đó thay thế người khác mà sống tiếp.
Papa Sunrise từng ra tay trợ giúp trong cơ sở dưới lòng đất, liệu hắn có rơi vào vấn đề bản thân tự nhận thức này hay không ?
Rebecca không hiểu từ ngữ cao cấp như thế, nàng chỉ biết rằng cuộc sống như vậy chắc chắn sẽ nhàm chán vô cùng, thậm chí còn không thể đạt được việc đơn giản như sống là chính mình…
“Lowell.”
Rebecca ôm ngực, cổ họng đau nhói nên ho một tiếng rồi không thể trụ vững, dựa vào tường từ từ ngồi xuống.
Luồng gió rít gào qua khe hở của công trình đổ nát để phát ra tiếng khóc than ô ô, giống như tiếng gọi hồn của Tử thần –– Đôi mắt của Rebecca đi tìm vật tới chắn gió để tránh mất nhiệt hơi phát ra ánh sáng yếu ớt trong bóng tối, nàng ôm lấy hai chân không biết đang nghĩ gì.
Morgan rơi vào tay đám người kia thì bây giờ chắc hẳn là đã…
Rebecca buồn bã trong chốc lát, nhưng ngay lập tức liền nhớ đến vẻ mặt giả tạo của nữ nhân mặc bộ vest trắng kia, gân xanh trên trán Rebecca không ngừng giật giật, nàng không thể kìm nén nổi sự thù hận của mình.
Myers lừa dối tất cả mọi người, dù cho từng cứu mạng nàng, thì vẫn sẽ tính toán khiến người ta thê thảm không thôi.
Rebecca trước đây sớm đã nghe nói về chuyện của Song Bird, vẫn là Lâm Dược nhắc đến khi đi dạo phố với nàng đâu… Có lẽ từ tận đáy lòng, hắn cũng không tin tưởng chính trị gia hai mặt như Myers có thể làm tròn lời hứa, nhưng vì cơ thể của mình, hắn đã chọn đánh cược với cái giá lớn nhất…
Bây giờ phải đối mặt với kết cục này, nỗi hận thù thấm tận xương tủy kia liền khiến ngọn lửa trong lồng ngực Rebecca bùng cháy dữ dội.
Đương nhiên, tên khốn giấu ở trong đầu Rebecca cũng có thể cảm nhận được cảm xúc này, xung quanh lập tức hiện ra một vệt lập lòe, Johnny Silverhand bước ra từ trong hư vô, tay đút vào túi quần jean ống bó cũ kỹ đến mức có thể tự đứng thẳng, tay còn lại cũng không rảnh rỗi, dứt khoát gãi gãi đũng quần.
“Như thế nào, đi ra để cười nhạo ta sao ?”
Rebecca thu lại biểu cảm, cúi đầu xuống như quả bóng xì hơi, cảm thấy như có lỗi với cả thế giới.
“A —— A —— A !”
Johnny Silverhand cười khan vài tiếng, cố tình kéo dài giọng nói ra như dọa ma để chọc tức người khác, “Thứ ngươi mong muốn là cái này sao ?”
Tiếng chửi rủa của Rebecca khiến biểu cảm vốn có chút nặng nề của Johnny nổi lên vẻ tươi cười —
“Địt mẹ mày Johnny !”
Rất tốt, ít nhất có thể mắng chửi người, chứng minh mọi chuyện bây giờ có lẽ còn chưa rơi vào trạng thái tồi tệ nhất.
“Xem ra tên lính đánh thuê giả mạo bạn cũ của ta ở Militech đã chết rồi sao ?”
“Ngô… sớm đã nhìn ra hắn là kẻ ngu đần.”
Johnny ngồi xổm trước mặt Rebecca, nhìn xem đôi mắt mệt mỏi lộ ra trong vòng tay của thiếu nữ, “NUSA cũng không phải toàn là rác rưởi.”
“Myers…”
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Rebecca vang lên.
Johnny móc túi, phát hiện mình không có thuốc lá để hút, liền nói: “Hừ hừ, vào khoảng khắc khi ngươi tuyên thệ lời thề, ta liền biết sẽ có một ngày như vậy.”
“Ta quá hiểu rõ bản chất của bọn hắn, lời hứa giả dối, không cần thực hiện, chỉ cần dùng mạng sống để uy hiếp là được –– Cô nương tên Song So Mi chẳng phải cũng có kết cục tương tự sao ?”
Chưa đợi Rebecca bày tỏ thái độ.
Johnny tựa hồ cũng tức giận, đứng dậy đi qua đi lại, “Đợi khi chúng ta trở lại Night City, ta sẽ đưa ngươi đến một chỗ… Ta cũng từng chiến đấu anh dũng vì vinh dự, vì quốc gia, vì tự do của nước Mỹ ngày xưa.”
“Cho đến khi ta phát hiện ra đây chỉ là tờ giấy lừa gạt của chính khách, bởi vì một người, ta đã sống lại, hắn cho ta cái mạng thứ hai.”
Rebecca ngẩn người nhìn Johnny.
Đây là một trong số ít những lần đối phương nhắc đến quá khứ của mình bằng cái miệng tràn đầy lời lẽ nghệ thuật châm chọc kia.
Rebecca ở mấy năm chung sống với Relic cũng có vài lần được trải nghiệm ký ức của Johnny từ góc nhìn của hắn, ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là giấc mơ về buổi hòa nhạc cho cựu chiến binh đó…
Đến nỗi những thứ khác ?
Một đường giết địch trong Arasaka Tower ? Xông vào phòng thí nghiệm tuyệt mật của Arasaka để bắn chết Toshiro ( Chủ tịch khu vực Bắc Mỹ của Arasaka lúc đó )?
Không có việc gì ấn tượng khắc sâu bằng đơn hàng lớn mà Lin từng thực hiện với mình, cũng chỉ có khoảnh khắc bom hạt nhân bị kích hoạt và Saburo biến Johnny thành Digital Soul là có chút đáng xem —
Bất quá giáo sư Yajima về sau từng nói Johnny đã tự chỉnh sửa ký ức của mình, cộng thêm Alt · Cunningham ký túc trong BCI mạnh mẽ của Lâm Dược cũng làm ra xác nhận, cho nên Rebecca vẫn luôn coi hắn là một kẻ ngốc.
Nhưng đây là lần đầu tiên mà hai người có ý thức kết nối với nhau lại có cảm giác như chiến hữu kề vai chiến đấu.
“Ngươi định làm gì tiếp ?”
Johnny quay người, hai ngón tay bạc trắng chụm lại chỉ về phía trước, “Mẹ nhà nó giết ngược trở về, bắt con đĩ mặt trắng NUSA kia trả giá đắt ! Nếu có thể hoàn thành một đơn lớn, ta có chết cũng cam lòng !”
Trong lúc nói chuyện —
Rebecca đột nhiên che miệng ho dữ dội, vì để tránh gây ra tiếng động khiến đội ngũ truy đuổi chú ý tới, Rebecca cố gắng bịt chặt miệng, Johnny thu lại biểu cảm phấn khích rồi lặng lẽ nhìn nàng.
Ở thế giới bây giờ, con người chính là tồn tại nhỏ bé như vậy.
“Fuck…”
Rebecca cảm thấy đầu óc choáng váng, lá phổi như sắp nổ tung.
Nàng lắc lắc tay, trên mặt đất đều là những vệt máu, chỉ cần Johnny xuất hiện, cơ thể mình liền sẽ có phản ứng này…
Nói thật mặc dù đau đớn, nhưng nàng biết khi tử vong tiến đến thì việc Johnny có ở đó hay không cũng không liên quan gì, Rebecca cảm thấy rất tốt khi hiện giờ có người nói chuyện.
“Cho nên…”
Johnny gãi đầu, ánh mắt dưới cặp kính râm kia nhìn không rõ ràng, “Ngươi định làm gì?”
Rebecca mất một lúc lâu mới điều hòa được hô hấp, nàng thở hổn hển nói nhỏ: “Blackhand… Ách không, ta thực sự muốn chết quách cho xong khi biết Lowell phải lưu lại, ít nhất không cần đối mặt với lựa chọn để cho người ta đau khổ về sau.”
Tự sát sao ?
Đây là kết quả Johnny không muốn thấy nhất —
“Nghe, chúng ta còn rất nhiều bạn bè, còn rất nhiều sức mạnh, một thân Cyberware của ngươi… nói thật là rất tuyệt vời.”
“Nếu ta có trang bị tương tự như của ngươi ở 50 năm trước, ta chắc chắn có thể làm thịt Arasaka Saburo rồi !”
“Thật sự là như vậy sao ?”
Rebecca lặng lẽ suy nghĩ.
Một tên lính đánh thuê tầng dưới chót ở Night City hoàn toàn không phải lo lắng chuyện gì khác ngoài mạo hiểm, khi nàng chịu áp lực lớn như vậy, lựa chọn của nàng liền là bình thường như thế.
“Ngươi nói, còn… bạn bè… phải hy sinh thêm vài người cho mạng sống của chúng ta sao ?”
“Các huynh đệ bị thương và chết đi ở Dogtown và Pacifica… bọn họ có hận chúng ta không?”
“A, phiền chết đi được !”
Rebecca ôm đầu, nàng tình nguyện mình không tỉnh lại, ít nhất… không cần đích thân trải qua tất cả những nỗi thống khổ này.
Johnny hiếm thấy không lên tiếng châm chọc để đốt cháy lên ngọn lửa cầu sinh trong lòng nàng, mà cứ nhìn chằm chằm vào Rebecca, như thể lần đầu tiên hắn có vẻ tức giận.
“Ta từng khống chế cơ thể này một lần… Nếu ngươi thực sự muốn chết như thế, vậy không bằng giao nó cho ta, để ta tới kiểm soát.”
Johnny lần này như thùng thuốc nổ bị châm ngòi, bắt đầu giữ chặt bả vai Rebecca mà lay động, mà ở trong căn phòng tối đen tại thị trấn ma, chỉ có một cô nương đang tự dùng Gorilla Arm để lung lay cơ thể mình, miệng còn lẩm bẩm những từ ngữ kỳ lạ.
Ở buổi tối hôm nay, cảnh tượng này vô cùng quỷ dị…
“Chẳng lẽ cách giải quyết của ngươi chính là từ bỏ sao ? Rebecca ?”
Rebecca bị lắc đến hoa mắt chóng mặt, nàng đẩy Johnny ra, sau đó nhe nanh như sư tử con giận dữ, “Đây là cơ thể của ta ! Tuyệt đối sẽ không cho ngươi !”
Hai người giống như đứa trẻ con đang tranh giành bánh kẹo, hoặc có thể nói bọn họ thực ra đều là đứa trẻ chưa lớn và người theo chủ nghĩa lý tưởng.
“Để ta tới khống chế !”
Johnny càng ngày càng vô lý, động tác trên tay bắt đầu thô bạo hơn.
Rebecca cũng vùng lên chống cự, đáng tiếc là Cyberware của Rebecca tựa hồ không có tác dụng gì đối với Johnny, ngược lại nàng liền như đứa trẻ không có sức lực bị Johnny giữ chặt bả vai, nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt khi nhìn kẻ hèn nhát —
“Rebecca ! Thế giới này đã mất kiểm soát rồi, ngươi có hiểu không ?!”
Lời nói của Johnny như hận không thể rèn sắt thành thép, tựa hồ sợ Rebecca đau nên hơi nới lỏng lực đạo trên tay, nhưng điều này cũng không để Rebecca cảm thấy biết ơn, nàng chỉ cảm thấy Johnny là một kẻ chưa lộ nanh vuốt nhưng lại muốn tu hú chiếm tổ chim khách.
“Ngươi nằm mơ !”
Rebecca tuyệt đối sẽ không để cơ thể mình chịu tải linh hồn của người khác, trong lúc cấp bách liền gào lên: “Vì Lin, vì những người giành lại cái mạng thối nát này giúp ta, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ mạng sống của mình ! Tuyệt đối không !”
Lin…
Từ khi đến Washington, Johnny rất ít khi nói gì về Lin nữa, phải biết rằng tên này trước đây thường xuyên dùng lời lẽ như “Corpo” hoặc “trông rất giống lừa đảo” để miêu tả Lin, nhưng khi Rebecca nhắc đến tên của người này, vẻ mặt của kẻ vốn luôn thích tấn công thành viên công ty như Silverhand cũng dần trở nên bình tĩnh.
Johnny bình thường bất cần đời lúc này lại rất nghiêm túc, trên mặt hắn không còn bất kỳ khí chất lưu manh nào cả, chỉ còn ánh mắt của một người từng chết một lần.
Quyết đoán, căm hận, và một tia không cam lòng khi không muốn cứ biến mất như vậy.
Rebecca đột nhiên sửng sốt, hai người nhìn nhau không nói nên lời, còn Johnny thì nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, đi qua đi lại dưới ánh trăng mờ nhạt.
“Ta từng thấy công ty dùng điều khoản và hợp đồng làm xiềng xích tới siết chặt cổ họng của mọi người; bờ biển Night City, đó là Địa Ngục mà công ty chế tạo ra bằng từng lần cướp bóc tự cho là đúng, mục tiêu của chúng bao gồm cả đại dương, đất đai, nguồn nước, thậm chí là không khí để thở; cuối cùng là hút cạn mồ hôi và xương máu… Gặm nhấm tôn nghiêm, rồi nhả ra một bộ Cyberware phế thải.”
“Bọn chúng xé ra ổ bụng của thế giới này để cướp đoạt tất cả, thậm chí còn không buông tha cả tủy xương và mộng tưởng của mọi người —”
Giọng nói của Johnny đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Rebecca, không thể tiếp tục tê liệt nữa !”
Thiếu nữ ngơ ngác nhìn kẻ đứng trước mặt, nàng hơi hiểu ra lý do đám fan hâm mộ cuồng nhiệt dám đứng ra che chắn cho tiểu đội Militech xông vào Arasaka Tower tại đêm hôm đó, có lẽ đây chính là lực lượng kích động bẩm sinh của Rockerboy.
Tê liệt… sao ?
Bàn tay Rebecca siết chặt lại, nàng chậm rãi dựa vào tường co ro trên mặt đất, dù cho cơ thể rất khó chịu cộng với gánh nặng làm cho người nghẹt thở, nàng vẫn muốn sống, muốn dùng mọi cách để chống lại !
“Chúng ta làm ra phản kháng không phải là vì ân oán cá nhân, càng không phải là vì nền tự do ngớ ngẩn nào đó của NUSA, cũng không phải là để trở thành cái gai trong mắt chủ nghĩa tư bản.”
“Chúng ta chỉ có thể liều mình không thèm đếm xỉa tới sinh mạng, đập tan cơ chế xí nghiệp xuống khỏi vị trí độc tôn, nghiền nát giấc mộng trường sinh bất lão của bọn chúng !”
“Đây mẹ nó là một cuộc kháng chiến ! Ngươi có hiểu không Rebecca ?!”
Rebecca không hiểu những từ ngữ chính trị đặc thù đó, nàng chỉ biết thế giới này đã mắc bệnh nặng giống như lời tên Rockerboy ngu xuẩn trước mặt nói.
“Nếu có thêm một cơ hội, ta sẽ lập tức nhấn nút để đánh nổ cao ốc công ty, cũng sẽ không ngần ngại lấy đi cơ thể của ngươi nếu đây là điều cần thiết !”
“Giá cả mà chúng ta phải bỏ ra chính là cái mạng này, Rebecca!”
Hết thảy yên tĩnh.
Trong thời loạn lạc, các công ty hút cạn cốt tủy, không có nơi nào không phải là người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Rebecca ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Johnny, rất lâu sau mới thốt ra một câu, “Ta sẽ không giao cơ thể cho ngươi, ta sẽ tự gánh vác sinh mạng của mình, ta phải giành lấy nó !”
Johnny bước nhanh về phía Rebecca, sau đó biến mất cùng với âm thanh xào xạc.
“Fuck…”
Rebecca cảm thấy lồng ngực đau nhói, mắng to Johnny không phải đồ tốt, nhưng không nghi ngờ chút nào là… Giọng nói của Johnny rất rung động tâm can !
Nàng tự hỏi liệu những người thay đổi thế giới này có phải là lính đánh thuê cô độc không muốn gì cả hay là phần tử khủng bố giống Johnny. Lin cũng là người biến cách, Yorinobu cũng vậy, hắn đang dùng vũ khí mang tính hủy diệt nhất của thế giới này có tên là công ty để phá vỡ kết cục khó mà thay đổi ở hiện tại.
“Chờ xem, Johnny, ngươi sẽ không ở trong cơ thể ta quá lâu.”
“Mẹ nó —”
Rebecca vịn người vào tường khó khăn đứng dậy, nàng không thể dừng lại, còn có nhiều người như vậy đang chờ đợi, cho nên nàng phải di chuyển, để cơ thể này kéo dài khoảng cách với địch nhân truy đuổi.
Chó hoang lại tru lên…
Động tác di động của Rebecca đột nhiên dừng lại, nàng ghé lỗ tai vào lỗ hổng để cẩn thận lắng nghe — Tiếng kêu lần này dày đặc và kéo dài, như thể có ai đó đang đến gần thị trấn ma này…
Rất nhanh sau đó, tiếng rên rỉ trầm thấp và âm thanh ma sát khác với luồng gió xào xạc truyền đến đã chứng minh phỏng đoán của Rebecca.
Đám người âm hồn bất tán kia chung quy là đuổi tới !
Lần này Rebecca không tuyệt vọng, ánh mắt nàng tràn đầy khát khao sinh tồn mãnh liệt.
Nàng lợi dụng lợi thế thân hình nhỏ bé của mình, vội vàng cúi người tập trung đồng thời áp xuống cơn đau, dùng phương thức ẩn nấp khi huấn luyện để đổi hướng rời đi…
Những tiếng xào xạc trong bóng tối giống như lưỡi của rắn độc, vang vọng giữa từng bức tường ẩm ướt do nhiệt độ vào ban đêm của Badlands có độ chênh lệch quá lớn và container bỏ hoang không xa. Rebecca lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, dùng Optic để phân tích đường đi chính xác, tránh né phương hướng truyền tới tiếng xào xạc.
Bất quá Optic của mấy tên kia chắc chắn là có chụp ảnh nhiệt, Rebecca chẳng qua là đang cố kéo dài thêm khoảng cách mà thôi.
Vài phút sau, nàng loạng choạng chạy vào ngõ cụt tràn đầy rác thải chất đống lên nhau, chuẩn bị leo lên trên rồi vượt qua bức tường này để trốn thoát hoàn toàn.
Tuy nhiên âm thanh xào xạc lại đột ngột xuất hiện, tiếng bước chân nặng nề vang lên ở lối vào. Ở phía trên cùng của đống rác thải và dưới ánh trăng mờ ảo, dải lụa từ lưỡi kiếm ninja bay phấp phới theo gió, mà toàn thân của kẻ đứng ở giữa cũng hiện ra màu đen kịt giống hệt tên kia.
Một luồng ánh sáng mạnh bắn ra từ vai đối phương đột ngột tập trung vào khuôn mặt âm trầm của Rebecca.
Đám người truy đuổi mình rất kỳ lạ, những kẻ được bao phủ bởi lớp ACPA đặc biệt này tựa hồ không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có tiếng rút kiếm lặng lẽ.
“Mẹ nó các ngươi rốt cuộc muốn làm cái quái gì, giơ lên cờ hiệu của Arasaka, không sợ gặp phải trả thù sao ?!”
Ninja vung kiếm xuống.
Đây là lần đầu tiên Rebecca giao tiếp với địch nhân.
Tên kia làm ra đáp lại: “Bọn hắn không tìm thấy chúng ta, Arasaka này, sẽ không tồn tại quá lâu nữa.”
Rebecca cười lạnh một tiếng, toàn bộ Cyberware chiến đấu trên người đã thành công vượt qua BUG rồi khởi động lại tại dăm ba câu nói, nhưng nội tâm lại lạnh như băng, bởi vì đây là thế cục bị bao vây hoàn toàn !
Rebecca tựa lưng vào bức tường kim loại thô ráp và lạnh lẽo cơ hồ có thể xuyên thủng quần áo, dòng máu trong người nàng bắt đầu phun trào điên cuồng bởi vì Cyberware và Gorilla Arm !
Nàng nhìn thấy, động tác nắm kiếm đột ngột siết chặt, đường vân của Cyberware màu đen co lại, ngửi thấy mùi máu tanh và hơi thở chết chóc mà mùi rác cũng không thể xua tan.
Thế giới chỉ còn lại vài lưỡi kiếm sắc lạnh không ngừng phóng đại, tựa hồ có thể chém đứt tất cả mọi thứ !
……
……
.
Bình luận truyện