Cuộc di cư vĩ đại: Chiến tranh Đế quốc

00 : Mở đầu

Người đăng: blak

Đô đốc Lý Quảng lau nước mắt khi nhìn màn hình trên đài chỉ huy. Đám mây bụi khổng lồ từ những đợt bắn phá trên quỹ đạo bốc lên giữa quê hương ông, Trung Hoa của nhà Minh, Tần, Hán đã biến mất vĩnh viễn. Bão lửa nhấn chìm cả lục địa Châu Á, và cả thế giới nơi ông sinh ra. Hành tinh xanh xinh đẹp, nơi nuôi dưỡng sự sống hơn 4 tỉ năm qua đã biến mất. Tất nhiên những hình ảnh này đã xảy ra bốn giờ trước, thời gian để nó truyền từ địa cầu tới rìa thái dương hệ. Điều này chỉ khiến Lý cảm giác tệ hơn, khi ông tưởng tượng thảm họa khủng khiếp hơn đang diễn ra lúc này. “Báo cáo!” Sĩ quan thông tin Deborah Blake nắm chặt lấy ghế trước màn hình điều khiển, nhìn về phía vị chỉ huy nhiệm vụ cứu lấy nhân loại đang đau khổ. “Đô đốc Molotov muốn nói chuyện với ngài.” Giờ không phải là lúc đau khổ. Đô đốc Lý nghĩ thầm. Giờ đây ông phải tập trung vào Exodus III và những thứ vô giá mà nó đang chở. Hai tàu Exodus đã bị phá hủy khi cố gắng tiến vào hạ không gian. Chiếc khác thì bị truy đuổi bởi tàu Cacadasan qua vết nứt không gian, coi như là bị tiêu diệt. Chiếc còn lại có thể thoát được dù ông không chắc. Do vậy ông cho rằng mình đang giữ những hạt giống cuối cùng của nhân loại, chứa ở khoang bên dưới đài chỉ huy trong chiếc tàu 30 triệu tấn, bay tới điểm nó có thể nhảy vào chiều không gian khác. “Đô đốc”, Lý nhìn người đồng cấp nước Nga bên phải màn hình, bên trái là màn hình hiển thị chiến thuật, hiện rõ một tàu thiết giáp hạm, hai tàu tuần dương hạm và nửa tá tàu khu trục nằm dưới quyền chỉ huy của ông ấy. Và mũi tên chỉ mười lăm tàu Cacadasan có tải trọng gấp 10 lần lực lượng bên ông. “Ông phải nhảy ngay khi có thể,” vị đô đốc to cao trả lời bằng tiếng anh nặng nề. “Có ít nhất một tàu địch có khả năng nhảy vào hạ không gian.” Lý gật đầu, nhìn vào màn hình gần ghế chỉ huy, 78 giây nữa họ có thể nhảy. Tàu địch sẽ đuổi sát ngay sau đó, rất sát. Chỉ một trong số 15 tàu địch được đánh dấu có trang bị động cơ hạ không gian bên trên nó. Dĩ nhiên tất cả tàu địch đều sử dụng siêu không gian, giúp chúng di chuyển trong vũ trụ nhanh hơn động cơ hạ không gian cổ lổ hơn mà nhân loại có thể chế tạo. Tuy nhiên một vài tàu trong hạm đội địch dược trang bị động cơ hạ không gian phụ, giúp chúng truy đuổi và tiêu diệt tàu nhân loại khi tiến vào chiều không gian thấp hơn, như tàu của ông. “Hãy cố hết sức, đô đốc.” Lý trả lời, nhìn vào mắt ông bạn già của mình. “Làm mọi cách giữ an toàn cho chủng tộc.” Molotov đáp, xoay đầu nhìn qua một bên, cau mày một lúc rồi nhìn đô đốc Lý, người mà ông đang hi sinh lực lượng để bảo vệ. “ Tôi sẽ giữ chúng khỏi ông, nhưng hãy biến khỏi đây càng sớm càng tốt, và hi vọng sẽ có ngày chúng ta báo mối thù này. Molotov hết.” “Cầu chúa phù hộ ông, bạn già.” Lý thì thầm khi nhìn đám mũi tên lao về phía tàu mình trên màn hình, con số gia tốc hàng trăm G khó tin nhấp nháy bên dưới chúng. Màn hình phóng to hình ảnh từ đội tàu của địch, rồi chuyển qua tàu Bisrnark nằm giữa đội hình chiến hạm nhân loại, chờ đợi cái chết đang tới gần. Một tàu khu trục của nhân loại nhấp nháy, các luồng khí nóng thoát ra thân tàu khi bị chùm tia laser bắn trúng. Nó đã cố làm chệch hướng tia laser với lớp khiên từ trường, tản mát chùm tia rộng hơn thay vì tập trung một điểm. Nhưng vậy là vẫn quá sức chịu đựng cho chiếc tàu nhỏ và yếu hơn, các vụ nổ liên tiếp diễn ra bên trong thân tàu. Sau đó nó biến thành một quả cầu lửa khi lò phản ứng bị nổ, hàng loạt vụ nổ khác chớp hiện từ số đầu đạn mà nó mang theo. “Chúng quá mạnh so với chúng ta.” Trung úy Krislmamurta thốt lên từ vị trí lái tàu, anh xoay lại nhìn về phía đô đốc. Đô đốc Lý gật đầu, đồng thời giận dữ nhìn anh khi nói điều hiển nhiên. Kĩ thuật của bọn ngoài hành tinh đi trước nhân loại hàng trăm, hàng ngàn năm. Cứ như một bộ tộc châu Phi tấn công sư đoàn thiết giáp châu Âu thế kỉ 20, kết quả rất hiển nhiên. Hạm đội nhân loại phóng một loạt, rồi lại một loạt tên lửa với đầu đạn hàng trăm megaton, lao về phía hạm đội địch với vận tốc 100G. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hàng trăm tên lửa chớp nổ và bị diệt khi đầu đạn bị quá nhiệt bởi hệ thống laser phòng vệ. Số còn lại bị chặn bởi hệ thống tên lửa phòng thủ với tốc độ cả ngàn G. ’50 giây tới điểm nhảy.’ Trung úy Krislmamurta căng thẳng báo cáo. Thêm hai tàu khu trục nổ tung khi anh vừa dứt lời. Giữ chân chúng, Lý thầm nghĩ khi ông nhíu mày xem trận chiến trên màn hình, tay run rẩy bám lấy thành ghế. Chỉ chưa đầy một phút nữa thôi, giữ chân chúng. Nhưng ông biết ngay cả khi họ giữ được tới lúc đó, tàu thiết giáp hạm của địch, con quái vật hơn 20 triệu tấn sẽ nhảy theo sau và bắn họ ra khỏi chiều hạ không gian. Con tàu đó là mối đe dọa chính, nếu nó không bị ngăn lại thì nhân loại sẽ bị diệt vong vĩnh viễn. Thượng đô đốc Mrrashatana Zzrathrasens nhìn chằm chằm vào màn hình khi đội tàu của hắn đâm thẳng vào lực lượng nhân loại. Vài chiến hạm nhân loại chớp lên rồi nổ tung khi tàu hắn bắn xuyên lớp khiên từ trường mỏng manh, ngược lại tàu hắn dễ dàng bẻ cong mọi đòn tấn công yếu ớt từ đối phương. “Bao lâu nữa tàu di cư vào tầm bắn.” Hắn hỏi với giọng trầm sâu, trong khi giãn cánh tay trên, căng cánh tay dưới. “Trong 12 giây, thưa ngài.” Sĩ quan vũ khí trả lời, hiện rõ hàng răng nanh. “Không thành vấn đề.” Chỉ huy đơn vị Centurion cao hơn 3m đứng sau ghế thuyền trưởng nói. “Chúng ta sẽ nhảy vào chiều không gian thấp hơn nếu cần, và biến chúng thành bột mịn. Chủng tộc chúng phải trả giá cho sự hèn hạ và lừa lọc.” “Ta thà ngăn chúng nhảy vào hạ không gian.” Tay chỉ huy gầm gừ, nhìn sơ đồ chiến thuật hiện lên trên màn hình ở ghế mình. “Hoàng đế ra lệnh không cho bất kì ai trong chúng trốn thoát, hoặc sống sót. Trừ vài ngàn được dâng lên hoàng đế như chiến lợi phẩm.” Lũ gia súc tội nghiệp không biết chúng đã gặp phải điều gì, tay chỉ huy nghĩ thầm khi xem hai chiến hạm nhỏ nổ tung khi trúng tên lửa phản vật chất. Đế quốc của hắn đã chinh phục và nô dịch hàng trăm chủng tộc trong hàng ngàn năm qua, nhưng chỉ có mười hai chủng tộc bị tận diệt, nền văn minh bị xóa sạch. Con trai của hoàng đế đã bị giết bởi vụ nổ hạt nhân khi tàu của ngài vừa hạ cánh, ngay cả khi nhân loại ở hệ sao đó đã tuyên bố đầu hàng. Chính điều đó đã quyết định vận mệnh của cả nhân loại, kể cả trái đất. Tận diệt hành tinh không phải là điều đế quốc thường làm, chúng xem thế giới chứa sự sống là linh thiêng. Nhưng hoàng đế đã quyết định không một chút gen nào của nhân loại được giữ lại, kể cả vi khuẩn trên địa cầu. Sớm thôi, hắn sẽ dập tắt hi vọng hão huyền của nhân loại, góp thêm vào lịch sử huy hoàng của chủng tộc hắn. “Tàu di cư địch đang tỏa nhiệt nhanh chóng.” Sĩ quan chiến thuật báo cáo. “Chúng chuẩn bị nhảy”, đội trưởng Centurion khẳng định. “Ta thắc mắc sao chúng còn chưa nhảy vào chiều hạ không gian?” “Chúng mới tiếp xúc với di chuyển liên sao’, sĩ quan chiến thuật nói. “Có thể chúng vẫn dùng thiết bị lạc hậu.” “Và chúng sẽ không có cơ hội tiên tiến hơn.” Thuyền trưởng gầm gừ, khi khoảng cách càng ngày càng gần. ‘Đó là lệnh của hoàng đế’. Đội trưởng chiến binh gầm lên đồng ý, thuyền trưởng đứng dậy như phản ứng với bầu không khí giận dữ trong đài chỉ huy. ** “Chúng tấn công ta quá dồn dập, đô đốc”, kĩ sư trưởng la hét qua bộ đàm. Ghế chỉ huy của Molotov rung lắc khi một vụ nổ hàng gigaton diễn ra gần tàu. Bisnark là chiến hạm bền bỉ, được trang bị giáp nặng nhất mà nhân loại từng chế tạo. Nhưng tàu địch thuộc về đẳng cấp cao hơn, và vũ khí của chúng đang xé con tàu thành từng mảnh. “Đài chỉ huy tiêu rồi,” một sĩ quan nào đó thông báo qua bộ đám, “Thuyền trưởng đã chết.” “Chuyển toàn bộ quyền điều khiển qua đài chỉ huy đô đốc,” Molotov ra lệnh. Ông nhìn vào màn hình nhỏ hơn, một thuyền trưởng đang chờ lệnh. “Giữ tàu của anh chắn cho Exodus III,” Molotov ra lệnh cho vị sĩ quan đang run rẩy. “Chúng ta không là gì cả, Exodus mới quan trọng.” Vị sĩ quan gật đầu, giơ tay chào khi màn hình chập chờn. Chiếc tàu tuần dương hạng nặng đó chẳng chịu được lâu, Molotov nghĩ thầm, lắc đầu khi tàu ông rung lắc lần nữa. Nhưng hi vọng họ không phải giữ lâu tới vậy. Con tàu chấn động mạnh dữ dội khi một đầu đạn đâm trúng lớp giáp nano được gia cường. Người Molotov giật mạnh, choáng váng, máu rỉ ra từ lỗ mũi, ông lắc lắc đầu, tầm nhìn lờ mờ với ánh sáng từ đèn khẩn cấp. “Báo cáo, chúng ta mất vũ khí và lớp lá chắn.” Kĩ sữ trưởng thông báo từ bộ đàm rè rè. “Tàu còn di chuyển được không ?” Molotov hỏi dù vẫn còn choáng. Ông có thể ngửi thấy mùi khét từ bảng điều khiển bị cháy, cộng thêm cơn nao nao muốn nôn mửa từ cổ họng. “Được thưa đô đốc.” Kĩ sư trưởng trả lời, “Động cơ đầy năng lượng.” “Chuyển toàn quyền điều khiển qua tôi”, Molotov ra lệnh. “Và di tản mọi người khỏi tàu trong 30s hoặc là chết.” Các sĩ quan trong phòng chỉ huy nhìn về phía đô đốc, tất cả đều lắc đầu. “Tôi biết là không đủ thời gian.” Đô đốc nói, nhập lệnh vào bảng điều khiển. “Nhưng chỉ có nhiêu đó thời gian thôi.” “Chúng tôi ở lại thưa đô đốc.” Một trung úy nói, số sĩ quan còn lại cũng gật đầu. “Xem màn trình diễn tới phút cuối cùng.” “Cảm ơn mọi người.” Đô đốc trả lời, nước mắt chảy dài khi ông nhập mã lệnh cuối cùng và nhấn nút thực thi, bắt đầu đếm ngược. “Được phục vụ với mọi người là niềm vinh hạnh.” ** “Bisrnark đã ngừng di chuyển, đô đốc.” sĩ quan chiến thuật Wilhem thông báo, mặt cô trắng bệch. “15 giây tới điểm nhảy.” Krisnamurta run rẩy nói, “Chúng ta sẽ không làm được mất.” Chúng ta phải làm được, đô đốc Lý nghĩ, nhìn vào màn hình tác chiến. Một tàu tuấn dương nặng vẫn đang cố gắng giữ chân, trong khi hai tàu khu trục tiếp tục nã đạn từ ngoài rìa. Nhưng hạm đội địch vẫn đang tiếp tục lấn tới, hỏa lực tới tấp. “Tập trung toàn bộ năng lượng cho khiên ở đuôi tàu,” ông hét lớn, nhận ra sĩ quan chiến thuật đã làm điều đó. Nhưng ông phải làm gì đó, thậm chí chỉ để ông cảm giác mình đang làm gì đó đáng giá. Xin người, cầu Chúa, cho chúng con qua kiếp nạn này, ông âm thầm cầu nguyện tới đấng tối cao, người chẳng hề đoái hoài tới lời khẩn cầu của nhân loại trong thời gian này. “Tóm được chúng rồi.” Thuyền trưởng Zzrathrasensi hét lớn khi nhìn khoang cứu sinh phóng ra từ chiến hạm lớn nhất của nhân loại, để rồi bị tiêu diệt bởi súng laser. “Ngừng bắn khoang cứu sinh”, hắn ra lệnh, càu nhàu với sĩ quan chiến thuật. “Nhớ kĩ, chúng ta cần chiến lợi phẩm để dâng lên hoàng đế.” “Bắn chúng còn tử tế hơn”, sĩ quan chiến thuật nhỏ giọng nói. Vị đô đốc gật đầu đồng ý, chắc chắn là tử tế hơn nhưng đó không nằm trong mệnh lệnh. “Chuẩn bị nhắm bắn tàu di cư.” Tàu thiết giáp hạm nhân loại đang trôi dạt theo hướng di chuyển sau cùng của nó, về phía đội hình Cacadasan nhưng với khoảng cách đủ rộng để không va chạm. Họ sẽ quay lại giải quyết nó sau. “Đô đốc,” sĩ quan chiến thuật hét lớn, vẻ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt. “Chiếc thiết giáp hạm đang tích tụ năng lượng. Lò phản ứng của nó chạy hết công suất.” “Cái gì,” Đô đốc quát, nhìn vào màn hình hiển thị hình chiếc thiết giáp hạm, vừa lúc thấy nó bẻ ngoặt lao thẳng về phía tàu hắn. So với Ca’cada, bộ bù quán tính của nhân loại lạc hậu hơn nhiều. Nó chỉ có thể hấp thụ được lực gia tốc khoảng 10G, cho phép con tàu gia tốc nhanh hơn nhưng vẫn chậm so với các chủng tộc tiên tiến hơn. Nhưng động cơ reactionless drive của nhân loại, bộ nén lớp không gian trong vũ trụ, vẫn có thể tạo ra lực gia tốc bằng với lượng năng lượng cung cấp cho nó. Từng chút năng lượng từ bốn lò phản ứng hạt nhân 100 gigawatt của Bisrnark, cộng với năng lượng từ pin hạt nhân đều dồn vào bộ nén của động cơ. Con tàu lao về phía trước với mức gia tốc 300G tương đương 2.943 km/s2 . Mọi sinh vật sống trong tàu đều bị dập thành thịt nát trên thành tàu, nhưng máy tính vẫn giữ con tàu trên hướng đi được lập trình sẵn. Một đầu đạn hạt nhân 100 megaton kích nổ trước con tàu 10km, theo sau nó là bốn đầu đạn, rồi thêm bốn, rồi ba, tạo nên một đám mây hạt nhân giữa con tàu rách nát và đội hình địch. Chiếc thiết giáp hạm nặng 900 ngàn tấn đâm thẳng vào chiếc chiến hạm lớn nhất của Ca’casdan. Chỉ trong vài giây, nó bị bắn trúng bởi laser, khóa cứng bởi tên lửa. Khi tên lửa tiếp cận, lò phản ứng trên tàu bị quá tải, kích nổ với mức năng lượng hàng Gigaton, đẩy phần thân trước của con tàu tiến tới. Con tàu vỡ thành từng mảnh dưới hỏa lực của Ca’casadan với vụ nổ từ lò phản ứng, và đâm vào tàu chỉ huy với vận tốc hàng trăm ngàn km/s. Tàu Ca’casadan được chế tạo từ hợp kim cứng rắn hơn tàu nhân loại, nặng gấp 20 lần so với tàu Bisrnark. Nó hoạt động như một lớp giáp bảo vệ con tàu, lớp giáp ngoài thủng nhiều chỗ, một số mảnh vỡ đâm xuyên vào thân tàu. Phần lớn thiệt hại đều ở ngoài thân tàu, bao gồm thiết bị phóng cho động cơ hạ không gian được lắp trên lớp giáp. Một vài tàu hộ tống trong đội hình địch cũng bị mảnh vỡ đâm trúng, gây nên thiệt hại nhỏ. Tàu chỉ huy bị loại khỏi cuộc chơi, nhưng các tàu còn lại vẫn có thể sử dụng vũ khí. Và chúng thả một cơn bão tên lửa, lao với vận tốc hàng ngàn G về phía tàu di cư của nhân loại. Tiếng hoan hô vang lên khắp đài chỉ huy tàu Exodus III khi mảnh vỡ Bisrnark va chạm với tàu duy nhất của Ca’casadan có thể truy đuổi họ vào hạ không gian. Đô đốc Lý cũng hòa chung niềm vui dù rằng ông vừa chứng kiến cái chết của bạn mình cùng với hàng trăm quân nhân của Terran Naval. “Chúng đang bắn về phía ta.” Sĩ quan chiến thuật la lớn ngay khi hàng trăm mũi tên hiện lên trên màn hình, theo dõi thông điệp chết choc từ kẻ địch. “Va chạm trong 12s.” “Thời gian để nhảy vào hạ không gian an toàn”, Lý hét hớn. Lái tàu liếc màn hình hiển thị rồi mở to mắt. “16s”, anh ta thì thào. “Nhảy ngay lập tức.” Đô đốc la lớn “Đừng nghĩ, cứ làm đi.” “Tuân lệnh.” Lái tàu đáp, nhấn nút bắt đầu tiến trình nhảy. “8, 7, 6,’ Sĩ quan chiến thuật đếm ngược trong khi lái tàu dồn dập nhập lệnh. ‘5, 4, 3.” “Nhảy!” Lái tàu hét lên khi anh bấm nút thực thi. Đèn trên đài chỉ huy lịm đi khi động cơ hạ không gian hấp thu tất cả năng lượng vào hệ thống. Bên ngoài vỏ tàu, các máy phóng thả ra từng đợt sóng hấp dẫn xé rách không gian vũ trụ ở đằng trước con tàu, để lộ ra chiều không gian thấp hơn với tong nền màu đỏ, cho phép di chuyển giữa các hệ sao nhanh hơn. Con tàu to lớn lướt vào chiều không gian khác với một cơn rung nhẹ, để lại một lỗ hổng đen nối với vũ trụ bình thường đằng sau. ‘2, 1’ Sĩ quan chiến thuật tiếp tục đếm khi lỗ hổng đằng sau con tàu đóng lại ngay trước mũi của loạt tên lửa, chúng tiếp tục bay thẳng về phía đám mây Ort khi mà đã mất dấu mục tiêu. “Tôi biết mà, biên độ an toàn đó quá thận trọng đi.” Lái tàu vừa cười vừa quệt mồ hôi trên trán. Đô đốc Lý mỉm cười, biết rằng họ đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Khi kẻ thù có thể đưa tàu vào truy đuổi thì họ đã đi xa, mất dấu giữa cơn bão táp của hạ không gian. Giờ đây nhân loại đã có một cơ hội để sống sót, nếu họ có thể giữ khoảng cách đủ xa với kẻ thù, tìm một ngôi nhà mới và xây dựng lại. Ở thời điểm này, Exodus III và các tàu cùng lớp là tàu vũ trụ lớn nhất từng được con người chế tạo. Bộ bù quán tính của tàu có thể giữ mức gia tốc 5G, đồng thời giữ cho thủy thủ đoàn thoải mái ở mức trọng lực 1G. Nhưng đô đốc Lý không muốn rủi ro, ông cho tàu gia tốc ở mức 8G trong suốt 1 tuần, khiến thủy thủ đoàn chịu trọng lực ở mức 3G. Nhờ vậy, giúp vận tốc của con tàu nặng 30 triệu tấn tang 282 km/s mỗi giờ (Hoặc 47000km/s hay 0.158c) trong suốt tuần đó. Sau đó con tàu giảm xuống mức gia tốc 6G trong vài tháng. Tỉ lệ giữa hạ không gian và không gian bình thường là 1 = 12, nói cách khác di chuyển một năm ánh sáng ở hạ không gian tương đương 12 năm ánh sáng bên ngoài. Và chúng ta là tất cả những gì còn sót lại, đô đốc Lý nghĩ, suy tính cho kế hoạch tương lai. Thủy thủ đoàn 300 người, 50,000 dân ngủ đông với độ tuổi trung bình 26, IQ 138. Bác sĩ, nhà khoa học, nông dân, chiến binh,..tinh hoa của nhân loại, đại diện cho mọi dân tộc. Ngoài ra còn 50,000 bộ não được tải lên máy tính cùng với gene tương ứng để clone. Ngân hàng tinh trùng với 3 triệu trứng, bộ gene cho mọi chủng loài sự sống trên tám hành tinh mà con người từng khai phá. Máy tính trên tàu lưu trữ toàn bộ kiến thức của nhân loại, không chỉ các khám phá khoa học hay bản vẽ kĩ thuật, mà còn cả văn học từ truyện tranh cho tới kịch hy lạp cổ, hàng trăm triệu giờ video và âm thanh, tác phẩm nghệ thuật, kiến trúc vĩ đại… Đủ để cho một khởi đầu mới cho nhân loại, mà không phải quay lung lại với quá khứ, đô đốc Lý nghĩ, nếu chúng ta có thể tránh xa khỏi kẻ thù muốn tiêu diệt mình. “Một thế kỉ sẽ đưa chúng ta đi 1000 năm ánh sang.” Krislmamutra nói, “Vậy chắc là đủ.” “Tôi không nghĩ vậy.” Marcus Streeter, kĩ sư trưởng phản bác. “Sớm muộn chúng sẽ tìm ra chúng ta. Và chúng ta cần thời gian để gây dựng lại cả sức mạnh, dân số trước thời điểm đó.” “1000 năm.” Đô đốc Lý nói, với giọng điệu không cho phản bác, nhìn vào bản vẽ bộ bù quán tính chiếm được từ Ca’cadasan ở màn hình trước mặt. Một trong số nhiều thiết bị mà nhân loại cần đảo ngược công nghệ nhằm cân bằng với kẻ thù. Dường như Ca’cadasan không tiến bộ nhanh như loài người, có thể là do sự trì trệ của đế quốc kéo dài hàng ngàn năm, và thiếu đối thủ xứng tầm. Hi vọng điều đó sẽ giúp chúng ta bắt kịp trước khi chúng tìm ra, Lý nghĩ, quyết định bản thân ông và thủy thủ đoàn sẽ chết già trên tàu. “Thứ lỗi, đô đốc.” Krislmamurta nhíu mày, hỏi lại “Một ngàn năm?” “Đúng.” Lý gật đầu. “10 ngàn năm ánh sáng, đủ để cho chúng ta 500 năm phát triển và củng cố, để sẵn sang đón chào người bạn cũ.” “Nhưng, tới lúc đó thì chúng ta chết hết rồi.” Sĩ quan lái tàu hét lên, mặt trắng bệch. “Sinh mạng của chúng ta không quan trọng”, Streeter nói và hầu hết mọi người trong phòng họp đều tỏ vẻ đồng ý. “Điều quan trọng là sự sinh tồn của nhân loại, của mọi sự sống mà hành tinh mẹ chúng ta sinh ra.” “Kế hoạch sẽ là như vậy.” Lý nói, nhìn thẳng vào mắt từng sĩ quan. “Bất kì ai không đặt chủng tộc lên trên hết có thể được bỏ lại ở hành tinh sống được đầu tiên mà chúng ta phát hiện, cùng với một tàu con thoi và lượng tiếp tế tương ứng.” Không một ai đồng ý đề nghị này, và Lý biết sẽ không một ai tiếp nhận. Đô đốc Chang Lee, cháu trai đời thứ tư của đô đốc Lý Quảng ngồi ở bàn họp, ở giữa là hình ảnh ba chiều của một hệ sao. “Nó thật xinh đẹp.” Vợ đô đốc, kĩ sư trưởng Sandra Stoops-Lee kinh ngạc “Hơn sáu hành tinh hỗ trợ sự sống, và hơn 12 hoặc hơn có thể được địa khai hóa. “Tất cả xoay quanh một lỗ đen.” Sĩ quan khoa học, Horace Mgumba cau mày nói. “Có thể nguy hiểm.” “Hoặc là một nguồn tài nguyên to lớn.” Lee nói, nhìn hình ảnh bảy mặt trời xoay quanh lỗ đen với quỹ đạo ổn định. “Quy trình nói rõ chúng ta phải đánh thức hội đồng trước khi đưa ra quyết định,” Trưởng bộ phận an ninh Jamal Streeter nói. “Trừ phi người muốn làm như chúng ta đã bàn.” “Hãy lấy vương vị đi.” Sandra khuyên, đồng thời mọi người trong phòng cũng gật đầu: “Sao chúng ta phải chịu chuyến hành trình dài dằng dặc này, chứng kiến ông cha ta chết trong không gian, chỉ để cho những kẻ khác đã trải qua năm tháng trong êm đềm cai trị chúng ta.” “Đúng, thưa điện hạ.” Streeter nói, khoanh tay. “Những người đã hi sinh như chúng ta nên cai trị.” “Được rồi.” Đô đốc Lee gật đầu, đứng dậy ra hiệu buổi họp kết thúc. “Chúng ta sẽ di cư ở một trong những hành tinh đó. Đánh thức chủ tịch hội đồng và cho bà ta biết.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang