Cuồng Mãng Chi Tai
Chương 42 : Long Châu
Người đăng: tuyetphanhoa
.
Chương 42 Long Châu
Mấy trăm triệu năm về trước, lúc Hắc Sắc Thần Long chết, Long Châu của hắn có thể so với một quả bóng rổ. Giờ phút này, sau mấy trăm triệu năm, vì bảo vệ Huyết Đàm, chống đỡ thiên tai nhân họa, động đất, biển gầm, ... năng lượng Long Châu tiêu hao rất nhiều, đến hiện tại Long Châu chỉ còn là hạt đậu, năng lượng của nó không đủ thời kỳ tốt nhất một phần vạn.
Nhưng, cho dù năng lượng chỉ còn lại có một phần vạn, tạo ra mấy tên luyện thần cường giả cũng dư thừa, bởi vậy, có thể thấy được, năng lượng Long Châu khủng lổ đến thế nào.
Long Châu, là lực lượng chân chính của Thần Long! Mông lão thèm, Vương Bá Đạo càng thèm hơn ...
Trốn ở trong chiến xa đất nung, Vương Bá Đạo vô cùng để ý từng cử động của Mông lão và Viên Khải, thấy hai người bắt đầu đi lên thang trời, Vương Bá Đạo cũng khẩn trương rất nhiều !
"Ba~"
Đi ở phía trước, Viên Khải dẫm vào bậc thang đầu tiên của thang thời, lập tức, giống như một viên đá rơi vào hồ nước, đột nhiên gió mây quay cuồng!
"Phụt ! Phụt ! Phụt!"
Những mũi tên sắc bén như một đám mây đen che lấp cả bầu trời từ không trung bắn xuống, vạn tiễn tề phát! Mông lão biến sắc, sắc mặt Viên Khải trắng bệch, hai chân run rẩy.
"Hây~"
Mông lão hét lớn một tiếng, vận chuyện cương khí thành vòng bảo vệ, bao phủ hai người.
"Keng! Keng! Keng!"
Hàng loạt mũi tên bắn vào vòng bảo vệ cương khí, thân thể Mông lão chấn động mạnh, sắc mặt biến đổi.
"Lui xuống mau, cơ quan trong này thật lợi hại, dựa vào lực phòng ngự tuyệt cường của vòng bảo vệ cương khí, cũng chỉ có thể chống đến bậc thang thứ hai mươi liền sẽ bị tiêu hao không còn!"
Sắc mặt Viên Khải đã sớm không còn chút máu, hàng loạt mũi tên sắc bén bắn tới, người chưa nhìn thấy tận mắt, khó có thể hiểu được sự rung động trong đó!
Mông lão cùng Viên Khải lui xuống thang trời, vạn tiễn tề phát rốt cục cũng ngừng bắn, chỉ lưu lại những mũi tên bị gãy đầy trên mặt đất, đều do cương khí của Mông lão chấn vỡ.
" Sư phụ, làm sao bây giờ? Lấy không đến Long Châu thì không phải chúng ta đi một chuyến phí công sao ..." Trong nội tâm Viên Khải liền vội vàng.
" Bản đồ không được đầy đủ, có quan hệ đến cơ quan bố trí của thang trời ghi lại thì quá ít, muốn tránh né cơ quan trên thang trời đã không có khả năng, hiện tại chỉ có thể dựa vào chúng ta mà thôi!" Sắc mặt Mông lão khó chịu nhìn Long Châu trên hư không nói.
" Nếu Tiếu Kiết không chết thì tốt, dù sao hắn đào mộ cũng đã nhiều năm, hắn nghiên cứu cơ quan giỏi hơn chúng ta nhiều." Viên Khải tiếc nuối nói.
Nhìn Long Châu phía trên chín mươi chín bậc thang trời vàng, hai người không biết phải làm gì. Mà khi chưa nghĩ ra cách, bọn họ cũng không dám xông lên.
Vương Bá Đạo ở trong chiến xa đất nung quan sát đến cảnh vạn tiễn tề phát, trong lòng cũng rung động vô cùng! Trong đầu hắn có bản đồ ghi lại cách tránh né, xử lý mũi tên bắn ra. nhưng giờ phút này, có Mông lão ở đây, hắn cũng không dám đi ra ngoài. Bằng không, rất có thể chưa đi tới gần thang trời liền bị Mông lão ngăn lại ...
Chiến xa đất nung nơi Vương Bá Đạo nấp, cách thang trời vàng hơn hai trăm mét, mà hai người Mông lão đang đứng ở cạnh thang trời, muốn lướt qua Mông lão rồi bỏ lên thang trời mà không bị hắn phát hiện, tỉ lệ quá nhỏ.
Vương Bá Đạo chỉ có thể chờ đợi, đột một cơ hội ...
" Lão phu lại thử lần nữa, ngươi chờ ờ đây!"
" Vâng!" Viên Khải nghe xong liền đáp ứng vội vàng, đối với hắn mà nói, ở dưới chờ mới là tốt nhất.
Trong suy nghĩ của Mông lão, mang lên Viên Khải không những giúp được gì, còn bị cản trở và phân tâm chiếu cố hắn. Tuy Mông lão không quan tâm sống chết của hắn, nhưng rất có thể hắn vẫn còn dùng được ...
Mông lão bước lên thang trời, lại lần nữa xuất hiện cảnh mưa tên bay đầy trời bắn ra.
" Keng ! Keng ! Keng !"
Mũi tên đụng vào vòng bảo vệ cương khí, vòng bảo vệ cương khí không chút hư hao còn mũi tên thi bị nát bấy.
Mông lão cũng không công kích mũi tên bắn tới, chỉ là dựa vào vòng bảo vệ cương khí để chống đỡ, như vậy có thể tiết kiệm cương khí nhiều nhất.
Bậc thang thứ mười ... bậc thang thứ mười năm ... vào lúc tới bậc thang thứ hai mươi, Mông lão rốt cục thở hổn hển rồi lại bắt đầu lui lại. Tuy hắn còn có thể đi lên vài bậc nữa, nhưng khi đó cũng đừng mong lui lại, hơn nữa, càng lên cao uy lực của mũi tên lại càng lớn.
"Sư phụ, ngài sao rồi?"
Viên Khải ân cần thăm hỏi, cũng không phải vì Viên Khải quan tâm Mông lão mà an ủi, mà là ở trong lăng mộ này, tất cả đều phải dựa vào Mông lão, nếu như Mông lão có gì không hay xảy ra, hắn ở trong Lăng Mộ một mình thì ra khỏi lăng mộ cũng là vấn đề khó khăn. Có lẽ hắn sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong lăng mộ, cho đến lúc chết đói hoặc là bị cơ quan bẫy rập giết chết.
"Không sao, mấy cơ quan này, lão phu còn chưa đặt vào mắt, đợi lão phu điều tức tốt xong, ngươi liền cùng lão phu tiến lên đi." Mông lão nói xong liền bỏ đi nhắm mắt điều tức.
Viên Khải nghe xong, sắc mặt liền biến hóa, nhìn thang trời vàng giống như kéo dài đến chân trời, lòng còn sợ hãi liền ngồi bên Mông lão chờ.
" Cơ hội tốt!"
Trong tâm Vương Bá Đạo mừng rỡ, giờ phút này đúng là lúc cương khí của Mông lão bị tiêu hao nghiêm trọng, đang trong lúc điều tức.
Tận dụng thời cơ, mất sẽ không thể còn! Vương Bá Đảo ra khỏi chiến xa, lặng lẽ ẩn núp, chậm rãi đến gần thang trời.
150m ... 130m..
Khoảng cách càng ngày càng gần, trong lòng Vương Bá Đạo càng ngày càng khẩn trương, luyện thần cường giả không phải là hư danh. Trong một trăm mét có thể nhìn rõ hết thảy, cho dù Vương Bá Đạo cũng không có nắm chắc ở trong vòng 100m mà không bị Mông lão phát hiện.
" Ai!"
Đột nhiên, Mông lão giống như phát hiện cái gì, liền mở to đôi mắt, hai mắt như hai vì sao sáng, tốc độ cực nhanh, giống như điện xẹt bay vọt tới, nơi tới đúng là nơi Vương Bá Đạo đang dần dần tiếp cận thang trời.
Mông lão hét lớn một tiếng:" Mấy tên trộm, đi ra cho lão phu!"
Trong tay Mông lão bắn ra một đạo cương kình, trực tiếp chém về phía Vương Bá Đạo ẩn núp. Chỉ thấy một đạo cương khí hình trăng lưỡi liềm trong thời gian ngắn chém bay hơn mười binh lính, ba chiếc chiến xa, uy lực còn không giảm, hung hăng chém về phía Vương Bá Đạo ẩn núp.
"Không tốt!"
Trong tâm Vương Bá Đạo kinh hãi, hắn liền quyết tâm tăng tốc độ lên đến cực hạn, bò nhanh về phía chín mươi chín bậc thang trời vàng, hiện tại chỉ còn cách có 90m, lao nhanh mà đi.
Sau khi đạo cương kình trăng lưỡi liềm liên tục chém vỡ hơn mười bính lính và chiến xa đất nung liền rơi vào chỗ Vương Bá Đạo vừa mới rời đi. Lập tức để lại trên mặt đá xanh một cái rãnh dài vài trăm mét, sâu gần mét.
Vốn Mông lão tưởng có nhóm người nào theo dõi mình đi tới lăng mộ, nào biết một đạo cương kình thử chém ra, lại thấy một con trăn lớn khổng lồ từ trong đống đất nung bò ra ...
Mông lão và Viên Khải trợn mắt há hốc mồm ngay tại chỗ!
"Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ con trăn lớn này một mực đi theo sau lưng chúng ta ..." Viên Khải nghĩ tới đây, liền rùng mình một cái.
Mông lão cũng chỉ kinh ngạc một chút, thấy trăn lớn bò hướng thang trời, liền không ra tay ngăn cản nữa, cười lạnh nói:" Súc sinh chính là súc sinh, tự tìm đường chết!"
Mông lão nếm qua đau khổ từ cơ quan của thang trời, mặc dù con trăn này lớn, nhưng tuyệt đối không đỡ được vạn tiễn tề phát. Mà chín mươi chín bậc thang trời, Mông lão mới đi được hai mươi bậc, đằng sau còn không biết có những bẫy rập gì ...
Vương Bá Đạo cũng không biết Mông lão nghĩ gì, trong lòng cũng kinh ngạc:" Họ Mông lại không có đuổi theo ...?"
" Không đuổi theo thì càng tốt, đợi lão tử lấy được Long Châu thì ngươi có thể khóc..."
Trong tâm Vương Bá Đạo sảng khoái vô cùng, giờ phút này hắn đã bò lên thang trời. Lợi dụng trên bản đồ ghi lại những tuyến đường tránh né, Vương Bá Đạo bò tới bậc thứ mười năm mà cơ quan cũng không có chút nào bị xúc động.
Mông lão nhìn nhìn cũng đã cảm giác được điều không bình thường.
Trong nội tâm giận dữ, tu dưỡng tâm tính hơn mấy chục năm không biết vứt đi nơi nào, trong miệng lải nhải mắng:" Cái cơ quan quỷ gì? Chỉ nhằm vào người? Mà không nhằm vào súc sinh?"
Cũng thật là quá tức đi, cái này quá không công bình rồi ...
Mông lão ở dưới nhìn lên, cũng không dám bước lên thang trời. Giờ phút này cương khí còn không có khôi phục tốt, cho dù bước lên thang trời được một lát thì cũng xám xịt đi xuống thôi. Nhưng Mông lão ở dưới quan sát đến cử động của trăn lớn, phát hiện không ít ảo diệu để tránh né cơ quan.
Đột nhiên, Mông lão ý thức được một vấn đề. "Chẳng lẽ con trăn lớn này thành tinh rồi? Nó cũng là vì Long Châu?"
Truyền thuyết rắn hóa rồng của Trung Quốc từ xưa đến nay, trình chiếu trên phim ảnh, truyền hình rất nhiều. Thấy trăn lớn trực tiếp bò lên trên, mục đích hiển nhiên là Long Châu ... Lúc này, Mông lão liền ngồi không yên.
Cũng không cùng Viên Khải nói gì, vì Viên Khải hiện tại đã không có giá trị, Mông lão cũng không có tính để hắn đi ra ngoài lăng mộ.
Mông lão trực tiếp dựa vào cách mà trăn lớn bò lên, thật đúng là né qua mấy chỗ cơ quan. Thấy cách bò của trăn lớn có tác dụng, Mông lão tin tưởng liền tăng nhiều! Dựa theo cách bò của trăn lớn liền tiếp tục đuổi theo trăn lớn ...
Bậc mười tám ... bậc hai mươi ba ...
Đến bậc hai mươi ba, Mông lão cũng chỉ đạp sai cách đi hai lần mà dẫn phát cơ quan, nhưng đều bị lão thoải mái vượt qua. Mông lão giương mắt nhìn lên, phát hiện thấy trăn lớn đã đi tới bậc bảy mươi hai của thang trời, trong tâm liền khẩn trương, nhưng vì nóng vội lại lần nữa đạp nhầm cách đi lại dẫn phát cơ quan, tuy bị vòng bảo vệ cương khí đỡ lại, nhưng cũng làm lão không dám lỗ mãng đi bừa nữa, lão bắt đầu tập trung tinh thần.
Vương Bá Đạo cũng phát hiện Mông lão phía dưới, trong nội tâm cười thầm:" Hiện tại mới biết đuổi theo sao? Đã muộn rồi!"
"Gì?"
Vương Bá Đạo phát hiện Mông lão rất ít dẫn phát cơ quan, trong nội tâm lại nghi hoặc. Vừa mới từ trong chiến xa đất nung quan sát, Vương Bá Đạo liền phát hiện bản đồ của Mông lão thiếu cách đi lên thang trời, bằng không cũng sẽ không hai lần đi lên thang trời đều chật vật chạy xuống. Tâm tư suy nghĩ một chút liền hiểu được." Nguyên lai là đi theo lão tử đi ... Còn sợ âm không chết được ngươi..."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện