Cuồng Mãng Chi Tai
Chương 17 : Hóa Thạch Khủng Long
Người đăng: Văn Khang Ngọc
.
Chương 17 Hóa Thạch Khủng Long
"Từ nay về sau những loại chuyện thế này, lòng hiếu kỳ không thể quá nặng, hết thảy phải để an toàn lên hàng đầu!"
Vứt bỏ trăn lớn màu xanh, Vương Bá Đạo có thời gian quan sát lại thương thế của mình. Không biết nói gì hơn, hơn mười ngày tu dưỡng thương thế lại bị trăn lớn màu xanh đuổi theo làm cho thương thế lại tái phát!
"Ít nhất cũng phải tu dưỡng hơn một tháng, mà trong khoảng thời gian này, khẳng định không thể rời sơn động, nếu như ra khỏi, trăn lớn màu xanh sẽ đem ta xử lý."
"không thể đi ra ngoài liền không có biện pháp săn mồi, không có nhiều tinh huyết để luyện hóa, thì bao giờ thương thể mới khỏi hẳn ... chẳng lẽ lại bị chết đói hay sao...?
Đây là một vấn đề rất khó khăn, còn về phải làm sao bây giờ? Tạm thời Vương Bá Đạo còn chưa có cách.
Đưa mắt nhìn vào phía sau sơn động: "Sơn động này không biết sâu bao nhiêu? Ngoài có trăn lớn, hiện tại chỉ có thể đi vào trong sơn động nhìn một chút. Nếu như trong sơn động có nhiều hang, có lẽ còn có thể có đường đi thông địa phương cũng nên..."
Sơn động này càng hướng về phía trong liền càng nhỏ, thân thể trăn lớn màu xanh to hơn thùng nước một vòng nên không thể đi vào, nhưng mà còn may, hiện tại thân thể Vương Bá Đạo mới bằng chiếc đùi của một người trưởng thành, cho nên nơi này vẫn tương đối rộng rãi với hắn. Càng đi vào bên trong, cửa đọng lại càng hẹp, cuối cùng chỉ có thể dung nạp vừa đủ thân thể Vương Bá Đạo. Mà càng đi sâu vào trong, Vương Bá Đạo liền càng cảm thấy nhiệt độ giảm xuống ...
"Cái lỗ nhỏ này có thể là tê tê hoặc động vật đào đất khác đào ra, nhưng vì sao càng hướng vào bên trong nhiệt độ lại càng thấp? Hiện tại đều sắp tiếp cận 0độ."
"Động này không thể chui tiếp, nếu không muốn quay lại liền khó khăn. Dến lúc đó lùi tiến đều không được, bị kẹt ở trong này thì sẽ có phiền toái lớn ..."
Ngay lúc Vương Bá Đạo muốn quay về, đột nhiên, trước mắt liền sáng rộng.
"Đây là... đây là một cái hang!"
Đây là một cái hang, hơn nữa là một cái hang từ rất lâu rồi, trong không gian toàn một màu xám đen, khí tức thê lương, mà vì thân còn ở trong động nhỏ, cho nên Vương Bá Đạo không cách nào nhìn rõ ràng địa hình trong hang.
"Trước tiên đi xuống xem một chút rồi tính sau."
Vương Bá Đạo chui ra khỏi động nhỏ, rơi vào trong hang động, liền cảm giác thấy một cỗ khí lạnh đánh úp lại, nhịn không được liền rùng mình một cái, lập tức vận chuyển tinh khí chống đỡ khí lạnh.
"Khí lạnh trong hang này thật là lợi hại, ít nhất cũng dưới 0 độ. Nhiệt độ còn thấp hơn nhiều so với kho ướp lạnh ..."
Vương Bá Đạo dọc theo thềm đá đi xuống phía dưới, mới đi được vài bước liền bị khung cảnh trước mắt hấp dẫn.
Trên đỉnh hang là từng mỏm núi đá tỏa ra ánh sáng thủy tinh nhạt, dựa vào ánh sáng nhạt chiếu rọi, đối diện trên vách động có một khối đá như đột nhiên xuất hiện trên mặt đá, phun ra một dòng chảy siết, phun lên không rồi đổ xuống, như một dải lụa dài hơn mười mét, chảy rơi thẳng xuống dưới.
Theo các bậc đá đi xuống, không gian liền dần dần rộng rãi lên. Càng đi sâu vào trong, càng là tối đen như mực, nhưng Vương Bá Đạo nhờ có thân trăn nên có thể sử dụng nhiệt cảm ứng làm cho thị lực của hắn không bị ảnh hưởng chút nào.
Đột nhiên, Vương Bá Đạo ngừng lại, bởi vì phía trước có một kẽ đất lớn, kẽ đất này rất sâu, nhìn vào không thấy đáy. Cúi đấu nhìn xuống là một mảnh mênh mông đen xì, sâu không thấy đáy.
Cái đuôi co lại cầm lấy một tảng đá to bằng bàn tay lớn rồi ném vào trong kẽ đất. Vương Bá Đạo cẩn thận lắng nghe ...
Mười giây .. không nghe thấy động tĩnh, 30 giây ... như trước không nghe thấy động tĩnh, ... bốn mươi giây ... Thẳng đến sau bốn mươi giây, trong hang động yên tĩnh này Vương Bá Đạo mới nghe thấy một tiếng vang nhỏ cơ hồ không thể nghe thấy.
Vương Bá Đạo nghe xong liền càng hoảng sợ: "Sâu như vậy, nếu như bị ngã xuống thì ..."
Kẽ đất rất rộng, ít nhất cũng rộng khoảng 15m, Vương Bá Đạo không thể làm gì được, cho nên chỉ có thể dọc theo bờ kẽ đất bò đi.
Lại đi hơn nửa giờ, Đột nhiên Vương Bá Đạo bị một tảng đá lớn làm rung động, làm Vương Bá Đạo rung động không phải tảng đá, mà là sinh vật trong tảng đá, chuẩn xác mà nói đây là một khối hóa thạch cực to.
"Đây là hóa thạch khủng long...?"
"Đây rốt cục là địa phương quỷ quái gì? Như thế nào lại có hóa thạch khủng long ở đây? Như thế chẳng phải là cái hang này đã tồn tại hàng triệu năm rồi?"
Kỷ Jura là thời kỳ khủng long phát triển mạnh mẽ nhất, chúng xuất hiện vào kỷ Trias và lấy tốc độ nhanh chóng trở thành kẻ thống trị Trái Đất. Các loại khủng long tụ tập lại làm thành một thế giới khủng long nghìn hình vạn trạng. Lúc ấy ngoại trừ những khủng long to lớn trên mặt đất như khủng long ăn cỏ, khủng long ăn thịt, v.v... còn có các loài khủng long khác như khủng long cá, khủng long bay ...
Nếu như là hóa thạch khủng long bình thường thì Vương Bá Đạo cũng không kinh ngạc đến như vậy, để cho Vương Bá Đạo kinh ngạc nhất chính là thể tích hóa thạch của khủng long.
Chỉ thấy trong hóa thạch là một còn quái vật khổng lồ thân dài hơn bảy mươi mét, cũng không biết nó là chủng loại khủng long gì, nhưng chắc chắn là loài khủng long chưa từng bị con người phát hiện qua. Phải biết rằng, trên thế giới phát hiện hóa thạch khủng long lớn nhất là khủng long cổ dài được phát hiện ở bang Albuqueque nước Mĩ, nó dài 30m và nặng 80 tấn. Mà hóa thạch khủng long dài bảy mươi mẹt nặng bao nhiêu? Vương Bá Đạo không cách nào đoán được ...
Lướt qua hóa thạch khủng long không ra chủng loại này, xuất hiện kế tiếp trước mắt Vương Bá Đạo lại là hóa thạch.
Khối hóa thạch này là hài cốt của một con khủng long cùng một con cá sấu tiền sử, bọn chúng quấn quanh cùng một chỗ. Xem hình dạng thì có vẻ con cá sấu thời tiền sử này là đang ở ăn thịt thi thể con khủng long kia mà bị chết.
"Cá sấu cũng có thể ăn thịt khủng long sao?" Vương Bá Đạo bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu như tri thức Vương Bá Đạo phong phú một chút mà nói, hắn sẽ biết đây là một con cá sấu thuộc về kỷ Phấn Trắng.
Nhưng mà những điều này không phải Vương Bá Đạo quan tâm, hiện tại Vương Bá Đạo quan tâm nhất chính là trong này có động vật hay không và hắn săn mồi như thế nào?
Nếu như là nhân loại mà nói, hắn sẽ bán đi những hóa thạch này, những hóa thạch khủng long này tuyệt đối là báu vật vô giá. Nhưng thân là trăn, mặc dù những hóa thạch khủng long này làm cho lòng hiếu kỳ của hắn tăng lên một chút, nhưng một chút lòng hiếu kỳ này còn không bằng giá trị của một con thỏ hoang xuất hiện trước mắt hắn.
Mất nửa ngày thời gian, Vương Bá Đạo đi tới nơi cuối cùng của kẽ đất.
Cận thận nhớ lại một đường đi tới, đường cong kẽ đất, độ rộng, chiều dài. Vương Bá Đạo ngạc nhiên phát hiện, kẽ đất này rất giống một con thần long to lớn, nó bắt đầu từ đuôi rồng, giờ phút này nơi dừng lại chính là đầu rồng. Để cho hắn kỳ quái nhất chính là, nơi cuối kẽ đất này có hai cái kẽ hở rộng một mét, dài mấy chục mét, hai kẽ hở này giống như râu rồng của thần long ...
Mà để cho Vương Bá Đạo cao hứng nhất chính là phía trước phát hiện một đàn dơi, ít nhất cũng phải có mấy chục nghìn con. Mây chục nghìn con dơi đang đứng chổng ngược trên đỉnh hang, đông nghịt như một đám mây đen.
"Không biết mùi vị đàn dơi này thế nào? Thật sự là ta chưa bao giờ ăn qua dơi ..."
Ở xa còn chưa nhìn rõ, đợi đến vào gần mới phát hiện ra đám dơi này to hơn mấy con dơi bình thường bốn năm lần, từng con dơi đểu to như một con gà, đang đứng dao động trên đỉnh hang. Nhìn đàn dơi, Vương Bá Đạo phát hiện một khó khăn không nhỏ, chiều cao hang này 5-6m, địa phương cao như vậy hăn làm sao bắt được dơi? Trăn không biết nhảy cũng không biết bay.
Quét nhìn chung quanh, xem có nơi nào có thể mượn được.
Một cột đá đường kính hơn mét liền hấp dẫn ánh mắt Vương Bá Đạo, cái cột đá này nối liền với đỉnh hang, Vương Bá Đạo định nhờ vào nó để leo lên không bắt dơi.
Nhưng làm thử mấy lần, Vương Bá Đạo đều thất bại.
Bởi vì tren cột đá mọc rất nhiều tảng rêu xanh, nó thật sự quá trơn. Vương Bá Đạo còn chưa bò lên đã rơi xuống. Trên đỉnh hang ngẫu nhiên có vài giọt nước chảy làm dịu những tảng rêu trên mặt đá, cột đá này Vương Bá Đạo không có biện pháp leo đi lên.
Cuối cùng do không có biện pháp, Vương Bá Đạo đành phải tìm cột đá còn lại, nhưng mà lại thất vọng, cơ hồ tất cả cột đá đều mọc đầy rong rêu. Cuối cùng một cái biện pháp là Vương Bá Đạo phải cạo hết đám rêu ra.
Dùng thân thể cạo rêu? Điều này thật là quá thống khổ rồi!
Dùng miệng cắn tảng đá để cạo rêu? Điều này cũng quá khổ cực!
Vậy phải làm sao bây giờ? Vương Bá Đạo nhìn mấy con dơi trên đỉnh hang đều nhanh muốn khóc. Đây lại là chuyện gì?
Quan sát bốn phía, Vương Bá Đạo rốt cục tìm được biện pháp thích hợp hơn, chỉ thấy ở bờ động có một mỏm núi đá kì lạ, giống như là cái móc lớn vậy, cách mặt đất chỉ có ba mét. Nếu như dùng cái đuôi cuốn lấy cái móc, lại kéo thẳng thân thể, như vậy có thể thử xem có thể bắt được dơi hay không.
Bò lên trên cái tảng đá móc lớn, dùng đuôi cuốn lấy cái móc, thân thể kéo thẳng, lung lay vài chục lần tận dùng thời cơ, mất không thể đến,liền hung hăng cắn một ngụm, ba con biên bức lớn liền tiến vào bụng. Lập tức nước mắt rơi đầy mặt Vương Bá Đạo, dễ dàng ...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện