Cực Phẩm Thấu Thị Bảo Phiêu

Chương 1380 : Bình cảnh

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 01:32 06-11-2025

.
Hai ngày tiếp theo, Diệp Khai ban ngày đều ở trong Địa Hoàng Tháp luyện đan, buổi tối thì phụ trợ Mộc Hân tu luyện. Tam cấp Luyện Đan Sư đến Tứ cấp Luyện Đan Sư tựa hồ là một ngưỡng cửa. Trọn vẹn hai ngày rồi, hắn vẫn chưa thể luyện chế thành công tứ cấp hạ phẩm đan dược: Tử Linh Đan. Nguyên vật liệu lãng phí hơn năm mươi phần, mỗi một lần đều thất bại lúc ngưng đan, công sức trước đây đổ sông đổ biển. Diệp Hoàng nói: "Không cần nóng lòng, ngươi có thể dùng hai ngày thời gian từ Nhất cấp Luyện Đan Sư đề thăng tới Tam cấp Luyện Đan Sư, đã là tồn tại tuyệt vô cận hữu rồi, phải biết rằng, Luyện Đan Sư khác muốn đề thăng một cấp, cần tiêu hao đại lượng linh dược, thử nghiệm năm dài tháng rộng, có thể mấy chục năm thậm chí trên trăm năm mới có thể đề thăng một cấp, đặc biệt là Luyện Đan Sư cao đẳng cấp, có một số đại môn phái cũng nuôi không nổi, cho nên ngươi hoàn toàn không cần nóng lòng, chỉ cần lại tiến một bước, mục tiêu là có thể đạt tới rồi." Diệp Khai nói: "Nói thì nói là như vậy, nhưng thời gian chúng ta có hạn, tối đa mới một tháng, có thể sớm vài ngày thì luôn tốt." Diệp Hoàng cúi đầu trầm tư một lát: "Thế này đi, hiệu quả vùi đầu nghiên cứu không lớn, ngươi trước dừng lại, chuyển dời sự chú ý một chút, ra ngoài đi dạo một chút gì đó, ồ, hoặc là cùng luân hồi bản nguyên của ngươi cũng có chút liên quan, ngươi ngắm nghía cẩn thận." "Cũng chỉ có thể như vậy rồi." Sau đó, hắn đi ra Địa Hoàng Tháp. Mà bên ngoài, lại đến ban đêm rồi. Nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của hắn, Mộc Hân thân tư yểu điệu đi tới, trải qua mấy ngày bài độc và tu luyện này, mỡ thừa trên eo của nàng ít đi rất nhiều, trọn vẹn giảm bớt hơn mười cân, sắp khôi phục dáng vẻ oai hùng vốn có rồi: "Sao vậy? Vẫn chưa luyện thành công sao?" Nàng cũng biết Diệp Khai trên luyện đan gặp phải bình cảnh. "Ừm!" "Đừng vội, làm mỗi một việc luôn sẽ gặp phải khó khăn, thay đổi mạch suy nghĩ, hoặc là thay đổi tâm tình, có đôi khi tự nhiên mà vậy liền giải quyết rồi." Diệp Khai cười cười: "Không sao, ta hiểu." Mộc Hân nói: "Thế này đi, ngươi đến New Zealand rồi vẫn chưa ra khỏi nhà, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, để Xảo Xảo dẫn ngươi ra ngoài dạo chơi, lĩnh hội một chút phong tình dị quốc, hoặc là đi quán bar uống chén rượu, đợi ngươi trở về, nói không chừng liền nghĩ thông suốt rồi; ta trước kia gặp phải nan đề lúc cũng thường xuyên như vậy, cứ mãi xoáy sâu vào trong trái lại dễ dàng tiến vào ngõ cụt, bỏ qua những thứ trước mắt." Đây là lời kinh nghiệm của nàng. Diệp Khai nhìn nàng một cái, ôm nàng vào lòng. Đây cũng là lần đầu tiên nàng cùng hắn giảng loại đạo lý của cuộc đời này, giống như một người tỷ tỷ tri tâm. Mộ Dung Xảo Xảo đang sửa móng chân của nàng, nghe vậy nói: "Nên vợ chồng các ngươi cùng đi ra ngoài đi, ta liền không đi, lười đi." Mộc Hân cười lắc đầu: "Xảo Xảo, ngươi đi đi, ta không thể rời đi, một lát nữa Nhạc Nhạc nếu tỉnh bụng đói, ngươi lại không thể cho nàng bú sữa." Cuối cùng, vẫn là Mộ Dung Xảo Xảo dẫn Diệp Khai đi rồi. Trước khi ra ngoài, nàng đổi một bộ trang phục hệ liệt thanh thuần, quần soóc bò, thêm áo cánh dơi, giống như một sinh viên đại học. Đan dược Diệp Khai cho nàng ăn tuy rằng không thể khiến nàng đề thăng tu vi, nhưng tạp chất trong cơ thể đã bài trừ sạch sẽ, dung mạo vốn đã mỹ lệ động lòng người lại càng thêm xuất sắc, da thịt trắng mịn, phảng phất trẻ ra mấy tuổi. "Thật ra chợ đêm Wellington, ta cũng không quen." Đi trên đường cái, Mộ Dung Xảo Xảo nhìn đông ngó tây nói. "Ừm." Diệp Khai có thể lý giải, Mộc Hân mang thai lúc, khẳng định sẽ không đến dạo chợ đêm, nàng đương nhiên phải bồi nàng: "Xảo Xảo, cảm ơn ngươi." "Ách ----" Mộ Dung Xảo Xảo lập tức dừng bước, quay đầu ánh mắt quái dị nhìn hắn, còn đưa tay sờ sờ trán của hắn: "Ngươi không sốt chứ? Gọi ta Xảo Xảo, còn cảm tạ ta?" Diệp Khai gạt tay ngọc của nàng: "Tu vi đến Thần Động Cảnh rồi, muốn sinh bệnh cũng khó, trừ phi bị thương." Nàng trừng to mắt: "Ngươi đã Thần Động Cảnh rồi sao? Tu luyện thế nào, ta nhớ ba ba của Mạt Mạt cũng chỉ là Thần Động Cảnh mà thôi." Diệp Khai cười cười không nói gì. Đúng lúc này, có một đám thanh niên chạy mô-tô lần lượt từ bên cạnh bọn họ lao nhanh qua, tiếng mô-tơ ầm ầm vang vọng điếc tai. Diệp Khai ngược lại không sao, Mộ Dung Xảo Xảo bị dọa giật mình, vội vàng nhảy một cái sau đó bị trẹo chân, tức giận hô to: "Shit!" Thanh niên chạy ở cuối cùng quay đầu lại lớn tiếng chửi trả một câu: "Đồ khốn! Fuck you!" "Hỗn đản, thô bỉ!" Mộ Dung Xảo Xảo cởi giày cao gót của mình liền nện tới. Dáng vẻ này của nàng, Diệp Khai thật sự chưa từng thấy qua, cảm thấy kinh ngạc đồng thời lại cảm thấy thú vị. Giày của nàng không ném xa, tên kia đã sớm cưỡi xe chạy xa rồi. Nàng không nén nổi tức giận, một quyền đánh vào ngực của Diệp Khai: "Ngươi là người chết sao, vẫn là Thần Động Cảnh đó, thế mà không giúp ta?" Diệp Khai tự tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái: "Ta chỉ là chưa từng thấy dáng vẻ này của ngươi, bị ngươi dọa rồi." Nói xong sau đưa tay hướng phía trước hư không một trảo, giày cao gót rơi trên mặt đất cách hai mươi mét bị hắn dùng Cầm Long Công một phát bắt được trở về: "Mang giày vào, chúng ta đuổi theo mau." Nàng đưa chân phải về phía trước duỗi ra một cái. Diệp Khai cười cười, nhẹ nhàng mang vào cho nàng. Đây là xem ở nàng có một đôi chân đẹp, bằng không thì hắn cũng không làm. "Bọn họ đều chạy xa rồi, làm sao đuổi?" Lời của nàng vừa dứt, tay của Diệp Khai hư không một trảo, ầm ầm một tiếng, một chiếc mô-tô toàn bộ màu đen xuất hiện giữa không trung, rơi trên mặt đất. Đây là rất lâu trước kia hắn từ trong tay Tống Sơ Hàm mà có, sau đó để vào trong Địa Hoàng Tháp một mực không dùng. Diệp Khai dưới vẻ mặt Mộ Dung Xảo Xảo tưởng rằng còn đang nằm mơ cưỡi lên xe, đưa tay nói: "Có đi không?" "Ồ ồ, đi, đương nhiên đi! Đây chính là... lấy từ trong túi trữ vật ra sao?" "Không sai." Diệp Khai một phát bắt được tay của nàng, kéo nàng lên xe. "Ầm ầm ầm ——" Xe máy khởi động, một trận tiếng động cơ gầm rú mạnh mẽ vang lên. Một cú lao vọt, xe như mũi tên rời cung. Mộ Dung Xảo Xảo ai nha kêu một tiếng, liền vội vàng hai tay ôm lấy eo của Diệp Khai, chỉ cảm thấy cảnh vật bên người nhanh chóng lùi lại, hai tai bị gió rót vào, ô ô vang lớn. Chiếc xe này là Tống Sơ Hàm từng lái lúc làm hình cảnh, xe đã cải tạo, hàng buôn lậu, nàng lúc ấy kiếm được một chiếc, kết quả bị Diệp Khai nhìn trúng, Lưu Bị mượn Kinh Châu, một đi không trở lại. Tính năng tuyệt đối tốt. Mà lại dưới sự thao tác của Diệp Khai với khống chế lực siêu cường, chân ga trực tiếp kéo tới đáy, trên đường phố của Wellington ban đêm, hóa thành một đạo hồng quang, phong trì điện xẹt. "A ——" Mộ Dung Xảo Xảo thả tiếng kêu to. Nàng trợ lý OL này kỳ thật cũng là thích kích thích, chỉ là Mộc Hân ổn trọng một chút, bình thường quản nàng, không cho nàng hồ đồ. "Nhanh lên, nhanh lên, nhanh hơn nữa! A!" Diệp Khai im lặng, tiếng kêu này, đổi một nơi khẳng định bị người hiểu lầm, còn tưởng rằng đang làm loại chuyện đó chứ! Bất quá, sau lưng của hắn có thể rõ ràng cảm giác được sự đầy đặn của nàng, còn có hậu eo cùng tiểu phúc dán chặt cùng một chỗ. "Đuổi theo mau, thấy đám hỗn đản kia rồi, bà cô nhất định phải cho bọn họ biết tay." Nàng hưng phấn nói. "Tuân mệnh, nữ sĩ." Diệp Khai cũng động ý muốn chơi đùa, vốn dĩ chính là đến giải sầu, cho nên mới nghĩ đến dùng mô-tô truy đuổi một phen, bằng không trực tiếp ngự đao phi hành, trong nháy mắt là có thể đuổi kịp, nhưng như vậy liền không có ý nghĩa rồi, thuần túy bắt nạt người. "Đi, ai là nữ sĩ chứ? Ta là tiểu thư!" "Ha ha ha ha... được, tiểu thư." "Đi chết đi, ngươi cũng là hỗn đản, thật đáng ghét." Nói rồi nàng lại cởi giày trên chân xuống, lúc Diệp Khai vượt qua thanh niên nam nhân vừa mắng người, hung hăng nện giày tới. Thế nào cũng là Khí Động Cảnh, lực khí không nhỏ, cú này đánh chính giữa đầu, nện vào trên mũ bảo hiểm của hắn. "Oanh ——" Thân xe nghiêng một cái, người kia lập tức trượt chân ngã xuống đất, người cùng xe đều ngã văng ra ngoài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang