Cuộc di cư vĩ đại: Chiến tranh Đế quốc
01 : Chương 01
Người đăng: blak
.
Khi nhân loại khám phá ra hạ không gian, chúng ta nghĩ mình đã tìm ra giải pháp tối thượng cho việc di chuyển giữa các vì sao. Tỉ lệ giữa nó với vùng không gian bình thường là 12.1 : 1, nghĩa là mỗi km di chuyển trong vùng không gian lạ đó, chúng ta đi được 12.1 km trong không gian bình thường. Nó có vẻ trống rỗng, không hề có thứ gì mà chúng ta coi là vật chất. Sau này chúng ta hiểu ra rằng vật chất mà chúng ta biết không thể tồn tại trong vùng không gian đó, rằng cần tốn năng lượng để bảo vệ con tàu khi di chuyển trong nó. Bất cứ thứ gì không được bảo vệ sẽ bị đẩy ra khỏi đó một cách bạo lực.
Nhân loại du hành tới những thế giới khác, khai hóa thuộc địa, thậm chí liên lạc với nhau thông qua các tàu đưa thư với tốc độ nhanh hơn ánh sáng. Dù vậy, nó vẫn tốn hàng tháng, hoặc năm trời để thông điệp được đưa tới người gửi và nhận.
Đúng, những ngày xưa đó, nhân loại nghĩ mình đã tìm ra giải pháp tối thượng cho việc di chuyển như việc họ nghĩ ra đường sắt, máy bay, và tàu vũ trụ với lò phản ứng nhiệt hạch. Và một lần nữa, họ lại sai.
Siêu không gian nằm ở một góc, không may là nó nằm trong tay thế lực muốn nô dịch chúng ta.
Bài giảng tại Học viện hải quân đế quốc, Peal Island, Jewel, năm 945.
“950 tỷ dân.” Hoàng đế Augustine Ogden Lee Romanov, người trị vị đời thứ 30 của Đế quốc New Terraa, đặt ly xuống cái bàn trước mặt. “Ta cai trị 950 tỷ dân, hơn 700 tỷ là nhân loại. Tất cả đều nằm trong vòng nguy hiểm mà lũ quý tộc ngu ngốc không nhận ra.”
“Người vẫn tin mối họa Ca’cadasans vẫn hiện hữu?”
Người phụ nữ trẻ có mái tóc đỏ, ngồi trên ghế dài bên phải hoàng đế hỏi, vừa lắc ly rượu vừa xem cảnh pháo hoa trên bầu trời thủ đô Capitulum.
“Tất nhiên điện hạ tin là vậy, người vợ thân mến của ta.” Người trả lời là hình ảnh trẻ trung hơn của hoàng đế, ngồi đối diện, mái tóc dài của anh lấp lánh giữa đêm lạnh.
“Chúng ta đã nói về việc này rồi. Sớm muốn gì bọn Ca’cadasan sẽ tìm ra chúng ta.”
Hầu hết ba tỉ dân ở thủ đô đế quốc vẫn đang tận hưởng lễ mừng, hoàng đế nghĩ, nhìn con rồng ba chiều dài hàng km truy đuổi nhau giữa trời. Nền văn minh nhân loại hơn một ngàn năm, phát triển và tiến bộ không gì sánh được. Và mỗi người dân trên đường đều nghĩ kẻ thù năm xưa là ông ba bị, truyền thuyết để dọa trẻ con mỗi đêm trước khi ngủ. Trong khi có đủ mối đe dọa từ người ngoài hành tinh khác ở các hệ sao biên giới thu hút sự chú ý của họ.
“Cha thật sự nghĩ bọn họ sẽ là mối họa cho đế quốc sao, cha?” Thái tử Dimetre Ogden Lee Romanov hỏi. Đôi mắt xanh trên gương mặt Á Âu tiêu biểu “Sau ngần ấy năm? Chắc hẳn bọn chúng đã quên chúng ta rồi.”
“Không,” hoàng đế hét lên, đập vỡ ly rượu Brandy mắc tiền vào mặt bàn. Đặc vụ xung quanh đều nao nao, tự động quét mắt xung quanh vườn thượng uyển của cung điện Thái tử. “Không.” Hoàng đế lắc đầu khi ông nhìn xa xăm vào không gian, sau đó nhìn thẳng vào đứa con lớn nhất của mình.
“Ta nghĩ mình đã dạy con tốt hơn thế, chàng trai.” Ông gầm gừ, nhìn mặt thái tử xấu hổ khi bị quở trách: “Như cha ta, như ông nội ta, ta đã thề không bao giờ quên sự hủy diệt của nhân loại chỉ cách xa ở chân trời.”
Augustine đệ nhất nhìn về phía ánh đèn thắp sáng màn đêm, thủ đô diệu kì của đế quốc. Dải điểm sáng nhảy múa giữa trời khi xe bay vận chuyển người tụ họp khắp thành phố vào lễ mừng tối nay. Nhìn về phía nam, ông thấy ánh đèn nhấp nháy từ tàu con thoi trên quỹ đạo đang hạ cánh xuống cảng không gian Constance the Great. Một trong số hàng ngàn đợt hạ cánh mỗi tuần xuống thủ đô, vận tải hành khách, khách du lịch, hàng hóa giữ sức sống cho thế giới đầy cư dân. Phía trên ánh đèn, pháo hoa là vẻ rực rỡ của nhiều tinh vân gần đó, dấu hiệu của siêu tân tinh xảy ra trong khoảng cách 100 năm ánh sáng, trong hàng ngàn, hàng trăm ngàn năm qua.
Nhắm mắt lại, ông có thể mường tượng ra một thành phố bao phủ bởi một ánh sáng khác, như màu trắng nóng bỏng do bị bắn phá từ quỹ đạo, phá hủy các tòa cao ốc. Tia laser hàng terawatt sáng rực qua màn khói bụi, đốt cháy những bà mẹ, trẻ em gào thét.
“Nhưng chắc chắn hạm đội sẽ đủ sức ngăn chặn nếu chúng xuất hiện,” công chúa Amanda nói, đặt bàn tay mềm mại lên vai người cha chồng của mình.
“Hạm đội chưa từng thua cuộc chiến nào.” Thái tử thêm vào “Ít nhất khi đối thủ là phi nhân loại.” Anh tiếp tục cười: “Tùy vào người đề cập tới hạm đội Constance hay Cassius II.”
“Ta biết.” Hoàng đế trả lời, nhìn hình ảnh sao chổi ba chiều thắp sáng bầu trời, được làm nền bởi các vụ nổ hạt nhân được hạm đội trình diễn trên vụ trụ. “Chúng ta đã thắng hơn 20 cuộc chiến, vài chủng tộc ngoài hành tinh giờ đây là công dân của đế quốc. Elysa, Crakista, Lashara, Muxxar, tất cả đều quỵ gối trước chúng ta. Thậm chí đồng minh trung thành là Klashak và Margravi đều gánh chịu cơn thịnh nộ của chúng ta trong quá khứ.
“Nhưng Ca’cadasans đã đi trước chúng ta hàng ngàn năm khi hai bên đụng độ, 2000 năm trước. Chúng có hơn hai ngàn năm để tiến bộ về khoa học kĩ thuật, và chắc rằng chúng cũng mở rộng đế chế. Trong khi chúng ta mới chỉ là một nền văn minh tiên tiến trong 1000 năm.”
“Nhưng kĩ thuật của tộc cổ đại” công chúa nói, nhìn về phía siêu đô thị đã từng là nhà mình.
“Họ đã giúp chúng ta tiến bộ, thông qua kĩ thuật mà chúng ta tìm được.” Hoàng đế đồng ý. “Như họ đã giúp tộc Elysians, và các chủng tộc lạc hậu khác vào thời đó, giờ đã là nơi tập trung các nền văn minh tiên tiến từng được biết.”
Hoàng đế nhìn lên bầu trời một lúc, khi mặt trăng đã được khai hóa Arial dần lên cao ở phía chân trời, hóa vào cùng hành tinh chị em của Jewel, New Terra như một khán giả ngắm cảnh.
“Đế quốc Ca’cadasan đã tồn tại cùng thời với tộc cổ đại,” ông nhăn mặt: “Cứ nhìn sự giàu có và sức mạnh của đế quốc ta, và cả sức mạnh các quốc gia láng giềng. Bọn Ca’cadasan chắc chắn sẽ giàu có, và có lượng tài nguyên vượt xa chúng ta.”
“Anh vẫn còn nói về chuyện đó sao, hoàng đến thân yêu.” Một giọng nói vang lên từ bên trong ngôi nhà, Augustine mỉm cười, và nó càng tươi hơn khi bóng hình yểu điệu của hoàng hậu, Anastasia Romanov tiến vào khu vườn.
“Đêm nay thật xinh đẹp”, vị hoàng hậu trẻ tuổi, và là mẹ của năm đứa con tán thưởng. “Những cánh hồng đêm đang nở rộ.” Cô ấy nói, nâng nhẹ lấy bông hoa và thưởng thức hương thơm của nó.
“Ta biết đêm nay là đêm lễ mừng.” Hoàng đế trả lời, nụ cười chuyển thành bộ dáng cau có.
“Vậy thì hãy chúc mừng, tình yêu của em.” Hoàng hậu nói, tiến tới gần Augustine, nhẹ nhàng ngồi lên đùi hoàng đế và hôn nhẹ lên trán ông. “Hãy nhắc tới nó khi mà người nói chuyện với nghị viện vào ngày mai.”
“Mà cha,” Thái tử xen vào, “Người không có gì phải lo. Sean đang ở với hạm đội, thêm một hoàng tử vào sẽ tăng gấp đôi mức hiệu quả của hải quân.”
Augustine bật cười khi nghĩ về đứa con trai út đang phục vụ trong hải quân đế quốc. Nó đã được nuôi dưỡng trong truyền thống của hải quân, hoàng đế nghĩ. Ông nhớ lại ngày khi mình còn là sĩ quan trong hải quân, không hề có ưu tiên nào cho thiếu úy – thái tử Romanov. À, họ sẽ không giao nhiệm vụ cảm tử cho tàu của ông nhưng ông phải thực hiện mọi bổn phận của mình, không hề được đối xử đặc biệt chỉ vì xuất thân hoàng gia.
“Em vẫn đúng như mọi khi, em yêu,” Hoàng đế đáp lời vợ mình, một nụ cười nở trên môi. “Tối nay anh chẳng thể làm gì được để thay đổi suy nghi đám quý tộc ngu ngốc đó, vậy nên anh sẽ tận hưởng lễ hội đêm nay.”
“Và cha được đa số giới học giả ủng hộ,” Thái tử Dimetre nói, lắc lắc ly rượu trống không ra hiệu cho người phục vụ. “Với chỗ đứng vững chắc ở hạ viện, có lẽ đủ để phủ quyết giới quý tộc.”
“Có thể vậy,” hoàng đế đáp, lắc nhẹ ly rượu đầy. “Nhưng hãy để chuyện phiền não này cho ngày mai.”
Hoàng đế giơ cao ly rượu theo nghi thức chúc mừng cổ xưa.
"Chúc mừng.” Ông tuyên bố, nhìn lướt qua gia đình mình. “Vì đế quốc, vì hạm đội bảo vệ nó, vì quân nhân phục vụ trong hạm đội. Và đặc biệt là sĩ quan trung úy Sean Ogden Lee Romanov.”
“Vì hạm đội và đại đô đốc Sean.” Thái tử nói khi cụng ly. “Và cầu Chúa phù hộ em ấy.”
***
Trong khi phần còn lại của đế quốc ăn mừng kỉ niệm 1000 năm văn minh nhân loại, người thủ hộ của nó vẫn miệt mài làm việc. Với kẻ thù thật sự và truyền thuyết ở xung quanh, lực lượng lục quân, hải quân và lính thủy đánh bộ phải luôn luôn sẵn sàng. Đồng nghĩa mọi hệ thống trong ba thứ quân phải trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, bất kể ngày nào.
Trung sĩ Jana Gorbachev đã phục vụ hơn 30 năm trong hải quân, 20 năm trong đó là trên chiến hạm HIMS Duke Roger Sergiov II – số hiệu BB 1458. Và chưa bao giờ cô thấy một hệ thống vũ khí lại gặp rắc rối như bây giờ. Mà đó cũng không phỉa là lỗi của họ, hay lỗi của chàng sĩ quan trẻ phụ trách khẩu đội laser B.
“Kiểm tra cho thấy hệ thống mọi thứ nên hoạt động bình thường,” chàng trung úy trẻ gào khản cổ. “Thứ chết tiệt này phải hoạt động mới đúng, nhưng không. Cái quái gì đang xảy ra với thứ khốn nạn này vậy.”
Gorbachev lắc đầu, nhìn chàng sĩ quan đầy thông cảm. Anh là một sĩ quan giỏi, và cô đã gặp qua người, cả tốt và xấu. Có hơi trẻ tuổi so với quân hàm, với gánh nặng muốn chứng tỏ bản thân thăng tiến là do khả năng, không phải xuất thân. Và một ngày nào đó, anh ta có thể là hoàng đế của đế quốc. Người mà chúng ta tuyên thệ trung thành và sẵn sàng hi sinh.”
“Chúng tôi đã hiệu chỉnh nó suốt đêm qua.” Anh tiếp tục, “Cứ nghĩ làm lại hệ thống cấp điện và bộ mạch thì nó sẽ hoạt động như mới. Rốt cuộc là có chỗ nào sai với đám nanobot đó?.”
“Hạ sĩ Martinez giám sát toàn bộ quá trình sửa chữa”, cô vừa nói vừa vuốt nhẹ mái tóc vàng của mình. “Tôi đã kiểm tra nhật kí làm việc của anh ta, mọi thứ đều đúng với thông số kĩ thuật.”
Cô có thể cảm thấy mồ hôi chảy xuống nách, bên trong bộ giáp bảo vệ mà thủy thủ đoàn phải mặc khi làm việc ngoài ba khu vực sống trên chiếc thiết giáp hạm. Giờ cô chỉ muốn được ở bên trong đó, thoải mái với bộ quân phục thường ngày. Nhưng không may, cô là trưởng bộ phận phụ trách vũ khí, và vì lí do nào đó mà tất cả vũ khí trên tàu đều được lắp bên ngoài vỏ tàu, nơi chúng có thể bắn tới kẻ thù.
“Và đừng nhắc tới chuyện sử dụng robot tự động.” Cô nói tiếp khi thấy hoàng tử chuẩn bị mở miệng. “Thuyền trưởng sẽ sạc cho anh một trận nếu anh dám đưa ra đề nghị vi phạm trắng trợn hiệp ước ‘Man in the Loop’. Anh biết rõ tổ tiên ông ấy từng ở Alderon khi đám người máy phản loạn.” “Nhưng chúng ta có kinh nghiệm chế tạo chúng tốt hơn trước.” hoàng tử nói, nhìn bản vẽ máy phát photon đang bị trục trặc, dù cho chẩn đoán hiển thị thế nào đi nữa.
“Đi mà nói với người dân ấy, thưa sếp.” Cô trung sĩ tức giận, chỉ tay về hướng một thủy thủ đang nhìn chàng sĩ quan với vẻ hoảng sợ trên mặt. “Trên các hành tinh ở rìa biên giới, người dân vẫn còn lưu truyền câu chuyện về lũ robot ẩn nấp trong bóng đêm, chờ đợi tới giết họ.”
“Ừ”, chàng sĩ quan đáp, một nụ cười hiện lên. “Tôi không tranh cãi về nó nữa, nhưng chúng ta làm gì với cái máy phát này bây giờ. Bảy cái khác trong khẩu đội vẫn chạy tốt, bộ cấp nguồn, tụ điện, chuỗi hội tụ tinh thể nano.”
“Thì chúng ta đề nghị thuyền trưởng cho xưởng tàu tháo nó ra, và thay cái khác vào”, trung sĩ đáp, nhìn vào bản vẽ qua vai anh ta. Cái này vẫn cấp chúng ta 1.4 Terawatt cho khẩu đội, trừ 200 gigawatt do cái máy phát hư hỏng. Góc bắn khẩu đội A bao trùm phía trước và hai bên hông, chỉ một phần đuôi tàu, vốn được khẩu đội C và D bao quát khá tốt.
“Chúng ta được lệnh tuần tra biên giới sau một tuần nữa.” Trung úy lắc đầu nói, “Chuyện này chẳng tốt chút nào.”
“Nhìn vào thực tế đi, trung úy.” Cô trung sĩ uể oải đáp. “Tôi nghe nói đang có vấn đề lớn ở bộ phận nạp đầu đạn phản vật chất tại khẩu đội tên lửa số bốn. Có hơn 5000 quân nhân trên chiến hạm 15 megaton này, thủy thủ và lính thủy. 5000 chỉ để giữ nó hoạt động. Khẩu đội chúng ta vẫn có thể phát chùm tia laser với công suất 1.4 terawat tập trung hoặc phân tán, hoặc bắn 50 chùm tia laser nhỏ hơn liên tục để phòng thủ, hoặc các cấu hình khác. Tôi từng thấy các tàu khác làm nhiệm vụ với tình trạng tồi tệ hơn.”
“Vậy cô có đề nghị gì, trung sĩ?” Chàng sĩ quan day trán hỏi.
“Tôi đề nghị sếp đi ngủ một giấc, sếp đã làm việc hơn 24 tiếng liên tục rồi.” Cô nói, chỉ tay về phía hoàng tử. “Tôi đề nghị sếp cho hạ sĩ và kĩ thuật viên dưới quyền tiếp tục giải quyết vấn đề khi sếp nghỉ ngơi. Hệ thống nó sẽ vẫn vậy khi chúng ta lên đường. Tới lúc đó chúng ta sẽ báo cáo tình trạng cho thuyền trưởng biết, và ông ấy sẽ quyết định nên làm gì vào lúc đó.”
“Được rồi,” chàng sĩ quan đồng ý, rời khỏi ghế và đi về phía thang máy, nó sẽ đưa anh từ phòng bảo trì máy phát photon ở boong 25 tới thang máy ở lõi trung tâm, sau đó thẳng tới khoang con nhộng nơi bố trí buồng cá nhân của anh. Anh bấm nút cửa nâng, đứng chờ một giây cho tới khi cửa mở, rồi quay lưng lại chỉ về phía cô trung sĩ.
“Cảm ơn vì đề xuất của cô.” Anh nói, nhìn thẳng vào mắt cô và chỉ tay về phía cô. “Giờ tôi ra lệnh cho cô, phân công nghiệm vụ cho mọi người, sẽ mất khoảng nửa tiếng. Sau đó về phòng của mình, vứt cái buồng tra tấncó tên là giáp bảo vệ này qua một bên, đi tắm rồi nghỉ trong tám giờ, ăn uống rồi xuống đây gặp tôi. Rõ chưa?”
“Tuân lệnh, sếp.” Cô trung sĩ mỉm cười gật đầu. “Tôi luôn vui vẻ nghe theo lệnh cấp trên để mình có thể được lười biếng.”
Sean mỉm cười và bước vào thang máy, cánh cửa đóng lại và thang di chuyển xuống trung tâm con tàu.
Trung sĩ Gorbachev cười nhẹ khi cô nhìn cửa thang máy đóng lại. Trong suốt hai thập niên, công việc của cô là hướng dẫn cho chàng trai, cô gái trẻ từ các học viện hải quân trong hạm đội, biến họ thành những sĩ quan thực thụ. Đây là lần đầu cô được giao nhiệm vụ hướng dẫn cho một sĩ quan, và chuẩn bị anh ta trở thành người lãnh đạo tiềm năng của đế quốc. Và tôi sẽ làm hết sức mình, cô nghĩ.
***
Đại tá - hiệp sĩ Mye Lei nhìn qua cửa kính tàu con thoi khi nó tới gần chiến hạm mới mà bà chỉ huy. Bà đã làm việc trên tàu từ lúc hạ thủy, làm quen với thủy thủ đoàn trong suốt sáu tháng nhiều nhất có thể. Tuy nhiên họ vẫn chưa trải qua chuyến hải trình thực sự nào, nơi mọi quyết định và hành động đều gắn liền với sinh mạng.
À, bà nghĩ, nhìn con chiếc tuần dương hạm dài hơn 2.3km, hình dáng như viên kim cương kéo dài, có thể di chuyển ở tầng siêu không gian cấp bảy (Hyper VII), ít ra thì nó chạy đủ nhanh nếu gặp phiền toái.
HIMS Joan de Arc (số hiệu HBC 2984) nhìn có vẻ không hợp với con mắt soi mói của bà, không giống với các chiến hạm Hyper VI trong hạm đội. Máy phát siêu không gian hình bát giác ở trên và dưới quá lớn so với thân tàu. Tám bộ nén không gian mảnh mai ở phía mũi và đuôi tàu quá dày, quá dài, tạo cảm giác mất cân bằng cho con tàu.
Và tất cả những thứ đó cho con tàu thêm 50G gia tốc trong không gian bình thường lẫn siêu không gian, và khả năng vào Hyper VII (tầng siêu không gian thứ 7), bà nghĩ, nhìn con tàu đối lập với hành tinh Jewel và New Terra ở đằng sau. Tương đương vận tốc an toàn tối đa ở mức 0.95C (95% vận tốc ánh sáng), gấp bốn lần tốc độ tàu Hyper VI.
Nhưng cái gì cũng có giá của nó, con tàu nặng 8 triệu tấn đánh đổi 20% vũ khí và giáp để chứa máy phát siêu không gian lớn hơn, bộ bù quán tính, và động cơ reactionless thật sự. Điều đó có nghĩa là lượng tên lửa ít hơn, dù khẩu đội laser vẫn mạnh như tàu tuần dương nặng bình thường.
Nó được chế tạo không phải để đấu tay đôi, bà nghĩ khi nhìn hướng tàu con thoi bay về cửa hangar ở bên mạn trái, gần đuôi tàu. Nhiệm vụ chúng ta là tiến vào, do thám thông tin rồi thoát ra, với đủ hỏa lực để đánh một con đường ra nếu cần. Đó cũng chính là nhiệm vụ của lực lượng trinh sát thuộc hạm đội IV.
Tàu con thoi di chuyển chậm rãi qua màn plasma lạnh giúp chia tách giữa khoảng không vũ trụ và không khí trong tàu, sau đó bộ phận lái tự động đáp nhẹ nhàng xuống mặt boong. Mye vươn tay lên trên tắt hệ thống tàu con thoi trong khi phi công phụ cập nhật nhật kí bay.
“Cảm ơn vì đa chăm sóc tôi, Scotty”, thuyền trưởng nói với đại úy chỉ huy phi đội máy bay trinh sát trên tàu.
“Rất hân hạnh, thuyền trưởng.” Sĩ quan trả lời với âm giọng trầm dài đặc trưng cho hành tinh ở rìa biên giới.
Đại tá tháo dây an toàn và đứng dậy, bước khỏi buồng lái, qua boong hành khách/hàng hóa, tới cửa tàu con thoi đang mở ra hangar. Một hàng lính thủy danh dự trong bộ giáp chiến đấu bồng súng đứng dọc con đường dẫn tới thang máy, bên kia là hàng sỹ quan trong bộ lễ phục.
Nhảy xuống boong tàu, vị thuyền trưởng ngước nhìn mọi người từ chiều cao 1.5m của mình, giơ tay chào lại. Một nụ cười hiện lên khi bà nhìn về phía nhóm chỉ huy của mình.
“Nghỉ,” bà ra lệnh. Hàng lính thủy sau lưng chuyển súng qua tay khác, còn sĩ quan hải quân thì thả lỏng thân mình. “Không cần phải trang trọng như vậy, đâu phải đây là lần đầu tôi tới đây.”
“Chỉ là nghênh đón vị thần của con tàu trở về thôi, thưa thuyền trưởng.” Vị trung tá to cao, có làn da ngăm đen trả lời, đồng thời đưa tay ra.
“Vậy tôi chấp nhận lòng thành kính của anh.” Bà cười đáp, bắt tay anh. “Giờ thì vác mông các người về vị trí của mình đi, chúng ta có lệnh di chuyển.”
“Chúng ta có nhiệm vụ sao?” Đại phó hỏi, dẫn đường tới thang máy khi mọi người xôn xao ở đằng sau.
“Lực lượng trinh sát, hạm đội IV.” Bà trả lời khi bước vào thang máy. “Đài chỉ huy.” Bà ra lệnh khi thang máy đóng lại.
“Nhưng mà.” Đại phó lắp bắp, mặt xụ lại. “Đó là…”
“Chỗ khỉ ho cò gáy.” Bà tiếp lời khi thang máy bắt đầu di chuyển 200m tới bụng tàu. “Hướng về phía bắc thiên hà, cách xa vùng biên giới sôi động với Elysium, Crakista hay Lashara, cách xa hào quang mà chúng ta mong đợi.”
“Có thể nói vậy,” đại phó càu nhàu. Thang máy hơi rung một chút khi tới trung tâm tàu, sau đó nó tiếp tục di chuyển 800m về phía đài chỉ huy. “Tất nhiên, có thể chúng ta sẽ đụng độ với đám hải tặc Klang.”
Thuyền trưởng nhìn ra cửa kính thang máy khi họ di chuyển vào khoang MAM, một trong bốn khu vực được gia cường giáp mạnh nhất trong mọi chiến hạm đế quốc: ba khu khác là khu vực sống của thủy thủ đoàn, khu điều khiển nơi chứa hai máy phát năng lượng khổng lồ cho cả con tàu, và nơi chứa phản vật chất dọc tàu. Kỳ quan công nghệ và nguy hiểm gộp lại trong cả con tàu, cũng là nguyên do tàu chiến không được lại gần quỹ đạo của hành tinh trung tâm.
“Anh bỏ sót bên Republic, hoặc thậm chí là New Moscow,” bà cười nhắc.
“Họ sẽ làm chúng ta chán tới chết,” đại phó thú nhận khi họ rời khỏi khoang MAM, và tiếp tục di chuyển tới mũi tàu. “Tôi chẳng thể hiểu nổi tại sao hoàng đế Cassius lại muốn giữ họ lại.”
Họ tiến vào khoang trung tâm dài 400m, chứa đài chỉ huy, phòng ăn nghỉ cho phân nửa trong số 3500 thủy thủ và lính thủy. Đài chỉ huy được đặt ngay trung tâm, nơi được bảo vệ tốt nhất trên tàu.
“Tại sao trung tá Xavier Jackson,” thuyền trưởng nói với giọng ngạc nhiên. “Trong suốt 64 năm nay, tôi chưa từng nghe lời phỉ báng nào như vậy với hình tượng thần thánh của hoàng gia. Dù tôi phải thú nhận là chẳng yêu quý gì tên điên khùng đó.”
“Cửa thang máy mở ra, nối với một hành lang dài, thủy thủ đứng nghiêm chào khi họ nhận ra người ở bên trong thang máy.
“Giờ cư xử cho đàng hoàng,” Bà cười thầm “Trước khi tôi gọi lính thủy và giam anh lại, hoặc tống anh ra không gian.”
“Vâng, thưa nữ thần,” vị sĩ quan cười lên. Họ bước dọc theo hành lang suốt 30m, và dừng lại trước lính thủy đang canh gác. Lính canh quét DNA, và giơ tay chào ra hiệu họ có thể vào. Một điểm nhỏ cần phải thay đổi ở đây, bà nghĩ vậy khi cửa đài chỉ huy mở ra cho hai người bước vào. Bà không thể chịu nổi lễ nghi phiền phức khi còn là sĩ quan cấp thấp, giờ rốt cuộc bà có thể làm gì đó khi đã là chỉ huy.
“Thuyền trưởng tới,” sĩ quan thông tin thông báo, người đầu tiên thấy bà ở cửa vào.
“Nghỉ,” bà ra lệnh khi bước tới ghế thuyền trưởng và ngồi xuống. “Thông tin, liên lạc với đài không lưu xưởng tàu hải quân.”
“Tuân lệnh, ma’am.” Sĩ quan thông tin trả lời, quay về phía bảng điều khiển và bắt đầu liên lạc.
Đại tá Mye Lei nhìn lên màn hình phía trước, nơi hàng ngàn đốm sáng của các con tàu, nhà kho, cảng không gian lấp lánh dưới sự phản chiếu của mặt trời. Trong khi đó bên trái là viền tối của hành tinh Jewel, viền rộng của các siêu đô thị khổng lồ khiến Jewel xứng với tên gọi của mình, viên ngọc trên vương miện.
“Đài không lưu xưởng tàu hải quân trung tâm sẵn sàng, ma’am.”
“Đài không lưu,” Thuyền trưởng nói qua bộ đàm. “Tàu HIMS Joan de Arc yêu cầu rời cảng, do lệnh triển khai từ đô đốc.”
“Chấp thuận, Joan de Arc,” giọng trầm của chỉ huy xưởng tàu vang lên. “Tàu có thể di chuyển khi nào sẵn sàng.”
“Lái tàu.” Thuyền trưởng ra lệnh. “Tiến tới với tốc độ 10G. Khi chúng ta rời khỏi xưởng, tăng tốc lên 200G, sau đó chọn đường ngắn nhất rời khỏi giếng trọng lực và nhảy.”
“Tuân lệnh, ma’am.” Lái tàu trả lời, nhập lệnh vào bảng điều khiển. Hình ảnh trên màn hình thay đổi khi chiến hạm to lớn dần di chuyển khỏi cảng.
“Tất cả sĩ quan các ngành gặp tôi trong phòng họp,” bà ra lệnh, đứng dậy và hướng ra cửa. “Chúng ta có vài thứ cần thảo luận.”
***
Con tàu lại chấn động lần nữa, thiếu tá Maurice von Rittersdorf thầm mắng. Màn hình chiến thuật hiện hình hai chiếc tàu hải tặc đang rút ngắn khoảng cách từ hai bên. Thông minh đó, anh nghĩ, khi mà lá chắn một bên hông của tàu khu trục hạm HIMS Johann Peterson (DD 26575) đã bị suy yếu do vài phát bắn may mắn vào đầu trận giao tranh. Nên hai tàu địch tấn công ở cả hai phía, khiến anh buộc phải chịu đòn từ con tàu 120 ngàn tấn ở mạn yếu, thay vì trở tàu đưa phần lá chắn mạnh hơn ở mạn còn lại ra đỡ đạn.
“Chúng ta vẫn có thể chạy thoát chúng” đại phó – đại úy Katherine Schuler nói từ phòng CIC.
“Chúng ta bị thiệt hại quá nặng cho điều đó.” Thuyền trưởng nói, nhìn vùng bị hư hại chớp đỏ trên bản vẽ, bao gồm hai động cơ đẩy ở đuôi tàu, bộ nén không gian cung cấp lực đẩy cho mọi con tàu trong hải quân đế quốc. Anh đã có lợi thế 70G khi bước vào trận chiến, khi tàu địch phải rời bỏ tàu hàng mà chúng đang chiếm để tấn công anh. “Và chúng ta phải tháo chạy suốt một giờ, trong khi bộc lộ đuôi tàu trước hỏa lực địch nếu chúng quyết định truy đuổi.”
Tin tốt trong mớ bòng bong này là chiếc chiến hạm thứ ba của địch đã chết lặng, trôi nổi giữa không gian. Pháo thủ trên tàu Johann Peterson đủ giỏi để loại nó ra khỏi cuộc chiến với một loạt đạn chính xác từ ba pháo laser, theo sau đó là hai đầu đạn 100 megaton vào giữa thân tàu.
“Kẻ địch A đang bắn,” sĩ quan chiến thuật la lên. Trên màn hình, nhiều chùm tia photon vô hình được tô màu lao thẳng tới khu trục hạm 200 ngàn tấn. Máy tính trên tàu điều chỉnh lá chắn từ trường và ma trận plasma lạnh nhằm ngăn cản ở mức tốt nhất có thể. Một chùm tia trong số đó bắn trúng lá chắn ở góc độ hoàn hảo, bị bẻ cong khỏi chiến hạm, phóng xạ ra hướng ngược lại, suýt nữa bắn trúng tàu B. Chùm tia khác bắn chính xác vào giữa thân tàu, một phần bị ngăn cản bởi màn plasma bị nun nóng từ chùm tia. Một phần xuyên qua màn plasma, lan rộng từ một điểm nhỏ 50cm sang một vùng rộng 10m. Nhiệt độ đổ thẳng vào lớp vỏ tàu, một phần giáp bị đốt cháy nhưng phần lớn nó bị phản xạ lại bởi lớp hạt nano đã được điều chỉnh bước sóng tương ứng với chùm tia đó.
Giá như tàu Fredrickson ở đây, thuyền trưởng ao ước, nhưng tàu cùng biên đội đã phải quay lại căn cứ quân sự ở hệ sao gần nhất do lỗi từ động cơ siêu không gian, chỉ có thể lê lết ở mức Hyper III. Và von Ritterdorf, chỉ huy biên đội đã quyết định tiếp tục tuần tra một mình, đi ngược lại suy nghĩ bình thường. Sau đó tàu anh chạm trán với ba tàu hải tặc.
Tới khi đó thì không còn lựa chọn nào khác, vì bảo vệ tuyến đường hàng hải dân sự là mục đích chính của chuyến tuần tra này, dù phải hi sinh con tàu và thủy thủ đoàn.
“Bắn trả,” sĩ quan chiến thuật - thiếu úy Lasardo hét lên, ngay sau đó hai chùm tia laser từ pháo A và B lao ra khỏi nòng súng. Chùm tia mạnh 200 Megawatt (hơi yếu hơn ở pháo B do bị hư hại nhẹ) bắn trúng khu vực động cơ của tàu địch. Hợp kim bị nóng chảy và khí nóng bốc ra từ vỏ tàu địch, theo sau đó là một vụ nổ thứ cấp sáng chói khi năng lượng tỏa ra bên trong tàu.
“Bắn tên lửa,” thuyền trưởng hét “và nhắm toàn bộ pháo laser vào tàu B.”
“Rõ,” sĩ quan chiến thuật nói, gửi lệnh bắn tới khẩu đội pháo. Ba ống phóng đối diện với tàu địch thả ba tên lửa có sức công phá 100 Megaton với vận tốc 5000G, rồi lại thêm ba quả nữa sau ba giây. Kẻ địch phóng tên lửa phòng thủ và một loạt đạn bắn trả, ngay khi tên lửa rời tàu B thì loạt tên lửa từ tàu đế quốc tới mục tiêu. Một quả bị ngăn bởi hệ thống tên lửa phòng thủ, chiến thắng hệ thống tác chiến điện tử trên quả tên lửa đó. Hệ thống phòng thủ điểm ngăn một quả khác, nhưng quả thứ ba lao thẳng vào khoang động cơ bị hư hại và kích nổ, tạo một luồng sóng nhiệt và phóng xa vào bên trong thân tàu địch. Hai vụ nổ nhỏ theo sau, kế đến là vụ nổ khổng lồ từ lò phản ứng biến nửa con tàu thành hơi plasma, trong khi nửa kia bắn ra với nhiều mảnh vỡ khác nhau.
Hai tên lửa của địch đã bị ngăn chặn ở cách vài ngàn km, thấy rõ qua ánh sáng của vụ nổ hạt nhân.
“Ít nhất thì tên lửa và hệ thống phòng thủ tên lửa không hiện đại như chúng ta,” đại phó nhận xét qua bộ đàm. “Có lẽ là loại tốt nhất mà bọn Lasharans có thể kiếm trên chợ đen, mà không phải sợ bị truy xuất xứ.”
“Pháo laser của chúng không tệ,” Von Ritterdorf nói khi chiếc tàu địch còn lại bắn một loạt pháo. Chiếc khu trục hạm lộn ngược 180 độ nhằm đưa phần lá chắn mạnh hơn ra cản, nhưng thường nó không ngăn hết vũ khí khuyếch đại ánh sáng, mà chỉ làm suy yếu hiệu ứng của chúng. Một phần chùm tia năng lượng photon xuyên quá lớp màn plasma nóng, nung nóng lớp vỏ tàu.
“Bộ phát xạ 7 và 8 trên pháo B bị hư hoàn toàn,” sĩ quan kiểm soát thiệt hại báo cáo. “Thương vong nặng nề ở boong vũ khí 34B.”
“Đáp trả với mọi thứ mà chúng ta có,” thuyền trưởng gào lên, đập tay vào thành ghế, phần giáp tay đâm thủng vào màn điều khiển. Ánh đèn yếu đi khi con tàu thực thi mệnh lệnh, dồn tất cả năng lượng cho hệ thống vũ khí.
Ba pháo laser của tàu Peterson tỏa sóng năng lượng, cùng lúc đó ba tên lửa rời bệ phóng, theo sau đó là ba quả nữa với sức công phá cả trăm Megaton. Kèm theo chùm tia laser là chùm hạt tích điện (ở đây là phản vật chất) và vật chất không tích điện. Phần lớn chùm tia phản vật chất bị ngăn cản bởi lớp lá chắn, đồng thời làm suy yếu lớp lá chắn đó, đặc biệt là màn plasma lạnh ở trong. Phần chùm tia không tích điện xuyên qua bức màn chắn như thể nó không có ở đó, và giáng một đòn nặng nề vào lớp giáp thân tàu địch.
Tàu khu trục xoay vòng ngay sau đó, hướng ống phóng ở mũi tàu về phía tàu địch, nhưng pháo C thì mất góc bắn. Hai tên lửa có sức công phá 50 Megaton thoát ra từ mũi tàu, nối tiếp là ngư lôi plasma từ mũi tàu ngay khi vào tầm. Một phần tư tấn plasma siêu nóng, được bao phủ bởi lớp từ trường mạnh bên trong khoang kín, bay về phía tàu địch với tốc độ 0.1C. Vũ khí tầm gần không thể thích hợp hơn do tốc độ chậm và nhanh tản mát, nó được duy trì trên các chiến hạm đế quốc dành cho những tình huống như thế này.
Khi cần hỏa lực tối đa ở khoảng cách gần, trong thời gian ngắn nhất.
Phân nửa tên lửa tới được mục tiêu, phát nổ gần vỏ tàu, trong đó có hai trái va chạm trực tiếp với lớp giáp. Con tàu 120 ngàn tấn chấn động khi các mảnh giáp, pháo laser văng ra ngoài không gian, thân tàu bị xé rách và không khí bốc ra ngoài.
Tàu chiến, thậm chí là các tàu rách vá của hải tặc đều là con quái vật khó nhằn với các hệ thống dự phòng. Cho dù bị hư hại nghiêm trọng, con tàu vẫn có thể sống sót qua các đợt tấn công nặng nề, cho tới khi quả ngư lôi plasma nặng nề bắn trúng và phá nát phần vỏ tàu bị hư hại. Plasma đâm rách lớp giáp, xuyên vào phần khoang tàu ngay khi lớp từ trường được giải phóng, lớp khí gas siêu nóng tỏa ra. Trong chớp mắt, một mặt trời mini tồn tại một khoảnh khắc ngắn ngủi ngay giữa thân tàu, và con tàu bị đốt chết.
Ngay khi hệ thống cách ly ở kho chứa phản vật chất và đầu đạn tên lửa bị hư hại, chúng tiếp xúc với vật chất và kích nổ, khiến con tàu nổ tung thành nhiều mảnh chỉ nặng vài trăm tấn. Chiếc khu trục hạm di chuyển khỏi vụ nổ, trong khi máy tính phân tích các mối đe dọa. Pháo laser và các hệ thống phòng thủ điểm bao quát vùng không gian gần con tàu cho tới khi nó xác nhận không còn mối đe dọa nào.
“Đã thống kê số thương vong, thưa thuyền trưởng.” Đại phó chết lặng thông báo. “31 hi sinh và 46 người bị thương,”
Trong số thủy thủ đoàn gồm 380 người, thuyền trưởng nghĩ, mường tượng những gương mặt mà anh sẽ không bao giờ gặp lại trên tàu.
“Chúng ta chỉ còn 6 đầu đạn 50 megaton,” đại phó tiếp tục thông báo, rõ ràng là muốn tránh chủ đề thương vong. “Vận tốc tối đa chỉ còn 130G, nhưng chúng ta có thể dùng Hyper VI để về nhà.”
“Và chúng ta có tù binh để thẩm vấn,” sĩ quan chiến thuật xen vào, gật đầu nhìn về con tàu đang trôi nổi trên màn hình. Một đốm nhỏ đột nhiên hóa thành một đốm sáng rực rỡ.
“Tôi đoán chúng không thích bị thẩm vấn lắm,” đại phó nói. “Hoặc không hứng thú chuyện phải để lộ nguồn gốc.”
“Hoa tiêu,” thuyền trưởng nhún vai ra lệnh, biết anh chẳng thể làm gì để ngăn cản kẻ địch tự sát. “Chọn đường trở về căn cứ quân sự gần nhất, tốc độ tối đa.”
“Anh để ý ngày tháng chứ,” đại phó nói qua kênh liên lạc cá nhân khi thuyền trưởng ngồi day day hai bên trán.
“Chết tiệt,” thuyền trưởng chửi, “Tôi quên mất.”
“Dù sao thì cũng chúc mừng sinh nhật lần thứ 38, thuyền trưởng”, đại phó nói “Phải nói đúng là cách ăn mừng ấn tượng.”
***
“Chúng ta đã có con số sản lượng sau cùng rồi, tiến sĩ Yu,” kĩ thuật viên tươi cười nói qua màn hình liên lạc.
“Cảm ơn, Jamie,” nữ tiến sĩ với mái tóc vàng, đôi mắt có nét Châu Á trả lời. “Tôi sẽ xem qua nó.” Cô gửi lệnh tới máy tính, cau mày nhìn biểu đồ hiện lên.
Chết tiệt, cô nghĩ, môi cắn cây bút đa dụng. Lượng phản vật chất thì nhiều, đủ để trở thành nhà sản xuất lớn nhất đế quốc. Nhưng con số vật chất âm thì vẫn tệ hại, và không có chúng thì không có lỗ sâu.
“Phải có một giải pháp nào đó,” cô thì thầm khi kiểm tra bản vẽ của trạm không gian Donut. Nó đã đi vào hoạt động hoàn toàn, dù họ vẫn còn lâu mới xong hết các mục tiện nghi sinh hoạt, khu sinh sống, văn phòng cho các tập đoàn sẽ chuyển tới ngôi nhà mới này, một dải lụa khổng lồ bao quanh lỗ đen.
“Gọi cho tiến sĩ Gomez,” Lucille Yu ra lệnh cho AI cá nhân của mình. Cô sốt ruột chờ đợi vài phút cho tới khi kỹ sư phụ trách sản xuất vật chất âm nhận cuộc gọi. Chẳng lẽ ông ấy không biết để trợ lý trưởng dự án chờ đợi là không hay sao?
“Lucille,” giọng đàn ông trầm ấm vang lên khi gương mặt màu nâu nhạt xuất hiện trên màn hình. Làn da mềm mại không át được vẻ từng trải trăm năm của ông ấy.
Và ông ta chỉ già hơn mình 28 tuổi, cô nghĩ, nhớ lại vết nhăn ở khóe đôi mắt xanh của mình. Sao ông ta giữ vậy được? Có lẽ mình nên bắt đầu tập thể dục.
“Tôi vừa xem qua con số sản lượng vật chất âm, và nó chẳng tốt chút nào.”
Vài giây chậm trễ trước khi ông trả lời, khi Lucille tự hỏi nếu ông ta đang cố nghĩ ra lý do nào đó. Cô chợt nhận ra có lẽ ông ấy đang ở phía bên kia của trạm, một dải băng dài 25 triệu km bao phủ lỗ đen trung tâm của hệ sao thủ đô, ít nhất cách cô hơn 1 triệu km.
“Tôi đoán bên vận tải sẽ không buồn trước tin này,” vị tiến sĩ nói, hơi nhíu mày, rồi mỉm cười “Một lũ ngốc.”
“Họ chỉ bị ràng buộc bởi lề thói cũ,” Yu đáp sau khi chờ vài giây, để chắc đầu dây bên kia đã nói hết. “Rất bình thường trong bản năng của con người, và họ cũng không nhận ra rằng bất kì ai ủng hộ việc này sẽ kiếm lời lớn. Dù sao thì chúng ta chẳng khiến việc vận tải liên sao trở nên lỗi thời.”
“Nhưng chúng ta cần vật chất âm để giữ cho cổng lỗ sâu mở, Rafael.” Cô nói tiếp, “không thì nó chẳng quan trọng, dù chúng ta có mở bao nhiêu cổng lỗ sâu đi nữa khi sử dụng lỗ đen như một máy phát phát.”
“Chúng ta có đủ số lượng để mở một vài cổng cho hành khách và hàng hóa nhẹ,” vị tiến sĩ kia trả lời, cau mày, “và chúng ta sản xuất đủ lỗ sâu mini cho bên quân đội.”
“Nhưng cổng dành cho phi thuyền,” Yu rít lên, ánh mắt bốc lửa, “Quân đội muốn chiến hạm có thể di chuyển từ khu này sang khu khác ngay lập tức.” Cô nheo mắt nhìn vào màn hình, “Bệ hạ muốn những cánh cổng đó hoạt động. Kể cả năng lượng thu được nhờ vào lực hấp dẫn của lỗ đen từ 81000 km2 máy phát, nhà máy năng lượng vĩ đại nhất trong vũ trụ hiện nay, chúng ta vẫn không sản xuất đủ vật chất âm để tận dụng hết tiềm năng của nó. Vậy còn chỗ sơ sót quái quỉ nào nữa?”
“Tôi cũng như cô thôi, Lucille,” vị tiến sĩ nhỏ giọng trả lời, nhìn chằm chằm vào màn hình “Theo như mọi lý thuyết, cũng như mọi tính toán của chúng ta, nó nên sản xuất lượng vật chất âm gấp 12 lần sản lượng hiện tại. Một vài thành viên trẻ tuổi trong đội tôi tin là do vòng xoáy hấp dẫn của lỗ đen. Tụi nó cũng đề nghị sản xuất vật chất âm từ các nguồn khác như nhà máy điện mặt trời, trong khi chúng ta tập trung vào sản xuất phản vật chất và lỗ sâu.”
“Tôi không nghĩ bệ hạ sẽ chịu ý tưởng đó,” Yu lắc đầu. “Tầm nhìn của dự án là chúng ta sản xuất mọi thứ mình cần ngay ở đây, ở một địa điểm duy nhất.”
“Vậy thì thông báo với bệ hạ đó là chuyện không thể nào,” vị tiến sĩ lớn tuổi cũng lắc đầu. “Hoặc tăng số lượng máy sản xuất vật chất âm trên trạm Donut lên 12 lần, và làm mọi thứ ở đây.”
“Tôi sẽ liên lạc với bệ hạ,” Lucille nói, nhăn mặt “Và tôi sẽ kể lại cho người những gì ông nói. Và tôi mong rằng ông sẽ nói với bệ hạ những lời vừa nãy, khi gia đình hoàng gia tới thăm trạm.”
Giám đốc dự án vật chất âm nhăn nhó, nhưng gật đầu, đồng ý chịu trách nhiệm cho vấn đề.
“Và tôi sẽ báo cho giám đốc trạm về vấn đề của chúng ta,” Cô tiếp tục, “Báo cho giám đốc biết ông và đội của mình sẽ làm mọi cách để giải quyết vấn đề.” Vị tiến sĩ trên màn hình gật đầu mỉm cười, “Cảm ơn.”
“Vậy chào.” Cô nói, cắt liên lạc trong khi đầu xoay mòng với những suy nghĩ khác. Cái dự án chết tiệt này đã được lên kế hoạch hơn một thế kỉ trước khi mình ra đời, cô nghĩ. Thêm một thập niên có hoặc không có cổng cho phi hạm sẽ chẳng làm đế quốc tan vỡ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện