Cuồng Mãng Chi Tai

Chương 34 : Luyện Thần Cường Giả

Người đăng: tuyetphanhoa

.
Chương 34 Luyện Thần Cường Giả Trời sắp sáng, không có chỗ ẩn núp, Vương Bá Đạo chỉ có thể giấu ở trong đống đổ nát, chờ đợi màn đêm lần nữa phủ xuống. Trốn vào trong đống đổ nát, bởi vì thể tích trong đống đổ nát không lớn, mà thân thể của hắn lại khổng lồ, Vương Bá Đạo chỉ có thể quận mình lại để đạt được càng nhiều không gian. Ở trước mắt Vương Bá Đạo là một cây trụ tàn phá bị đứt thành hai đoạn ! Cái trụ đá này là trụ đá của đại sảnh. Phía trên trụ đá có đồ án ma phương, nhưng đồ án này cũng không rõ ràng, rất dễ dàng không bị chú ý. Cái đuôi Vương Bá Đạo vỗ nhè nhẹ vào phía trên đồ án ma phương, vỗ ba cái rất có quy luật, đột nhiên, đồ án ma phương liền khởi động! Liên tục vỗ mấy lần, đồ án ma phương kia liền hoàn toàn thay đổi, biến thành một loại đồ án khác. Đột nhiên, trụ đá di chuyển ! Cái trụ đá này lại là một chỗ cơ quan ! "Cơ quan còn khá tốt không có bị hỏng, bằng không, mật thất dưới mặt đất đều không vào được nữa ..." Xác nhận cơ quan có thể vận hành bình thường, Vương Bá Đạo liền đóng lại cơ quan. Trở lại đống đổ nát rồi xoay tròn lại, chờ đợi màn đêm tiến đến ... Cơ quan thật là đại biểu của văn minh kỹ thuật về khoa học cổ đại của Trung Quốc, cho dù là sinh sản, cuộc sống hay là quân sự thậm chí những chỗ nào cần, đều có thể chứng kiến bóng dáng của cơ quan thuật. Vận dụng lực lượng cơ giới, xảo diệu không chế sự vật, càng đạt tới hiệu quả thần kỳ, đây là cống hiến của cổ nhân đối với thế giới. Cơ quan thuật của Trung Quốc cổ đại, được coi là một phần trọng yếu tạo thành văn hóa Trung Quốc, có chút còn lưu truyền đến ngày nay, trở thành căn cơ của khoa học kỹ thuật hiện đại. Mà rất nhiều cũng đã biến mất, chôn vùi trong lịch sử mênh mông. Mà chỗ cơ quan này, là tổ tiên Vương Bá Đạo trong lúc vô tình tìm được quyển (Mặc Tử) tàn thiên, trong đó liền ghi lại kỹ càng mật thất bố trí. Tổ tiên Vương Bá Đạo trong lúc vô tình lấy được quyển (Mặc Tử) tàn thiên, là ở cuối thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, nhà tư tưởng, chuyên gia giáo dục, khoa học gia, quân sự gia cùng hoạt động, thuộc về người sáng lập học phái Mặc gia là Mặc Tử sở hữu. Đây là một tác phẩm cực lớn, là tinh hoa của học thuyết Mặc Gia. Trong tàn thiên ghi lại cơ quan thuật làm cho người ta phải vỗ tay hoan hô, trong đó có một chương ghi lại kiến trúc mật thất đầy đủ nhất, tổ tiên Vương Bá Đạo tại hai trăm năm trước dùng một cái giá thật lớn để xây lên gian mật thật này. Mật thất nằm dưới mặt đất khoảng 30m, trong đó có rất nhiều cơ quan, trừ phí là luyện thần cường giả đích thân đến, nếu không, kẻ xông vào hẳn phải chết không nghi ngờ. Loại cơ quan này có thể nói là chính thức quỷ phủ thần công, dùng kỹ thuật khoa học hiện tại, Vương Bá Đạo không biết có thể làm được hay không, nếu như là kỹ thuật khoa học đứng đầu, có lẽ nên không có vấn đề. Nhưng nếu như dựa vào bánh răng bình thường, móc sắt nối nhau, ròng rọc, khóa sắt, ... tạo thành cơ quan tinh mật, như vậy liền khó như lên trời ! Thông đạo trong mật thất bố trí các loại cơ quan. Đều là cơ quan giết người ! Trong đó liên nỗ, máy bắn tên, dầu hỏa, .... Chỉ cần có người đi vào thì hắn phải chết không thể nghi nhờ! Trừ phi là luyện thần cường giả có cương khí hộ thể, bằng không, hơn một trăm mũi tên bắn ra trong một thời gian ngắn là có thể đem kẻ xông vào bắn thành nhím. Trong mật thất có dấu không ít vàng bạc cùng đồ cổ, chủ yếu nhất vẫn là quyền thuật tu luyện của Vương gia cùng những bản đồ không biết là thật hay giả, cái gian mật thất này có thể làm cho Vương gia tại thời điểm suy yếu lại có thể một lần nữa đứng lên. Màn đêm lại một lần nữa phủ xuống. Trong quá trình chờ đợi gian nan, rốt cục mặt trời chậm rãi đi xa, ánh trời chiều đã rút đi, nghiêng người nhìn về phía tây, trời đất như đụng vào nhau, chỉ vẻn vẹn có một tia sáng đỏ tối, dần dần, những tia sáng đỏ tói kia cũng chậm rãi biến mất... Trong đống đổ nát vốn yên tĩnh, một con trăn lớn theo khe hở của đống đổ nát chậm rãi bò ra ... Hơn 17-18 tiếng đồng hồ không có ăn uống gì! Ở phó xá sầm uất lại không có động vật hoang dã để có thể nuốt, hơn nữa, Vương Bá Đạo cũng không dám bò lung tung, hắn sợ bị nhân loại phát hiện. "Chẳng lẽ lại làm lại nghề cũ ? Trại chăn nuôi ở gần đây cũng có không ít ..." Rơi vào đường cùng, chỉ có thể đem mục tiêu hướng về phía trại chăn nuôi, dù sao, giờ phút này thân thể quá khổng lồ, mấy con chuột nhỏ dùng để nhét kẽ răng cũng không đủ .... Đi ra đống đổ nát, nhìn về một mảnh bầu trời đen tối, Vương Bá Đạo lãng lẽ bò, phi thẳng đến trại chăn nuôi cách nơi này không xa. Trước trại chăn nuôi. Vương Bá Đạo cẩn thận quan sát, chú ý né tránh camera, đi vào phía sau trại chăn nuôi. Quan sát bốn phía, phát hiện phía sau có một cây lớn cao chừng 10m, Vương Bá Đạo dọc theo bên cạnh cây lớn bò lên nóc nhà, từ nóc nhà nhìn xuống, phát hiện nguyên lai là trại trăn nuôi lợn. Cái trại chăn nuôi này cũng không lớn, ước chừng nuôi hơn 5000 con lợn. Bò lên trên nóc nhà, Vương Bá Đạo dùng đuôi đập vỡ mấy camera, Vương Bá Đạo cũng không muốn ngày mai hình ảnh quay được mình truyền khắp nơi. Cái gì ? Một con trăn khổng lồ đi bắt trộm lợn ?.... Dù sao một con trăn dài 16m cũng đủ khủng khiếp, nếu như lại bị quay được quá trình Vương Bá Đạo trộm lợn, tin tức truyền ra làm cả thế giới biết đến cũng là chắc chắn ! Cái đuôi của Vương Bá Đạo để trên nóc phòng, thân thể theo vách tường bò xuống, giống như một cái móc câu treo ngược. Mở ra mồm lớn, động tác nhanh như điện xẹt, tại trước khi đàn lợn kịp phản ứng, rất nhanh đem ba con lợn con nuốt vào, sau đó thoát đi rất nhanh ... Chạy ra trại chăn nuôi, Vương Bá Đạo trốn vào trong một bụi hoa, luyện hóa ba con lợn này. Bởi vì, vừa mới nuốt chửng con mồi, hoạt động có chút không tiện, sau khi luyện hóa xong thực lực mới không bị ảnh hưởng. Luyện hóa xong ba con lợn, Vương Bá Đạo phi thẳng vào trong thành phố. Tuy nhà của Viên Khải không ở thành phố này, nhưng phụ thân của hắn là tỉnh ủy thư ký, Viên Khải không chỉ có ở thành phố này có tòa biệt thự, ở các khu thành phố khác cũng có vài tòa biệt thự. Vương Bá Đạo cũng chỉ có thể cầu nguyện, Viên Khải còn ở trong thành phố này, bằng không, hắn còn muốn chạy đến thành phố khác đi ... Hơn nữa, biệt thự này của Viên Khải là ở thành phố S, cho nên Vương Bá Đạo biết rõ, nếu ở nơi khác hắn cũng chẳng biết biệt thự nằm ở nơi nào, còn phải tốn không ít thời gian đi thăm dò. Biệt thự của Viên Khải năm ở bên ngoài khu trung tâm sang trọng, những kẻ có tiền hầu như đều thích yên tĩnh. Đi vào bên ngoài biệt thự của Viên Khải, biệt thự này gồm ba tầng, kiến trúc giống như tòa núi, mỗi tầng cảnh sắc đều khác nhau. Tuy cùng Viên Khải có thù oán, nhưng Vương Bá Đạo không thể không tán thưởng Viên Khải biết hưởng thụ. Biệt thự này truyền thừa kiến trúc truyền thống tinh túy của Trung Quốc, bảo trì kiến trúc truyền thống tao nhã, ngắn gọn lỗng lậy ở một phong cách nghệ thuật đặc biệt. Trước biệt thự mấy trăm mét, Vương Bá Đạo ngừng lại, bởi vì Vương Bá Đạo ngửi được mùi chó béc giê. Y theo mùi để phán đoán, ít nhất cũng có ba con béc giê. Mà trong mùi có chứa những mùi hung ác, tàn bạo, nghĩ đến sức chiến đấu của những con béc giê này đều không tầm thường. Tuy nhiên, đối với Vương Bá Đạo cũng chả là cái gì, nhưng hắn sợ đánh cỏ động rắn. Nhưng Vương Bá Đạo vẫn có nắm chắc để cho mấy con béc giê này không phát hiện được mình, điều kiện tiên quyết là Vương Bá Đạo không thể để lộ ra sát khí. Hít sâu một hơi, ngăn lại sát cơ rục rịch trong nội tâm, vận chuyển nội khí để che dấu khí tức. Vương Bá Đạo có nắm chắc, chỉ cần cách mấy con béc giê khoảng 10m, bọn nó tuyệt đối không thể phát hiện hắn. Vương Bá Đạo lặng lẽ giấu ở gần biệt thự... chỉ chờ Viên Khải xuất hiện, là một kích phải chết ! Vương Bá Đạo ở nơi này ẩn núp năm ngày, năm ngày này ngoại trừ Vương Bá Đạo đi ra săn, thời gian còn lại đều ngồi chờ, không động một chút nào. "Kít...!" Đến giữa trưa ngày thứ sáu, một tiếng còi xe hơi truyền vào tai Vương Bá Đạo, làm tinh thần của hắn chấn động mạnh. Lặng lẹ ở trong bụi cỏ nheo lại con mắt, chỉ thấy cách biệt thự 20m đi đến một chiếc xe hơi. Cửa xe từ từ mở ra, một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi ra. Người đàn ông này có một không mặt như được điêu khắc, anh tuấn cùng cái mũi đẹp tuyệt trần và môi như hoa anh đào. Môi hắn hình cung trông khá hoàn mỹ, tựa hồ còn tùy thời mang theo nụ cười. Loại mỉm cười này, như là có thể làm cho ánh nắng đẩy ra tầm mây âm u, thoáng cái liền chiếu vào, ôn hòa và tự nhiên. Hắn cao ráo ưu nhã, mặc một bộ com lê màu vàng nhạt, trên tay đeo một chiếc nhẫn màu vàng đen biểu hiện ra quý khí phi phàm, cả người đều mang theo một cỗ khí tức trời sinh bất phàm. "Viên Khải ..." Trong tâm Vương Bá Đạo nghiến răng nghiến lợi. Thù hận trong lòng rốt cục không áp chế nổi, phảng phất như núi lửa bộc phát. Chính là đột nhiên, thần của Vương Bá Đạo chấn động mạnh ! Phảng phất như phát hiện ra cái gì? Lần nữa ngăn chặn lại sát cơ ngập trời trong nội tâm. Chỉ thấy sau khi Viên Khải xuống xe cũng không có trực tiếp đi về biệt thự của mình, mà là cung kính kéo ra cửa xe. Một tên lão giả chậm rãi xuống xe, lão giả nhìn khoảng năm sáu mươi tuổi, trông bình thường không có gì lạ, trên người không có một chút khí thế, làm cho người ta nhìn thấy liền không tự chủ được quên đi rất nhanh, rất dễ dàng làm cho người ta bỏ qua, phảng phất không có một chút cảm giác tồn tại. Phảng phất như ... cùng đại tự nhiên hòa làm một thể ... Sau khi thấy tên lão giả xuống xe, trong tâm Vương Bá Đạo rung động, cực lực che dấu lại khí tức của mình. Sau khi lão giả xuống xe liền mang theo nghi hặc:" Với mới rồi ta cảm ứng được sợi sợi sát khí ... Nhưng cẩn thận cảm ứng lại liền không có một chút phát hiện? Khả năng là ta già rồi ... Ha ha !" Trên mặt Viên Khải cười lấy lòng nói:" Xem lão gia ngài nói, lão gia ngài đúng là thời điểm càng già càng dẻo dai, làm sao có thể già? Ở dưới mí mắt của lão gia ngài còn có thể có người tránh được pháp nhãn của ngài? Ha ha, có thể là đi xe mệt nhọc, lão gia ngài mới cảm ứng sai rồi." "Rất có thể a!" Lão giả nhẹ nhàn cười, cũng không nói thêm. Viên Khải không có chút ý thức trách tội nào, y nguyên là vẻ mặt lấy lòng cười làm lành. Đợi lão giả cùng Viên Khải đi vào biệt thự, trong tâm Vương Bá Đạo vẫn khiếp sợ không thôi:" Nguy hiểm thật.... Lại là một vị cường giả cảnh giới luyện thần, không biết đây là vị nào? Dùng thực lực hiện tại của mình tuyệt đối là luyện thần phía dưới vô địch tồn tại ! Nhưng đối với luyện thần cường giả ... chính mình rất có khả năng sẽ bị luyện thần cường giả dễ dàng chém giết!" Luyện thần cường giả nội khí ngưng hoa vi cương khí, cương khí vô kiên bất tồi, nội khí tại trước mặt cương khí không có một chút sức hoàn thủ nào. Cho dù lực phòng ngự của Vương Bá Đạo cũng khó có thể ngăn cản được cương khí công kích, mà bốn tiểu cảnh giới của luyện thần cảnh giới, mỗi tiến một cảnh giới liền khó như lên trời, Vương Bá Đạo cũng không biết lão giả kia là cảnh giới luyện thần gì... Sau khi Viên Khải cùng lão giả tiến vào biệt thự, người trong biệt thự đều bị phân phát, mà ngay cả mấy con béc giê cũng không ngoại lệ. Điều này rất thích hợp Vương Bá Đạo, đã không có mấy con béc giê, Vương Bá Đạo có thể đi đến gần biệt thự một chút, dựa vào huyết mạch được Huyết Đàm cải tạo, thính lực, thị lực, khứu giác đều có tăng trưởng rất lớn, chỉ cần ngưng thần tĩnh tâm, vận chuyển nội khí nên có thể thám thính đến luyện thần lão giả cùng Viên Khải đang nói cái gì ... Tuy rất muốn giết Viên Khải, nhưng tên lão giả này ở bên cạnh hắn, Vương Bá Đạo liền không có một tia hy vọng, chỉ có thể đợi một cơ hội. Mà hiện tại lòng hiếu kỳ của Vương Bá Đạo bị câu dẫn lên, hắn rất muốn biết vật gì đó có thể hấp dẫn một vị cường giả cảnh giới luyện thần. Lặng lẽ ẩn núp, chậm rãi di động tới gần biệt thự, hy vọng có thể thám thính đến Viên Khải nói chuyện cùng lão giả ... PS: ta sẽ cố gắng rất nhanh chấm dứt hành trình đô thị, không nhiều lắm dây dưa. Tốc độ đi trước rừng nhiệt đới amazon ... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang