Cuồng Mãng Chi Tai
Chương 9 : Cảnh khuyển Truy Kích
Người đăng: tuyetphanhoa
.
Chương 9 Cảnh khuyển Truy Kích
Vương Bá Đạo lại bắt đầu chậm rì rì bò đến trại nuôi.
Đột nhiên, Vương Bá Đạo cảm thấy trong lòng không có lý do bỗng nhiên nhảy lên.
"Có mùi nguy hiểm ..." Đột nhiên tâm thần của Vương Bá Đạo tập trung không được, phảng phất như có chuyện săp phát sinh có thể uy hiếp tánh mạng của mình, loại cảm giác này giống như bị súng chỉ vào trán.
"Chẳng lẽ có người muốn đối phó ta? Không có khả năng đi, ta rõ ràng rất cẩn thận, tuyệt đối có thể khẳng định không bị người phát hiện !"
Rất nhiều động vật có kỳ quái biểu hiện trước khí bão táp phát sinh, cùng với năng lực có thể phát hiện nhân loại từ xa. Loại năng lực này đã được xác nhận từ lau. Những kết quả quan sát khiến cho mọi người tin tưởng, những động vật này có được năng lực cảm giác đặc biệt nào đó, một năng lực cảm giác mà nhân loại không có. Đăc biệt là kha năng nhận biết nguy hiểm của động vật là nhân loại không thể bằng được.
Như con kiến sẽ đem sào huyết của mình lên cao một chút khi mùa xuân sắp đến.
Mà ở trước khi xảy ra động đât ở Đường Sơn, cảm ứng của động vật cực kỳ phổ biến. Như những người đánh cá ở vùng sông Bắc Mang nói, trước khi xảy ra động đất, mấy con cá này như bị điên. Các loại cá đều nổi lên, trắng dã. Trước khi động đất, có người tận mắt thấy một đoàn chuồn chuồn có cánh màu xanh lá cây, một đoàn bướm sặc sỡ, châu chấu đất, rất nhiều chim nhỏ,... những con động vật này phảng phất như tập hợp lại cùng nhau trốn chết. Càng có nhiều chuột tại trong động chạy nhảy, con chuột lớn dẫn theo con chuột nhỏ chạy chon chuột nhỏ cắn đuôi nhau hợp thành một đoàn dài. Nhừng cử động kỳ quái của động vật đều là do cảm ứng được nguy hiểm của động đất, cho nên mới có những hành động kỳ quái.
Vương Bá Đạo có thể cảm ứng trong trại nuôi có một cỗ khí tức nguy hiểm lớn, như là một con thú hung hãn đang đợi hắn đi vào.
Vương Bá Đạo lặng lẽ ch dầu, tại bên ngoài trại nuôi quan sát. Sau khi xem xét, đánh giá thì quả nhiên phát hiện rất nhiều địa phương bất thường, phát hiện camera cũng nhiều hơn nhiều...
Vương Đá Đạo cười lạnh, nhất định là người trong trại nuôi này báo án. Đã biết rõ ở trong có rất nhiều súng đạn chờ hắn, Vương Bá Đạo cũng không ngu ngốc bò vào. Uy lực của súng không phải hắn bây giờ có thể chống cự.
"Gâu ... ! Gâu gâu ...!!"
Đang lúc Vương Bá Đạo chuẩn bị lặng yên rời đi, đột nhiên nghe được tiếng chó sủa liên tiếp.
"Không tố ! Là cảnh khuyển !"
Sau khi VD kịp phản ứng, thân thể vọt nhanh, lấy tốc độ 3m trên 1s nhanh chóng lao đi.
" Gâu ! Gâu !"
" Cảnh khuyển phát hiện trăn lớn, ở bên kia, đuổi theo nhanh lên ... "
" Mọi người chuẩn bị súng sẵn sàng, mau đuổi theo nhanh ..."
" Brừm,..."
"Không cần xe, trăn lớn chạy vào trong vường, xe không đi vào trong đó dược. Mọi người cầm lấy súng, chạy nhanh truy kích cùng ta."
Lão Lý thấy khong thấy bóng dáng của trắn lớn, trong nội tâm liền khẩn trường, gặp thủ hạ còn không hiểu rõ, lái xe chuẩn bị đuổi theo, hặn hận không được muốn tát một cái. Tiền đồ của hắn đều nằm ở chỗ này. Nếu để cho trăn lớn chạy, đừng nói là thăng chức, xuống chức cũng là khẳng định. Hắn nhịn hơn mười năm mới lên được đại đội trưởng, hiện tại cơ hội hiện ra ở trước mắt, thăng chức có hy vọng, nếu như không bắt được trăn lớn, kết cục ít nhất cũng là bị vứt vào lãnh cung.
" May mắn mang theo đội cảnh khuyển, bằng không lần này liền xong rồi !" Trong nội tâm lão Lý âm thầm nhẹ nhàng thở ra. " Không biết tại sao còn trăn lớn này lại bỏ chạy ? Việc này thật kỳ quái, chúng ta chuẩn bị cho nó một bữa tiệc lớn, đêu không dùng tới !"
Đương nhiên lão Lý không biết con trăn lớn này có được trí tuệ.
"Lần này phiền toái,đằng sau đi theo mấy con cảnh khuyển, bỏ đều bỏ không được."
Vương Bá Đạo cũng rất sốt ruột. May mà tốc độ của cảnh khuyển ở trong vường cũng không so với Vương Bá Đạo nhanh, cũng không sợ bị chúng nó đuổi kịp. Nhưng mũi của cảnh khuyển rất linh, bỏ cũng bỏ không được.
"Nếu có con kênh hay dòng sông thi tốt rồi, chỉ cần chui vào trong sông, cảnh khuyển sẽ không làm gì được. Nhưng mà, vùng này hầu như không có dòng nước, có dòng nước cũng cách tới tận ba bốn mươi mét." Vương Bá Đạo vừa bỏ mạng lao nhanh vừa suy tư.
"Gâu ! Gâu gâu!"
"Nghe thanh âm thì ít nhất cũng có bảy tám con cảnh khuyển, dòng nước lại cách nơi này quá xa, xem ra chỉ có thể chui vào trong rừng."
VƯƠNG BÁ ĐẠO cũng cảm giác có chút may mắn. May mắn là cách 10km ở phía trước có một khu rừng rậm, khu rừng râm này bi bao quanh bởi một dãy nũi, mạng lưới sông ngòi chảy qua khu rừng này. Nghe nói trong rứng có không ít động vật hoang dã, so với khu rừng rậm nguyên thủy cũng chỉ kém hơn một bậc mà thôi. Nghe nói khung rừng này hổ, báo, cá sấu,.. đều có. Khu rừng này là khu bảo vệ một bậc của quốc gia, tới gần biên giới.
Biết rõ cảnh khuyển đuổi theo không bỏ, Vương Bá Đạo càng liều mạng. Chỉ thấy một con trăn đen dài 5m, di động rất nhanh trong bụi cỏ, hoa cỏ bị con trăn này bò qua ép ngã trái ngã phải. Mà đằng sau con trăn này là cảnh khuyển điên cuồng sủa, càng có một nhóm cảnh sát la lên.
"Nhanh lên, 10km nữa là đến rừng nguyên thủy, chỗ đó thuộc về biên giới, chúng ta không thể truy kích vào trong đó, mọi người thêm chút sức cho lão từ, nếu để cho con trăn này chỵ, ta sẽ cho các ngươi biết tay!" Lão lý vội vàng hô.
"Đại đội trường, con trăn này bò nhanh quá, chúng ta căn bẳn là đuổi không kịp, mà trong bụi cỏ thì không thể lái xe máy được, chúng ta đuổi như thế nào dược."
"Đúng thế, đại đội trưởng...."
"Xin đại đội trưởng yên tâm, cảnh khuyển đã đuổi đi lên, con trăn này tuyệt đối không bỏ rơi được cảnh khuyển."
Lão Lý hút điều thuốc rồi cau mày nói:" Nhiệm vụ lần này là phía trên ra lệnh, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải hoàn thành ! Đi, chung ta cố gắng đuổi theo. Lại thông tri sở cảnh sát, tăng thêm một đội tới, vào trong rừng rậm, số người của chúng ta vẫn quá ít !
Mấy giờ sau.
"Mẹ nó, cuối cùng cũng đem cảnh khuyển vứt bỏ." Vương Bá Đạo chui vào trong rừng, chuyên môn chạy vào nơi không có tung tích người. Một đường chạy loạn, Vương Bá Đạo cũng không biết mình chạy tới nơi nào, mà cảnh khuyển phía sau hắn đã bị vứt bỏ rất xa. Muốn đuổi theo, trên cơ bản là không thể nào, bởi vì Vương Bá Đạo vừa mới theo một ngọn núi đi xuông, hơn ba giờ, ít nhất đã bò được bảy tám km, rồi lại bò vào trong suối, tại trong rừng bò loạn nửa ngày, cảnh khuyển muốn theo cũng không có khả năng.
Ở trong nước có thể che được mũi của cảnh khuyển, sau khi Vương Bá Đạo tiến vào trong nước, cảnh khuyển liền mất đi mùi của Vương Bá Đạo. Tuy nhiên cảnh khuyển cũng biết bơi, nhưng chó ở trong nước làm sao chơi lại trăn.
Sau khi bỏ lại cảnh khuyển, Vương Bá Đạo lại phát hiện mình bị lạc đường.
Nơi nay là mọt mảnh rừng rậm chưa đươc khai phá, trên mặt đất tran đầy lá rụng, đặt ở phía dưới giống như là đè nựng thảm xốp, cây rừng rậm rạp che khuất cả bầu trời, các cây đều cao lớn phi thường, cành lá rậm rạp làm ánh nắng mặt trời chiếu xuống rất khó, xuyên thằng lên mây, co cây không kém gì tòa nhà mười tầng, cao khoảng 30-40 mét.
Mà thân cây thô to ít nhất phải có 5 đến 6 người mới ôm được nó. Thậm chí có cây phải có mười người mới ôm hết được, trên cây còn có rất nhiều cây mây không biết tên. Khiến người ta ngạc nhiên chính là, có chút cây mây to như cánh tay không lồ, chúng nó mọc lên từ mặt đất vào kéo lên tới ngọn cây cổ thụ cao 30 mét, có cây thô to treo ở dưới tán cây, có cây thì quấn quanh, rũ xuống thành những vòng thắt không giống nhau.
Có chút cây càng đặc biệt, trên cành cây quấn quanh lấy rễ cây dày đặc, phảng phất như đem những rễ cây kia bao lại, cái này, chính là đặc thù của rừng mưa nhiệt đới "cắn giết" thực vật, thông qua "cắn giết" cây to khác để sinh tồn.
"Nơi này làm sao sẽ có thực vật nhiệt đới ? Nơi này rất kỳ quái ..." Vương Bá Đạo nhím mày nói. Nhưng thân là một con trăn dài 5m, ở trong khu rừng rậm nguyên thủy này, hắn chính là vua ! Nơi này đối với hắn mà nói, như là cá gặp nước.
Giờ phút này bọn người lão Lý đang đi ở trong rừng, nhưng mà cây cối trong rừng rất tươi tốt, đi lại rất khó khăn.
Sắc mặt của lão Lý tái nhợt, lần này hắn có phiến toái lớn. Cùng với việc trăn lớn bị mất, tiền đồ của hắn càng là ảm đạm.
Không quyền không thế, hơn mười năm mới bỏ lên chức đại đội trưởng, hiện tại hắn sắp bốn mươi, mất đi cơ hội lần này, lần sau cơ hội còn không biết khi nào thì xuất hiện, mà hiện tại quay về tuyệt đối bị vứt vào lãnh cung...
" Tiểu Vương, không cần mở đường nữa, chúng ta quay về thôi !"
" Vâng ! Đại đội trưởng !"
Tiểu Vương thở ra một hơi, cái địa phương quỷ quái này, cho du là một giây hắn cũng không muốn ở lại. Mọi người còn lại nghe được cũng nhẹ nhàng thở ra. Nơi này cây cối tươi tốt, căn bản không thể đi được, hơn nữa phía trước còn cần người mở đường, loại tốc độc rùa bò này mà có thể bắt được trăn lớn, mới gặp quỷ ...
Kỳ thật, bọn họ cũng biết là truy kích đến khe suối là biết chuyến đi này không thành công.
Nhưng mà, lão Lý còn muốn kiên trì lội suối truy kích, bọn họ cũng không có biện pháp. Sau khi qua khe suối, đường trong núi càng khó đi hơn, cùng rừng rậm nguyên thủy chính thức cũng không có kém bao nhiêu, hơn nữa cần phải có người mở đường, cứ như vậy, bọn họ chỉ cần đơn giản truy kích hai giờ, càng chạy, con đường phía trước càng khó đi, mà cảnh khuyển cũng không phát hiện được tung tích của trăn lớn. Tụ nhiên bọn họ biết được rằng nhóm người của mình đã đuổi sai phương hướng.
Cuối cùng, lão lý chỉ có thể mang theo sắc mặt tái nhợt cùng mọi người từ từ lui về.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện