Chí Tôn Thần Giới
Chương 26 : Học sinh gửi học
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 00:27 04-11-2025
                                            .
                                    
             Cuối cùng Lâm Phồn cùng đám người vẫn cáo từ Thất hoàng tử, quyết định xuất phát ngay trong đêm.
Trải qua nửa tháng đường sá, cuối cùng cũng đi tới Vũ Đường Đế quốc vương thành.
Tại trên đường phố vương thành, ba người từng nhóm hành động. Lâm Phồn bên này cầm thư viết tay của Viện trưởng Ngũ tới Đệ Nhất Học viện làm thủ tục gửi học trước, còn Viện trưởng Ngũ và Lục Hà thì tiến về Võ Giả Liên minh bẩm báo âm mưu của Ma tộc, ước định sau khi bẩm báo xong sẽ lại đi học viện tìm Lâm Phồn.
Vũ Đường Đế quốc không hổ là một quốc độ có tầng cấp cao hơn, trên đường phố cửa hàng san sát, phồn hoa dị thường. Lâm Phồn một mực dọc theo bảng hướng dẫn, xuyên qua mấy khu thương mại náo nhiệt mới đi tới Đệ Nhất Học viện Vũ Đường.
Đệ Nhất Học viện của Đế quốc từ xa nhìn lại thì so với Thiên Cổ Học viện và Chân Nguyên Học viện lớn hơn nhiều. Xây dựa lưng vào núi, nước sông vây quanh, rộng lớn, khí phái! Vô số học tử ra ra vào vào, tiếng sách vang vọng, cấp cho người ta một cảm giác yên tĩnh, hư không.
Nếu mà so sánh, Thiên Cổ Học viện và Chân Nguyên Học viện trước đó giống như trường học ở nông thôn vậy, không đáng nhắc tới.
Thật vất vả Lâm Phồn mới tìm được Giáo vụ xứ, đem thư viết tay của Viện trưởng Ngũ giao cho một vị lão sư đang ngồi tại trước đài tên Trịnh Hồng.
Trịnh Hồng, một giáo viên của Đệ Nhất Học viện, bởi vì mấy ngày trước trong một lần giải tỷ võ của lão sư, đối phương nhận thua lại còn cưỡng ép công kích gây người bị thương, nên bị trưởng lão hội trừng phạt đến đại sảnh trước đài Giáo vụ xứ phục vụ.
Trịnh Hồng nhìn một chút thư tín, trên mặt mang nụ cười giễu cợt hỏi: "Học sinh gửi học của Chân Nguyên Học viện?"
Thấy Lâm Phồn gật đầu, Trịnh Hồng đem thư tiện tay vò một cái, ném lại, xuất ra một cái lệnh bài ném lên bàn.
"Cầm lên lệnh bài của ngươi, nhanh chóng cút xa một chút!" Trịnh Hồng chán ghét nói.
Lâm Phồn nghi hoặc cầm lấy lệnh bài, xoay người chuẩn bị rời đi. Trong lòng rất hiếu kỳ có phải là Viện trưởng Ngũ hoặc là Chân Nguyên Học viện từng đắc tội lão sư này, bằng không thì thái độ của hắn sao lại tệ hại như vậy?
"Lại là một sinh vật hút máu!"
Vừa mới xoay người, Lâm Phồn liền nghe thấy Trịnh Hồng sau lưng mắng. Lúc này Lâm Phồn cũng có chút tức giận, ngươi đang ngồi yên ở đây ta lại không đắc tội với ngươi, ngươi bây giờ vậy mà mắng đến đầu bổn đại gia rồi?
"Trịnh Hồng, quản tốt miệng của ngươi, bằng không thì lần sau Trưởng lão hội có thể sẽ không chỉ phạt ngươi đến đây đơn giản như vậy nữa đâu." Một vị nữ lão sư đi ngang qua nghe được lời của Trịnh Hồng, đi tới quát lớn hắn.
"Thì ra là lão sư Bích Dao, ai, ta đâu có nói lung tung!" Trịnh Hồng nhìn thấy Bích Dao nhãn tình sáng lên.
Bích Dao chính là đại mỹ nhân của trường học, người lớn lên thanh tân xinh đẹp, người theo đuổi vô số, là tình nhân trong mộng của tất cả nam lão sư nam học viên, ngay cả Trịnh Hồng cũng không ngoại lệ.
"Đừng ngụy biện nữa, vừa rồi ta nghe nhất thanh nhị sở, lão sư nào lại mắng mỏ học sinh như vậy?" Bích Dao nhớ tới lời của Trịnh Hồng vừa rồi, lắc lắc đầu.
"Người này là một học sinh gửi học của vương quốc hạ cấp mà thôi, không phải là hút máu ký sinh phế vật thì là cái gì?" Trịnh Hồng nhìn thấy bản thân chọc nữ thần tức giận, vội vàng đứng lên giải thích.
Không giải thích thì còn tốt, nghe lời của hắn Bích Dao càng tức giận hơn, sắc mặt xanh mét đáng sợ, chỉ thấy nàng xoay đầu một cái, vỗ vỗ bả vai của Lâm Phồn tới gần bên tai Lâm Phồn thấp giọng nói: "Ngươi đi trước đi, không cần để ý lời của hắn, trong học viện xác thực rất nhiều người đối với học sinh gửi học có rất lớn thành kiến."
Lâm Phồn nghe lời của nàng, xoay đầu quan sát xung quanh, xác thực rất nhiều người đều hướng về phía hắn chỉ chỉ chỏ chỏ, thầm thì to nhỏ nói cái gì ký sinh, trà trộn bằng cấp loại lời nói.
Xem ra học sinh gửi học tại Đệ Nhất Học viện trong mắt người xác thực là trình độ quá kém rồi, người người đều cho rằng học sinh gửi học thật chỉ là tới qua loa một chút, vớt vát chút lợi lộc liền trở về.
Trịnh Hồng thấy Bích Dao không có trả lời bản thân ngược lại cùng cái Lâm Phồn kia dựa rất gần, tức giận sải bước đi tới, một tay đẩy hướng Lâm Phồn đồng thời kêu gào: "Ngươi cái phế vật đến từ vương quốc hạ cấp kia còn không mau cút về ký túc xá của ngươi đi!"
Lâm Phồn thấy bàn tay Trịnh Hồng đẩy hướng mình, liền hơi lùi lại nửa bước nghiêng người né tránh, không ngờ lão sư Bích Dao một bên thấy Trịnh Hồng đưa tay đẩy tới cũng đúng lúc tiến tới một bước ngăn cản.
Hai người một người lùi về sau một người tiến về trước, vừa hay va vào nhau, lão sư Bích Dao trọng tâm không vững suýt chút nữa té ngã trên đất, may mà Lâm Phồn nhanh tay lẹ mắt, tay phải một vòng ôm lấy eo của nàng mới không té ngã.
Bàn tay Trịnh Hồng đẩy đến một nửa nhìn thấy Lâm Phồn ôm lấy eo xinh đẹp của Bích Dao, trong lòng nổi giận, một ngụm máu tươi suýt chút nữa phun ra, tay trái chỉ vào Lâm Phồn lớn tiếng mắng không ngừng.
Lâm Phồn nghe được lời nguyền rủa của Trịnh Hồng, phản cảm không thôi, lên tiếng phản bác: "Lão sư Trịnh với tư cách là một lão sư tố chất thấp như vậy, lăng mạ học sinh, bản nhân nhất định sẽ khiếu nại lên học viện!"
"Ngươi đi đi, có bản lĩnh thì ngươi đi đi, ai sợ ai, chờ ngươi rời khỏi Đệ Nhất Học viện khi trở về tốt nhất cẩn thận một chút!" Trịnh Hồng hung hăng đe dọa.
Thấy Trịnh Hồng đe dọa bản thân, Lâm Phồn không những không giận mà còn cười, Trịnh Hồng này không bệnh chứ, sao lại cảm thấy hắn mới là một học sinh, kêu gào như kiểu "tan học đừng chạy" vậy.
Thấy Lâm Phồn nghe được lời uy hiếp của mình không chút nào cảm thấy sợ hãi, lại còn trên mặt mang theo nụ cười, Trịnh Hồng đã bắt đầu nghĩ phải làm sao tra tấn học sinh này rồi!
"Ngươi trước tiên buông ta ra." Không để ý tới hai người cãi vã, Bích Dao mặt đỏ tai đỏ thấp giọng nói.
Bản thân bây giờ chính là vẫn còn bị tên Lâm Phồn này ôm lấy eo, các ngươi muốn cãi muốn ồn ào không sao, nhưng là có thể hay không trước tiên đem tay lấy ra, xung quanh còn có nhiều người như vậy nhìn, bản thân lớn như vậy lại còn chưa từng bị một nam nhân thân mật ôm như vậy.
Lâm Phồn nghe lời của Bích Dao mỉm cười, tay phải ôm càng chặt hơn, như khiêu khích nhìn về phía Trịnh Hồng đối diện giương giương đầu mới buông tay.
Trịnh Hồng thấy tình cảnh này sắc mặt tối sầm, trầm thấp nói: "Phế vật, ta muốn cùng ngươi luận võ, ngươi dám không?"
Lâm Phồn nghe xong sững sờ, nhìn về phía Trịnh Hồng, trong đầu hiển thị ra tin tức của hắn.
"Trịnh Hồng, tu vi Cực Tiêu Cảnh cửu trọng, công pháp tu luyện: Phệ Huyết Hóa Hồn Quyết, khuyết điểm..."
Phệ Huyết Hóa Hồn Quyết? Người này không đơn giản nha! Lâm Phồn nhìn thấy chỗ này, kinh ngạc không thôi, tu luyện Phệ Huyết Hóa Hồn Quyết trọng yếu nhất chính là hấp thu máu tươi của người, càng thu nhiều, tu vi đề thăng càng nhanh, người cũng càng tàn bạo. Lão sư Trịnh Hồng này lại còn tu luyện một cái tà công!
"So thế nào?" Lâm Phồn nghi ngờ nói.
Bình thường học viện đều sẽ quy định quy tắc tỷ võ chi tiết, giống như Chân Nguyên Học viện và Thiên Cổ Học viện đều là quy định học sinh chỉ có thể cùng học sinh tỷ võ trên võ đài, giữa lão sư có thể tùy ý tỷ thí, nhưng đều không cho phép sư sinh giao đấu, nếu vi phạm quy định thì có thể sẽ bị khai trừ.
"Không có kiến thức, nhìn ngươi chính là phế vật đến từ địa phương thôn quê, Đệ Nhất Học viện chúng ta có thể do học sinh khiêu chiến lão sư, tỷ thí trên võ đài tại Võ Đấu Quán của học viện." Trịnh Hồng âm hiểm cười, đưa tới một tấm phù khiêu chiến.
Lâm Phồn sau khi tiếp nhận nhìn một chút, trên phù khiêu chiến viết có mấy chữ khiêu chiến giả, bị khiêu chiến giả, v.v., phía dưới thuyết minh yêu cầu khiêu chiến giả nhỏ xuống máu tươi đến vị trí tương ứng sau khi lại giao cho bị khiêu chiến giả nhỏ xuống máu tươi, khiêu chiến liền có thể có hiệu lực.
Dựa theo yêu cầu, Lâm Phồn nhỏ xuống máu tươi đang chuẩn bị đưa qua thì Bích Dao một bên lên tiếng ngăn lại.
"Đừng khiêu chiến hắn, Trịnh Hồng không chỉ là ngoài miệng độc ác, thực lực cũng rất mạnh mẽ, ngươi không có khả năng đánh thắng được hắn! Nếu như thua, liền mất đi tư cách gửi học rồi!"
"Không sao." Lâm Phồn cười nhạt một tiếng, đem phù khiêu chiến đưa trả lại cho Trịnh Hồng.
Trịnh Hồng thấy Lâm Phồn sảng khoái như vậy, mừng thầm trong lòng, cũng nhỏ xuống một giọt máu tươi trên phù khiêu chiến.
Trong lòng hai người đột nhiên nghe được một tiếng chuông vang! Một luồng âm thanh nghiêm túc vang vọng bên tai hai người: "Học viên Lâm Phồn khiêu chiến giáo viên Trịnh Hồng, ba ngày sau xin đến võ đài bắt đầu giao đấu!"
"Ngươi bị hắn lừa rồi, ngươi không nên khiêu chiến hắn." Trên mặt Bích Dao đỏ ửng vì xấu hổ chuyển thành tiếc hận.
"Bị lừa rồi?" Lâm Phồn nghi hoặc không thôi, chẳng lẽ cái phù khiêu chiến kia có vấn đề?
"Đúng vậy, khiêu chiến chỉ có thể khiêu chiến giữa đồng cấp và hạ cấp khiêu chiến thượng cấp, hắn xúi giục ngươi khiêu chiến hắn chính là bởi vì như thế."
"Ai khiêu chiến ai không sao, có thể đánh hắn một trận là được rồi." Lâm Phồn cười một tiếng.
"Thế nhưng là nếu như ngươi thua liền mất đi tư cách gửi học rồi!" Bích Dao nghi hoặc nhìn Lâm Phồn, không hiểu tự tin của hắn và dũng khí là từ đâu tới.
Trịnh Hồng một bên khác trong lòng thì là hưng phấn không thôi, hắn cảm thấy bản thân rất nhanh liền có thể chà đạp một trận cái phế vật đáng chết này! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện