[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 450 : Một đao kinh diễm

Người đăng: Hoaqin

Ngày đăng: 18:17 15-04-2019

Tô Hiểu thấy Thẩm Y Nhân mất tích đã lâu, nhớ mãi không quên đột nhiên trở về, không nhìn tình trạng cổ quái của nàng ——bị chúng gấu đen vây quanh, vậy mà không bị công kích, trong mắt đầy nước xông tới. “Phó tổng đốc! Ngài bình an vô sự, thật sự quá tốt rồi.” “Trở về!” Ngữ khí của Minh Phi Chân cấp bách hiếm thấy, ra sức giữ chặt cánh tay Tô Hiểu. Tô Hiểu vốn không nặng, tay to của Minh Phi Chân kéo một cái đã về. Còn chưa kịp xuất hiện ý nghĩ kinh ngạc, nảy ra ý tưởng chất vấn, mấy sợi tóc mái của Tô Hiểu đã bay xuống trước mắt, lúc này vầng trán bị kiếm khí đâm mới cảm thấy đau nhức. “Ấy, chuyện, chuyện gì thế này...... Lục Hợp Kiếm Pháp......” Lục Hợp Kiếm Pháp là kiếm thuật trúc cơ sở học trong Lục Phiến môn. Người mới vào Lục Phiến môn, không phải học Ngũ Hành Chưởng đầu tiên, thì là Lục Hợp Kiếm. Hai bộ này chính là võ công gia truyền của Thẩm gia. Bởi vì Thẩm gia giữ vị trí tổng đốc Lục Phiến môn nhiều năm lâu ngày, cho nên mới biến tuyệt học gia truyền thành võ công thông truyền của Lục Phiến môn. Trong Lục Phiến môn, người thông hiểu bộ kiếm pháp này không chín thành cũng có tám thành, đến khi giai cấp hơi cao sẽ tập nghệ khác, không câu nệ tại đây. Môn hạ nữ khoái chú trọng lộ tuyến tinh anh, ngoại trừ mấy tiểu nữ oa, thời điểm đối địch không nhiều người dùng bộ kiếm này, mà dùng Thông Nguyên Kiếm Pháp hoặc là Bát Quái Kiếm mạnh hơn. Chỉ có Thẩm Y Nhân tình hữu độc chung với bộ Lục Hợp Kiếm này, vẫn thích múa đơn. Nghe nói bởi vì cha nàng đích thân nắm tay truyền thụ, không giống bình thường, cho nên người vận dụng Lục Hợp Kiếm nhiều nhất trong Lục Phiến môn phải tính Thẩm phó tổng đốc. Tô Hiểu đã vào Lục Phiến môn mấy tháng, thiên phú võ học vốn cao, lại được Minh Phi Chân truyền thụ nội công tâm quyết, sớm đã vượt qua Lục Hợp Kiếm, nhưng chung quy nhớ kỹ kiếm chiêu trong lòng. Tóc đẹp trên trán bay xuống theo gió, do Lục Hợp Kiếm gây nên, người xuất thủ không cần tốn nhiều miệng lưỡi, vô cùng sống động. “Phó tổng đốc...... Ngài......” Một điểm ngân quang lao vụt tới, thẳng hướng chiếc cổ thon dài của Tô Hiểu, không ngờ là một chiêu Lục Hợp Kiếm! Lần này lưỡi kiếm còn chưa đến người, giữa đường đã sửa lại phương hướng, tiếp xúc với một đạo chân kình trong không trung, vang lên một tiếng bốp. Là Diệp Lạc thấy không ổn nên giương cung cứu, dùng Thiết Chân Thần Xạ cứu Tô Hiểu. Diệp Lạc hô: “Thẩm phó tổng đốc! Là chúng ta! Chúng ta tới cứu ngươi! Sao ngươi không nhận người?” Thẩm Y Nhân không trả lời, nàng cầm nghiêng kiếm, ánh mắt như một bộ hành thi, nhìn chằm chằm Diệp Lạc rồi phát kiếm công kích. Thiếu nữ bước đi tập tễnh có mái tóc đen đặc rủ xuống như thác nước, vẫn là bộ võ sĩ phục nàng quen mặc, sau lưng có một cái áo choàng, uy phong lẫm liệt. Chỗ tay trái lại có một vết sẹo đáng sợ, vô cùng thê thảm, như thú trảo gây nên. Hình như nàng thương thế nặng nề, thần chí không rõ, nhưng xuất thủ vẫn tàn nhẫn như cũ. Diệp Lạc không thể không ứng chiến, cùng làm việc trong triều đình, nàng tự vấn không phải địch thủ của Tiềm Long thứ mười —— Thẩm Y Nhân, đánh giáp lá cà càng không thể thắng. Đành phải dùng tiễn thuật cưỡng bức Thẩm Y Nhân giao thủ cách nàng mấy trượng, đều không thể chạm đến đối phương. Nhưng cuối cùng không thể lâu dài, xung quanh còn có một đám gấu đen nhìn chằm chằm, không ngừng kêu khổ nói: “Đến cùng là thế nào! Rốt cuộc nàng có phải Thẩm phó tổng đốc không? Chẳng lẽ nhận lầm người?” “Không, ta nhớ xiêm y của nàng!” Long Tại Thiên nhìn đến thất thần, không khỏi kêu lên: “Ta nhớ bộ áo này, đây là võ sĩ phục Thẩm tiểu thư thích mặc. Còn có kiếm trong tay nàng, đây là danh kiếm ‘Hàn Quang’ —— lễ vật hoàng thượng ngự tứ vào sinh nhật mười sáu tuổi của Thẩm tiểu thư; tuy không phải lợi khí hơn người, cũng là thủ bút của đại tượng, chắc chắc không nhìn sai! Ôi ôi, vì sao lại thế! Vì sao đánh nhau với người mình! Thẩm tiểu thư tỉnh lại đi, đó là Diệp Lạc a! Chúng ta đều tới cứu ngài a!” Tô Hiểu thoáng nhìn vết thương bên cổ tay trái của Thẩm Y Nhân, kinh hãi hô: “Diệp tỷ tỷ đừng xuất thủ quá mạnh, phó tổng đốc bị thương. Đoán chừng nàng bị thương quá nặng nên thần chí không rõ a, ngươi đừng làm nàng bị thương!” Nếu lúc này Diệp Lạc không bị một lượt khoái kiếm mưa gió không lọt của Thẩm Y Nhân đánh cho không thể nói, sớm đã chào hỏi mười tám đời tổ tông của hai tên đầu đất này. Còn sợ ta đả thương nàng? Kình lực của nữ nhân này cuồn cuộn không dứt, nào giống từng bị thương? Thoạt nhìn Thẩm Y Nhân bị thương toàn thân, cổ tay trái không thể động đậy, nhưng sự dũng mãnh và lực đạo mạnh mẽ mỗi khi ra kiếm đều làm người không thở nổi. Hơn nữa nàng sử dụng nguyên bộ khoái kiếm này mà không thở mạnh, đây cũng là thương thế nặng nề? Vậy thiên hạ còn người khỏe mạnh sao? Nhưng thật sự nàng không rảnh phân biệt, tay bắn liên châu tiễn, không dám ngừng chút nào, nếu không một khắc sau hàn quang của Thẩm Y Nhân có thể chém tới cổ nàng. Đám Long Tại Thiên tuy áp trận phía sau, nhưng bọn hắn phải đề phòng gấu đen tiến công, không dám tùy tiện nhập cuộc, nàng vẫn phải đơn độc đối mặt ‘Thẩm Y Nhân’ này. Thảo nào ngay cả Long Tại Thiên cũng nhận lầm. ‘Thẩm Y Nhân’ trước mắt, không chỉ ăn mặc, binh khí, võ công, ngay cả ánh mắt hiếu chiến cường hãn như kiếm như lửa, còn có thói quen nhỏ —— khẽ nhếch khóe miệng lúc xuất kiếm —— mang theo chút quật cường của thiếu nữ, cũng giống Thẩm Y Nhân bọn hắn quen biết xưa nay như đúc. Nhưng bọn hắn không biết, thật ra người này giống Thẩm Y Nhân hôm quyết chiến với A Bất Lặc Tư bên bờ Thái Hồ nhất. Minh Phi Chân xem xét hai nữ tranh đấu hồi lâu, vẫn mặt không cảm xúc. Long Tại Thiên thấy hình ảnh này, muốn cứu người yêu rõ ràng bị thương nặng, lại đại khai sát giới dưới mí mắt, nhưng bị gấu đen bao quanh. Đám gấu đen kia chăm chú nhìn bọn hắn, nếu hắn gia nhập chiến cuộc, nói không chừng sẽ chọc cho những sát tinh này xông qua, biến thành tử cục. Chỉ lấy lão Long vội đến dậm chân. Lại thấy Minh Phi Chân bên cạnh vẫn thần thái tự nhiên, lửa giận của Long Tại Thiên bỗng chốc cháy lên: “Đồ hỗn trướng, không phải bình thường ngươi luôn có chủ ý, mưu ma chước quỷ sao! Vì sao lúc này một cái rắm cũng không thả!” Lại nghĩ tới kẻ này có thể mang tuyệt kỹ, chẳng qua do có mưu đồ nên che giấu. Nhưng ngay trước mặt, một người là cấp trên của hắn, một người cũng coi như đồng liêu, vậy mà hắn trơ mắt nhìn các nàng chém giết vẫn không động thủ, có thể có hảo tâm gì. Vừa nổi cơn giận, bàn tay lại đẩy Minh Phi Chân một cái. Tô Hiểu cả giận nói: “Vì sao đẩy người!” Cản trước người Minh Phi Chân, giận dữ trợn mắt nhìn Long Tại Thiên. Long Tại Thiên xì một tiếng: “Nếu một trong hai người bọn hắn có chuyện, lão tử làm thịt súc sinh này!” Minh Phi Chân bị hắn đẩy một cái, lảo đảo hai bước, nhưng thần thái vẫn không thay đổi, thấp giọng nói: “Đây không phải Thẩm lão đại.” “Ngươi nói cái gì? Lúc này còn châm chọc!” Minh Phi Chân bình tĩnh nói: “Nhìn cho kỹ. Nàng và Thẩm lão đại, ngũ quan diện mục tuy giống, nhưng tinh thô khác biệt. Hơn nữa, nàng dùng tới dùng lui, đều là Lục Hợp Kiếm Pháp, ngươi không cảm thấy...... Chuyện này rất kỳ quái sao?” Trong sơn lâm là ban đêm, tầm mắt không tốt, Long Tại Thiên vẫn rất khó phân rõ. Nhưng được Minh Phi Chân nhắc nhở, lại nhìn ngũ quan của ‘Thẩm Y Nhân’ một cách cẩn thận, tuy cảm thấy tương tự, nhưng không phải giống đến hoàn toàn không thể phân biệt. Giống như khác biệt giữa bức hoạ và người thật, tuy tương tự nhưng luôn có sự khác biệt. Lại nhìn kỹ, cảm thấy không chỉ dung mạo của nàng này không khớp, võ công cũng thua xa Thẩm Y Nhân. Nếu quả là Thẩm Y Nhân so chiêu với Diệp Lạc, Diệp Lạc không chống được đến lúc này. Tô Hiểu cũng nói: “Không sai, nàng không phải phó tổng đốc. Tuy hình dáng giống, cũng cầm kiếm của phó tổng đốc, tính cách còn kém xa lắm. Bộ Lục Hợp Kiếm này dùng không hợp.” Thẩm Y Nhân tự mình dạy Lục Hợp Kiếm Pháp cho Tô Hiểu, diễn luyện ba lần cho hắn. Bởi vì mỗi lần sử dụng đều nhớ lại vong phụ, lúc phát động bộ Lục Hợp Kiếm này, biểu cảm của Thẩm Y Nhân cũng nhu hòa hơn nhiều. Càng chưa nói tạo nghệ kiếm thuật của Thẩm Y Nhân hơn xa kiếm nghệ thô ráp của nữ tử này. Tuy ‘Thẩm Y Nhân’ này bắt chước từng phương diện giống như đúc, nhưng võ công lại kém xa lắc. Hơn nữa thần thái thiếu sức sống, lại có thêm lệ khí và ý sợ. Có lẽ là tính tình nguyên bản của nữ tử này. Minh Phi Chân chầm chậm nói: “Võ công mà Quỷ Vực Si Mị am hiểu là Tang Hồn tà công. Đến cảnh giới tối cao, có thể chế tác khôi lỗi, dẫn não thức vào thân thể, bào chế suy nghĩ trong lòng. Miễn là, có đủ nội lực, không khó chế tác...... Khôi lỗi Thẩm lão đại.” Long Tại Thiên vội vội vàng vàng gật đầu: “Ta nghe tà công này, đó là tà quỷ chi thuật của Nam Cương. Có thể dẫn dáng vẻ của cao thủ trong đầu mình vào người sống, cung cấp chân khí định kỳ là có thể bào chế ra một bộ khôi lỗi nghe lời. A Bất Lặc Tư chính là Tuyệt Thánh thập tọa, đương nhiên có thực lực trợ giúp thủ hạ của hắn hoàn thành khôi lỗi. Đồ chơi này, đoán chừng chính là khôi lỗi Tang Hồn đó!” Hai người này nói không sai. Tang Hồn tà công của Si Mị tu luyện đến cảnh giới tối cao, có thể luyện người sống làm khôi lỗi. Ngày đó nàng có ấn tượng sâu sắc với biểu hiện càng chiến càng mạnh của Thẩm Y Nhân, cho nên tìm nữ tử có tướng mạo hình thể tương tự với Thẩm Y Nhân, lại để Võng Lượng dịch dung rồi thi triển tà công bào chế. Khôi lỗi này mới làm ra, còn chưa phục mệnh lệnh, cần lấy chiến nuôi dưỡng, ma luyện tính phục tùng với chủ nhân trong chiến đấu. Luyện khôi lỗi cũng không phải ác thú vị của Si Mị, mà là một đòn sát thủ để ngày nào đó đối mặt với truy binh của triều đình tìm tới cửa. Hôm nay nàng đi đối phó đoàn người Dạ La bảo, không nghĩ tới có công hiệu mê địch. Chỉ không ngờ chó ngáp phải ruồi, thật sự đụng phải cao thủ triều đình. Kiếm pháp của khôi lỗi này do Si Mị dùng não thức truyền vào. Tuy nàng có ấn tượng đại khái với võ công của Thẩm Y Nhân, nhưng nàng không phải cao thủ đao kiếm đạo, không nhớ được quá nhiều. Nhưng Lục Hợp Kiếm không phải kiếm pháp thượng thừa, trong chốn giang hồ cũng lưu truyền, nàng học rồi truyền cho khôi lỗi; vốn có nội lực A Bất Lặc Tư tự mình truyền vào, đối phó hảo thủ bình thường cũng đủ. Không ngờ trận đầu tiên đã đánh với võ sĩ triều đình, trực tiếp lộ sơ hở. Khôi lỗi không đánh được lâu, tâm chí xuất hiện dao động, Diệp Lạc vẫn dựa vào nơi hiểm yếu chống cự thấy cơ hội tốt, lập tức bứt ra bay ngược. Khôi lỗi cũng không truy kích, lấy tay làm còi, thổi một tiếng vang giòn. Gấu đen vẫn không có động tác dường như được hiệu lệnh, đồng thời mắt lộ hung quang, phát ra tiếng gầm thét chấn sơn, tầm mười con gấu đen to lớn gầm thét như vậy thật có uy thế thường nhân khó cản. Diệp Lạc đánh lâu mệt mỏi, vừa nghe lại cảm thấy run chân. Long Tại Thiên không chút do dự nói: “Quay đầu chạy mau! Đừng để bị bao vây!” Xông ra ngoài đầu tiên, nhưng hắn phản ứng nhanh, gấu đen cũng không chậm. Dọc đường đã có ba con gấu chặn đường vọt tới. Ba con súc sinh này, mỗi con cũng ba bốn trăm cân, lực đạo của một trảo không thua cao thủ ẩu kích. Long Tại Thiên thoáng chốc đối đầu hai con, cảm thấy rất đau đầu, nghiêng xuống lao ra hai bước, xông vào phạm vi của một con gấu đen, liên tục trọng quyền vào da thịt dày của nó. Đánh cho rung động đùng đùng, khiến con gấu đen này lui ba bước, nhưng lông tóc không tổn hao gì. Long Tại Thiên líu lưỡi không thôi, bốn quyền hắn vừa đánh ra như phất trần đánh vào da hổ, tuy không phải không có động tĩnh, nhưng không gây thương tổn đến chỗ mấu chốt. Đám gấu đen này da dày thịt béo, khó mà tay không đối phó. Hắn một thân một mình đối mặt ba con gấu, cũng coi như dũng mãnh. Nhưng đường lui này vẫn bị ngăn chặn, đám gấu đen còn lại thấy đã đánh, tre già măng mọc lao qua như đàn sói thấy máu. Diệp Lạc vốn run chân, lại phải bất ngờ chạy sau khi đánh lâu, mạnh mẽ phát lực nên chân lập tức nhũn ra, chưa chạy được mấy bước đã suýt ngã sấp xuống. Đúng lúc này, sau lưng một con gấu đen nhào tới, một cái tay gấu phi tốc vỗ xuống. Diệp Lạc sợ đến hoa dung thất sắc, chỉ nói mệnh số đã hết. Chỉ thấy hàn quang bay lượn, trước mắt tỏa sáng, một đường đao quang mát lạnh hóa thành ngân hồ bay xéo trước mặt nàng, rơi vào tay gấu. Ngay cả tiếng cũng không nghe thấy, thú huyết tương dịch phun ra đã cáo tri kết quả của một đao này. “Diệp tỷ tỷ cẩn thận!” Tô Hiểu kéo Cổ Hàn từ lòng bàn tay của gấu đen, chợt bổ ra tám đạo đao quang khác nhau, chiêu thức vô cùng tinh diệu, động tác một mạch mà thành, trảm cho một con cự hùng máu me khắp mình. Lúc này mới bay ngược về, ôm lấy Diệp Lạc đã ngã sấp xuống. Là, là Tô Hiểu? Dung nhan tuấn mỹ của Tô Hiểu là thứ Diệp Lạc chú ý tới đầu tiên, sau đó nàng phát hiện, lúc trong ngực Tô Hiểu, nàng không ngăn được hai má ửng đỏ. Lúc trước không phát hiện, thế mà Tô Hiểu đáng tin như vậy. Nàng bình thường tùy tiện, không để nam tử nào trong lòng. Ngay cả Tô Hiểu được đông đảo nữ tử yêu quý, tuy nàng thấy dung mạo của hắn đẹp như yêu quái, tính cách cũng làm người thích, nhưng về cơ bản lại đối đãi Tô Hiểu chưa đầy mười sáu tuổi như đệ đệ; nhiều thời điểm, kỳ thực còn coi như tiểu muội tử. Ai bảo Tô Hiểu tuyệt không giống nam. Nhưng dù sao, nam hài tử vẫn là nam hài tử a...... Long Tại Thiên cũng nhìn đăm đăm, nếu không bị hai con gấu cuốn lấy không tránh nổi, phải kêu một tiếng hay. Một đao vừa nãy của Tô Hiểu quả thật khiến người kinh diễm. Mấu chốt tạo thành chiến quả kinh diễm như thế, đương nhiên phải tính đến sự sắc bén tuyệt luân của Cổ Hàn Đao. Gấu đen da dày thịt béo, đao kiếm bình thường chỉ có thể tổn thương da nó, nếu không có sự sắc bén của Cổ Hàn, Tô Hiểu nào có kĩ năng như vậy. Nhưng coi như cộng thêm yếu tố mấu chốt Cổ Hàn, vẫn không thể xoá bỏ sự đặc sắc của một đao vừa rồi. Long Tại Thiên tuy dùng quyền, tốt xấu cũng là cao thủ nội gia. Hắn tự vấn nếu người cầm Cổ Hàn là mình, cho dù có thể làm được chuyện tương tự —— hơn nữa với nội công của hắn mà nói, đao kình sẽ mãnh liệt hơn xa Tô Hiểu —— nhưng ngay cả như vậy, vẫn không thể nhanh bằng một đao như phá vỡ không gian bóng tối của Tô Hiểu. Hắn không biết vì sao võ công Tô Hiểu đột nhiên tiến nhanh, vậy mà có đao pháp thần kỳ này. Kỳ thực ngay cả bản thân Tô Hiểu cũng không rõ ràng. Vừa rồi Tô Hiểu chỉ thấy Diệp Lạc gặp nạn, nóng lòng không chút nghĩ ngợi đã rút đao cứu người. Chân khí phi nhanh theo đao, như dòng thác nước xiết, tay tự chuyển động. Nào ngờ có uy lực như vậy. Tô Hiểu không biết mấy tháng qua hô hấp theo phương pháp bật hơi Minh Phi Chân truyền thụ, bất tri bất giác luyện công ngày đêm. Pháp môn luyện công Minh Phi Chân truyền cho Tô Hiểu chính là tâm pháp đương thời vô song, bao la vạn tượng. Lại thông qua bản thân Minh Phi Chân cải biên, một đao vừa rồi chính là thành quả đầu tiên trong mấy tháng qua.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang