[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 546 : Gấu chó đen · Ra tay trước có lợi

Người đăng: Hoaqin

Ngày đăng: 08:33 05-11-2022

.
"......" Bạch Dạ Sương cạn lời một lúc lâu, mới miễn cưỡng trấn định: "Đây...... Là con gì?" "Sủng vật của ta, đạo cụ để hoá trang thành nghệ nhân. Nếu không có nó, sao có thể dễ dàng tiếp cận ngươi?" "......" Bạch Dạ Sương lại cạn lời. Nha đầu này chẳng những ít lời, còn suốt ngày cà lăm. Nếu mà Lục Phiến môn có đủ kinh phí, ta phải tìm đại phu xem cho nàng. Nhưng bây giờ không có thời gian để lưỡng lự, ta vội vàng nói. "Bạch bổ đầu, ta đến có việc. Tìm chỗ trò chuyện đi." Bạch Dạ Sương lập tức hiểu ý. Nàng đi chậm lại, không nhanh không chậm duy trì một khoảng cách nhất định với ta. Đây vốn là sở trường của nàng. Thế nhưng ta càng theo sau, con đường càng bị lấp đầy. Bạch cô nương xinh đẹp đến thế à? Vì sao nhiều người đi theo vậy? Ta thử đe dọa một người đi đường: "Nhìn gì vậy? Đều là hai con mắt một cái miệng, còn sợ nàng mọc cánh sao?" Người kia không hề khách khí độp lại: "Ta sợ ngươi ăn nàng." Kết quả tốn không ít thời gian, ta mới dẫn gấu đi lòng vòng đến nơi ước định. Người trong Lục Phiến môn trọ ở đâu cũng có hai nơi sáng tối. Sáng là chỗ ở được nha môn sắp xếp, tối là trạm gác ngầm. Lần này bọn hắn không mang nhiều người, trong khu nhà chỉ có một bổ khoái mỗi ngày nhìn đường. "Bạch bổ đầu, đã lâu không gặp." Bạch Dạ Sương lễ phép gật đầu, chờ ta phát biểu. "Ta bây giờ vô cùng bận rộn, nói ngắn gọn thôi." Thế là ta tóm tắt cảnh ngộ vào Hồ Châu và tình hình ở trấn Tằm Hồ mấy ngày nay cho Bạch Dạ Sương, nàng lạnh lùng lấy sổ tay ghi chép từng lời. "Những chuyện này từ từ ghi, có thời gian ta nói kỹ cho nghe." "Không sao, ta nhớ rõ tình hình. Nếu phó tổng đốc về mà ngươi vẫn không có thời gian, ta sẽ bàn giao với nàng." Phải nói, không hổ là tinh binh được lão đại tự tay huấn luyện, độ trung thành hay năng lực đều tốt. "Tóm lại, hoàng thượng đã đến. Nhưng hắn tự mình hạ lệnh, không được tiếp xúc với người trong nha môn. Lần này ta dịch dung mới dám đến." Bạch Dạ Sương nhìn con gấu nằm sấp bên cạnh ta như con chó, rồi lại nhìn ta, có vẻ khinh bỉ 'Thế mà ngươi dám đến'. Ta đây không thể nhịn được. Phải biết ta tìm con gấu này tốn bao nhiêu tâm huyết á. Đương nhiên nó không phải của ta, Giang Nam mùa này không có gấu mà tìm. Đây là con Hắc Hùng Vương mà Si Mị nuôi lớn, ta thuận tay đánh ngã lúc đại chiến. Nghe nói loại gấu đen này là thuần chủng Bắc Cương, nhưng đứng lên cao bằng hai người, dù ở nơi toàn là kỳ trân dị thú như Đại La sơn cũng hiếm thấy. Loại dị biến này, nếu không phải tự nhiên thì là nhân tạo. Có thể nói, hiếm người sánh bằng Si Mị ở phương diện thuần thú. Mùi của ta có thể xua đuổi bách thú, con Hắc Hùng Vương này khá là lợi hại, có thể chịu được ta ở bên cạnh. Tuy sợ muốn nằm rạp xuống đất, nhưng sẽ không chết bất đắc kỳ tử chỉ vì ta đứng gần quá lâu, cũng coi như hiếm thấy. Lúc ấy ta giấu nó trong hang, dặn dò không được chạy loạn. Kết quả nó trung thực hơn Võng Lượng nhiều, ngoại trừ kiếm ăn thì không dám đi xa. "Bạch bổ đầu, xin đừng hoài nghi sự chuyên nghiệp của ta. Cho ngươi nhìn ta phối hợp với nó." Ta nhìn Hắc Hùng Vương, bởi vì không biết tên gốc, ta đặt cho nó một cái tên mới. "Chó con, đến đây." Hắc Hùng Vương lập tức ngồi dậy, cho dù lúc ta mở miệng, có thể nhìn thấy lông của nó đột nhiên dựng thẳng như con nhím, nhưng vẫn miễn cưỡng vui cười chạy đến bên chân ta, tạo ra động tĩnh lớn như đất rung núi chuyển. Liên quan đến cái tên này, thật ra ta khá là do dự. Một con gấu tên là chó con thì không ổn lắm, cho nên ta cho nó hai lựa chọn, để nó tự quyết định. Một là chó con, hai là thịt viên chiên. Kết quả chó con liều mạng chọn cái trước, ta không nhịn được cảm thấy đáng tiếc. Đồng thời không biết vì sao, rõ ràng là một con gấu lại muốn chọn cái tên chó con. Chắc không phải do ta chảy nước miếng lúc nói ba chữ 'Thịt viên chiên' đâu? Bởi vì nó chọn cái tên này, cho nên ta đành nghiêm túc giáo dục nó. "A a, thì ra ngươi là con chó. Vậy làm sao không giống chó đây? Chó không cao như thế, vừa biết bơi, còn biết kêu gâu gâu á." Hắc Hùng Vương lập tức liều mạng thu nhỏ hình thể, đồng thời nhanh nhẹn chạy xuống sông. Theo lý thuyết, gấu đen Bắc Cương không giỏi bơi, nhưng chó con lại thành công học bơi ngay đêm đó. Còn suốt ngày kêu: "Gừ gừ gừ gừ...... Gấu!" Nhưng mãi cũng không thành công. Bị ta mắng một trận thì ra vẻ hối lỗi rất đáng thương. Cho nên vừa nhắc đến dịch dung cải trang, nhìn chó con ta nghĩ ngay đến nghệ nhân đường phố. Ta nói. "Nghiêm." Hắc Hùng Vương đang nằm sấp thoáng chốc đứng ngay ngắn. "Ngủ đi." Đang giữa ban ngày, chó con nằm sấp trên mặt đất sột soạt sột soạt bắt đầu ngủ. Bạch Dạ Sương và tiểu bổ khoái trợn mắt há mồm, ta đương nhiên đắc ý vô cùng. Cái gì? Bảo ta chỉ biết hù dọa nó, rốt cuộc tốn tâm huyết gì? Ngươi nói nhảm à? Từ khi đó đến giờ, ta nhịn không ăn tay gấu khổ thế nào, ngươi hiểu được sao! ! Bên người có món ngon mà không thể ăn, các ngươi trải nghiệm được sao! ! Nhìn con gấu này tắm trong sông, tay đã không tự giác bóc tỏi, cắt gừng, nấu nước rắc muối, ngươi hiểu được cảm giác dụ hoặc đó sao! ! ! Dường như cảm xúc trong lòng ta bị Hắc Hùng Vương có giác quan thứ sáu rất nhạy bén phát giác. Nó lập tức lăn qua lăn lại, liều mạng muốn bán manh lấy lòng ta. Dường như để bảo vệ tính mệnh, chẳng những từ bỏ tôn nghiêm của hùng vương, còn đang tự thuyết phục mình là một con chó. Bạch Dạ Sương lãnh đạm nói: "Quậy ra động tĩnh lớn như vậy sẽ bị phát hiện." "Khụ khụ khụ." Ta ho khan hai tiếng: "Tóm lại bây giờ trấn Tằm Hồ nguy cơ tứ phía, chỗ ở và thân phận của chúng ta đều phải giữ bí mật, để tránh bị ác nhân để mắt tới. Chúng ta đang nấp ở một chỗ cực kỳ cơ mật......" Thấy Bạch Dạ Sương muốn nói lại thôi, như muốn chất vấn. Ta duỗi tay tỏ vẻ 'Không cần hỏi, ta sẽ không trả lời', làm ra biểu cảm rất ngầu, thần bí khó lường nói. "Ngươi đừng hỏi ở đâu, không có ích. Ta vì bảo hộ các ngươi." Bạch Dạ Sương hơi nhíu mày: "Ở Minh Ngọc lâu trước kia hả?" "Này? Sao ngươi biết! ?" Tiểu bổ khoái cũng ngắt lời: "Bây giờ gọi là Long Phượng điếm." "Này? ! Vì sao ngay cả ngươi cũng biết! ? Người lớn nói chuyện, trẻ con nói leo cái gì! Số hiệu gì? Năm nào vào? Ngươi viết bản kiểm điểm cho ta." Bạch Dạ Sương nhìn ta với ánh mắt rất nhàm chán. "Chẳng những chúng ta, toàn trấn không ai không biết." Tiểu bổ khoái bị ta dọa sợ, lúng túng nói: "Mấy ngày nay Long Phượng điếm náo nhiệt nhất, từ đánh nhau với Côn Lôn phái, đến nhà hàng đào người toàn trấn và một bữa cơm đánh ngã mười mấy môn phái. Gần như liên quan đến tất cả chuyện lớn. Mà còn Long đại chưởng quỹ có tiền nhất, Độc Cô sai vặt đẹp trai nhất, Đường Tam đánh đàn u buồn, nữ đầu bếp Tô Tô thống trị mấy chục tà đạo, chắc là Đường Dịch tiền bối và Tô Hiểu tiền bối phải không?" Đậu xanh, rõ ràng như thế sao! ? Sao ta không biết Lục Phiến môn có năng lực phá án cao như thế! "Nếu đã biết thì phiền Bạch bổ đầu thông truyền, gặp phải người mình cũng giả bộ không quen. Để tránh người ta để mắt tới phiền toái." "Ta biết nên làm thế nào. Minh bổ đầu, tiếp theo đến ta báo cáo, tình hình điều tra tung tích Thẩm phó tổng đốc......" Ta khoát tay: "Các vị vất vả ta đều nhìn thấy. Nhưng không giấu Bạch bổ đầu, ta đã có đột phá lớn ở mặt này. Qua điều tra thu thập và đi thăm người toàn trấn, ta đã biết đại khái nơi nàng xuất hiện mấy ngày trước. Tình báo của các vị chắc không khác mấy, không cần lãng phí thời gian. Ta......" Bạch Dạ Sương lạnh nhạt nói: "Chúng ta đã tìm thấy phó tổng đốc." Trong nháy mắt này, ta tắt tiếng. "Tra Bĩ ngẫu nhiên phát hiện công tử Lạc gia cứu một cô gái trẻ trong hồ, bề ngoài và quần áo đều giống Thẩm phó tổng đốc. Cho nên hắn lẻn vào biệt viện Lạc gia điều tra, trước khi giao thừa đã đi, đến nay còn chưa trở về. Ta đoán là hắn đã tìm thấy phó tổng đốc, nhưng do địa thế nên không thể cứu người. Đối phương là Bạch Vương thất quan, chúng ta không thể ra tay. Cho nên đang chờ đợi các ngươi đến...... Minh bổ đầu, Minh bổ đầu? Ngươi sao vậy?" Bạch Dạ Sương kỳ quái nhìn ta đã hóa đá, gió nhẹ thổi qua, ta dắt gấu chó tiều tụy trong gió. Thẩm lão đại ở chỗ Tra Bĩ sao! ! ! Không phải hắn ở đó hết ăn lại uống à! ! ! Sớm biết thì ta mở nhà hàng, điều tra ngoại thành, xông vào biệt viện Lạc gia làm gì. Có biết không, ta phí công đi biệt viện Lạc gia mà không rõ Thẩm lão đại ngay trong đó, còn bị vợ chưa cưới rất nhiều năm không gặp đuổi chết đi sống lại, quan trọng nhất là mấy chục vạn lạng đã bị tiêu xài một nửa á! ! ! Vì sao các ngươi không nói sớm! ! ! Mẹ nhà nó, rèn sắt lúc còn nóng, bây giờ đi biệt viện Lạc gia cứu Thẩm lão đại ra! Chó con, chúng ta đi! "Gừ gừ!" ********************* "Thiếu chủ, đã chuẩn bị trở lại đảo, thuyền xe sẵn sàng, có thể xuất phát." Ngạo Tuyết lạnh nhạt bẩm báo, cho dù chủ nhân đang đau đầu không chịu nổi, nghe giọng nói lạnh lùng êm ái như tuyết đầu mùa của nàng, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Lạc Tư Mệnh phất tay lui thủ hạ: "Biết rồi, ngươi xuống đi. Lát nữa ta đi." Đêm qua với Di Vong Ưu điều tra thương thế và chiêu số mà nạn nhân của vụ trộm bị trúng, hai người thương lượng ra một kết quả rất giật mình. Những ngày này, hung thủ đi săn binh khí danh gia, thậm chí là giết người cướp binh, kẻ đáng nghi nhất lại là nhị lão gia của Lạc Kiếm sơn trang Lạc Diễm. Bởi vì chuyện này, Lạc Tư Mệnh suốt đêm không yên giấc. Cho dù thụy cô nương ra một cước, dường như có dấu hiệu tỉnh lại, vẫn không thể san bằng cảm xúc buồn giận và kinh hãi khi có kết luận này. Nếu Lạc Diễm đi săn danh khí, vậy mục đích và động cơ của hắn đều vô cùng kinh khủng, Luyện Thần Chú hội làm kiểu gì giờ? "Không, không...... Không thể là nhị thúc, tuyệt không phải hắn." Nhớ về lúc đầu, người bảo có kẻ đang đi săn binh khí cũng chính là Lạc Diễm. Theo lý thì tuyệt không phải hắn, thế nhưng vừa nghĩ tới bốn chữ trộm hô bắt trộm, đồng thời chứng cứ thu hoạch được không thể rửa sạch hiềm nghi cho hắn, Lạc Tư Mệnh càng sa sút. Lạc Diễm có địa vị cao thượng ở Lạc Kiếm sơn trang, là người đứng đầu Chú Luyện phòng, càng là nhị thúc của hắn, Lạc Tư Mệnh không thể tuỳ tiện xử lý. Hôm nay, hắn chỉ có thể về Quy Tàng đảo, tìm Lạc Diễm hỏi rõ chuyện này. "Đi thì làm được gì?" Lạc Tư Mệnh kinh ngạc: "Di chưởng môn? Ngươi...... Đã biết?" Di Vong Ưu Đột nhiên xuất hiện ở cửa, lạnh nhạt nói. "Đúng thế, cho nên Di mỗ đến cản." Vừa nghe nói có người muốn chuẩn bị xe ngựa, Di Vong Ưu đã đoán được ý định của Lạc Tư Mệnh, lập tức quyết định đến khuyên can. "Nếu hung thủ chính là Lạc Diễm, vậy Quy Tàng đảo bây giờ chính là nơi nguy hiểm nhất. Theo tứ thiếu gia nói, ngay cả đêm giao thừa mà người của Chú Luyện phòng cũng dám mang binh khí làm loạn, Lạc Diễm còn dùng Viêm Hoàng chống lại Tư Mệnh Quân của ngươi trước mặt mọi người, dùng vũ lực bức hiếp không thể rõ ràng hơn nữa. Chính ngươi biết, hai ngươi đều là tông gia của Lạc gia, cho dù chia đại phòng nhị phòng, người trên đảo cũng không dám ra tay. Các ngươi có tranh chấp, bọn hắn chỉ có thể mặc kệ. Ngươi đã nhiều ngày không về đảo. Làm sao biết trên đảo đã bị khống chế hay chưa." "Không, ngày đó nhị thúc ra tay là do chúng ta có hiểu lầm. Dù hắn có to gan thế nào cũng không dám ra tay với ta, Lạc gia vẫn có gia pháp." Nói xong lời này đón ánh mắt của Di Vong Ưu, Lạc Tư Mệnh cũng cảm thấy chột dạ, không nhịn được cúi đầu. "Em à, ngươi đừng ngốc." Lục Vương ung dung theo sau Di Vong Ưu, lúc này mới đi ra, không ngừng lắc đầu, có vẻ tiếc nuối. "Ngươi làm người quá tốt, nên suốt ngày bị ức hiếp, biết không?" "...... Nghĩa huynh." "Ta nghe Di chưởng môn nói rồi. Chuyện nhị thúc nhà ngươi làm, ta đoán phải tám chín phần mười. Bây giờ ngươi trở về là chết." Lục Vương thấy Lạc Tư Mệnh kinh nghi bất định, không thể ra chủ kiến, cười lạnh. "Làm sao? Thấy Lý mỗ nhân cùi bắp, không rõ chuyện nhà các ngươi?" Lạc Tư Mệnh cuống quít nói: "Em không dám, anh đừng nói thế." "Đừng như thế đừng như thế, ta và ngươi tình nghĩa thâm hậu, nói thế này xa cách. Ta vẫn biết mình là cái thá gì. Cho nên phụ hoàng đưa ta đến Nam Cương, ở đó không tranh quyền thế, cuộc sống rất là tốt. Nhắc đến văn võ chi đạo, đừng nói là người song toàn như tứ đệ, dù một kẻ đi đường bất kỳ, bản vương cũng không chắc thắng được hắn. Nhưng nói đến âm mưu quỷ kế trong gia tộc, ngươi kém xa vi huynh." Lục Vương cười lạnh: "Nói đến trò anh em đẩy tường, ta hơn ngươi sáu người. Cái gì kế phản gián kế ly gián, bắt tay một đứa đánh một đứa, dùng thân tình làm thẻ đánh bạc, dùng tín nhiệm làm tiền đặt cược, 14 tuổi ta đã biết. Nhà chúng ta bảy con trai, ngoại trừ tiểu thất ra, có ai phục ai? Lão nhị lợi hại chứ? Hoàng hậu nương nương sinh ra, đích trưởng tử đấy. Lão Xích lớn tuổi nhé, võ công văn tài cao nhé, nhưng mạng không tốt bằng lão nhị. Không làm gì cũng được ở kinh thành giám quốc. Dưới trướng hắn là chưởng môn Hoa Sơn, về sau nghe nói là thủ lĩnh của tổ chức thứ hai Sát Liên, không hề kém Di chưởng môn nhà ta nhé? Cuối cùng có kết cục gì? Bị ép tạo phản phụ hoàng ta." Sự kiện Trừng Không quân đã thiên hạ đều biết, người thảo luận đâu chỉ trăm vạn? Nhưng kết luận Tranh Vương là người bị hại, Lạc Tư Mệnh lần đầu nghe thấy. "Tranh Vương điện hạ tạo phản, hình như không ai bức hiếp?" "Không ai bức hiếp, nhưng có thể bị lợi dụng á." Lục Vương cười lạnh, mắt nhỏ híp thành một đường, lại trông rất cơ trí. "Cái gì lợi ích huân tâm, nhìn thời cơ ra tay, cuối cùng thất thủ bị bắt. Hừ, lừa ai vậy? Là do chuẩn bị không đủ thôi. Lão nhị có dã tâm không nhỏ, ta tin. Nhưng ngươi nói hắn muốn làm hoàng đế bằng mọi giá, ta không tin chút nào. Chúng ta đấu hơn 20 năm, ai không hiểu ai. Nếu không có mấy anh em nhúng tay, lão nhị đang yên ổn trong kinh thành, một không cần lo binh, hai không cần lo tiền, sống vững vững vàng vàng. Tự nhiên não tàn dám tạo phản? Đánh chết ta cũng không tin. Không nói gì khác, bình thường phụ hoàng ta trông hiền lành, đừng cho rằng hắn hồ đồ, rất tỉnh đấy. Trên đại điện, hắn lực bài chúng nghị không giết lão nhị, ngoại trừ không phục triều thần áp bức hoàng quyền, nửa kia tâm tư các ngươi không hiểu. Đó là do phụ hoàng cũng biết, nếu nói là trách nhiệm của một mình lão nhị, vậy thì oan cho hắn." Lạc Tư Mệnh bị nói cho hoảng hốt, cũng bắt đầu tin tưởng. "Vậy huynh trưởng thấy, vì sao nhị thúc của ta làm chuyện này?" "Vì sao? Có thể là gì? Công danh lợi lộc. Công, hắn thủ Chú Luyện phòng nhiều năm, sớm đã có. Danh, thanh danh của Lạc lão nhị cũng không nhỏ. Lộc, Lạc Kiếm sơn trang các ngươi không tính là giàu nhất Giang Nam, chắc cũng không kém là bao. Tiền tài các ngươi không thiếu. Chỉ còn chữ lợi này. Có thể khiến hắn động tâm, sợ rằng chỉ có vị trí trang chủ Lạc Kiếm sơn trang." "Vị trí trang chủ!" Lạc Tư Mệnh ngạc nhiên, sắc mặt lúc xanh lúc trắng: "Thế nhưng, thế nhưng, hắn là người ủng hộ gia phụ. Ta là trang chủ đại diện do gia phụ tự tay định ra, tuy hắn không thích ta, thế nhưng chưa từng chống lại mệnh lệnh của gia phụ. Ta có thể nhìn ra, hắn thật lòng trung nghĩa với gia phụ." Di Vong Ưu đáp: "Chính vì ủng hộ Lạc lão trang chủ, cho nên không thể chấp nhận người khác tiếp nhận vị trí này, bao gồm con trai của hắn. Tứ thiếu gia, lòng trung nghĩa với tổ tiên có thể nối tiếp đến con cháu đời sau, là suy nghĩ rất hài hước." Lạc Tư Mệnh trầm mặc một hồi, lẩm bẩm như tự vấn. "Thế nhưng hắn sao có thể làm được? Coi như cướp đoạt binh khí của các môn phái, hắn cũng không có biện pháp lấy đi vị trí trang chủ." Đích thực là vấn đề đáng suy nghĩ. Lục Vương cũng suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhếch miệng cười nói: "Hắn cướp binh khí, nếu không phá được vụ án, cuối cùng ai gặp nạn?" Lạc Tư Mệnh nói: "Cho dù không thể phá án, có người trách Lạc Kiếm sơn trang, cũng không......" Lạc Tư Mệnh nói đến đây thì nghẹn lời, nhớ ngày đó Lạc Diễm giơ kiếm hô to mình vô sỉ, muốn ngăn mình tổ chức Luyện Thần Chú hội, nếu không thì phế bỏ mình. Lúc ấy giống như diễn luyện cho thời khắc nào đó...... Chẳng lẽ là...... "Ngươi nói đúng, nếu chỉ là đám khổ chủ mất binh khí thì thua xa Lạc Kiếm sơn trang, thậm chí không có tư cách nói chuyện. Nhưng nếu có người chuyện nhỏ hóa lớn thì sao? Tựa như hôm giao thừa ở Quy Tàng đảo, lần đó đã ồn ào như vậy. Lần này không phải mấy lão bằng hữu bị hại, mà là một đám." Lạc Tư Mệnh bắt đầu run giọng. "Nhị thúc lấy chuyện này làm lý do, chủ động gây phiền toái cho Kiếm phòng của ta. Hắn làm như thế để giá họa?" "Lạc nhị gia nghĩa bạc vân thiên, việc nhân đức không nhường ai muốn giúp các khổ chủ trút giận. Nếu đã diễn nửa đầu vì dân xin lệnh, ngại gì diễn nốt nửa sau đại nghĩa diệt thân. Tính ra, trong kịch ngươi tựa như kẻ ngu, bị người úp bô còn không biết." Di Vong Ưu không đành lòng: "Chủ nhân, bởi vì tứ thiếu gia coi trọng thân tình nên mới nghĩ không ra." "Nói nhảm, ta mắng bởi vì hắn không ngu. Nếu ngu thật thì bị bán là đương nhiên, ai rảnh mà mắng, chẳng phải phí công sao?" Lục Vương dường như nói khô cổ, dựa một thân thịt thừa vào ghế, nhét đầy tràn. Khuôn mặt ngập mỡ có vẻ âm tàn. "Ta nói cho ngươi, anh em tay chân thành cừu nhân không đáng lo. Sáu anh em nhà ta, ai không phải kẻ thù? Tuy ta tiếc cho lão nhị bị xử mất cả tước vương, nhưng nếu đến phiên ta, lão nhị đối phó với ta vẫn hạ ngoan thủ như thường. Nhị thúc đối phó với ngươi đương nhiên có lý do của hắn, đừng thấy khổ sở. Chỉ cần không muốn chết, phải kịp thời quyết tâm sắt đá." Lạc Tư Mệnh suy nghĩ rất lâu mới dần bình phục, hắn thở phào một hơi: "Đa tạ huynh trưởng và Di chưởng môn khuyên, tiểu đệ đã rõ nên làm thế nào." "Hả, nói nghe xem?" "Trở lại đảo như thường." Lục Vương nghe xong suýt nữa nhảy lên làm một chiêu con thỏ đạp ưng vào mặt hắn. "Tiểu vương bát đản này! Lão tử nói lâu như thế, ngươi nghĩ ta đang hát hí à!" "Không, huynh trưởng nghe ta nói. Lần này ta không về Quy Tàng đảo, sợ rằng nơi đó đã bị nhị thúc khống chế, cho dù đi cũng lành ít dữ nhiều. Ta muốn đi Phi Yến đảo, nơi ở của các hào kiệt võ lâm. Chỗ đó có bạn tốt của ta, ta sẽ liên lạc người tham gia Luyện Thần Chú hội, hình thành một nhánh dị quân. Ta dẫn nhân thủ của Kiếm phòng lên đảo từ chính diện, mà dị quân từ đường khác giết về Quy Tàng, khiến hắn hai mặt thụ địch." Di Vong Ưu cười ha ha: "Tứ thiếu gia không hổ là nhân trung long phượng, nhanh như vậy đã có phương án. Nếu như cần dùng người, Di mỗ nhân nguyện giúp một tay." Lạc Tư Mệnh cười khổ: "Cảm ơn Di chưởng môn." Còn chưa nói xong, đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng của Chi Hoành trong Hàn Mai tứ kiếm. "Công tử! Ta vừa từ hồ về!" Lạc Tư Mệnh nói: "Vậy thì lên thuyền đi, nhưng lần này chúng ta không về Quy Tàng đảo." Chi Hoành sốt ruột nói: "Không, công tử có biến. Thuyền của chúng ta bị tập kích, đã bị đánh chìm!" Lạc Tư Mệnh kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ nhị thúc đã nghĩ kỹ cách ứng đối!" Di Vong Ưu nói: "Không sao, chúng ta đánh tới hồ, bắt hung thủ rồi nghĩ đối sách." Cửa phòng đột nhiên bị phá tan, người làm là Ngạo Tuyết vừa ra ngoài chờ. "Thiếu chủ, có thích khách." Đám Lạc Tư Mệnh không hiểu ra sao: "Ai ám sát?" Ngạo Tuyết ấn bả vai bị thương: "Mấy chục người, áo đen che mặt." Tiếp theo có người hô: "Thiếu chủ, tặc nhân xông vào biệt viện! Tiền sảnh đã bị công phá!" Đám Lạc Tư Mệnh nhìn nhau, đều bị kinh hãi, vốn nghĩ đối phương ra tay nhanh, ai ngờ nhanh đến vậy!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang