Chuế Tế
Chương 1212 : Từ khi vừa thấy hoa đào về sau (8)
Người đăng: lonton23
Ngày đăng: 13:35 26-08-2024
.
Gió ban đêm đã thay thế nhiệt độ ban ngày, trong sự thổi qua thổi lại của nó, tiếng ồn ào náo động trong thành Phúc Châu dần dần lắng xuống, nha dịch quan phủ tuần tra đường phố bên ngoài phủ công chúa hết lần này đến lần khác, có công sai mặc áo đen kiểm tra địa phương đã trải qua đánh nhau, xác nhận tổn thất, người đi đường tốp năm tốp ba nói về trận rối loạn hôm nay. Mà bởi vì bầu không khí xơ xác, ở đầu đường thành thị xa hơn, thỉnh thoảng cũng có rối loạn nho nhỏ cùng gợn sóng nổi lên, giống như tia lửa đột nhiên bùng nổ, biểu hiện ra manh mối vận hành không thoải mái giữa thành phố lớn như vậy.
Hoàng đế mỏi mệt ngồi ở trong xe ngựa, dần dần trở về hoàng cung, hắn muốn nghỉ ngơi, nhưng trong đầu cũng có hưng phấn cùng bất an lưu lại, rất nhiều năm trước hài tử của vị Tiểu Thiền cô nương kia giờ phút này đang ở giữa thành thị, mang đến cho hắn ký ức trước kia cùng tin tức về thân ảnh thật lớn nào đó, mà lúc này hắn đang lái chiếc thuyền ba lá nho nhỏ xuyên qua trong sóng lớn ngập trời, hắn không biết rất nhiều năm sau mình phải giao phó đoạn lữ trình này như thế nào.
Phía sau phủ công chúa, nho nhỏ Chu Phúc Ương đang lắc lư hai tay nói chuyện với cô cô ngồi trên ghế nằm, nàng non nớt mà khoa tay múa chân, cầm kẹo đường, "A ô" há miệng muốn nhét vào bên trong, nhưng đương nhiên cái miệng nho nhỏ kia không làm được chuyện như vậy, tiểu cô nương ngốc nghếch cùng cô cô trên ghế đều nở nụ cười, không lâu sau, Chu Bội xoa trán, bắt đầu kiên nhẫn dạy đối phương đạo lý con gái không nên làm loại chuyện này, sẽ đem miệng biến thành to sẽ rất khó coi. Mà Triệu Tiểu Tùng đi tới, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói cho nàng biết tin tức Hỗn Thế Ma Vương đã an trí thỏa đáng.
Thôn Vân hành tẩu ở trong thành trì hôn ám, cảm thụ được trong thân thể hùng hậu cùng viên dung, hồi tưởng lại trận chiến vừa rồi đối mặt với trăm ngàn truy binh. Thỉnh thoảng đánh một trận ác liệt như vậy, cũng có thể làm cho hắn cảm giác được máu sôi trào, cùng với võ nghệ cường đại của chính hắn - - sau khi Chu Đồng đi, lúc các lão nhân rải rác khắp nơi trên giang hồ này, mình mạnh mẽ trước nay chưa từng có - - đương nhiên trước kia, hắn cũng không quan tâm cũng không thích liều mạng như vậy, nhưng đêm nay, tư thế oai hùng của hắn chắc hẳn đã khắc sâu vào trong lòng thiếu niên dâm tặc kia.
Không lâu sau, hắn liền muốn trở lại Cửu Tiên sơn, hời hợt mà nói về lần này cùng đối phương chạm mặt quá trình. Hắn cũng không cần hướng đối phương trần thuật chính mình cường đại, chỉ cần nhìn thấy đêm nay phủ công chúa chung quanh giết chóc động tĩnh, người ta liền sẽ hiểu được tất cả những thứ này. Về phần cùng thiếu niên dâm tặc kia nên như thế nào tin tưởng lẫn nhau cùng bàn bạc, đây là chuyện cuẩ Trần Sương Nhiên tiểu cô nương, Thôn Vân hiểu được, tại biết được thiếu niên kia có khả năng ba lần bốn lần giết vào phủ công chúa còn chưa chết sự tình về sau, cái này thủy tính dương hoa tiểu điên bà tử, cũng đã động tâm.
Bà điên này cũng không phải là lương phối, ở dưới lớp túi da thoạt nhìn còn không có trở ngại kia, sớm đã là một bãi nước thối nát đến tận xương tủy, so với kỹ nữ trà trộn thanh lâu nhiều năm cũng không bằng. Thôn Vân loại cao thủ cả đời thích chơi nữ nhân này, đối với nàng cũng không có hứng thú gì. Hắn biết nữ nhân này đối với thiếu niên cảm thấy hứng thú hơn phân nửa cũng mang theo tâm lý biến thái vặn vẹo nào đó, nếu thật sự bị câu dẫn vào, đại khái sẽ giống Tào Kim Long ngốc hồ hồ đáng thương, nhưng không có vấn đề gì, nam nhân sau khi bị nữ nhân làm tổn thương mới có thể trưởng thành, có chính mình chiếu cố, đại khái sau này lại để cho thiếu niên kia nhìn thấy thế đạo chân thật, thuận tiện còn có thể dạy cho hắn một ít đạo lý nhân sinh.
- Những đạo lý này rất quý giá, cả đời cũng chỉ có một hai lần như vậy, làm cho người ta bị thương đến tận xương tủy cũng khiến cho người ta trưởng thành, hiểu muộn không bằng hiểu sớm.
Trần thế như thủy triều người như biển, hắn đã già, liền bắt đầu hâm mộ hài tử chưa trải qua tạo hình.
Đương nhiên, hắn không biết chính là: ở phương diện này, Ninh Kỵ đã sớm bị bẩn.
Gió lùa ban đêm từ từ thổi tới, dần dần thổi làm người đi đường trên đường trở nên thưa thớt, lại dần dần thổi qua giờ Tý, trong thành phố vang lên tiếng chuông giới nghiêm, sau khi an bình nghỉ ngơi ngắn ngủi, một số nơi, lại dần dần tỉnh lại.
Rạng sáng.
Lý Tần đã tỉnh, mà La Thủ Vi ngủ cùng hắn cơ hồ cũng dậy cùng một lúc, nàng hầu hạ hắn mặc quần áo vào, sau đó bảo nha hoàn bưng nước rửa mặt đi vào.
"... Hôm nay là đại sự."
"Biết." La Thủ Vi cài nút áo cho hắn.
Lý Tần vươn tay, nắm mu bàn tay đối phương: "Có thể sẽ đánh nhau."
"Ân." Mượn thắt lưng động tác, La Thủ Vi ôm hắn một cái, sau đó xoay người cho hắn vắt khăn rửa mặt.
Đây là phương thức hai người đã quen thuộc ở chung, trong thanh tịnh có mập mờ ăn ý cùng ấm áp. La Thủ Vi là nữ đạo sĩ chính đạo, trong lòng nàng có cừu hận của phụ huynh, cũng ngưỡng mộ tài học của Lý Tần, nhưng đồng thời cũng có tính cách của mình, trong lúc ở chung với Lý Tần, hai người thỉnh thoảng sẽ sinh ra mâu thuẫn và cãi vã, La Thủ Vi thích hờn dỗi, Lý Tần cũng không biết dỗ dành người khác, điều này thường khiến cho giữa hai người phát sinh chiến tranh lạnh.
Mà trên thực tế, Lý Tần nhiều năm trước thật ra là một người có tính tình hòa hợp, lúc ở Giang Ninh, hắn có thể giao hảo với Ninh Nghị, cũng có thể giao hảo với các loại văn nhân tài tử hình dạng tâm tính khác. Nhưng mà sau khi thủ Thái Nguyên, trọng lượng của gia đình và quốc gia dần dần khiến tâm tính của hắn thay đổi một ít, rất nhiều chi tiết nhỏ, có thể được xưng là tiểu phong phạm nho nhã của văn nhân đã bị hắn cố ý bỏ đi, nhất là sau khi Tiểu Thương Hà cùng Ninh Nghị đoạn tuyệt, rất nhiều áp lực kỳ thật đều ở trong bóng tối thiêu đốt hắn, không có bao nhiêu người hiểu được, có đôi khi đem tầm mắt chuyên chú vào bên người cùng gia đình, sẽ làm cho hắn sinh ra cảm giác tội lỗi thật lớn.
"Hung Nô chưa diệt, lấy cái gì làm nhà đây?"
Tâm tính như vậy là tốt hay xấu, người ngoài không thể bình luận, trên thực tế, đối với tính cách của Lý Tần, La Thủ Vi có lẽ hiểu được, nàng thỉnh thoảng tức giận, hai người thỉnh thoảng tách ra, nhưng sẽ luôn có lý do khiến bọn họ lại "bất đắc dĩ" mà chạm vào nhau. Giống như lần này canh giữ ở bên cạnh hắn bảo vệ an toàn của hắn, La Thủ Vi cũng không nhiều lời cũng liền tới đây, hai người thường thường ngủ cùng một chỗ, thỉnh thoảng cũng có hành vi có chút thân mật, rất nhiều lúc, La Thủ Vi cũng hỗ trợ Lý Tần chăm sóc thê tử nguyên phối đang bị bệnh nặng của hắn, làm thiếp thất lễ, theo nàng xem ra, đây cũng không phải đại sự gì, hai người đều có chuyện quan trọng hơn muốn đi làm.
Thị vệ do triều đình an bài cũng đã tập hợp trong viện, không lâu sau, xe ngựa rời khỏi thư viện, đi về hướng toà soạn đã bắt đầu công tác.
Bên ngoài màn xe là một màn trời đen xám xịt lẳng lặng, Lý Tần nhìn ra ngoài một hồi: "Đêm qua phủ trưởng công chúa xảy ra chuyện gì, sau đó có người đi qua hỏi thăm sao?"
"Ồn ào có chút lớn, nhưng Triệu Tiểu Tùng thần thần bí bí, cùng người trả lời hai chữ: Không ngại. Chẳng qua tin tức tương đối chính xác, đúng là Thôn Vân ra tay."
"Xem ra tình thế phức tạp, dăm ba câu nói không rõ ràng...... " Lý Tần thở dài, "Xông vào Phủ công chúahai ba lần, tặc nhân càn rỡ a. Thôn Vân này không ai chế ngự được?"
"Khinh công của hắn tuyệt đỉnh, có thể đánh có thể trốn, quả thật không dễ đối phó."
"Ừ."
Lý Tần gật đầu, sau đó, lấy ra một cái hộp từ dưới chỗ ngồi của xe ngựa, lấy đồ vật bên trong ra, lại kiểm tra tỉ mỉ một lần, nạp thuốc súng. Đây là một khẩu súng lửa mà Thành Chu Hải lấy về từ bên Ninh Nghị, lại chuyển cho hắn.
"Đối phó với người lục lâm, vẫn là Ninh Nghị có tiên kiến, cũng có kinh nghiệm." Hắn nhìn súng lửa trong tay, sau đó đặt ở dưới lòng bàn tay, "Ta có vật này phòng thân, cho dù gặp phải cao thủ gì, cũng không tính là không có lực đánh trả, nếu Thôn Vân kia giết tới, ngươi không nên cứng rắn kháng cự hắn, lấy bảo vệ mình làm trọng."
La Thủ Vi ngồi ở đối diện nhìn hắn: "Bảo vệ người như thế nào, liền do ta định đoạt đi...... Đức Tân tiên sinh."
"Vậy để ta dùng thân phận nam nhân nhờ ngươi, đừng để bị thương nhiều." Lý Tần nói, "...... Khó coi."
Khi Lý Tần nói đến nửa câu đầu, sắc mặt La Thủ Vi nhu hòa, liền muốn đáp ứng, đợi nghe được nửa câu cuối cùng này, lại khẽ hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên, nhìn về phía bóng đêm bên ngoài rèm xe.
"...... Dù sao trên người của ta cũng không đẹp."
Lầm bầm một tiếng.
Là người lục lâm có võ nghệ, đi theo triều đình một đường chém giết đến Phúc Châu, trên người La Thủ Vi có vết thương khắp nơi, Lý Tần kỳ thật cũng không ngại, nhưng những lời này nói không tốt, nàng liền có chút mất hứng.
Lý Tần thở dài một tiếng, lười nói nữa.
Trong xe ngựa an tĩnh lại, xuyên qua màn đêm trùng điệp, khi đến tòa soạn, tờ báo đầu tiên đã in ra.
Tin tức Lâm An truyền đến, phản loạn thế lực tinh thần hơi bị chấn động khi biết rõ triều đình các phương diện căng thẳng, mà triều đình ở trong thương nghị một ngày, cũng cuối cùng làm ra quyết sách. Quyết sách này hiện giờ đã được in thành văn tự, chuẩn bị vào buổi sáng liền tuyên bố ra ngoài, cùng tâm tư di động khắp nơi thế lực tiến hành một vòng tranh phong. Lý Tần kiểm tra tỉ mỉ tờ báo một lần, sau đó lấy ra mấy phần phong bì, dặn dò hạ nhân: "Đưa vào trong cung."
Người đưa tin cưỡi ngựa xuyên qua màn đêm và chạy về phía cung thành.
Nhằm vào Lâm An lần thứ hai rơi vào tay giặc, hiện trạng sinh linh đồ thán ở Giang Nam, triều đình đầu tiên đã phái sứ giả, tiến hành khuyên bảo và chiếu an mấy phương chư hầu của quân đội Công Bình Đảng, lấy cái giá là triều đình nhường độ rất nhiều quyền lực, khẩn cầu khắp nơi vào thành đối xử tử tế với dân chúng Lâm An, đồng thời, Nhạc Phi, Hàn Thế Trung hai nhánh quân đội bắt đầu xuất binh về phía bắc, muốn thu xếp và trấn an tất cả lê dân bị chiến loạn ảnh hưởng.
Chu Quân Vũ đồng thời ở trên báo chí hạ tội kỷ chiếu, dưới tình huống tài chính triều đình căng thẳng, lập tức thu phục Lâm An lâm vào chiến hỏa cũng không thực tế, nhưng triều đình sẽ dùng hết thảy lực lượng lớn nhất an trí hết thảy lê dân bách tính tiến vào khu an toàn, mà vì chống đỡ lên chi tiêu như vậy, từ giờ trở đi, triều đình sẽ tiến hành biện pháp thu giảm chi tiêu quy mô lớn, thậm chí chi tiêu định lệ của hoàng cung, giảm bớt tới ba thành vốn có, bản thân hoàng đế, mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm. Cho đến khi đội hải thuyền xuôi nam trở về, triều đình sẽ lập tức hướng bắc xuất binh, cứu vớt tất cả nhân dân Vũ triều chịu nạn.
Mà vì để cho lần này bị chiến loạn lan đến bách tính đạt được trình độ lớn nhất thu trị, triều đình lại áp dụng đại lượng biện pháp, giờ phút này đã ghi chép chi chít ở trên báo chí.
Đây là một bản chiếu thư vượt quá tầm thường, hiếm thấy, chi tiết......
Báo chí được đưa vào cung điện.
Công việc của tòa soạn còn đang được tiến hành lặp đi lặp lại trong ánh đèn, Lý Tần tuần tra xưởng một lần, lại bắt đầu tụ tập các quản sự, lặp đi lặp lại xác nhận và ưu hóa từng phần lời tuyên truyền và khẩu hiệu mà báo chí cần sử dụng, những lời này sẽ từng tầng từng tầng mà đi xuống, rơi vào trong miệng của người bán báo, người kể chuyện, cuối cùng tiến vào lỗ tai của mỗi một người nhận.
Một số người sẽ nhận ra sự bất thường trong những nhận xét này......
Tiếng gà gáy.
Trong Võ Bị Học Đường vang lên tiếng kèn, đại lượng học viên bị đánh thức, bắt đầu tập hợp trên sân thể dục.
Tả Văn Hoài, Tiếu Cảnh Di đi về phía trước.
"Các học sinh, các huynh đệ, đối với chuyện của Lâm An, bệ hạ đã làm ra quyết định, những quyết định này sáng sớm hôm nay liền muốn thực hiện... Mà ở chỗ này, cần nói cho các ngươi biết, việc học của các ngươi, tạm thời kết thúc... sắp tới sát hạch -- "
Tả Văn Hoài giơ tay lên dưới màn trời xám xịt.
"Hôm nay tụ tập ở chỗ này các vị, thời gian học tập, có dài có ngắn, trong khoảng thời gian tại Võ Bị Học Đường này, các ngươi học tập quân lược, học tập chiến tranh, học tập làm quan làm chính chi đạo, nhưng quan trọng nhất là cái gì... Là các ngươi học tập như thế nào đi làm một người đường đường chính chính, là các ngươi học tập cái gì gọi là 'Thượng báo thiên tử, hạ cứu lê dân'... Mà kế tiếp, chính là chúng ta chân chính cứu vớt lê dân thời điểm --"
"Các vị đồng học, hôm nay ở trong Võ Bị Học Đường này, các ngươi đến từ những nơi khác nhau, gia thế của các ngươi có tốt có xấu, nhưng vô luận như thế nào, các ngươi trong thời gian qua có thể im lặng học tập, có thể có một miếng cơm ăn, nhưng chúng ta đều sẽ nhớ kỹ, cùng lúc đó, trên đời này có vô số người, vô số người giống như chúng ta, đang gặp khổ nạn, bọn họ trôi dạt khắp nơi, cửa nát nhà tan... Đối với chuyện này, chúng ta từng đàm luận, chúng ta phân tích được mất, chúng ta có người chính là từ Giang Nam tới, chúng ta lòng đầy căm phẫn, chúng ta cũng cảm động lây, mà vô luận như thế nào, các vị đồng học... Thời điểm thực tiễn, rốt cục đã tới."
"Kế tiếp, chúng ta sẽ đi đến tiền tuyến, cùng Bối Khắc quân, Trấn Hải quân chiến sĩ cùng một chỗ, cùng đồng bào, lê dân cùng một chỗ, cùng ăn cùng ở, phát huy bản lĩnh của chúng ta, để cho nhiều người nhất, có thể sống sót, để cho tất cả mọi người -- có thể sống sót --"
"Chư vị, tình huống ở Phúc Kiến, cũng không ổn định, bệ hạ có tâm cách mạng, nhưng những cái kia trong lòng chỉ có chính mình, kẻ thực lợi, kẻ ích kỷ đều không đồng ý, bọn họ nhìn không thấy một cái hệ thống bị xơ cứng về sau sẽ có cực lớn nguy hiểm, bọn họ nhìn không thấy tai họa ngập trời sau khi bỏ qua lê dân ... Đã gần ba trăm năm triều đình, không có ý tưởng mới, không có biện pháp mới, tràn ngập nguy cơ, bệ hạ nguyên bản có thể lựa chọn biện pháp đơn giản nhất, vì Vũ triều tục mệnh, cùng nguyên bản kẻ thực lợi đi cùng một đường, bảo vệ chế độ cũ kỹ kéo dài hơi tàn... Nhưng trong những cái chế độ cùng biện pháp kia không có chân chính lê dân, bách tính, vì thế bệ hạ muốn biện pháp mới, trong biện pháp mới này, lê dân trong thiên hạ Đều bình đẳng, vô luận là địa chủ thân hào, hay là người buôn bán nhỏ, bệ hạ hi vọng bọn họ đều có thể bình đẳng sinh tồn... Bình đẳng, lâu dài sinh tồn..."
"Chúng ta ngày nay, đi cũng không dễ dàng, bởi vì đổi mới mới chỉ vừa mới bắt đầu, rất nhiều người không hiểu, rất nhiều người không chấp nhận... Nhưng thế sự luôn là như thế, chúng ta đã thảo luận qua, chúng ta đã nói, luôn phải có người thức tỉnh, người đi trước người khác, trong chuyện này, bệ hạ trông cậy vào chúng ta..."
"Bệ hạ hi vọng chúng ta, có thể buông xuống trong lòng môn hộ quan niệm, đi dùng hết sức cứu vớt bách tính trong thiên hạ này --"
"Bệ hạ trông cậy vào chúng ta, có thể làm cho người trong thiên hạ này chân chính nhìn thấy, cái gì mới là cái gọi là thượng cáo thiên tử, hạ cứu lê dân, cái gì là lê dân chân chính --"
"Bệ hạ trông cậy vào chúng ta, có thể phá vỡ khối băng cứng này... Chư vị, cùng sĩ phu trị thiên hạ, sĩ phu sẽ biến thành một đầm nước đọng, mà chỉ có cùng người trong thiên hạ trị thiên hạ, người trong thiên hạ mới có thể quấy sống nó..."
"Chư vị, bệ hạ muốn làm được những thứ này, hắn muốn có khí tượng mới, muốn có quốc gia muôn đời, hắn muốn đem quyền lực, khả năng thức tỉnh, phóng cho mỗi người trên đời này... Mà hắn hy vọng chúng ta, trở thành tấm gương."
"Chư vị, trở thành tấm gương đi, có một ngày, lịch sử cùng vô số lê dân bách tính, sẽ nhớ kỹ chúng ta --"
Lệnh giới nghiêm đã được giải trừ, chân trời lộ ra màu vàng nhạt và màu trắng sáng sớm, khi chim chóc bay qua bầu trời thành trì, mọi người của Võ Bị Học Đường bắt đầu xếp thành hàng nhổ trại ra khỏi thành.
Người phân phát báo chí bắt đầu lan ra bốn phương tám hướng, dệt mạng nhện trong thành trì, không lâu sau, các cậu bé đưa báo chạy băng băng trên đường phố, hô to tin tức trong báo chí hôm nay.
Quân Vũ ngủ lấy lại sức xong, hắn dụi mắt tỉnh lại từ trong mộng, thái giám tổng quản đưa báo lên, không lâu sau, hắn đi lên tường thành hoàng cung, quan sát từng ly từng tý trong thành thị.
Trên thực tế, thủ lĩnh các phương thành thị bao gồm cả Trần Sương Nhiên, cũng đã ở rạng sáng biết được quyết định cùng an bài của triều đình.
Ngày hôm qua nghị sự quá lâu, hôm nay cũng không tảo triều, là thủ lĩnh nho thần Lý Quang, Hồ Vĩ cùng với mấy người còn lại gặp nhau trong trà lâu giữa thành phố, bọn họ cầm báo chí bất đồng, xem qua từng ly từng tý, sau khi nhận thấy được tần suất dùng từ dị thường trên báo chí, cùng với nội dung về tuyên ngôn của Võ Bị học đường mà hạ nhân truyền về, có người chán nản ngồi xuống trong phòng, có người vỗ bàn đứng lên.
"Lòng muông dạ thú......"
"Tả gia nắm giữ ngôn lộ......"
"Lê dân, Lê dân, nói chuyện quang minh chính đại...... Đây là tứ dân Tây Nam a - -"
"Chân tướng rõ ràng...... Ninh Nghị muốn thay máu Nho gia...... Lý Tần vì sao phải ủng hộ - -"
Có người đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống Phúc Châu sáng sớm.
"Cũng khó trách các lộ đại tộc không phục......"
"Xem đi, trong thành sắp xảy ra chuyện......"
Tòa soạn, xe ngựa của Lý Tần rời khỏi ngõ nhỏ.
Mũi tên bay tới, tiếng nổ vang lên.
Lý Tần đưa tay lấy súng lửa ra, đặt trên đầu gối.
La Thủ Vi rút kiếm vén rèm xe đi ra ngoài.
Phía trước tầm nhìn, đám đao thủ tới.
Cửu Tiên Sơn.
Trần Sương Nhiên cầm tờ báo mới mua, xem xong một lần.
"Những lão già kia không có đường lui."
……
"Đánh đi."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện