Cuồng Mãng Chi Tai
Chương 37 : Hành trình tới đế lăng
Người đăng: tuyetphanhoa
.
Chương 37 hành trình tới đế lăng
X thị. Đây là một vùng đất đã tồn tại từ rất lâu, trong lịch sử, rất nhiều người đã để lại ở nơi đây vô số huy hoàng.
Đây là một địa phương thần kỳ và tràn ngập sức sống, đến gấn nó, ngươi sẽ vì lịch sử hoàn mỹ bao la nó để lại mà cảm thán, lại vì những kiến trúc hiện đại sinh cơ bừng bừng mà cảm thán.
X thị, là thành Trường An cổ xưa, là con đường tơ lụa nổi tiếng của Trung Quốc qua ngòi bút của thám hiểm gia người Ý Mark – Polo trong tác phẩm (Mark-Polo du ký).
Lịch sử của một tòa thành thị cũng là lịch sử của một dân tộc.
Trường An, một tòa thành thị vĩnh hằng, tựa như một bộ sách sử, từng chương, từng tờ ghi chép lại những tang thương và biến đổi lớn của dân tộc Trung Quốc.
Theo lịch sử, Thành Trường An đã được kiến tạo hơn 3100 năm. Trong lịch sử Chu, Tần, Hán, Đường, .. mười hai vương triều đều kiến đô ở đây, cuối cùng nhất chính là hơn 1100 năm trước. Lúc xưa, Tần Thủy Hoàng kiến tạo ra một trong những kiến trúc kiệt tác nhất trong lịch sử Trung Quốc, Cung A Phòng, kiến tạo với quy mô cực lớn ở Ly Sơn. Hơn nữa nó còn chôn dấu bảo khố lịch sử phong phú cực kỳ, lăng Tần Thủy Hoàng. Ở thời kỳ Hán Đường, Trường An chính là chính trị, kinh tế, văn hóa cùng đối ngoại trao đổi trung tâm của Trung Quốc, lúc ấy nơi đây đã là đô thị lớn của quốc tế với nhân khẩu đã sớm vượt qua hơn một triệu người.
" Tây có Roma, đông có Trường An." Là địa vị của Trường An khắc họa trong lịch sử thế giới. Đến nay, Trường An cùng những thành phố nổi tiếng của thế giới như Athens, Cairo, Roma nổi danh và được vinh dự là cổ đô của một trong bốn nền văn minh lớn nhất của thế giới.
Ngày nay, X thị là một tòa thành thị dùng máy móc, điện tử, hàng không, công nghiệp nhẹ, là chủ, có hơn 500 cơ cấu nghiên cứu khoa học, hơn 40 ngôi trường đại học, cao đẳng. Một thành phố có nền kinh tế phồn vinh và hoàn cảnh đẹp đẽ. Từ xưa đến nay, nơi này vẫn luôn là con đường giao thông trọng yếu, là phía Đông Trung Quốc đi thông Tây Bắc, Tây Nam, cũng là con đường mấu chốt đi qua các quốc gia Tây Á. Ngày nay, đường sắt, đường quốc lộ, hàng không, đan vào thành võng, bốn phía thông suốt, làm X thị cùng cả nước dung hợp thành một thể.
X thị có được rất nhiều lăng mộ hoàng đế. Lăng Hoàng Đế(Hoàng Đế Hiên Viên), lăng Tần Thủy Hoàng, trong đó lăng của các vị vua Triều Hán có 11 tòa. Mậu lăng của Hán Vũ Đế, Dương Lăng của Hán Cảnh Đế, Bá Lăng của Hán Văn Đế, Đỗ Lăng của Hán Tuyên Đế .... Lăng cua các vị vua nhà Đường có 20 tòa. Trong đó có 18 tòa ở Thiểm Tây, Chiêu Lăng của Thái Tông Lý Thế Dân, Càn Lăng của Võ Tắc Thiên, mộ của Dương Quý Phi,...
Mà mục đích đến của bọn người Mông lão, lăng mộ của Tần Nhị Thế Hồ Hợi đúng là ở phía đông nam Đại Nhạn Tháp của X thị, phía tây thôn Khúc Giang Trì.
Mất hơn 10 giờ đồng hồ đi xe, Mông lão cùng Viên Khải rốt cục đi tới X thị.
X thị, thôn Hoàng Kình.
Thôn Hoàng Kình trước mặt thật sự vắng vẻ cùng nghèo khó.
Kỳ thật ở Trung Quốc, có không ít thôn như thế này, ngươi không cần không tin, đây là sự thật, dù sao có nhiều nơi thật sự là có chút rớt lại ở phía sau. Như thôn Hoàng Kình hiện tại, đại bộ phận các ngôi nhà trong thôn đều dùng mái ngói làm trần nhà, đừng nói đổ điện, tủ lạnh, máy giặt quần áo,... có thể có TV để xem cũng xem như là tốt rồi.
Nhưng mà, nơi này cũng bắt đầu có nhà mới đang xây dựng.
" Xin chào Viên Công Tử! Ta là Tiếu Kiệt, ngày hôm qua chúng ta đã gặp nhau qua điện thoại." Một người đàn ông trung niên, vóc dáng có chút kỳ lạ, làm cho người ta cảm giác có chút hèn mọn bỉ ổi.
" Ngươi hảo, Tiếu Kiệt. Ta chính là Viên Khải." Viên Khải cùng Tiếu Kiệt nói chuyện, hai bên đều nói một chút lời khách khí lẫn nhau.
Ở trong chiếc xa sang trọng, Mông lão, Viên Khải cùng Tiếu Kiệt đều ngồi vào chỗ của mình. Mông lão hơi mỉm cười, không nói một lời, chỉ là nhàn nhạt nhìn qua hai người.
Viên Khải có chút câu thúc ho nhẹ một tiếng, đối với Tiếu Kiệt nói:" Tiếu tiên sinh, ngươi rất quen thuộc thôn Hoàng Kinh a!"
Tiếu Kiệt gật đầu nói:" Tiếu Kiệt ta tài năng khác không có, cũng không sợ các ngươi cười, ta chính là một tên đào mộ, các ngươi coi như ta là nhà khảo cổ học a? Ta cùng giáo sư Vương coi như là có giao tình, chuyện lần này là giáo sư Vương ủy thác, có gì có thể giúp đỡ, Tiễu mỗ tất nhiên sẽ không từ chối."
Theo Tiếu Kiệt nghĩ, giáo sư Vương là khảo cổ cùng buôn lậu môt mạch, cùng giáo sư Vương quen biết, hơn nữa ủy thác mình làm "hướng dẫn du lịch" cho hai người này, nghĩ đến hai người này cũng là cùng ngành. Cho nên, Tiếu Kiệt không có giấu diếm thân phận của mình.
Mông lão đã hơn mười năm không có tới X thị, tuy nhiên cũng có đại khái ấn tượng với địa phương này, chỉ cần mất vài ngày là có thể xác định vị trí lăng mộ. Nhưng tránh cho đêm dài lắm mộng, cho nên mới tìm Tiếu Kiệt. Nghe Tiếu Kiệt nói hắn là một tên đào mộ, Mông lão liền thỏa mãn gật đầu. Đây cũng là do vài chục năm nay phát triển quá nhanh, phần lớn địa phương đều đã thay đổi. Mấy ngọn núi trước kia gần như đều bị phá, tuy nhiên sông không có ruộng, nhưng mà được thay thành các tuyến đường.
Thấy Mông lão gật đầu, Viên Khải nhẹ nhàng thở ra, nụ cười trên mặt càng đậm.
"Ngươi nên biết sườn núi Hoàng Bản đi? Hơn hai mươi năm qua lão phu chưa tới nơi này. Thế giới biến hóa quá là nhanh, hiện tại muốn tìm đến sườn núi Hoàng Bản cũng phải phí không ít thời gian." Mông lão nhìn về Tiếu Kiệt, từ từ nói ra.
"Ha ha, Mông lão, ngài xem như hỏi đúng người. Nếu như ngài hỏi người khác, thì thật đúng là không có vài người biết rõ, vào mười năm lăm trước sườn núi Hoàng Bản đã bị phá và cải tạo. Những người ở nơi đó đều đã chuyển đến những thôn khác, mà lúc đó ta ở gần sườn núi Hoàng Bản, về sau nó đổi tên thành thôn Hoàng Kình." Tiểu Kiệt ha ha cười nói.
" Ừ, biết rõ là tốt rồi." Mông lão gật đầu.
" Hiện tại trời cũng sắp tối rồi, đợi đến 12h đêm nay chúng ta liền xuất phát đi sườn núi Hoàng Bản!"
Tuy trong lòng Tiểu Kiệt còn đầy nghi vấn, vì sao lại phải đi vào lúc 12h tối? Hơn nữa, vào buổi tối con đường lên núi cũng không dễ đi. Đương nhiên, những điều này hắn sẽ không hỏi ra. Có một số việc không nên biết hắn cũng sẽ không hỏi, hắn chỉ phụ trách lấy tiền và dẫn đường cho họ mà thôi.
"Vâng, Mông lão, ngài làm chủ là được." Tiểu Kiệt gật đầu sảng khoái đáp ứng.
Ban đêm rất nhanh liền đến, sau khi ba người Mông lão xuất phát, một cái đầu trăn cực lớn tại trong bụi cỏ trước thôn duỗi ra ...
Vương Bá Đạo theo đuôi nhóm người Viên Khải, rốt cục vào lúc trời tối hắn đi tới thôn Hoàng Kình.
Đấy mới là tốc độ bò cực hạn! Tốc độ Vương Bá Đạo cũng khá nhanh, nhưng dù sao hắn không phải là máy móc, mười tiếng đồng hồ, lộ trình mấy trăm km, dù là sức chịu đựng lớn mạnh đến đâu cũng phải kiệt lực. May mắn, ở trên đường hắn vẫn ngửi được mùi của Viên Khải và Mông lão lưu lại mới không có bị bỏ lại. Hơn nữa, Vương Bá Đạo cũng không thể lao nhanh trên đường cái, có đôi khi phải che dấu khi gặp nhiều người. Cho nên có lúc hắn phải đi vượt núi, gặp núi qua núi, gặp sông qua sông.
Vương Bá Đạo đi theo chậm rãi ở phía sau, cũng không dám lại gần quá, sợ bị Mông lão phát hiện. Chỉ cần theo sát Mông lão, liền có thể tìm được Viên Khải, sau đó lại cẩn thận bám theo sau.
12h tối, bầu trời tối đen như mực, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống mặt đất.
Muốn tới sườn núi Hoàng Bản thì phải đi qua ba dãy núi. Kỳ thật, chỉ cần là người có kinh nghiệm đều biết, nếu như vào ban đêm đi núi, đây là thời gian rắn độc thú dữ đi săn, nên thời gian này rất nguy hiểm, nhưng trong núi lớn thế này nguy hiểm không chỉ có như thế. Ví dụ như các loại muỗi xuất hiện vào ban đêm, cũng là một nguy hiểm lớn.
Mông lão cùng Viên Khải đều tu luyện qua, cho nên không sợ hãi. Mà chi có Tiếu Kiệt là người thường. Nhưng Tiếu Kiệt cũng chuẩn bị đầy đủ, trên người đều bôi thuốc đuổi muỗi, tuy thuốc đuổi muỗi mùi khó chịu, nhưng so với bị muối đốt thì còn tốt hơn nhiều.
Trên người Tiếu Kiệt phun thuốc hùng hoàng, làm cho mấy loại rắn độc rất khó chịu. Đi đến bây giờ cũng không có gặp một con rắn độc, cho dù là có rắn ở phía trước, cũng sẽ bị mùi hùng hoàng đuổi đi, dù sao rắn rất ghét mùi hùng hoàng.
Mà Vương Bá Đạo đi theo ở phía sau, mùi vị Hùng Hoàng cũng làm hắn chán ghét phi thường.
Tiếu Kiệt cũng muốn đưa cho Mông lão cùng Viên Khải dùng thuốc đuổi muỗi và hùng hoàng, nhưng đều bị hai người cự tuyệt. Về sau biết hai người đều là võ giả, Tiểu Kiệt cũng không nhắc đến nữa.
Là một tên đào mộ, tất nhiên sẽ có một chút kiến thức, tự nhiên biết rõ giới quốc thuật tồn tại.
Viên Khải vừa đi vừa nói:" Tiếu Kiệt, kỳ thật chúng ta lần này đến thôn Hoàng Kình chính là vì tiến vào một lăng mộ chưa bao giờ bị người phát hiện qua, người là một tên đào mộ, nên đối với lăng mộ phi thường quen thuộc, hy vọng ngươi dẫn chúng ta tiến vào lăng mộ. Như thế nào? Suy nghĩ một chút, sau khi xong việc ta sẽ trả ngươi một triệu tệ!"
Mặt Tiếu Kiệt lộ vẻ khó khăn: “Này .. Này không tốt lắm đâu. Trong lăng mộ nguy hiểm vô cùng, chỉ cần không cẩn thận một chút liền sẽ vĩnh viễn ra không được. Hơn nữa, các ngươi còn ..."
"Ba triệu tệ!"
Thấy Tiếu Kiệt còn có ý từ chối, Viên Khải liền lạnh nhạt nói:" Năm triệu tệ!"
"A...!" Là một tên đào mộ, hai chữ danh vọng đối với hắn mà nói còn không bằng một trăm tệ. Khi Viên Khải nói thù lao là một triệu tệ, vốn Tiếu Kiệt liền đồng ý, chẳng qua là thói quen cò kè mặc cả một chút, làm sao biết được thù lao lại tăng tới năm triệu tệ.
" Được! Hy vọng Viên công tử tuân thủ hứa hẹn!"
Mặt Tiếu Kiệt lộ vẻ khó khăn, giống như vừa ra một quyết định lớn, chứ thật ra trong nội tâm của hắn đang sướng phải chết.
Đương nhiên, Tiếu Kiệt cũng biết việc này không đơn giản như thế, nhưng hiện tại hắn đã đâm lao thì phải theo lao. Ở địa phương thế này, hai tên võ giả muốn giết hắn cũng dễ như giết một con kiến mà thôi.
Mà Viên Khải cũng là bất đắc dĩ, tiến vào trong lăng mộ nguy cơ trùng trùng, có đôi khi cần phải có người dò đường, loại người này được gọi là: pháo hôi!
Nếu như chỉ có hắn cùng Mông lão, tên pháo hôi này không cần nghĩ ngợi sẽ là hắn. Nhưng hiện tại có Tiếu Kiệt gia nhập, nhiệm vụ dò đường này dĩ nhiên liền đến phiên Tiếu Kiệt. Hơn nữa, Tiếu Kiệt có kinh nghiệm đào mộ mấy chục năm, kinh nghiệm rất nhiều, mấy người tiến vào lăng mộ cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều. Hơn nữa, ít nhất là Mông lão cũng không phản đối, có khả năng hắn cũng có tâm tư này, chỉ có điều là Viên Khải nói ra trước mà thôi.
Vương Bá Đạo đi theo sau ba người, gặp núi qua núi, gặp sông qua sông. Còn bất chợt muốn theo một cái lỗ nhỏ chui qua, trong nội tâm cũng rất bội phục tên đào mộ Tiếu Kiệt, thật đúng là người chuyên nghiệp. Ở phía sau Vương Bá Đạo cũng nghe được một ít về ba người nói chuyện. Nhưng mà bội phục thì vẫn bội phục.
Đi hơn hai tiếng, rốt cục cũng đến sườn núi Hoàng Bản.
Tiếu Kiệt nói: " Tốt lắm, nơi này chính là sườn núi Hoàng Bản."
Mông lão gõ nhẹ đầu, liếc mắt nhìn bốn phía. Thôn làng trước kia đã biến thành rừng núi, thảm cỏ. Mông lão lấy ra trong ngực một tấm bản đồ, giao cho Tiếu Kiệt rồi nói:" Đây là bản đồ trong lăng mộ, ngươi cẩn thận nghiên cứu một chút, tí nữa có thể sử dụng."
Tiếu Kiệt cầm này bản đồ, sau đó liền cẩn thận nhìn.
Tít mãi bên ngoài bản đồ là mộ mê cung, bên trong có sông có núi.... Điều này sao có thế? Trong lăng mộ có sông có núi? Tiếu Kiệt nghi hoặc không thôi, cũng hoài nghi có phải Mông lão cầm nhầm bản đồ giả.
Giống như nhìn ra Tiếu Kiệt nghi hoặc, Mông lão giải thích nói:" Bên trong là mê cung, bên ngoài là sông thủy ngân ... Đây là lăng mộ của Tần Nhị Thế Hồ Hợi, trong số các lăng mộ của các đế vương, lăng mộ nguy hiểm nhất chính là lăng Tần Thủy Hoàng, bên trong cơ quan rất nhiều, dùng khoa học kỹ thuật hiện đại cũng rất khó phá giải. Mà lăng của Tần Nhị Thế Hồ Hợi cũng có thể săp xếp vào một trong mười lăng mộ nguy hiểm nhất. Cho nên, chúng ta cần phải cực kỳ cẩn thận. Nêu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cho dù là lão phu cũng khó có thể cứu các ngươi."
Tiếu Kiệt nghe xong hít vào một hơi lạnh. Bởi vì, đối với người trong nghề, lăng mộ của các vua Tần đào móc khó khăn nhất, chớ đừng nói chi là lăng của Tần Thủy Hoàng.
Tuy độ khó khăn của lăng mộ Tần Nhị Thê Hồ Hợi yếu hơn không chỉ một bậc so với lăng mộ Tần Thủy Hoàng, độ khó khăn có thể còn không bằng hai ba phần mười, nhưng lấy trình độ nguy hiểm của lăng mộ Tần Nhị Thế Hồ Hợi so với lăng mộ của các vị vua Triều Hán hoặc Triều Đường thì mạnh hơn rất nhiều lần.
Sắc mặt Tiếu Kiệt có điểm khó khăn, lần này không thể là giả rồi, thật sự là bị người đào hố vứt xuống rồi.
Nếu như Tiếu Kiệt sớm biết là lăng mộ Tần Nhị Thế Hồ Hợi, đừng nói là năm triệu tệ, cho dù là mười triệu tệ hắn cũng không dám nguyện ý đi mạo hiểm. Nhưng đã đáp ứng rồi, đối mặt với hai gã cao thủ quốc thuật cường đại, hắn không có lá gan hủy bỏ chuyến đi này.
Đột nhiên, Viên Khải nói ra:" Hiện tại ngươi muốn rời đi cũng đã chậm! Đương nhiên, chỉ cần thành công tiến vào lăng mộ, lấy được đồ vật chúng ta cần lấy, sau khi chuyến này hoàn thành, ta trả cho ngươi ba mươi triệu tệ tiền thù lao, Viên mỗ quyết không nuốt lời! Ngẫm lại đi, ba mươi triệu tệ đã đủ ngươi hưởng thụ cả đời rồi! Chỉ cần thành công, vậy cả đời ngươi sẽ không cần phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền! Có tiền, cái loại đàn bà gì sẽ không có? Những con đà bà trước kia ngươi chỉ có thể nhìn lên sẽ tự động đi đến trước mặt cho người làm ... Ha ha, chính mình cẩn thận suy nghĩ a ..."
Mặc dù nói là cẩn thận suy nghĩ, nhưng sát cơ trong mắt Viên Khải hiện lên càng ngày càng rõ ràng ...
Hít sâu một hơi, Tiếu Kiệt cũng biết sự tình lần này không tốt. Cũng quyết định liều một ván, dù sao đã không có đừng lui rồi.
"Được! Tiếu mỗ liều mạng!"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện