[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 73 : Nuôi dưỡng ở thâm cung không người biết

Người đăng: Hoaqin

Ngày đăng: 19:07 11-10-2018

.
Cô nương áo trắng vội vã đi tới chỗ sâu trong cung đình. Hậu cung là tẩm cư của hoàng thượng, chỗ ở của phi tần bọn họ. Đề phòng rất sâm nghiêm, năm bước một nhóm mười bước một trạm canh gác cũng không khoa trương. Nhưng cô nương áo trắng này đi thẳng vào hậu cung xem trạm gác như không. Nàng đi tới một chỗ tẩm điện rất hoa lệ, trên viết - - Dạ Hoàng cung. Nơi đây không giống với chỗ ở của các phi tử khác. Nơi này là vàng son lộng lẫy, giống như sợ người khác không biết chủ nhân nơi này có tiền không có chỗ xài. Không nói những thứ khác, chỉ nói một bồn hoa được tùy tiện đặt ở đó, trong cung của phi tử khác hoặc cắm chút hoa cỏ, hoặc là trồng chút tùng trúc, chung quy là một phen phong nhã. Bồn hoa nơi này lại là làm cho người mở rộng tầm mắt. Lá cây làm bằng vàng, hoa lê vót từ minh châu, quả nạm từ mã não, dưa xanh tạc từ ngọc bích, cành cây khảm từ san hô, hàng rào dựng từ ngà voi. Ngay cả chậu sứ màu xanh da trời để trồng cây cũng là sứ Nhữ Diêu Thanh Hoa tiền triều . Thật có hương vị vinh hoa phú quý. Chỉ xuất ra một bồn hoa như vậy, liền đủ làm cho một tên ăn mày đổi đời trở thành một người giàu có. Dạ Hoàng cung, chính là một cung điện đặc biệt như vậy. Nơi đặc biệt này, bên trong có một nhân vật đặc biệt ở, chính là phi tử trẻ tuổi nhất của hoàng thượng, gọi là Hoàng phi. Phi tử khác đều có xuất thân bất phàm, chỉ có vị Hoàng phi này khác biệt. Nhà nàng không phải quan lại nhân gia, cũng không phải một phương chi bá, mà là nhà buôn. Bản triều võ phong hừng hực, rất nhiều quan niệm của văn nhân không có tác dụng, bởi vậy thương nhân tại bản triều cũng không bị kỳ thị. Chỉ là muốn vào hậu cung lại không phải thương nhân bình thường có thể làm được. Mà nhà vị Hoàng phi này, vừa vặn cũng không phải là thương nhân bình thường. Nhà nàng là nhà giàu nhất toàn quốc, có hàng ngàn cửa hàng, hơn vạn con thuyền, thủ hạ người làm càng là nhiều không cách nào tính toán. Có thể nói một phần năm thu nhập của quốc khố là dựa vào nhà mẹ nàng. Nếu không phải như thế, mười lăm năm trước hoàng thượng cũng sẽ không bất chấp bị cả hậu cung khinh bỉ, cưới vị tiểu kiều thê nhỏ hơn hắn chừng mười bảy tuổi này - - nhất là lúc ấy Hoàng phi chỉ có mười ba tuổi. Trong lúc nhất thời ngô hoàng vạn tuế đội cái mũ thiên hạ đệ nhất la lỵ khống, khiến toàn quốc trên dưới thịnh hành chuyện cưới ấu thê, phát triển thành trào lưu. Cả nước nam tính không khỏi thở dài: Ngô hoàng cử động lần này anh minh thần võ. Ảnh hưởng của hắn rất sâu, trong mười năm sau đó, đại thần trong triều muốn kết thân với hoàng thượng đều là hữu ý vô ý ám chỉ: Thần có một nữ năm nay còn chưa đầy mười ba, có thể cung cấp bệ hạ. . . Hay là tôn nữ của thần đã đến mười tuổi, bệ hạ sao không cân nhắc. . . Hoàng thượng không chịu nổi quấy nhiễu, thế là trong mười lăm năm kể từ sau Hoàng phi, hoàng thượng không nạp thêm phi tử. Nhưng đại đa số người đều tin là, hoàng thượng sủng ái Hoàng phi nương nương nhất, cho nên một mực không chịu nạp tân phi tử. Suy đoán này, kỳ thực không khác chân tướng mấy. Mười lăm năm trôi qua, la lỵ ấu thê mười ba tuổi bây giờ cũng đã là phụ nhân tuổi gần ba mươi. Nàng đã không còn là tiểu nữ hài thiên chân vô tà chỉ biết làm nũng trượng phu năm đó, nàng cũng đã đến niên kỷ tự biết lo cho bản thân. Cho dù Hoàng phi nương nương được trong cung công nhận là người tâm địa tốt, người ngốc nhiều tiền, khuê nữ ngốc nhà địa chủ, nhưng cũng là có tính toán của mình a. Cô nương áo trắng thân phận kì lạ kia, chính là tính toán của nàng. Cô nương áo trắng bước vào Dạ Hoàng cung, trước cửa một hàng cung nga đang đứng, nhìn thấy cô nương áo trắng tất cả đều nhịn không được rùng mình một cái, lắp bắp thỉnh an nói: "Đại, đại tổng quản! Ngài lão vạn phúc kim an." Cô nương áo trắng lạnh như băng, từ chối cho ý kiến, chỉ là hỏi: "Nương nương ở bên trong?" "Tại." "Đều lui ra đi, không có phân phó của ta không cho phép đến gần." 'Cô nương áo trắng' trong mắt chợt hiện vẻ tàn khốc, ngữ khí rét lạnh: "Không có mệnh lệnh của ta mà dám đi vào, tự chém hai chân." "Vâng, vâng!" Cô nương áo trắng vung tay lên, phảng phất như đuổi ruồi, xua các cung nga tiểu tỳ đi, không tị hiềm chút nào bước vào toà tẩm điện hoa lệ phi phàm này. Cô nương áo trắng - - Bạch Liên dập đầu nói: "Nô tỳ Bạch Liên gặp qua nương nương. Đến trễ, xin nương nương khiển trách." "Liên nhi, đến. Để bản cung nhìn ngươi cho kỹ." Bạch Liên đứng lên, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu, khom người chậm rãi đi đến bên chiếc giường lớn trong tẩm cung, trên giường một mỹ phụ nhân mắt hạnh má đào đang ngồi. Hoàng phi ngôn tiếu yến yến kéo Bạch Liên qua ngồi xuống bên cạnh nàng. Bạch Liên vội vàng lui lại một bước, hốt hoảng nói: "Nương nương, nô tỳ là hoạn quan, như vậy chỉ sợ sẽ làm hỏng quy củ trong cung." Hoàng phi oán trách nhìn nàng một cái: "Ngươi đứa nhỏ này, sợ cái gì? Người khác không biết ngươi. Tại trước mặt nương nương, chẳng lẽ còn cần giả bộ sao?" Bạch Liên không từ chối được, đành phải ngồi nghiêng bên cạnh Hoàng phi nương nương, cũng không dám đặt mông lên đệm giường, tựa hồ sợ làm bẩn giường chiếu của Hoàng phi nương nương. Hoàng phi thấy thế trong nội tâm thở dài: Mười hai năm, muốn Liên nhi một mực làm thái giám, cũng là khổ đứa nhỏ này. "Liên nhi, ngươi gần đây thế nào?" Bạch Liên tìm được cơ hội báo cáo, tranh thủ thời gian đi ra khỏi giường: "Nô tỳ không phụ kỳ vọng của nương nương. Đã là tổng quản hậu cung tứ xử nha môn. Trước mắt trong cung luận đến cơ sở ngầm cùng thế lực, nô tỳ không kém bất luận người nào." Bạch Liên tinh thần phấn chấn, giọng nói rất tự tin. Có thể thấy được nàng đích xác rất có lòng tin với tự thân thực lực. "Cái này, cái này. . . Tốt." Hoàng phi nhất thời nghẹn lời, kỳ thực nàng là muốn hỏi Bạch Liên gần đây trôi qua có được hay không. Nhưng đứa nhỏ này tựa hồ không hề để tâm đến chuyện của mình, toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người Hoàng phi. Làm cho Hoàng phi vừa cảm động vừa có chút áy náy. Giữa Bạch Liên cùng Hoàng phi có một bí mật, một thiên đại bí mật. Vị Bạch đại tổng quản khiến tiểu tỳ cung nga, thái giám lớn nhỏ trong cung nghe mà biến sắc này, thật ra lại là thân nữ nhi. Mười hai năm trước, trên đường từ nhà mẹ đẻ hồi cung. Hoàng phi nương nương gặp được một tiểu cô nương bảy tám tuổi. Nàng khi đó toàn thân đầy nước bùn, gầy trơ xương, trời rất lạnh nhưng trên người chỉ còn chút quần áo không biết bị ai xé nát, phảng phất sắp chết. Hoàng phi nương nương tâm địa tốt, thấy nàng đáng thương, liền mang nàng về trong cung nuôi dưỡng. Khi đó Hoàng phi rất được hoàng thượng sủng ái, nhưng trong hậu cung chưa từng thái bình qua. Nhà mẹ đẻ Hoàng phi phú khả địch quốc, nàng một ngày ba bữa cơm phải bày sáu bàn thức ăn, tiện tay khen thưởng hạ nhân chính là mấy chục lượng bạc. Có thể nào không bị người ghen tị. Về sau các hoàng tử dần dần lớn lên, vì vị trí người thừa kế, hậu cung nội đấu càng dữ dội. Hoàng phi tâm không sắc sảo, lúc ấy ăn rất nhiều thiệt thòi. Cho nên nàng quyết định, nhất định phải gây dựng nên một thế lực của mình trong hậu cung! Từ đó, Hoàng phi nghĩ đến tiểu nha đầu Bạch Liên vừa nhặt được. Bạch Liên thân phận không ai biết, nàng vốn là nữ hài, chỉ cần giả bộ chút, đóng thành một tiểu thái giám thanh tú cũng không phải không ổn. Bạch Liên ở tại Dạ Hoàng cung, sinh hoạt hàng ngày không lộ sơ hở. Cộng thêm Hoàng phi bó lớn bó lớn bạc khen thưởng xuống, cũng sẽ không có ai lời ong tiếng ve. Dần dà, người người đều tiếp nhận sự thật Bạch Liên chính là tên thái giám. Hoàng phi bồi dưỡng Bạch Liên biết đọc biết viết, tập võ luyện công, lại mưu việc trong cung cho nàng . Bồi dưỡng nàng thành nhân vật có ảnh hưởng lớn trong cung. Bạch Liên coi giúp đỡ Hoàng phi nương nương là thiên chức, không ngừng cố gắng leo lên cao, hôm nay thế mà lên tới vị trí tổng quản tứ xử trong thập nhị xử nha môn. Lấy thái giám mà nói đây coi như là địa vị cực cao. Hoàng phi nương nương cẩn thận nhìn ngắm Bạch Liên. Thái giám trẻ tuổi này được người xưng là 'Lục cung phấn đại vô nhan sắc'. Nàng trời sinh một khuôn mặt tinh xảo vũ mị như vẽ, mắt to mê ly, điềm đạm đáng yêu, là tướng mạo hồ ly tinh bị nữ nhân thống hận, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười của nàng đều có thể làm nam nhân điên cuồng. Tiểu nữ hài gầy trơ xương mười hai năm trước, không nghĩ tới trưởng thành lại là xinh đẹp tuyệt đại như thế này. Đáng tiếc, nàng lại phải giả dạng làm thái giám. Nhưng nếu như Bạch Liên mặc nữ trang, Hoàng phi lại không thể không lo lắng sợ hãi. Bên trong hậu cung, dưới mắt hoàng đế, bỏ vào một giai nhân tuyệt sắc diễm áp quần phương như thế, phi tử nào sẽ không lo lắng? Nếu như nàng là tài nhân, tú nữ thậm chí cung nga, đều tuyệt sẽ không tránh được bị hậu cung ức hiếp, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục hoặc là hoa dung thụ tổn, hoặc là mệnh tang thâm cung. Nhưng Bạch Liên là tên thái giám. Điều này làm cho người ngoài không thể nào xen vào. Người khắp thiên hạ đều biết hoàng thượng triều ta là la lỵ khống, không có long dương đam mê. Lại càng không thích cấm luyến. Thế là hậu cung đối vị thái giám xinh đẹp dị thường này tuy là không thích, nhưng cũng không có bao nhiêu áp bức. Đối với Bạch Liên mà nói, quyết định để nàng trở thành thái giám này đến tột cùng là sai hay là đúng, hiện tại xem ra vẫn chưa nói rõ được. Hoàng phi vuốt mái tóc trơn bóng đẹp đẽ của nàng, cười nói: "Ân, trổ mã càng ngày càng đẹp. Ta nếu như là nam nhân, nhưng không nỡ bỏ qua ngươi." Bạch Liên gương mặt thanh tú trầm xuống: "Nương nương, thân thể dơ bẩn bất nam bất nữ này của nô tỳ, há lại có nam nhân thích?" Vừa nhắc tới nam tử, Bạch Liên nhịn không được buồn nôn một hồi. Nhiều năm qua sống cuộc sống thái giám, nàng không cảm thấy mình là nam nhân, thế nhưng không cảm thấy mình là nữ nhân. Lớn lên trong hội thái giám, tư tưởng của nàng cũng khác đa số nữ hài trên đời này. Nàng không cách nào tưởng tượng một nam nhân có thể chạm thân thể của nàng, thậm chí làm phu quân lấy nàng. Điều này làm cho nàng cảm thấy bị trùng kích cùng không thể chấp nhận. Hoàng phi nương nương biết bệnh cũ của nàng, cũng không nói nữa, chỉ là cười nói: "Bản cung trước khi gả cho người, cũng thích nói những lời như thế, ngươi xem hiện tại, bản cung cùng hoàng thượng thế nào? Ngay cả nhi tử cũng đã lớn như vậy. Ngươi đứa nhỏ này nha, có đôi khi cũng phải nghĩ cho mình một chút." "Nam nhân. . ." Bạch Liên đột nhiên sắc mặt ửng đỏ. Cảm giác nóng rực cùng tê dại lúc bị Minh Phi Chân cưỡng hôn bỗng nhiên xông lên đầu. Bờ môi của nàng bỗng nhiên phát ra nhiệt độ mơ hồ, phảng phất rất nóng, lại phảng phất rất dễ chịu. Ngay cả nàng cũng không làm rõ được đây là có chuyện gì. Bình thường nếu có người vô lễ với nàng, nàng nhất định không nói hai lời giết chết tại chỗ. Nhưng nam nhân kia, chẳng những ôm nàng, thậm chí còn hôn nàng thật sâu. Bạch Liên rất muốn nói chán ghét. Nhưng trong lòng có chút mơ hồ, bởi vì nàng thực sự không cảm thấy khó chịu, thậm chí có có một chút trầm mê kỳ quái. Tình huống này nàng cho tới bây giờ không có gặp qua, nàng cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Bạch Liên lắc đầu, phảng phất muốn ném sự mê muội kia đi: Không đúng không đúng, tên kia vừa nhìn cũng không phải là người tốt, nhất định là dùng thủ đoạn gì đó với ta, hắn, hắn còn xấu như vậy! Ta gặp lại hắn, nhất định không thể bỏ qua hắn. "Xin nương nương yên tâm. Tử đại nhân cùng nương nương chính là lý do nô tỳ sống tiếp. Nô tỳ tuyệt sẽ không " "Bản cung cũng không phải thăm dò lòng trung thành của ngươi, ngươi đứa nhỏ này a. . ." Hoàng phi lắc đầu, cười khổ nói: "Bản cung hôm nay gọi ngươi đến, là bởi vì bản cung xin hoàng thượng cho một vị trí để xem Ngự Tiền Luận Võ. Nhưng nghe nói gần đây không yên ổn. Ngươi biết mấy năm gần đây bản cung đều không hỏi đến hậu cung sự vụ, đáng tin duy nhất cũng chỉ có ngươi. Ngươi có nguyện ý thăm dò tràng tử, kiểm tra an toàn cho bản cung không?" Bạch Liên thầm nghĩ thì ra là thế, cung kính nói: "Nô tỳ đi làm ngay đây." Bỗng nhiên thầm nghĩ: Ngự Tiền Luận Võ? Đó không phải là tên kia tại. . . Hừ! Minh Phi Chân!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang