[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 467 : Năm đó còn không phải như thế (1)

Người đăng: Hoaqin

Ngày đăng: 14:29 03-05-2019

Hàng Châu, thất tịch, đêm. Dưới chân Thành Hoàng sơn, có một tiểu điếm trước bán sau ở, biển hiệu vang dội, gọi là Tửu Thiếu Trương. Năm nay Tửu Thiếu Trương chừng năm mươi tuổi, ngũ quan chất phác, râu hoa râm, lưng còng xuống, một đôi đại thủ đen nhánh rắn chắc đầy vết chai dày. Đây là biểu tượng đặc thù của người có nghề, vết chai này không dễ có, từ khi học đồ cho tới bây giờ, trải qua hơn bốn mươi năm mới thành tựu, nhưng bản thân hắn không cho là khổ. Đừng cho rằng hắn kém thông minh, trái lại là một hảo thủ làm bánh ngọt nổi danh gần xa. Cửa hàng của hắn không ở chính diện đường cái, nhưng đến ban đêm vẫn có khách nhân tới cửa, vào ban ngày càng là nối liền không dứt. Phong cách của tiểu điếm này cũng rất kì lạ, ngoại trừ cung cấp nước trà, cũng chỉ độc bán một vị, chính là món bánh đệ nhất dưới Thành Hoàng sơn —— bánh bơ. Bánh bơ này khác bánh bơ nướng một chữ, nội dung lại là sai thiên cộng địa. Bánh nướng là bánh bột phổ biến, dùng bột trong, soda làm nguyên liệu, nhào bột mì lên men, dính thêm hạt vừng. Coi trọng mặt giòn thơm nức, dùng nhiều làm món chính. Bánh bơ lại là một món đồ ngọt cực lạ, vì thế là độc nhất. Bánh bơ này mặt ngoài xốp giòn, toàn thân vàng óng, từng tầng vỏ bột xếp chồng lên nhau, lại vẩy đường ăn trắng như tuyết từ trên xuống, như núi vàng bọc tuyết, tuyết tinh chiếu dương. Vừa để trên bàn, mặt thơm thân xốp, giòn mà không vỡ, trong lỏng có chặt, cảm giác tầng lớp rõ ràng, mềm mại nóng hổi tương hợp với sự xốp giòn của ngàn tầng vỏ bột. Tô Thức từng nếm món này, rất là kinh diễm, bởi vì bánh này vô danh, nhìn vẻ ngoài khá giống áo tơi sử dụng trong ngày mưa, cho nên ban tên bánh áo tơi. Lão Trương đắm chìm trong đạo này nhiều năm, tay nghề làm bánh bơ vốn là nhất tuyệt. Trong lúc học đồ đã hơn xa kỳ sư, về sau thanh xuất vu lam càng là nhân vật cấp đại sư. Đến sau này cưới vợ sinh nữ, tự mở tiểu hào, lại nghiên cứu phát minh cộng thêm bí phương độc môn của hắn, dùng phối phương rượu trắng của nhà mình làm gia vị. Bánh bơ hắn làm ra thơm ngọt mùi rượu, người trúng muốn say, càng miễn bàn dư vị ngọt ngào không dứt đằng sau cảm giác mềm mại đầy đặn tuyệt hảo, lại là một phong vị khiến người vỗ bàn tán dương. Dù lấy ra nhắm rượu cũng là thượng phẩm nhất đẳng. Là một kiệt tác mà tài tử giai nhân, công tử quý tộc, thậm chí dân chúng thấp cổ bé họng của Hàng Châu cũng tranh nhau tới cửa để cầu. Tối nay là thất tịch, bởi vì giai thoại thiên cổ của Ngưu Lang Chức Nữ, một làn gió tình yêu càn quét toàn thành. Sinh ý của Tửu Thiếu Trương bốc lửa từ ban ngày, cho đến hoàng hôn mới cung không đủ cầu, rốt cuộc treo thẻ bài ngày mai lại đến. Lão Trương đã qua niên kỷ tranh danh đấu lợi, hắn có danh khí không nhỏ ở Hàng Châu, túi tiền tương đối khá. Hắn đã nghĩ thông suốt, chờ qua năm nay, tìm nhà chồng cho nữ nhi, chờ nhi tử lớn chút nữa thì tìm nàng dâu cho nó. Hắn cũng có ý nghĩ an độ lúc tuổi già, vì thế không đáng để làm hỏng người. Bởi vậy màn đêm chưa buông xuống, trước cửa Tửu Thiếu Trương đã có thể giăng lưới bắt chim. Phần lớn là bị lão Trương hắn đóng đại môn, ăn bế môn canh. Sau này nhớ lại, đây là quyết định sai lầm nhất đời hắn. Đêm đã rất khuya. Trong cửa hàng của Tửu Thiếu Trương, không một ánh đèn đuốc. Biển hiệu cũ cột bằng dây đỏ vẫn sáng sủa dưới ánh trăng, dường như đang phản ánh tính tình cẩn thận tỉ mỉ như người thợ của chủ nhân, còn có hiện thực tàn khốc trước mắt. Những người này tới, không sớm hơn thời gian dã thú kiếm ăn. Nhưng chuyện bọn hắn làm ra, tin tưởng tìm khắp Thần Châu đại địa, không có bất kỳ đám dã thú nào làm được. Bọn hắn tựa như một trận ôn dịch, bộc phát vô cùng bất ngờ, khiến người không biết nguyên do nó tới. Nhưng lúc nó tới, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn những bọc mủ ác độc mọc đầy người. Bất kỳ sự gào khóc và chống cự nào, bất kỳ hành vi phản kháng có nhân tính nào, đều không có tác dụng với bọn hắn. Nói là vô tình như ôn dịch, lại chưa chắc thích hợp. Những người này xác thực không có mặt dịu dàng trong nhân tính, nhưng đồng thời cũng không có sự cứng cỏi trong ‘Vô tình’. Bọn hắn chỉ tuỳ tiện phát tiết dục vọng rỗng tuếch của mình, mang theo ác ý nguyên thủy nhất, tàn phá bừa bãi thiện tâm ông trời phát xuống, dùng phương thức ác độc nhất phá hủy cuộc đời của một người thành thật. Tửu Thiếu Trương người đầy thương tích ngã trước cửa nhà mình, toàn thân hắn không chỗ không phải vết thương, nhưng không phải một ít tổn thương khó phân biệt như nội thương gãy xương, mà là phương thức trần trụi huyết tinh hơn. Quanh người hắn toàn là máu, tất cả vết thương trên người đều dùng đao kiếm chặt xuống. Rõ ràng vũ lực của đối phương cao hơn nghệ nhân mới già này nhiều, nhưng không dùng quyền cước chế ngự, mà dùng sự hành hạ tàn khốc hơn xa chế ngự để làm hắn ngã xuống. Trong thời gian ngắn ngủi, Tửu Thiếu Trương đã bị người dùng cực hình. Nguyên nhân hắn không thể động đậy, là gân tay gân chân của hắn đều bị người chặt đứt. Hai mắt hắn đỏ như bị bàn ủi in dấu, mang theo lửa giận có thể so với nham tương, như một dã thú bị thương, cổ họng vẫn phát ra tiếng gào thét trầm thấp. Hắn ngã xuống, trước phòng nhỏ hắn tốn tinh lực cả đời để xây tạo. Chỗ hạnh phúc ngày xưa, bây giờ đã bị mủ độc như ôn dịch lây nhiễm. Ánh mắt nhìn qua cũng cảm thấy sợ hãi. Bây giờ, một đám ác ma đang nằm trong nhà của hắn. Bên trong vang lên âm thanh khó nghe, có tiếng kêu khẽ yêu kiều của nữ tử, không thuận theo đủ kiểu, cuối câu lại có kiều âm câu người. Nghe đã biết là thủ đoạn tán tỉnh. Trong mũi lại ngửi thấy khí tức thú tính nồng đậm, lão Trương hơn năm mươi tuổi, đương nhiên biết đây là âm thanh và mùi mà nam nữ hợp hoan mới có thể phát ra. Những người kia mang theo một đám kỹ nữ, lợi dụng bóng đêm đột nhiên xông vào nhà hắn, nói muốn trưng dụng chỗ của hắn, làm chuyện khó coi đó trong nhà hắn. Dứt lời đã đuổi lão Trương ra ngoài. Lão Trương cầu khẩn đủ kiểu, chỉ đổi lấy nụ cười khinh miệt của đối phương, chặt đứt một đôi gân tay xảo thủ mà hắn lấy làm kiêu ngạo. Lúc Lão Trương phát hiện thì đã ngã trên mặt đất, cổ họng bị người trọng kích không thể nói ra lời. Lần đầu tiên trong đời, Lão Trương cảm nhận được sự tuyệt vọng như thế, đồng thời nhìn thấy ác ý nguyên thủy nhất trong ánh mắt —— không biết vì sao lại cảm thấy vui sướng —— của bọn hắn. Bọn hắn làm ra những chuyện này, vậy mà cảm thấy vui vẻ từ đáy lòng. Mà đây chỉ là một đoạn bình thường nhất trong bi kịch. Trong dâm thanh lãng ngữ, một tiếng kêu sắc bén của nữ tử xuyên thấu ra, bên trong còn có tiếng xé áo xé vải đáng sợ, hòa làm một thể với tiếng kêu to thê lương bất lực của thiếu nữ. Âm thanh này còn non nớt, nghe ra tuổi tác khoảng giữa mười lăm mười sáu. Mỗi một tiếng kêu to tê tâm liệt phế, đều làm lòng lão Trương tan thành mảnh nhỏ. Hai mắt càng ngày càng đỏ như liệt hỏa đang đốt, cơ hồ sắp chảy ra máu. Tửu Thiếu Trương có danh khí không nhỏ ở Hàng Châu, nổi danh nhất, không chỉ là xảo thủ làm bánh ngọt kinh diễm Giang Nam. Mà còn là mỹ nhân duyên tốt khác thường của hắn. Hai mươi lăm tuổi hắn đã mãn khóa, trả hết tiền nợ sư phụ, tiền đồ vô lượng. Thậm chí tay nghề làm bánh ngọt lấn át thợ cả của đại tửu lâu, nhưng hắn không rời khỏi sư phụ nhà mình. Hắn một đường theo sư phụ, không có tiếng tăm gì. Đến khi bản thân đã ngoài ba mươi, giá thị trường dần dần không còn, vậy mà không oán không hối, vẫn chịu mệt nhọc đi sớm về tối trong một gian tiểu điếm. Người ngoài đều nói hắn là đồ đần. Nhưng không biết hắn không chỉ đần, còn là một người si. Sư phụ hắn có một tiểu khuê nữ trong veo như nước, năm đó nàng ăn sinh nhật mười bốn tuổi, mặc một bộ áo váy màu đỏ thẫm đứng trước mặt hắn, cười ngọt ngào một tiếng với hắn. Chỉ nụ cười đó, hắn đã yêu nàng. Nhưng lão Trương không dám chủ động tỏ tình với tiểu sư muội. Cả đời hắn đều trong phòng bếp, nào hiểu những thủ đoạn này. Nhưng cảm thấy mỗi ngày có thể gặp nàng một lần, nói mấy câu, cho dù là mấy câu không đau không ngứa, cũng ngọt lòng. Kỳ thực tiểu sư muội kia cũng rất có tình ý với hắn, nhưng lão Trương đầu óc chậm chạp, miễn cưỡng rang tiểu sư muội thành lão cô nương hai mươi tuổi. Nếu sư phụ không phát hiện ra, chủ động thu xếp chủ hôn cho hai người, sợ rằng bây giờ lão Trương vẫn trong phòng bếp này, nhìn tiểu sư muội từ nương bán lão. Lão Trương là người trung thực, nhưng ông trời phù hộ thiện nhân. Sau khi vị sư phụ kiêm nhạc phụ của hắn qua đời, tự hắn mở một cửa tiệm, thêm phối phương mới, dùng tay nghề hậu tích bạc phát của mình, nhanh chóng danh chấn Hàng Châu, sinh ý quả thật náo nhiệt. Sau này, nương tử xinh đẹp của hắn cho hắn một tiểu khuê nữ bách mị thiên kiều, còn có một bé con mập mạp. Coi như tử nữ làm bạn, phúc lộc song toàn. Nữ nhi của Lão Trương dần dần trưởng thành, càng lớn lên càng xinh đẹp, chính là đóa hoa tươi trổ mã yêu kiều nhất trong mười dặm tám thôn. Trong hai năm gần đây, người tới cửa cầu hôn đã sắp vượt qua sinh ý của hắn. Lão Trương cưới vợ là mỹ nhân, sinh nữ cũng như thế. Mỹ nhân duyên và bánh bơ của hắn đều là giai thoại của Hàng Châu, đều nói người đàng hoàng này quả là được ông trời phù hộ. Nhưng...... Tối nay, phúc duyên hắn nỗ lực nửa đời mới tích góp được, lại gặp phải sự tàn phá vô đạo nhất. Thiếu nữ kịch liệt phản kháng trong phòng, chính là ái nữ thân sinh của Tửu Thiếu Trương. Năm nay nữ nhi của Tửu Thiếu Trương mới mười sáu tuổi, tư thái mịn nhẵn mềm mại, nhưng đã lộ ra quang trạch của phụ nhân. Mồ hôi tinh mịn trên vầng trán chảy dọc theo da mềm trắng nõn như tuyết, như trân châu nhẹ nhàng lăn xuống. Thân thể trắng như tuyết run rẩy, đến bây giờ vẫn còn dư vị vừa nãy. Đây là lần đầu tiên nàng mây mưa với nam nhân, chưa bao giờ nghĩ tới là tràng diện tàn bạo như vậy. Lưu lại vết thương đau đớn thê thảm với tinh thần và thân thể của nàng. Tiếng kêu gào và nước mắt của nàng không thể đổi lấy sự thanh minh trong nhân tính của đối phương, chỉ gia tăng hứng thú. Nàng kịch liệt phản kháng càng hợp khẩu vị của đối phương, kích thích hắn càng thêm bạo lực túng dục. Thanh niên đạt được thú tính, dung nhan đủ để xưng tuấn mỹ nở một nụ cười tà. Hắn vừa muốn thiếu nữ này ba lần, thu được sự thỏa mãn vô cùng, cho dù nhìn chăm chú thể xác mỹ lệ này, cũng không đói nữa. Hắn bình tĩnh lại, nghiền ngẫm nhìn nàng, dường như đang nhìn một món đồ chơi hiếm có. Thiếu nữ này đã nảy sinh tử chí, chỉ là chỗ sâu trong mắt, vẫn bảo tồn một quang mang cầu sinh phi thường yếu ớt. Thanh niên tinh chuẩn không sai lầm nắm chắc điểm này, như mèo ngửi thấy thức ăn mặn. Ánh mắt của thiếu nữ dường như đã chết, nhưng dù sao nàng vẫn sống. Nàng còn có cha, nương thân, đệ đệ...... Trên đời này, nàng vẫn có người quan tâm. Nàng cực kỳ muốn chết, nhưng không nguyện ý chết như vậy. Nếu có thể mà nói, thậm chí nàng muốn báo thù, báo thù ác ma khoác da người trước mắt. Trong ánh mắt của nàng, thanh niên nhìn thấy dục vọng cầu sinh đó, còn có sự phẫn nộ như dung nham chôn giấu dưới mặt đất mà nàng tiềm ẩn dưới bề ngoài mềm mại. Nếu lửa giận có thể đốt người, bây giờ hắn đã là một bộ bạch cốt. Thanh niên cực kỳ thích ánh mắt của nàng lúc này, càng thích sự kiên cường —— đến nước này vẫn không coi thường mạng sống của mình —— của thiếu nữ, trong mắt lộ ra quang mang giảo hoạt ác độc như mèo vờn chuột. Hắn bóp lên thứ mềm cao tròn trịa của thiếu nữ, lực tay rất lớn, thiếu nữ đau đến kêu thảm một tiếng. Cướp đoạt sự chú ý của thiếu nữ, hắn như một con dã thú tới gần, dùng da thịt kề sát để đè ép thân thể của thiếu nữ, tàn khốc cười nói. “Ngươi đã là người của ta. Ngươi biết không?” “......” Thiếu nữ trầm mặc chỉ là sự khởi đầu của tan rã đấu chí, đương nhiên thanh niên lưu lạc trong phong nguyệt tràng nhiều năm có thể hiểu được tình huống này, hắn không nhanh không chậm nói tiếp. “Sau ngày hôm nay, mọi người đều biết ngươi đã là nữ nhân của ta. Thế gian còn có biện pháp trả lại trinh tiết cho ngươi? Từ giờ trở đi, ngươi đã không giống người khác. Ngươi cũng không còn là hoàng hoa khuê nữ. Ngươi kêu khóc không đổi được sự cảm thông của người khác. Hàng xóm láng giềng của ngươi, thân bằng thích hữu của ngươi, khuê trung mật hữu của ngươi, tình lang tới cửa cầu thân đều sẽ biết, ngươi đã bị người cường bạo. Cho dù ngươi xinh đẹp hơn nữa, ngươi cũng chỉ là một tiện nhân không còn trinh tiết.” Đôi môi mím chặt của thiếu nữ không ngừng run rẩy, từ ngữ tàn bạo của thanh niên vô cùng dịu dàng. Nhưng với nàng mà nói, giống như một loại bạo lực khác. Thanh niên hưởng thụ quá trình phá hủy phòng ngự của nàng, dùng ngữ khí nhu hòa trước kia không có, thấp giọng nói bên tai nàng. “Cho dù bây giờ bọn hắn có thể nói ngươi là trinh tiết liệt nữ, tương lai của ngươi thì sao? Ngươi có thể xuất giá sao? Ngươi còn có thể sinh hài tử của người khác sao? Có ta, ngươi còn có thể chấp nhận nam nhân khác sao? Ngươi mới đôi tám, chính là lúc đẹp nhất trong cuộc đời nữ nhân, ngươi xinh đẹp như vậy, vì sao phải từ bỏ mình?” Lời nói của thanh niên như ác ma lẩm bẩm, từng bước làm tan rã tâm phòng của thiếu nữ. Rốt cuộc vành mắt của thiếu nữ không nhịn được nữa, từng giọt nhiệt lệ lăn từ gương mặt xinh đẹp xuống. Lời nói cảm động của thanh niên vẫn còn tiếp tục, nếu có thể coi nhẹ vẻ mặt tà ác của hắn, cơ hồ phải cho rằng hắn đang đang an ủi một thiếu nữ sa ngã. “Ngươi còn có tuổi tác tốt đẹp, ngươi vẫn có thể kiến thức phồn hoa cẩm tú của thế gian, vì sao còn trẻ như vậy lại nghĩ quẩn? Nếu ngươi thất thân cho ta, vì sao không thể giao tương lai cho ta?” Thanh niên này tuấn tú, trong ánh mắt có đặc chất kỳ diệu khiếp người sâu sắc, lông mày nhọn như kiếm. Nếu không bị sắc mặt xanh trắng do tửu sắc quá độ ảnh hưởng, chính là tướng mạo tiêu chuẩn của một thanh niên tài tuấn. Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào hắn, đáy lòng nhỏ máu từng đợt. Nàng đã thất thân cho hắn, đây là một thảm kịch, hơn nữa kẻ làm ra thảm kịch, đầu sỏ gây tội đang ở trước mắt. Nhưng cuộc đời của nàng, chẳng lẽ phải từ bỏ như vậy sao? Giao tương lai của mình cho hắn...... Có phải cũng là một cách sống không? Thiếu nữ thất thần một lát, vậy mà không tự giác gật gật đầu. “Thế mới đúng, giao tương lai của ngươi cho ta, mới là lựa chọn sáng suốt nhất của ngươi. Nếu thế, chuyện cưới gả, sẽ do ta làm chủ.” Khóe miệng thanh niên nhếch lên một nụ cười tà như ác ma, lớn tiếng nói: “Các ngươi nghe thấy không! Nàng đáp ứng, còn không tiến vào làm tân lang quan.” Lời nói vừa dứt, cửa phòng bên cạnh ứng thanh mở rộng. Ứng thanh là sáu người trẻ tuổi, tuổi tác không khác thanh niên này mấy. Bọn hắn nở nụ cười lạnh dâm tà, lại không có sự rộng lượng thong dong của thanh niên này, mà cảm thấy từng đợt hưng phấn. Theo lời của thanh niên, không cần nhìn vật xấu ngẩng cao dưới thân bọn hắn, chỉ riêng biểu cảm và khí tức như thú, đã biết ý nghĩ trong đầu bọn hắn. “Đúng lúc lão già này đã hết sức, công tử gia thưởng người mới, các huynh đệ cũng vui vẻ.” Dưới chân là một bộ thi thể không còn động đậy, không ngờ là một phụ nhân bị cởi sạch quần áo, thân thể đầy vết thương xanh bầm. Sự kinh hãi của thiếu nữ còn chưa kịp bắt đầu, đã đạt tới sự đau đớn thê thảm khác. Nàng nhìn thấy diện mạo của phụ nhân trần trụi kia, đau đớn thê thảm nghẹn ngào. “Mẹ! !” Thê tử mỹ lệ của Tửu Thiếu Trương bị bắt vào một gian phòng khác thi ngược, không chịu nổi sự giày vò của bọn ác đồ này, không ngờ tắt thở. Thanh niên đứng thẳng người lên, lười biếng duỗi cái lưng mỏi: “Con điếm này muốn ta ba lần còn chưa đủ, hình như còn muốn bổ dưỡng. Sáu người các ngươi, ở đây thành toàn nàng đi.” Ánh mắt của thiếu nữ chết đi theo tâm linh, chỉ còn lại một bộ thể xác mỹ lệ, chữ tâm này không còn tồn tại. Lúc sáu con dã thú bổ nhào lên người nàng, thanh niên đang vui vẻ cười lớn với thảm kịch nhân gian mà một tay mình bào chế. Thảm kịch đêm nay...... Vẫn còn tiếp tục. Cửa hàng của Tửu Thiếu Trương xa gần nghe tiếng, không phải hắn nói một tiếng đóng cửa thì không có người đến. Đương nhiên vẫn có người đến cầu bánh, thậm chí là cầu xem phong thái của cô nương kia. Có một thư sinh quyết tâm tối nay tặng bánh cho người yêu, biết rõ người ta đã đóng cửa, nhưng nghe nói lão Trương này là người nhiệt tình, với thành ý của hắn, không chừng có thể cầu được. Nhưng tới đây lại thấy ác hình ác trạng này, không khỏi sợ hãi, tự biết không thể đối kháng những ác đồ mang theo đao kiếm bên trong, trực tiếp đi báo quan phủ. Tri huyện Tiền Đường Ngô Đạo Đức nghe nói chuyện này, vô cùng lo lắng như lửa lan đến nhà, mang theo ba tiểu đội nha dịch vọt về phía Thành Hoàng sơn. Lúc đến, thảm kịch trong nhà Tửu Thiếu Trương vừa mới kết thúc. Ngô Đạo Đức thân là quan văn, thế mà đứng mũi chịu sào, một ngựa đi đầu, một mình phóng về phía phòng lớn như anh hùng can đảm. Tửu Thiếu Trương thấy quan phụ mẫu, trong lòng cháy lên một tia hi vọng, không quan tâm cổ họng đau đớn, phát ra tiếng kêu to khàn khàn bất lực. “Đại nhân! Cứu thê nữ của ta! Cứu thê nữ của ta! !” Ngô Đạo Đức chạy được nửa đường nghe thấy có người kêu to trên mặt đất, nhìn kỹ mới phát hiện ra Tửu Thiếu Trương. Thảm trạng của Tửu Thiếu Trương quả thật khiến người nhìn thấy mà giật mình, vết máu toàn thân, tứ chi đứt gân, đã không còn nhân hình. Ngô Đạo Đức giật nảy mình, nhưng không thương xót lắm, một cước đá vào mặt lão Trương. “Tặc tiện dân, lão bất tử, đừng cản đường của đại nhân!” Ngô Đạo Đức không để ý tới tiếng rống của Tửu Thiếu Trương, trực tiếp chạy đến trước cửa, cẩn thận gõ một cái. Nghe thấy bên trong vang lên một câu ‘Ai vậy, tự tìm đường chết sao?’ Ngô Đạo Đức ăn mặc chỉnh tề, đứng thẳng tắp, còn phải khẩn trương nghiêm túc hơn gặp cấp trên. Lúc mở miệng, ngữ khí lấy lòng nịnh nọt như thấy chủ tử ba đời không tìm được: “Là, là hạ quan, Tri huyện Tiền Đường Ngô Đạo Đức. Hạ quan biết được công tử nghỉ ngơi ở chỗ này, để tránh những dân đen này quấy rầy nhã hứng của công tử, đặc biệt tới đón, thuận tiện chăm sóc một hai.” Hắn nói ra câu này, máu của Tửu Thiếu Trương bỗng chốc nguội lạnh. Không ngờ Ngô Đạo Đức này quen biết những người bên trong. Cửa phòng cọt kẹt một tiếng mở ra, thanh niên mặc quần ngắn, thân trên chỉ khoác một ngoại bào, trên người có vết mồ hôi. Mấy công tử trẻ tuổi theo sau cũng thế, đều chưa kịp mặc xong quần áo. Càng không cần nói mười kỹ nữ đi theo bọn hắn, đều là tóc loạn trâm lệch, mị nhãn như tơ, là dấu hiệu sau cuộc mây mưa. Ngô Đạo Đức không dám nhìn bọn hắn, chỉ lấy lòng cười nói: “Công tử đã tận hứng chưa?” “Cũng không tệ cũng không tệ.” Thanh niên đi tới trước mặt Tửu Thiếu Trương, ngồi xổm xuống, lớn tiếng cười nói. “Khuê nữ của ngươi quả thật không tệ. Trong veo như nước, non non mềm mềm, hơn mấy cái bánh nát của nhiều.” “Vì, sao? Vì, sao?” “Vì sao? Ngươi quả thật không biết?” Công tử thanh niên vẫn duy trì nụ cười, thấp giọng nói: “Hôm trước ta tự mình đến nhà ngươi mua bánh, ngươi lại muốn ta xếp hàng với những hương ba lão kia. Không phải ngươi có bản lĩnh sao? Không phải ngươi có thể làm ta mất mặt sao? Bây giờ xảo thủ, con gái và lão bà của ngươi đã không còn, ta xem ngươi còn gì để cuồng với ta.” Chỉ vì nguyên nhân ngu xuẩn này! ! Tửu Thiếu Trương rơi vào điên cuồng, cổ họng oa oa gào thét. “Gấp cái gì, chỉ mượn nữ nhi của ngươi chơi đùa, cũng không phải muốn ngươi, trả người lại cho ngươi. Hừ, nông thôn ngu xuẩn, không chút độ lượng.” “Đến rồi!” Lại một công tử trẻ tuổi đi qua, cười ác vác thứ gì đó ra. Rầm một tiếng, dường như vật thể gì đó rơi xuống đất, phát ra âm thanh trĩu nặng. Tửu Thiếu Trương cố gắng đi xem, lại thấy người ngã trên mặt đất là một thiếu nữ trần truồng. Ánh mắt của thiếu nữ tan rã, trên người dính đầy vật ô uế không rõ, phát ra mùi tanh tưởi đậm đặc. Miệng mũi không còn hơi, hiển nhiên đã khí tuyệt. “Ôi ôi, không ngờ a, vậy mà đã chết.” Hắn khoa trương, người ngoài ầm ĩ cười theo. Ở nơi xảy ra thảm kịch này, vậy mà có người cười to được, tựa như đặt mình vào địa ngục. Lão Trương điên cuồng gào thét như nổi khùng, tứ chi đã không thể động đậy, không biết lấy lực lượng ở đâu, khiến hắn cố gắng dịch chuyển về phía trước một thước. Chỉ một thước này, khiến hắn chạm đến mắt cá chân của công tử kia, Tửu Thiếu Trương mở miệng rộng ra, liều mạng cắn lên. Công tử không ngờ kẻ tàn phế này lại có thể nổi khùng, khí kình hộ thân đâm cho răng của lão Trương lung lay, răng cửa già yếu đã rụng ra. Nhưng hắn dùng răng tàn liều mạng cắn, lưu lại một loạt dấu răng đỏ tươi trên bàn chân của công tử. “Muốn chết!” Công tử vừa nhấc chân, một lực đạo vô song xông lên, quăng lão Trương bay ra ngoài. Lão Trương như một con ác khuyển phát điên, cho dù bị quăng ra, cho dù tàn phế, vẫn trừng mắt nhìn thanh niên kia. Thời khắc này, chênh lệch lực lượng đã không phải trở ngại, sát ý kia như có thực chất, có thể lăng không đả thương người. Thanh niên bị trừng cho trong lòng hơi bất an. —— Chỉ bằng đám dân quê nhà ngươi, cũng dám uy hiếp bản công tử! Thanh niên giận tím mặt, rút một cây thanh cương kiếm bên người. Ngay cả hắn rút kiếm thế nào, người ngoài cũng không nhìn thấy, trên trán lão Trương đã có thêm một điểm tròn. Tiếp theo thân thể mềm nhũn, vĩnh cửu ngã xuống. Lúc hắn chết, con mắt vẫn mở thật to, nhìn đến làm lòng người bất an. “Hừ.” Thanh niên quăng kiếm xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Lúc này bọn bộ khoái dưới tay Ngô Đạo Đức đã xếp thi thể của thiếu nữ, thi thể của phụ nhân, còn có thi thể của lão Trương song song. Một bộ đầu thấy thế không đành lòng, mê mang hỏi: “Đại nhân...... Chúng ta nên làm gì?” Ngô Đạo Đức hung hăng quạt bộ đầu kia một bạt tai: “Còn phải hỏi! Một mồi lửa đốt toàn bộ.” Thư sinh báo cáo thảm kịch này, bây giờ cũng đã bị tóm lấy. Mấy công tử vây quanh hắn, nở nụ cười nghiền ngẫm tàn khốc, dường như đang báo trước kết cục bi thảm của thư sinh này. Thư sinh bàng hoàng thê lương mà nhìn quan phụ mẫu của mình, luôn miệng nói: “Học sinh, học sinh chỉ đi qua. Đại nhân cứu ta, đại nhân cứu ta a!” Ngô Đạo Đức lặng lẽ nói trong lòng: Không phải ta không muốn giúp ngươi. Ai bảo ngươi đắc tội ai không đắc tội, lại đắc tội những sát tinh này. Ngươi biết bọn hắn là ai không, haiz...... “Thả hắn cho ta!” Thanh niên quát to một tiếng, mấy công tử còn lại ngẩn ra, vẫn thả thư sinh. “Ngươi tùy tiện đi tuyên truyền.” Thanh niên bị lão Trương cắn nát làn da, để lại máu tươi, dường như còn đang cuồng nộ vì chuyện này. Hắn tùy ý cười nói: “Ngươi có thể đi nói, đi tố cáo, đi cầu hết Hàng Châu. Xem ai dám quản chuyện này? Ngươi nhớ kỹ ta, ta không cần che lấp, chuyện này chính là ta làm. Ngươi tùy tiện đi tìm người, rồi xem có ai dám quản chuyện của ta hay không?” Cuồng thái của hắn khiến thư sinh gần như sụp đổ, lúng ta lúng túng, một câu cũng không nói ra được. Bọn bộ khoái đang định kiếm củi đốt phòng, tiện thể hủy thi diệt tích. Thanh niên quát: “Không được đốt!” Ngô Đạo Đức vội vàng ngăn cản thủ hạ: “Không được đốt không được đốt!” Lại quay đầu cung kính cười nói: “Hì hì, công tử gia, sao? Ngài...... Cảm thấy như vậy không ổn?” “Đúng vậy, không ổn. Đốt làm gì, một căn phòng đang yên đang lành.” Ngô Đạo Đức cười nói: “Hì hì, vâng vâng vâng, cái nhà này cũng không tệ. Công tử gia coi trọng?” “Mắt ngươi mọc trên thân chó? Ta có thể để ý nơi này sao?” Lúc châm chọc người, thanh niên vẫn cười tà. Châm biếm cho mặt Ngô Đạo Đức một lúc xanh một lúc đỏ, thanh niên mới quát: “Không ai được động nơi này, cứ duy trì nguyên dạng. Phơi ba bộ thi thể tại đây cho ta, ba ngày ba đêm không được dời đi. Ta sẽ xem, toàn bộ võ lâm Hàng Châu, ai dám động đến người ta giết?” Mặt Ngô Đạo Đức phát xanh, giờ mới hiểu được dụng ý của thanh niên. Hàng Châu rất nổi danh ở võ lâm Giang Nam, chính là một nơi vô chủ cực kì hưng thịnh, thanh niên này tính giết người lập uy a. Nhưng hắn có thể nói gì, thân phận của thanh niên trước mắt cao hơn một tri huyện cỏn con như hắn quá nhiều. Hắn không thể, cũng không có tư cách quản nhàn sự này. Nhìn thoáng qua ba bộ thi thể trên mặt đất, chỉ có thở dài: Giang Nam trăm vạn...... Bạch Vương thất quan, nếu không có bảy quan, sớm được bình an a. Thế là, biển hiệu của Tửu Thiếu Trương vẫn sáng sủa. Cơ hồ như trước khi chủ nhân bỏ mình —— tuy nói chỉ là chuyện trong vòng một đêm. Ngày hôm sau, ngoài cửa Tửu Thiếu Trương, người vẫn nối liền không dứt, kinh hãi thấy cảnh tượng thê thảm nơi đây. Tranh nhau đi tố cáo, trong vòng một ngày thảm kịch này đã truyền khắp Hàng Châu. Ngày thứ ba, thậm chí những nơi còn lại cũng nghe nói. Nhiều người tố cáo lên quan phủ cho Tửu Thiếu Trương, quan phủ trả lời mặc kệ. Nhưng xin tam ti võ lâm giúp đỡ, lại đạt được hồi đáp gần giống. Lại xin đại phái ở võ lâm Hàng Châu giúp đỡ, lúc này mới có chuyển biến tốt. Những nhân sĩ võ lâm này tra xét một lát đã biết hung thủ, lập tức khẩn trương vạn phần rồi yên lặng truyền tin tức ra. Nhất thời võ lâm Hàng Châu thần hồn nát thần tính, chuẩn bị làm giới nghiêm với khiêu chiến ngoại lai. Vội vàng tới vội vàng đi, nói đến nói đi, bởi vì ba nhân mạng, võ lâm Hàng Châu, quan phủ, thế lực địa phương đều có cải biến lớn lao. Chỉ là, ba bộ thi thể này vẫn ở bên ngoài cửa hàng Tửu Thiếu Trương tại Thành Hoàng sơn, mặc cho gió táp mưa sa, không ai quan tâm. Năm đó là năm Nguyên Thánh thứ hai mươi lăm. Ma vương mới vẫn lạc, kỳ lân vừa nhô nanh vuốt, Bạch Vương thất quan như mặt trời ban trưa. Là một năm mà Giang Nam chi địa rục rà rục rịch. Dưới gió tanh mưa máu của võ lâm, nhân mạng, tiện không bằng cỏ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang