Trùng Sinh Chi Tối Cường Nữ Binh

Chương 47 : Lễ vật

Người đăng: Tiểu Bì Bạch

Ngày đăng: 16:39 20-01-2019

Lương Nhất Nhất nhìn trước mặt đầu sỏ gây nên cái chết của nguyên chủ, nghe từng câu chất vấn của nàng, nghĩ thầm nếu một ngày nào đó bản thân đem nàng giết để báo thù cho nguyên chủ, gia gia có thể giận nàng hay không? Lười để ý đến nữ nhân như người điên trước mặt mình, Lương Nhất Nhất cũng không có trả lời nàng, quay người liền đi trở về, nàng còn muốn đem đồ trong tay cho mẹ xem, không rảnh phản ứng cái người không quan trọng này. Uông Tiểu Bình thấy Nhất Nhất không để ý tới bản thân, liền đi lên phía trước kéo cánh tay nàng, hai tay Lương Nhất Nhất đang ôm đồ, nếu như thực sự bị nàng kéo thì chắc chắn có thể làm rơi đồ xuống đất, Lương Nhất Nhất sau khi quay lưng liền cảm giác sau lưng có tiếng gió đánh tới, lập tức dịch một bước sang bên cạnh, mà một chuyển này chính là dời đi chừng một mét, Uông Tiểu Bình không có kéo được người, trong nội tâm giật mình, buồn bực nhìn Lương Nhất Nhất đang đứng cách mình hơn một mét, sao nó có thể chạy xa như thế? Thế nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, Uông Hạo Binh cùng Lương Kiến Lan đã kịp đuổi đến, Uông Hạo Binh trừng mắt nhìn ý bảo nàng câm miệng rồi mới nói: "Nhất Nhất, lâu rồi không gặp, nghe nói lần trước cháu bị thương phải nằm viện, dượng lại không có thời gian đến thăm cháu, bây giờ nhìn thấy con khỏe mạnh như vậy dượng cũng yên lòng. Biểu tỷ của cháu tính tình trẻ con, không biết nói chuyện, cháu đừng chấp nhặt với nó. Cháu xem, hôm nay chúng ta vốn muốn qua đây chúc mừng sinh nhật cho mẹ cháu, đáng tiếc...Cháu nếu trở về, nhớ ở trước mặt gia gia cháu nói giúp chúng ta một tiếng, dù sao cũng đều là người một nhà, cũng thể thể vĩnh viễn đều như vậy, cháu nói có đúng không?" Uông Hạo Binh vẻ mặt cười nói. Lương Nhất Nhất nhìn nam nhân biết ăn nói trước mặt, tướng mạo thật vô cùng bình thường, ngoại trừ cặp mắt tam giác giống Uông Tiểu Bình còn có chút đặc sắc, thật sự chính là chủng loại đặt trong đám người liền không thể nhìn ra, cũng không biết là cô cô tâm cao khí ngạo của nàng làm sao ban đầu có thể nhìn trúng hắn? "Dượng có lòng rồi, cháu thay mẹ cảm ơn một nhà các người đã tới. Bất quá, cháu không thể tùy tiện làm chủ thay đổi quyết định của gia gia, vì vậy thật xin lỗi vì đã làm cả nhà uổng công tới đây. Về phần gia gia, dượng yên tâm, gia gia là người sáng suốt, trong lòng của người nhất định có tính toán." Lương Nhất Nhất vẻ mặt bình tĩnh, cũng không còn bộ dạng cười đùa tí tửng như ở trước mặt người nhà, kỳ thật, chỉ có ở trước mặt người nhà nàng mới có thể bộc lộ ra một mặt chân thực đáng yêu, còn đối với ba người trước mặt này, nàng cảm thấy có thể nói chuyện với họ như vậy chính là đã quá không phụ lòng người rồi. Uông Hạo Binh nghe Lương Nhất Nhất nói xong trên mặt liền cứng đờ, vừa rồi trông thấy Lương Nhất Nhất trong lòng hắn còn tự nhủ mới một thời gian không gặp mà đã thay đổi thật lớn, đây cũng đâu còn là cô bé nhỏ nhắn lúc trước? Kêu là tiểu tiên nữ cũng không đủ, nhìn qua cùng lúc trước chênh lệch quá lớn, vô cùng xinh đẹp. Bất quá hắn cũng không quá để trong lòng, con gái lớn lên tự nhiên sẽ biết tự trang điểm bản thân, nhưng lời nói vừa rồi của Lương Nhất Nhất, lại làm cho hắn phải cẩn thận đánh giá cô bé trước mặt, lời này nói ra cẩn thận chặt chẽ, đem lời xin lỗi của hắn toàn bộ chặn trở lại, xem ra trước kia mình đã quá coi thường nha đầu này rồi. Vì vậy Uông Hạo Binh thò tay kéo Uông Tiểu Bình một cái, nói: "Tiểu Bình, sao còn không mau nói xin lỗi biểu muộ, đã làm sai thì làm sao còn có thể trốn tránh trách nhiệm, lại nói biểu muội con cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, chỉ cần con thật tâm nói xin lỗi thì nhất định sẽ tha thứ cho con." Nói xong tay còn âm thầm ra sức nhấn một cái trên tay nàng. Uông Tiểu Bình bị đau, nhíu mày một cái, nàng biết rõ đây là bố đang cảnh cáo nàng không được nói lung tung. Nhưng mà phải xon lỗi Lương Nhất Nhất, trong lòng nàng chính là trăm lần không muốn, cho nên liền đứng đó một câu cũng không lên tiếng, Uông Hạo Binh nóng nảy, đẩy nàng một cái cười giải thích: "Đứa nhỏ này, không nghe thấy sao? Nhanh lên một chút xin lỗi biểu muội con, biểu muội con là người lương thiện lại đáng yêu như vậy chắc chắn sẽ không chấp nhặt con." Lương Nhất Nhất lắng nghe, này là đang nói cái gì? Nếu nàng không chịu tha thứ Uông Tiểu Bình thì chính là người bụng dạ hẹp hòi? Chấp nhặt với Uông Tiểu Bình thì chính là người độc ác, không đáng yêu? Lương Nhất Nhất hừ lạnh trong lòng. "Dượng, không cần phải dồn ép biểu thỷ như vậy, biểu tỷ còn nhỏ, mà đứa nhỏ, đều sẽ làm sai việc, người làm sao có thể tức giận với một đứa nhỏ đây? Người cũng đừng để nàng phải xin lỗi cháu nửa, cháu cũng không có để trong lòng, cũng không cần nàng phải xin lỗi. Cô cô, dượng, cháu cũng không cùng các người nói chuyện nửa, cháu còn phải nhanh đi vào nếu không người nhà lại lo lắng, nhất là gia gia, nếu như để cho gia gia sốt ruộc nổi giận, đây chính là việc mà một người cháu gái không nên làm, tạm biệt cô cô, dượng." Nói xong quay người trở về đại viện. Nàng xác thực không quan tâm Uông Tiểu Bình có xin lỗi hay không, nguyên chủ đều đã bị nàng giết chết, xin lỗi còn có tác dụng sao? Sớm muộn gì nàng cũng sẽ đòi lại công bằng cho nguyên chủ, trước hết để cho Uông Tiểu Bình an ổn sống vài ngày, về sau chỉ sợ nàng ta sẽ không còn thư thái được như vậy rồi. Còn nhỏ? Còn là tiểu hài tử? Lương Nhất Nhất thế nhưng sơ với Uông Tiểu Bình còn nhỏ hơn 2 tháng đấy, lời này làm sao nghe thấy lại không được tự nhiên như vậy? Nhìn bóng lưng Lương Nhất Nhất càng chạy càng xa, vẻ mặt một nhà Lương Kiến Lan chính là vô cùng đặc sắc, Uong Tiểu Bình trong mắt lộ rõ hận ý không thể giấu được, tại sao nàng lại không chết? Chỉ cần nàng chết thì Lương gia sẽ chỉ còn lại duy nhất mình mình là cháu gái, ông ngoại liền sẽ thích mình, có thứ gì tốt cũng đều sẽ lưu lại cho Uông Tiểu Bình, đến lúc đó làm gì còn có ai nhớ tới Lương Nhất Nhất là người nào? Uông Tiểu Bình ở đây sôi nổi suy nghĩ, nhưng nàng căn bản liền đã quên, chính mình là họ Uông chứ không phải là họ Lương, liền cái tính cách này của nàng, chưa cần nói đến cháu ngoại, coi như là chái gái ruột, lão gia tử cũng sẽ không thích nàng. Uông Hạo Binh nhìn biểu lộ của con gái, không tự giác liền đem nàng so sánh với Lương Nhất Nhất, không đó không kìm được liền lắc đầu, hai người này căn bản chính là không cùng một đẳng cấp, liền ngay cả mình ở trước mặt Lương Nhất Nhất cũng không chiếm được một chút tiện nghi, huống chi là Tiểu Bình? Lương Kiến Lan tức giận nói:"Đi thôi, còn ở đây đứng chưa đủ sao? Hôm nay mặt của ta đều mất hết rồi, về sau nếu ngươi muốn đến thì tự mình đến, ta cũng không muốn nhận cục tức này với ngươi." Lương Nhất Nhất trở về nhà, Minh Huệ Tâm lập tức hỏi: "Nhất Nhất, lấy cái gì mà lâu như vậy? Có phải có chuyện gì xảy ra hay không?" Lương Nhất Nhất mang thứ đó đặt ở trên bàn trà, rồi ngồi xuống ghế salon mới nói: "Mẹ đừng lo lắng, sao có thể có chuyện gì? Chính là ở cửa lớn đụng phải một nhà cô cô, nói chuyện hai câu trong chốc lát liền trở lại." Minh Huệ Tâm vội nói: "Bọn họ có làm khó dễ con hay không?" "Mẹ yên tâm, đúng là chỉ nói mấy câu mà thôi, có một "người thông minh" như Uông Hạo Binh ở đó, cô cô sẽ không có làm khó con." Lương Nhất Nhất vẻ mặt buông lỏng mà nói."Mẹ, người mau đến xem xem: "Đây là quà sinh nhật con chuẩn bị cho người, tuy rằng không đáng giá bao nhiêu tiền, thế nhưng là do con tự làm đấy, hy vọng mẹ có thể thích." Nói xong liền đem đồ mở ra, lộ đồ vật được bọc bằng bọt biển bên trong. Minh Huệ Tâm cũng không nói gì nửa, nàng đã bị lễ vật của Lương Nhất Nhất tặng làm hấp dẫn ánh mắt, ngoại trừ Lương Văn Vũ đã biết rõ, những người khác cũng đều bọ hấp dẫn, kỳ thật vật này của Lương Nhất Nhất đưa cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hai cái bình hoa thủ công mà thôi, mặt khác còn có hai ly uống nước, thế nhưng khó được chính là, trên hai cái bình hoa cao một xích này (0,33m), Lương Nhất Nhất vẽ lên hai hình ảnh khác nhau, một bình là hình ảnh người một nhà cùng nhau ăn cơm, một bình là hình ảnh người một nhà ngồi trong phòng khách xem TV, mà hai bộ tranh này đúng là thật sự đem toàn bộ người trong nhà đều vẽ lên, nhân vật chính tự nhiên chính là Minh Huệ Tâm. Hơn nữa người vẽ lại vô cùng khéo léo, quả thực giống như đem ảnh chụp dán lên, không, hẳn là so với ảnh chụp còn sinh động hơn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang