Chư Thiên Vạn Giới Phụ Trợ Hệ Thống
Chương 3 : Làm quen Trương Tiểu Phàm
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 09:52 02-11-2025
.
Một củ khoai lang to bằng ba ngón tay của người trưởng thành chính là bữa tối hôm nay của Diệp Vân. Sau khi ăn xong bữa tối của mình, Diệp Vân nhân lúc trời còn chưa tối, quan sát một chút trong nhà tranh nhỏ, kết quả phát hiện ngoài một bộ quần áo để thay ra thì không còn vật gì khác. Tất cả những thứ hắn mang theo bên mình trước đó như điện thoại, tiền lẻ... đều biến mất hết, khiến Diệp Vân nhất thời không nói nên lời.
"Cái hệ thống này rõ ràng là đến để lừa người mà, cái gì mà "Chư Thiên Vạn Giới Phụ Trợ Hệ Thống" chứ, trực tiếp gọi là Chư Thiên Vạn Giới Hố Người Hệ Thống thì hơn..." Nhả rãnh hệ thống một lúc lâu, Diệp Vân nằm lên đống cỏ tranh. Cũng may đống cỏ tranh này vẫn còn khô ráo, hơn nữa đủ mềm mại, nếu không hắn thật không biết buổi tối hôm nay phải sống như thế nào.
Nằm trên đống cỏ tranh mềm mại, Diệp Vân suy tư như thế nào phá giải cục diện hiện tại, cuối cùng lại phát hiện, không có lời giải. Bởi vì tuổi của hắn thật sự quá nhỏ, chỉ có sáu tuổi, muốn rời khỏi cái thôn này cũng không làm được. Mà từ nguyên tác cũng có thể thấy được trong Thảo Miếu Thôn chỉ có Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ sống sót, Phổ Trí đã bị ma chướng thì không còn lòng nhân từ, bởi vì một thôn không thể nào không có đứa trẻ, mà những đứa trẻ khác đều đã bị giết, không có khả năng đơn độc lưu hắn lại. Hắn muốn sống sót, chỉ có thể như nguyên tác Trương Tiểu Phàm mà tăng độ thiện cảm của hắn, nhưng hắn lại không có hào quang nhân vật chính, hơi không chú ý liền có thể bị Thương Tùng đến cướp Thị Huyết Châu giết chết.
Diệp Vân tuy rằng sở hữu một linh hồn người thanh niên, nhưng thân thể của hắn vẫn quá nhỏ, tinh lực hữu hạn, rất nhanh liền bởi vì rã rời lâm vào giấc mộng. Mà đồng thời, một lão hòa thượng thân khoác áo cà sa cũ nát bẩn thỉu, khuôn mặt đầy nếp nhăn, lặng lẽ hạ xuống Thảo Miếu Thôn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Vân bị từng trận tiếng dê be be đánh thức. Hắn nhỏ giọng nguyền rủa vài tiếng, lật người lại tiếp tục ngủ. Nhưng chỉ sau vài giây, Diệp Vân liền giống như một con thỏ bị kinh sợ nhảy lên từ trong bụi cỏ. Hắn mới phản ứng kịp, hắn đã không còn ở trong thế giới ban đầu nữa, nơi này cũng không phải là phòng cho thuê chật hẹp của hắn.
Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Vân nhìn nhà tranh nhỏ giản dị không thể giản dị hơn này, nhịn không được cảm khái nói: "Thì ra ta thật sự đã không còn ở thế giới ban đầu nữa rồi!"
Phát xong cảm khái ở trong lòng, Diệp Vân một cái đứng lên. Vì cái mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, hắn cũng nên hành động rồi. Hơn nữa cũng không biết nguyên nhân là gì, bởi vì thân thể bị hệ thống tái tạo, hắn phát hiện mình đặc biệt dễ đói, mà cổ nhân không có thói quen ăn điểm tâm, cho nên nếu như hắn chờ lão gia gia kia, còn phải đợi đến gần giữa trưa mới có thứ để ăn.
Thời đại này cũng không có bàn chải đánh răng gì cả, ngược lại cũng tiết kiệm thời gian rửa mặt của hắn. Chỉ là cầm gáo hồ lô đến một vạc nước không xa cửa múc một gáo nước rửa mặt, sau đó ngậm nước súc miệng liền xong việc.
Đêm qua không kịp nhìn, hiện tại Diệp Vân mới phát hiện, thì ra nhà tranh nhỏ của hắn ở trong một sân rộng. Trong sân ngoài nhà tranh nhỏ độc lập của hắn ra, còn có một nhà gỗ lớn. Căn nhà có kết cấu tương tự hình chữ phẩm, trước nhà còn trồng một ít rau quả, những rau quả này xanh biếc xanh biếc, nhất thời đáng yêu. Mà phía sau sân này chính là núi lớn, vị trí có chút hẻo lánh.
Diệp Vân cẩn thận quan sát một chút bốn phía, sau khi ghi nhớ hoàn cảnh bốn phía, mở cửa sân bằng hàng rào tre rồi đi ra ngoài. Hắn trước tiên phải ở trong thôn đi dạo một vòng, trước tìm hiểu một chút tình hình, xem xem cốt truyện tiến triển đến bước nào rồi, hắn cũng không muốn hồ đồ chết đi.
Thảo Miếu Thôn cũng không lớn lắm, cũng chỉ mười mấy hai mươi hộ gia đình. Diệp Vân đã tốn nửa giờ liền đi dạo khắp Thảo Miếu Thôn, mà ở trong quá trình này, Diệp Vân vừa mới bắt gặp Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ cười đùa chạy đến gần Thảo Miếu, qua một lúc sau lại kinh hoàng thất thố chạy ra ngoài.
Phát hiện này khiến Diệp Vân lập tức đại kinh, bởi vì dựa theo cốt truyện mà nói, buổi tối hôm nay Trương Tiểu Phàm sẽ bởi vì lo lắng thương thế của Phổ Trí mà đưa thuốc cho hắn, trên đường ngẫu nhiên gặp được người áo đen do Thương Tùng ngụy trang bắt đi, sau khi theo đuôi đi tới trước liền bị dư ba trong trận chiến của Phổ Trí và Thương Tùng làm cho choáng váng. Cuối cùng Phổ Trí truyền công cho Trương Tiểu Phàm và đồ sát Thảo Miếu Thôn, cũng chính là nói, buổi tối hôm nay Phổ Trí sẽ đồ sát thôn.
"&*%¥#" Diệp Vân ở trong lòng nguyền rủa một phen, liền đi trở về. Hắn nhớ không xa đó liền có một đống cỏ khô, lúc hắn đến còn nhìn thấy có chim sẻ đang tìm hạt trên đống cỏ khô để ăn, cho nên hắn quyết định đi đến đống cỏ khô tìm một ít lúa, làm cạm bẫy bắt giữ chim sẻ làm đồ ăn, rồi sau đó lại đưa một ít cho Phổ Trí. Còn như chuyện Phổ Trí là người xuất gia không ăn mặn này, hắn đã không quản được nhiều như vậy nữa rồi.
Không thể không nói cổ nhân thật sự là vô cùng, vô cùng, vô cùng trân quý lương thực. Hắn từ đống cỏ khô tìm kiếm gần nửa giờ mới tìm được ba bông lúa, điều này khiến Diệp Vân có cảm giác không nói nên lời. Nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, hắn chỉ có thể nhịn đói bụng mà cẩn thận tìm kiếm.
Vài phút sau, Diệp Vân lại tìm được một bông lúa. Mà nhìn đống cỏ khô bị mình lật tung lộn xộn vô cùng, Diệp Vân chuyển ánh mắt sang một đống cỏ khô khác, và nhanh chóng đi tới tìm kiếm. Ngay khi Diệp Vân vì mình tìm được cây thứ năm bông lúa, một âm thanh trong trẻo vang lên từ phía sau hắn, khiến hắn giật mình một cái.
"Tiểu Vân, ngươi đang tìm cái gì đó? Cảm giác rất thú vị nha."
Bị âm thanh bất ngờ làm cho giật mình một cái, Diệp Vân có chút tức giận. Khi hắn quay người với vẻ mặt giận dữ thì lại nhìn thấy một người khiến hắn vô cùng bất ngờ. Người tới thế mà là thiếu niên Trương Tiểu Phàm, mà Lâm Kinh Vũ cũng đứng bên cạnh Trương Tiểu Phàm, một mặt hiếu kì nhìn hắn.
Vốn dĩ Diệp Vân còn không biết nên như thế nào kết giao quan hệ với hai người, không nghĩ tới hai người thế mà lại tự đưa đến cửa. Thế là hắn một mặt ngây thơ vô tà nói với hai người: "Ta đang tìm bông lúa, có bông lúa ta có thể dùng để bắt chim sẻ, các ngươi có muốn cùng đến không?"
"Bắt chim sẻ ư? Thật sự có thể bắt được sao? Tiểu Vân nhi ngươi cũng không nên lừa ta đó." Lâm Kinh Vũ nghe Diệp Vân nói vậy, mặt đầy vẻ không tin, nhưng rõ ràng đã bị Diệp Vân câu lên hứng thú.
"Tiểu Vân nhi rất ngoan, sẽ không lừa người đâu, lừa người là chó nhỏ." Để có được tín nhiệm của Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ, Diệp Vân cũng đã liều mạng, ngay cả chuyện mặt dày vô sỉ như bán manh cũng làm ra rồi.
Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ đã thành công bị khuôn mặt ngây thơ vô tà của Diệp Vân che đậy, cười gia nhập đội ngũ của hắn. Mà có sự gia nhập của hai người, số lượng bông lúa nhanh chóng tăng thêm, rất nhanh liền đạt tới hai mươi bông. Ước tính số lượng bông lúa không sai biệt lắm rồi, Diệp Vân dừng tay lại động tác trong tay, thanh thúy nói: "Được rồi, bông lúa đủ rồi, chúng ta đi tìm chút đồ vật khác làm cạm bẫy rồi bắt chim sẻ thôi."
Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ nghe Diệp Vân nói vậy, dừng tay lại động tác trong tay, đầy mặt nghi hoặc nhìn hắn. Diệp Vân thấy vậy, một mặt nghiêm túc giải thích nói: "Chúng ta cần một sợi dây dài dài, còn có một cái giỏ trúc lớn dày đặc, rồi liền có thể đi bắt chim sẻ."
Thật ra cạm bẫy bắt chim sẻ của Diệp Vân vô cùng vô cùng đơn giản, chẳng qua chính là đem bông lúa đặt xuống đất, rồi sau đó lại dùng cây gậy buộc dây chống cái giỏ trúc lớn lên. Đợi đến khi chim sẻ chạy tới ăn hạt thì kéo một phát sợi dây, bao lại chim sẻ.
Không phải Diệp Vân không biết biện pháp tốt hơn, nhưng một là hắn còn quá nhỏ, cho dù có chút ý tưởng cũng không có lực làm cạm bẫy; hai là công cụ không đầy đủ thậm chí có thể nói hắn hoàn toàn không có công cụ; thứ ba thì thời gian có chút không kịp. Hơn nữa hắn cũng chỉ là chuẩn bị ở trước mặt Phổ Trí lộ mặt, tăng một đợt tồn tại cảm kiêm hảo cảm, cũng không cần quá nhiều thứ.
Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ nghe Diệp Vân nói vậy, vô cùng kinh ngạc, tưởng tượng bọn họ một lát liền có thể bắt được một đoàn chim sẻ, lập tức đầy vẻ vui mừng chạy trở về tìm Diệp Vân nói những thứ muốn, và rất nhanh liền chạy về.
.
Bình luận truyện