Cuộc di cư vĩ đại: Chiến tranh Đế quốc

05 : Chương 05

Người đăng: blak

.
Những người quan tâm đến hoà bình, công lý và chiến thắng của lí trí phải nhận thức sâu sắc một điều, một ý tốt hay lý do nào cho dù nhỏ đều ảnh hưởng lớn đến sự kiện trong lĩnh vực chính trị. Albert Einstein Thủ tướng Majoris Jeraviki tựa lưng trên chiếc ghế dài, một tay phì phèo điếu xì gà đắt tiền, tay kia lắc lắc ly rượu cognac. Gió đêm thổi qua đồi Capitol và quận Mansion, nơi xứng với tên gọi của mình, mang theo mùi thơm ngọt ngào từ cây bản địa và hương hoa hồng từ khu vườn dưới biệt thự. Jeraviki thở dài khi hắn thưởng thức mùi hương, và các tác phẩm điêu khắc tinh tế từ 500 năm trước dưới ánh phản chiếu từ hành tinh New Terra. Một chuyển động khiến hắn nhìn về phía nam, nơi một tàu con thoi đang tỏa nhiệt khi hạ cánh xuống cảng không gian Constance the Great cách đây 175km. Thứ mà mình không bao giờ đặt được trong đời này, hắn nghĩ, nhìn những tòa cao ốc chật chội ở hướng đông, là được đặt tên cho công trình công cộng ở thủ đô đế quốc. Điều chỉ dành cho những thành viên hoàng tộc hoặc người hùng chiến tranh, cái mà hắn không sở hữu. Thủ tướng nhìn về phía tổ hợp cung điện hoàng gia ở phía đông, dưới ngọn đồi. Gồm 2500km vuông các cung điện, phòng triển lãm, vườn thượng uyển và trại lính, chiếc ngai quyền lực của hoàng tộc. Nó đã được xây khi khu vực đó còn nằm ở rìa thành phố, giờ bị bao quanh bởi hàng trăm km đô thị và ngoại ô. “Thật thích hợp khi anh đứng nhìn xuống nó,” một giọng tri thức vang lên trong căn phòng. Thủ tướng quay qua nhìn đại công tước Frederich Mgana đang lại gần, êm ái như một con mèo. Jeraviki mỉm cười nhìn kẻ có tước hiệu cao hơn, nhưng chức vị thấp hơn, khi người đàn ông có làn da nâu bóng mượt ngồi vào ghế. “Ý anh là thành phố?” Thủ tướng tiếp lời khi người hầu bưng lên một ly cognac, trong khi hắn mở hộp xì gà ra cho vị khách. Đại công tước cắt điếu xì gà với con dao trong hộp, đóng nó lại và châm lửa. “Không,” Mgana nói, gật đầu về phía tổ hợp cung điện. “Anh vừa có chiến thắng vĩ đại trước hoàng tộc.” “Chỉ là giữ nguyên hiện trạng thôi,” hắn trả lời với vị bộ trưởng, người chiếm ghế truyền thống trong thượng viện với tư cách quí tộc của một siêu hệ sao. Kẻ sở hữu cả một hành tinh và cả sự trung thành từ hàng tỉ sinh linh sống ở đó, không như vài trăm triệu km vuông mà Jeraviki có được ở Transylvania và tương ứng vài trăm triệu dân. Transylvania với đa số dân gốc Slavic, là một hệ sao chính với ba tỷ dân và nền hạ tầng của nó. Nhưng cũng chỉ vậy thôi, khó mà sánh với danh tiếng của hệ sao mà nhân loại định cư từ thuở ban đầu ở khu vực này. Điều khiến mình như kẻ nhà quê so với đại công tước, hắn nghĩ, nhìn phong cảnh tuyệt đẹp của thủ đô. Siêu hệ sao, mười sáu hành tinh và bốn mặt trăng xoay quanh tám mặt trời, và tất cả đều quay quanh một lỗ đen, là trái tim của cả đế quốc. 93 tỷ cư dân ở đây tự nhận mình là tinh hoa của đế quốc, người thủ hộ nền văn minh thật sự. Và có vẻ như bọn họ chẳng bỏ qua cơ hội nào để xem thường kẻ khác. Tuy nhiên, những hệ sao chính mà hắn đại diện, 98 hành tinh trong 91 hệ sao với 332 tỷ dân mới là nơi tập trung sức mạnh công nghiệp, tinh thần sáng tạo của đế quốc. Và không đời nào ta để bọn họ điều khiển chúng ta. “Giữ hiện trạng cũng đủ rồi,” đại công tước nói. “Chúng ta không thể thông qua luật bị hoàng đế phủ quyết, và hắn cũng vậy. Cả hai bên đều tắc, và quyền lực nằm trong tay giới quý tộc, nơi nó thuộc về.” Tên mập khốn nạn, thủ tướng nghĩ khi liếc gã đại công tước đang nhìn cảnh đêm, không biết cảm xúc của Jeraviki. Mình có chương trình nghị sự cần thông qua, và nó chẳng liên quan gì tới cái hiện trạng chết tiệt của hắn. “Lúc đi vào, tôi thấy có đầu khủng long mới trong phòng chiến tích?” Đại công tước mỉm cười hỏi. “Cái đầu to nhất ấy.” “Đó là con Megatyranodon,” bá tước cười trả lời. “Con thú nặng 35 tấn mà tôi săn được năm ngoái gần biên giới.” “Con thú ăn thịt lớn nhất mà tôi thấy đó,” Mgana khen, ngồi dậy và đi ra ban công. Nhưng không phải nguy hiểm nhất, thủ tướng nghĩ khi nhìn lưng đại công tước. Danh hiệu đó là dành cho loài người chúng ta. *** “Vậy,” người phụ nữ hiền hậu ngồi đối diện anh trong căn phòng nhỏ mở miệng nói. “Kể tôi nghe về những giấc mơ đi.” Sean cảm thấy cô ấy nghe có vẻ giỏi, giọng rất chuyên nghiệp. Dù gì thì cô ấy cũng là nhà tâm lý học thực thụ, ở độ tuổi 50 và vẫn còn trẻ trung, dù lớn hơn thượng cấp của anh hơn 20 tuổi. “Có một số giấc mơ mang dấu hiệu của lời tiên tri,” hoàng tử nói, tự hỏi cô ta biết bao nhiêu về lịch sử hoàng tộc và nét đặc thù này. Cô ta hẳn biết rõ về nó, hoàng tử đoán. Tuy nó không là điều được người dân đem ra bàn tán, như anh chắc chắn giới y khoa và tâm lý đã thảo luận. “Và những giấc mơ này biến thành sự thật?” Cô ta hỏi, đưa người ra trước, mắt mở to đầy hứng thú. “Có thể nói vậy,” hoàng tử gật đầu. “Không hoàn toàn, vì giấc mơ cho phép tôi hành động trước khi nó xảy ra, nên mọi chuyện thường diễn ra hơi khác một chút.” “Vậy anh không bị khóa vào một phương án hành động bởi các giấc mơ?” “Nếu vậy thì lời tiên tri đâu hiệu quả lắm, phải không?” Sean mỉm cười. “Chúng chỉ hành hạ tôi và thành viên trong hoàng gia, nhưng thỉnh thoảng việc ngăn chúng thành sự thật chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn.” “Nghe như con dao hai lưỡi,” vị cố vấn nhận xét, tiến sĩ Inna Rodriguez. Trên bộ quân phục của cô là quân hàm bậc thiếu tá, nhưng cô không nằm trong chuỗi chỉ huy của con tàu. “Khẳng định là vậy,” hoàng tử nói, nhìn vào ảnh ba chiều của vùng quê yên bình trên bức tường, rồi anh nhìn lại vị cố vấn, đang kiên nhẫn chờ anh tiếp tục. “Nhưng đó chưa phải là điều tệ nhất,” Sean nói. “Dường như lời nguyền chỉ biểu hiện trong người lãnh đạo tương lai của đế quốc. Tôi là người thừa kế thứ ba, với một người cha khỏe mạnh đang là hoàng đế, người nên thống trị trong hơn một thế kỉ nữa.” “Và những người ở trước anh là ai?” “Hai anh trai của tôi,” Sean nói, mường tượng gương mặt họ. “Dimetre và Henry. Dimetre là người thừa kế trực tiếp, lớn hơn tôi 15 tuổi, có gia đình. Anh ấy là người đang được đào tạo thành vị vua. Henry là dự phòng nhưng tôi thật sự không nghĩ anh ấy trở thành hoàng đế. Anh ấy không phải người xấu, chỉ là tính cách không thích hợp.” “Vậy thì tính cách của anh, phù hợp?” Vị cố vấn tâm lý trên tàu hỏi vặn, mắt nheo lại. “Tôi không nghĩ vậy,” Sean bật cười. “Tôi biết mình thực sự chẳng muốn công việc đó. Nó làm hao mòn hết sức sống của cha tôi. Tôi thích một công việc thấp và phù hợp hơn, như đại sứ chẳng hạn.” “Và chỉ vì thành viên nào trong hoàng gia mang món quà này đều trở thành vua, không có nghĩa là nó sẽ xảy ra với anh,” nhà tâm lý nói, nhìn vào máy tính bảng cô lấy từ ghế bên cạnh. “Anh không phải là dòng tộc duy nhất được chứng minh có năng lực tiên tri. Và không hậu duệ nào trong số những gia tộc đó trở thành người trị vì đế quốc.” “Vậy cô tin rằng những giấc mơ là điềm báo trước?” Sean hỏi, nghiêng người ra trước, cố nhìn vào màn hình nhưng chỉ chuốc lấy bực bội. Chỉ người đang cầm nó mới có thể thấy thông tin bên trên. “Ồ, tôi tin,” nhà tâm lý trả lời khi cô gõ gì đó vào màn hình. “Tiên tri, thần giao cách cảm, thậm chí vài trường hợp di chuyển vật thể bằng suy nghĩ đã được xác thực. Chúng tôi không biết cách thức mà chúng hoạt động, chỉ biết là chúng có thực.” “Vậy giấc mơ của tôi?” “Có lẽ chỉ là mơ,” nhà tâm lý học nhìn vào mắt anh. “Thậm chí dù anh có khả năng tiên tri, cũng không đồng nghĩa mọi giấc mơ đều liên quan tới nó. Anh vẫn có giấc mơ bình thường, đúng chứ?” “Đúng,” Sean đáp, cảm thấy hơi xấu hổ khi nghĩ về giấc mơ không phù hợp gần đây. Jana Gorbechev sẽ không hài lòng khi biết anh có giấc mơ ướt về cô, dù lớn tuổi hơn nhưng cô ấy vẫn là người phụ nữ rất hấp dẫn. Cô ấy là một trong số ít những người trên tàu mà anh có thể tâm sự. Và vì cô ấy nằm dưới quyền chỉ huy của anh, nên quan hệ bị cấm hoàn toàn. “Anh không cần kể chi tiết nếu thấy không thoải mái,” cô tiến sĩ thông cảm nhìn anh. “Tôi không nghĩ nó sẽ làm mình bất ngờ, và có lẽ nó giống như điều tôi từng nghe trước đây.” Không nghi ngờ gì, Sean nghĩ, cảm thấy mặt nóng ran. Nhưng tôi vẫn không muốn nói về nó. “Bây giờ về chuyện ai mang món quà đều trở thành hoàng đế,” cô nói tiếp, lại nhìn vào màn hình. “Ông tổ của anh cũng có món quà, hoặc lời nguyền như cách anh gọi. Và ông ấy không trở thành hoàng đế cho tới khi về già.” “Và điều đó có nghĩa là?” “Có nghĩa anh vẫn có thể lấp đầy cái khuôn mẫu đó.” Cô tiến sĩ cười. “Nếu nó không phải là trùng hợp, và không có gì bất hạnh xảy ra cho hoàng tộc. Anh trai của cậu có thể thừa kế ngai vàng sau khi cha cậu chết, sau đó tới lượt cậu khi anh trai chết vì nguyên nhân tự nhiên khác. Anh có thể trở thành hoàng đế trong khoảng thời gian ngắn, điều tôi nghĩ anh có thể chấp nhận được.” “Cô quên một điều rồi, tiến sĩ,” hoàng tử nói sau một lúc suy nghĩ. Mắt cô nhìn anh đầy thắc mắc. “Ngay khi anh trai tôi lên ngôi hoàng đế, tôi không còn trong hàng ngũ thừa kế nữa. Đứa con gái đầu của anh ấy sẽ thành người thừa kế, và chắc chắn sẽ còn những đứa con khác nữa.” “Và đó có nghĩa?” Vị tiến sĩ nhíu mày hỏi. “Là điều gì đó khủng khiếp xảy ra cho hoàng tộc, để cho tôi có thể thừa kế ngai vàng, như ông tổ của tôi vậy.” *** Lý luận của Einstein vẫn đúng sau 2500 năm này. Tốc độ ánh sáng vẫn là giới hạn của vận tốc trong không gian, chính xác hơn là không gian bình thường. Nhưng không gian có nhiều chiều hơn những gì mà chúng ta nhận biết bằng giác quan của mình. Chiều không gian tương tác với không gian thực bằng các tỉ lệ khác nhau. Tốc độ vẫn bị giới hạn như không gian thực, nhưng ở chiều không gian này, nó sẽ di chuyển quãng đường dài hơn trong cùng thời gian so với không gian thực. Vấn đề lớn khi di chuyển ở chiều không gian khác, là chúng đẩy vật chất của không gian thực ra ngoài. Chúng không thích nó, và không muốn làm việc với nó. Chúng sẽ đẩy vật chất trở lại không gian thực đầy bạo lực. Cần rất nhiều năng lượng để mở cổng nối với chiều không gian khác, và cũng cần một lượng lớn năng lượng để giữ cho vật thể không bị đẩy ra khỏi đó. Và giúp nó có thể di chuyển từ nơi này sang nơi khác với vận tốc có thể được xem là nhanh hơn ánh sáng trong không gian thực. Nhân loại phát hiện ra hạ không gian vào đầu thế kỉ 23. Nó có tỉ lệ 12:1 so với không gian thực, nghĩa là một hạt photon di chuyển trong hạ không gian một năm rồi nhảy về không gian thực, quãng đường mà nó đi được là 12 năm ánh sáng. Điều này giúp nhân loại di chuyển tới các hệ sao gần, không xa hơn. Chiều siêu không gian nằm ở một lớp hình học khác với hạ không gian, và nó cần nhiều năng lượng hơn để mở và di chuyển. Hyper I, với tỉ lệ 9.11 : 1 là một bước lùi so với hạ không gian, nhưng nó mở cánh cửa tới các cấp cao hơn của siêu không gian. Hyper II có tỉ lệ 40.9 : 1, Hyper III là 163.55 : 1. Chiều siêu không gian có vẻ như gồm tám cấp bậc, hyper VIII có tỉ lệ là 167467.38 : 1, nhưng tới hiện tại chỉ có phân tử ánh sáng mới di chuyển được trong đó. Tàu không gian có thể di chuyển trong hyper tương tự như di chuyển ở không gian bình thường. Quán tính vẫn tồn tại, vật thể vẫn phải gia tốc/giảm tốc để thay đổi vận tốc. Vật chất bình thường sẽ làm rối siêu không gian và gửi rung chấn ra không gian bình thường, cho phép theo dõi vật thể trong siêu không gian từ không gian bình thường. *** “Chúng ta phát hiện vật thể di chuyển trong Hyper VII,” sĩ quan bộ phận cảm biến thông báo trên kênh liên lạc. “Anh có hướng di chuyển không?” thuyền trưởng – đại úy Marcus Iltrene hỏi, nhìn vào màn hình chiến thuật trên đài chỉ huy. Mũi tên nhấp nháy chỉ hướng đi của vật thể ở góc 30 độ, về phía bắc của thiên hà từ vị trí tàu HMS Garvanan. Họ đang ở cách 100 năm ánh sáng từ rìa biên giới của đế chế New Moscow, săn lùng tàu buôn lậu đi vòng qua giới tuyến vào lãnh địa của Klang. Tàu được tắt máy, lẳng lặng lắng nghe âm thanh của vũ trụ bằng các cảm biến thụ động mạnh mẽ. “Chưa có, thuyền trưởng.” kĩ thuật viên nói. “Chúng tôi chưa có đủ tín hiệu để quyết định hướng di chuyển. Cho chúng tôi thêm vài phút để điều chỉnh.” Thêm hai ký hiệu hiện lên trên màn hình, theo sau đó là cái thứ ba. “Giờ có bốn vật thể trên cảm biến, thuyền trưởng,” kĩ thuật viên báo cáo. “Con số ban đầu cho thấy chúng đang đi về phía nam thiên hà, 35 độ về phía tây.” “Vào lãnh địa Klang,” đại phó nói từ trạm của mình. “Nhưng theo tôi biết thì Klang không có tàu Hyper VII,” thuyền trưởng thắc mắc, nhìn vào màn hình hiển thị thông tin về Klang. “Trừ phi chúng là mấy tên buôn lậu nhân loại,” đại phó nói. “Nếu là vậy,” lái tàu nói, “hội đồng Czar (chính quyền New Moscow) sẽ muốn biết chúng là ai.” “Máy tính đã đưa ra con số sơ bộ của các con tàu đó, dựa trên dấu ấn nặng lượng,” kĩ thuật viên thông báo. “Dự đoán bốn chiến hạm hạng nặng, không rõ nguồn gốc.” “Không rõ nguồn gốc,” đại phó lặp lại. “Với khả năng di chuyển hyper VII. Có lẽ chúng ta nên báo cho cấp trên biết trước khi quá muộn.” “Phóng một tàu thăm dò về nhà,” thuyền trưởng ra lệnh. “Chỉnh nó di chuyển 1 ngày trong hyper I, sau đó lên hyper VII thêm một ngày. Truyền mọi thứ chúng ta biết về những kẻ xâm nhập này vào, sau đó chuẩn bị một tàu thăm dò khác.” “Rõ.” Lái tàu nói, nhập lệnh phóng. “Đã phóng drone, dịch chuyển vào siêu không gian.” “Báo cáo,” sĩ quan cảm biến nói. “Chúng vừa chuyển hướng, thẳng tới chỗ chúng ta.” “Chúng phát hiện ra ta,” đại phó nói. “Bằng cách nào?” Thuyền trưởng nói, nhìn xung quanh đài chỉ huy. “Chúng không thể phát hiện được sự dịch chuyển vào hyper I từ khoảng cách đó.” “Chúng ta không thể,” đại phó nói. “Có nghĩa là họ có khả năng vượt xa chúng ta.” “Tôi đang thu được tín hiệu dịch chuyển,” kĩ thuật viên nói, giọng đầy căng thẳng. “Chúng đã dời xuống hyper VI hoặc thấp hơn, đã mất dấu.” “Có ước rằng chúng ta ở nơi nào khác không?” đại phó hỏi, trán đổ mồ hôi. “Với ai đó hỗ trợ.” “Như ở nhà,” thuyền trưởng đồng ý. “Hay ít nhất ở khu vực giáp biên giới với hạm đội đồng minh chờ sẵn.” “Mất bao lâu để chúng ta tìm chỗ nào trốn?” Thuyền trưởng hỏi lái tàu. “Và đưa tàu tới đó một cách lặng lẽ nhất có thể.” “Phát hiện mục tiêu ở Hyper IV,” kĩ thuật viên báo cáo khi hai ký hiệu nhấp nháy hiện lên màn hình. “Cỡ tuần dương hạm, có cùng dải phát như mấy tàu hồi nãy.” “Hướng đi?” “Chờ vài giây, thưa thuyền trưởng,” kĩ thuật viên nói. “Đưa chúng ta ra khỏi đây, lái tàu.” Thuyền trưởng nói, nhìn vào màn hình. “Nhẹ nhàng và lặng lẽ, không hơn 20G. Và phóng một tàu thăm dò ra ngoài, cho nó bay ra xa, sau đó chuyển dịch ở cách một triệu km.” Lái tàu bối rối quay lại nhìn, cố làm hai việc cùng một lúc. “Đại phó,” thuyền trưởng ra lệnh. “Lo tàu thăm do giúp anh ta. Tốc độ 500G hướng 280 - 45 - 190, trong 10 phút. Chỉnh động cơ quá nhiệt, nhảy vào Hyper VIII ở khoảng cách 900 ngàn km.” “Điều đó sẽ phá hủy tàu thăm dò,” đại phó nói khi cô lập trình nó. “Và hy vọng sẽ khiến chúng nghĩ một vật thể cỡ khu trục hạm vừa cong chân bỏ chạy,” thuyền trưởng nói khi tàu Garvanan di chuyển theo hướng mới, rời xa vị trí mà nó phóng tàu thăm dò đầu tiên. Các thiết bị hình tam giác kéo lớp không gian xung quanh (máy nén không gian – động cơ reactionless), dịch chuyển con tàu với vận tốc 20G trong khi quán tính của nó chuyển hóa thành nhiệt. Tín hiệu nhiệt có thể dùng để lần theo dấu con tàu, miễn là nó còn di chuyển.” “Có tín hiệu dịch chuyển vào Hyper II.” Sĩ quan cảm biến nói, đầy căng thẳng. “Hai vật thể cỡ tuần dương hạm, cách khoảng 3 tỷ km, dự báo thời gian tiếp cận là 11 phút.” “Coi nào,” thuyền trưởng nghĩ khi nhìn vào mấy mũi tên đỏ trên màn hình đang lao về vị trí của anh. Con tàu thăm dò đang di chuyển về phía chúng, tản ra tín hiệu nhiệt ở mức khu trục hạm. Iltrene không ngừng đổ mồ hôi khi mũi tên càng lúc càng gần. Tàu thăm dò bay tới tọa độ được lập trình, và dịch chuyển vào siêu không gian. Một đợt bùng nổ năng lượng giúp đưa nó vào Hyper VIII ngay lập tức, trước khi nó nổ tung, hóa thành năng lượng tinh khiết. Đợt bùng nổ năng lượng có thể được nhận biết ở các chiều không gian, như là một vật thể lớn hơn vừa dịch chuyển. “Một trong các tuần dương hạm vừa nhảy lên Hyper VII,” kĩ thuật viên nói. “Di chuyển ra xa. Còn tàu khác thì vẫn hướng về phía chúng ta.” “Ngừng, tắt máy.” Thuyền trưởng ra lệnh. “Tắt hết mọi thứ trừ cảm biến thụ động và hệ thống lọc không khí.” “Nó vẫn đang tới gần,” kĩ thuật viên báo cáo. “Khoảng cách 500 triệu km. “Chúng ta im lặng như chuột,” thuyền trưởng nói, nhìn vào màn hình chiến thuật, mặt đầy mô hôi lạnh. “Ở đây không có gì cả, đi đi.” “Có sự dịch chuyển,” kĩ thuật viên nói: “Cách 110 triệu km.” “Có hình nó trên ống nhòm,” lái tàu nói, khi màn hình chuyển từ chiến thuật sang hình ảnh phóng to của chiến hạm ngoài hành tinh từ máy tính. Hình chữ nhật, dài khoảng 1km. Camera quan sát nó khoảng 5 phút khi con tàu di chuyển trong không gian thường, tăng tốc cách xa khỏi Garvanan. Các cảm biến thụ động phát hiện sóng radar và lidar quét qua vùng không gian gần đó, nhưng chiếc khu trục hạm tàng hình đã chết lặng giữa không gian, chỉ có một tàu thăm dò quét trực tiếp mới phát hiện ra nó. Thêm 5 phút trôi qua, và chiếc tuần dương hạm di chuyển ra xa rồi dịch chuyển về Hyper VII. Màn hình chuyển sang chiến thuật, hiện hình mũi tên đang rời xa. Con tàu trở nên lạnh lẽo khi một giờ đồng hồ nữa trôi qua, mũi tên cũng biến mất khỏi màn hình khi chấn động của nó trong siêu không gian đã ra xa khỏi tầm phát hiện. “Mở lại hệ thống hỗ trợ sự sống,” thuyền trưởng ra lệnh. “Lái tàu, di chuyển chúng ta về nhà với tốc độ 20G trong một giờ, sau đó tăng lên 200G. Khi đã an toàn, chúng ta sẽ nhảy, và hướng về căn cứ hải quân gần nhất.” “Tôi chưa từng sợ hãi như vậy trong đời,” đại phó nói, quệt mồ hôi trán. “Chúng là ai vậy?” “Tôi không biết,” thuyền trưởng nói. “Nhưng tôi nghĩ đó chưa phải là tất cả bọn chúng.” “Ừ,” đại phó gật đầu, mỉm cười với cấp trên. “Chỉ là một ngày khác trong hải quân.” *** Lễ kỷ niệm mà không duyệt binh thì có ra gì chứ, Augustine đệ nhất nghĩ khi ông đưa tay chào các đơn vị diễu hành qua lễ đài. Đội hình diễu binh kéo dài hàng km ở tám hướng, tới giờ đã có hàng chục nhóm nhạc cùng hàng trăm trung đoàn bộ binh duyệt qua. Đội nhạc đại diện cho đơn vị đang đi qua gồm 20 người lính trong trang phục Scotland, thổi kèn đi trước trung đoàn. Nghe như tiếng mèo cắn nhau vậy, hoàng đế nghĩ, giữ tư thế chào khi đơn vị bộ binh hạng nhẹ, trong bộ giáp chiến đấu, bồng súng và nhìn lên khán đài nơi hoàng đế đang đứng. Các thành viên giới quý tộc ngồi bên dưới. Lực lượng lục quân hoàng gia được dựa trên mô hình của đế quốc Anh xa xưa, lính mới sẽ vào trung đoàn và thăng tiến bên trong đơn vị đó, cho tới khi họ đạt cấp bậc cao hơn trung đoàn. Và trên các hành tinh cho các chủng tộc riêng biệt được tạo bởi hoàng đế Cassius Ogden vào thể kỉ thứ năm của đế quốc, người được biết tới như vua điên Cassius. Các đơn vị được dựa trên tiền lệ lịch sử từ địa cầu xưa, và đặt trên các hành tinh riêng biệt. Cho tới nay, người ta vẫn gọi ông là Cassius điên vì việc ông khăng khăng phân chia nhân loại dựa trên sắc tộc và văn hóa từ lịch sử. Ít nhất ông ta đã không làm hại tới chủng tộc, Augustine nghĩ khi ông nhìn hàng ngũ lính Scotts từ Nova Scotia đang đi qua. Theo sau là đơn vị tiếp theo, sắc da đen nhánh chứng tỏ xuất thân từ các hành tinh của chủng tộc da đen. Ông có thể thấy xen lẫn một vài gương mặt châu Á và da trắng, dù gì thì cũng có các chủng tộc và nền văn hóa khác trên các hành tinh đó. Có ý kiến cho rằng ông ta đã khiến chủng tộc mạnh hơn, bằng cách không để chúng ta lẫn lộn thành một chủng tộc duy nhất. Ai biết được chứ, có lẽ ông ta đã đúng. Dòng suy nghĩ của ông bị gián đoạn bởi tiếng gào rú trên bầu trời, hoàng đế ngước nhìn hàng ngàn máy bay cường kích và vận tải bay qua quảng trường hoàng gia. Bay cao hơn vài trăm mét là đội hình gọn gàng của các chiến đấu cơ, lớn hơn máy bay cường kích và có khả năng cơ động cao. Phía trên nữa là ánh sáng lấp lánh của hàng trăm chiến đấu cơ không gian và tàu tấn công nhanh, một loại chiến hạm nhỏ. “Chắc họ đã gửi tới mọi phi cơ quân sự trên hành tinh,” hoàng hậu đứng cạnh ông nhận xét. “Không hẳn,” Augustine nói, nhìn xuống khi đội hình máy bay dẫn đầu đã rời quảng trường, các bầy phi cơ theo sau có vẻ như dài vô tận. “Hầu hết chúng đều từ các hành tinh khác, được mang tới tham gia lễ duyệt binh. Những chiếc có khả năng bay trên không gian thì thuộc căn cứ huấn luyện trên hòn đảo, và vài đơn vị thuộc tàu sân bay.” Khán đài hơi rung động khi dàn phi cơ bay qua. Augustine cảm thấy mặt đất lắc lư do một nguồn khác, và nhìn về phía rìa quảng trường cách xa hàng km, nơi một hàng xe khổng lồ tiến vào tầm nhìn. Ông giữ mắt về phía chúng khi bốn tiểu đoàn cuối cùng, gồm hai tiểu đoàn danh dự cưỡi ngựa diễu hành qua khán đài. Khi các tiểu đoàn xếp hàng trước khán đài, hàng triệu người xem đều bị các chiếc xe khổng lồ hấp dẫn. Rộng 12m, dài 31m, nòng súng trên nóc đạt tới độ cao 10m, con quái vật 1200 tấn ầm ầm chạy qua. Khẩu pháo điện từ dài 18m, cỡ nòng 30cm chỉa lên trời ở góc 30 độ, cùng với nó là pháo laser được lắp bên trên, tương tự loại dùng trên chiến hạm. Chỉ huy và pháo thủ đứng trong nắp và đưa tay chào khán đài. “Xe tăng Tyrannosaur IV mới,” vị nguyên soái đứng dưới khán đài la lên. Augustine mỉm cười nhìn vị cố vấn quân sự của ông, trong khi cố nhớ lại điều mình được kể về loại tăng hạng nặng mới nhất được đưa vào phục vụ. Người đàn ông trung tiên gốc châu Á mỉm cười lại, và chỉ về phía hàng xe tăng chậm rãi tiến qua. “Có 100 chiếc như chúng trong lữ đoàn, còn có xe trinh sát và hỗ trợ, và một tiểu đoàn bộ binh tùng thiết.” “Họ đóng quân ở đây?” hoàng hậu hỏi, mắt mở to đầy kinh ngạc khi nhìn cỗ máy khổng lồ chạy qua trước mặt. “Không, thưa hoàng hậu,” Nguyen cúi người đáp. “Lữ đoàn được chuyển tới từ Nova Brandenburg,” nguyên soái nói với ánh mắt sáng rực. “Vì lí do nào đó mà người Đức vẫn làm ra các đơn vị tăng thiết giáp giỏi nhất.” “Ma thuật của vua điên Cassius,” hoàng đế đồng ý. “Mấy thứ trên nòng súng là máy nén không gian à?” Ông chỉ về cỗ máy ngay trước mặt, nơi các hình tam giác ở cuối nòng súng, đại diện cho loại động cơ lắp trên đa số tàu không gian. “Vâng, thưa bệ hạ,” nguyên soái trả lời, mỉm cười trước cơ hội giải thích cho vị thống trị giả về lĩnh vực quân sự. “Pháo điện từ có thể chống lại các chiến hạm trên quỹ đạo, nhưng chúng không phải là vũ khí bảo vệ bờ biển lý tưởng. Các máy nén giúp giảm sức giật được tạo ra từ các viên đạn với vận tốc siêu cao.” “Thú vị thật,” hoàng đế nhận xét, đưa tay chào chỉ huy lữ đoàn đang diễu hành qua trước mặt. “Sức sáng tạo của loài người trong chiến tranh quả là tuyệt vời.” Vài giờ sau, lễ duyệt binh kết thúc khi những chiếc xe to như tăng hạng nặng di chuyển qua lễ đài. Chúng là các khẩu đội pháo di động, chịu trách nhiệm bảo vệ bề mặt hành tinh ở những nơi không có pháo binh mặt đất. Và chúng ta có quá nhiều những thứ như vậy, hoàng đế nghĩ khi ông đưa tay chào lần cuối. Và sẽ còn thêm nhiều nữa. *** “Những người bạn mới quả là nguồn thông tin tình báo dồi dào,” tên sĩ quan trẻ thuộc bộ chỉ huy nói khi đưa chip dữ liệu cho thượng cấp. Đại đô đốc Miierrowanasa M’tinisasitow cầm lấy mảnh gốm là gắn vào máy tính trên bàn. Biểu tượng của đế quốc hiện lên màn hình, cùng với đó là dòng cảnh báo về độ bí mật của thông tin. Sau đó nó biến mất, được thay thế bởi hình ảnh của chủng loài hai chân, với làn da trắng mượt. Một mái tóc đen ở trên đầu, và chùm lông quanh bộ phận sinh dục, ngược với làn da. Một đường viền của tộc Ca’cada cho phép thể hiện kích cỡ của sinh linh nhỏ hơn. “Đúng là kẻ chúng ta đang tìm kiếm, thưa chúa tể,” tên sĩ quan trẻ khẳng định, khi nhìn màn hình trên máy tính cầm tay. “Nhân loại, được chia thành ba vùng riêng biệt theo như thông tin từ người bạn.” “Và làm sao bọn chúng đụng độ với nhân loại?” Đại đô đốc hỏi, cuộn xuống các ảnh khác về giới tính, phân loài của chủng tộc đáng hận. “Dường như các thương nhân từ vương quốc loài người nhỏ nhất đã bán kĩ thuật cho Klang lạc hậu,” tên sĩ quan ngước lên khỏi màn hình trong tay. “Cho phép bọn Klang trở nên điên cuồng, làm ân nhân kinh ngạc và gần như áp đảo họ. Trước khi các vương quốc loài người khác can thiệp.” “Và tại sao chúng lại giúp đỡ vương quốc khác?” Đại đô đốc gãi đầu hỏi. “Theo như bọn Klang, nhân loại đã kết minh với các chủng tộc khác, và cả đồng loại chúng. Tấn công một vương quốc nhân loại và đồng minh sẽ tới bảo vệ, đặc biệt khi sinh mạng phần lớn bọn chúng bị đe dọa.” “Những vương quốc này được tổ chức ra sao?” “Vương quốc nguyên bản, Đế quốc được thành lập bởi các nạn dân sau khi chạy trốn khỏi địa cầu. Nó cũng là vương quốc rộng lớn nhất, với 1000 tỉ dân, đa số là loài người.” “Và nó cũng có lực lượng quân sự hùng mạnh nhất?” Đô đốc hỏi khi nhìn vào bản vẽ của chiến hạm hạng nặng trên màn hình. Chiến hạm hình kim cương được so với tàu cùng loại của hắn, hơi nhỏ hơn một chút so với thiết giáp hạm dài 3km của Ca’cadasan. Nhưng kích cỡ không phải là tất cả, đô dốc nghĩ, nhìn những thiết bị lạ lẫm trên bề mặt tàu, tự hỏi chúng cảnh báo điều gì. “Người Klang ước tính hơn 10 ngàn chiến hạm hạng nặng, và có lẽ 10 ngàn tàu trinh sát hạng nặng nhỏ hơn.” “Tàu trinh sát hạng nặng?” “Tôi biết đó là một cách gọi xa lạ, thưa ngài,” sĩ quan nói. “Nghĩ nó là một chiếc tuần dương hạm rất lớn, có khả năng chiến đấu trong tình huống ngặt nghèo nhằm tìm đường thoát với thông tin tìm được.” “Sức mạnh toàn bộ hải quân?” “Khoảng 100 – 200 ngàn tàu.” “Nhiều hơn tàu trong hạm đội chinh phục của chúng ta,” đô đốc gật đầu nói. “Có thể chúng ta phải gửi thêm một hạm đội nữa để thu dòn tàn cục.” “Có thể chúng sẽ không bỏ chạy, đô đốc.” Sĩ quan nhắc. “Đế quốc này chưa bao giờ thua cuộc chiến nào. Và chúng đã tham dự nhiều cuộc chiến, bao gồm nội chiến giữa chính hạm đội đế quốc.” “Chắc hẳn một phe đã thua trong cuộc nội chiến đó,” tên đô đốc cười. “Hay là nó vẫn đang diễn ra?” “Hạm đội phản quân, bao gồm các đơn vị chính quy cuối cùng đánh bại quân chính phủ và phế đi hoàng đế.” “Lũ man di,” đô đốc gầm gừ, nhìn ảnh lính bộ binh trong bộ giáp chiến đấu với vẻ ghê tởm. “Dám chống lại người cai trị hợp pháp của mình.” “Chúng tin rằng tất cả dân chúng đều có quyền,” sĩ quan nói, cau mày với ý nghĩ. “Nếu kẻ cai trị lạm dụng quyền lực, thì chúng tin mình có quyền phế truất nếu đủ sức mạnh.” “Như ta nói, lũ man di.” Đô đốc nói, nhìn ảnh một phi cơ được vũ trang nặng. “Vậy còn các vương quốc khác thì sao?” “Vương quốc thứ hai là một nền cộng hòa tách ra từ đế quốc vào bốn – năm thế kỉ trước. Nó không lớn bằng,gồm 250 tỉ dân và lực lượng quân sự bằng ¼ đế quốc.” “Và vương quốc thứ ba? Kẻ đã đưa người bạn chúng ta ra thời man rợ?” “Có vẻ như một phần cư dân đế quốc nhớ thời xa xưa,” sĩ quan nói. “Chúng chia tách và di chuyển ra xa, tạo nên một đế quốc mới. Thực ra chúng là tập hợp của các vương quốc nhỏ hơn, gồm 60 tỷ dân và lực lượng hải quân nhỏ nhưng mạnh.” “Đúng là thú vị,” đô đốc nói, nhìn vào bản đồ các hệ sao, với hàng chữ độ chính xác không rõ nhấp nháy bên dưới. “Ngươi có thể nói ta biết gì về trình độ công nghệ của chúng? Tiên tiến tới mức nào? Và dự đoán độ kháng cự mà chúng ta sẽ gặp?” “À,” sĩ quan ngập ngừng, nhìn vào màn hình. “Bọn Klang đi sau chúng ta khoảng 100 năm, và chúng dự đoán loài người đi trước mình nửa thế kỉ.” “Tiên tiến dữ vậy,” đô đốc cau mày, nhìn vào bản vẽ chiến hạm hạng nặng lần nữa. “Sao chúng tiến xa vậy được? Lần cuối gặp nhau thì chúng ta vượt chúng cả ngàn năm.” “Chúng là một chủng tộc sáng tạo, thưa đô dốc,” sĩ quan trả lời. “Nhớ rằng loài người chỉ mới ra khỏi thái dương hệ khoảng 100 năm khi đụng chúng ta. Và chúng cũng chạm trán các chủng tộc khác ở đây nữa, một số thân thiện, số khác thì không. Trải qua nhiều cuộc chiến dẫn tới tiến bộ trong khả năng chế tạo vũ khí.” “Có bao nhiêu chủng tộc khác?” đô đốc hỏi, nhìn vào các chủng tộc mới trên màn mình. “Bọn Klang cũng không chắc,” sĩ quan nói. “Chúng ta dự đoán khoảng 50 chủng tộc. Đây từng là nhà của một đế quốc thịnh vượng, từng khai hóa và tiến bộ nhiều chủng tộc khác.” “Khai hóa,” tên đô đốc bật cười. “Tiến bộ. Chắc hẳn chúng là một lũ ngu xuẩn. Chỉ có một thứ để làm với chủng tộc thấp hèn hơn, nô dịch chúng, sử dụng chúng, chinh phục chúng, hoặc hủy diệt chúng hoàn toàn.” Hàm răng sắc nhọn hiện lên qua nụ cười hoang dại của tên đô đốc, rồi nó chuyển thành tiếng cười to. Các nô lệ khác phục vụ đô đốc cố gắn ẩn mình trong bóng tối, tránh sự chú ý của vị chúa tể có thể giết chúng tùy thích.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang