Chí Tôn Chiến Vương

Chương 740 : Nỗi lo lắng của Tịch Không đại sư đối với Sở Lăng Thiên

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 01:46 27-11-2025

.
"Không có, trong chùa trừ ta ra, cũng chỉ có tăng nhân." Lâm Mục Thanh nhíu mày, không biết rõ dụng ý Lâm Huyền hỏi câu này. "Chẳng lẽ tiểu tử thần bí và khủng bố này đã rời đi rồi?" Lâm Huyền buồn bực tự lẩm bẩm nói. Lâm Mục Thanh tự nhiên sẽ không nói chuyện Sở Lăng Thiên ở bên trong cho Lâm Huyền, mặc dù Lâm Huyền này đối với nàng cũng không tệ, không giống những người khác của Lâm gia chanh chua/chua ngoa như vậy, nhưng là, dù sao Lâm Huyền là người của Lâm Kiên, vạn nhất hắn nói ra ngoài, Sở Lăng Thiên rất có thể sẽ có nguy hiểm tính mạng! Đối với Lâm Mục Thanh mà nói, chỉ cần là chuyện dính đến Sở Lăng Thiên, dù là rất nhỏ, nàng đều sẽ vạn phần cẩn thận, không muốn nam nhân mình yêu như mạng, có nửa điểm nguy hiểm! Hoàng hôn vô hạn tốt đẹp, chỉ tiếc gần hoàng hôn. Lâm Mục Thanh đi về phía dưới núi, Lâm Huyền đi theo phía sau nàng. Nhưng là, Lâm Mục Thanh cũng không biết, vào lúc nàng vừa rời đi, Sở Lăng Thiên cũng từ biệt Tịch Không đại sư, mang theo Xa Hùng cùng nhau, đi ở phía sau. Đột nhiên, Khi đi đến giữa sườn núi, Lâm Huyền đột nhiên quay người lại, ánh mắt sắc bén và kinh nghi nhìn về phía trên núi. "Huyền thúc, có chuyện gì vậy?" Lâm Mục Thanh quay đầu nhìn Lâm Huyền không đuổi kịp, nghi hoặc hỏi. Lâm Huyền cảnh giác nhìn bốn phía, không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ là mình cảm giác sai rồi sao? Nhưng rõ ràng, vừa rồi cảm giác có người đi theo ở sau người... "Không có gì, Mục Thanh tiểu thư ngươi chú ý dưới chân, đường không dễ đi." Lâm Huyền mở miệng nói. "Sắc trời đã rất muộn rồi, chúng ta mau trở về đi thôi, bằng không thì ông nội nên lo lắng rồi." Lâm Mục Thanh nhắc nhở Lâm Huyền, trong lòng nàng vẫn là có chút lo lắng, sợ hãi Lâm Huyền sẽ phát hiện Sở Lăng Thiên, nếu như vậy, Lâm Kiên một khi biết được, khẳng định phải hạ tử thủ! Sau khi Lâm Huyền và Lâm Mục Thanh tiếp tục đi về phía trước, đại khái cách một phút, Sở Lăng Thiên và Xa Hùng lóe thân xuất hiện. "Nguyên soái, người này là đệ nhất cao thủ trong hộ vệ Lâm gia, từ tính cảnh giác của hắn vừa rồi mà xem, đích xác là có chút thực lực." Xa Hùng cung kính báo cáo tình hình. Sở Lăng Thiên gật đầu một cái, cũng không nói gì, lần trước hắn khi đi ngang qua cổng lớn trang viên Lâm gia, từng có một cái nhìn đối diện với Lâm Huyền, tự nhiên nhận ra. Nhưng mà, Ngay cả Sở Lăng Thiên cũng không biết là, khi hắn và Xa Hùng xuống núi, Tịch Không đại sư đứng trên đỉnh núi, một mực nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn. "Sư phụ, vị thí chủ này rốt cuộc là người nào vậy? Khiến ngài đều coi trọng như thế, mà Hư Võ sư huynh vậy mà ngay cả một chiêu của hắn cũng không tiếp nổi..." Tiểu sa di đứng bên cạnh Tịch Không đại sư, không nhịn được kinh hãi vạn phần hỏi. Tịch Không đại sư ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn đám mây cháy đỏ như rồng thần quét ngang trời đất, tự lẩm bẩm nói: Chân Long sa phàm trần. Giác tỉnh kinh thiên địa! Một nhảy lên cửu tiêu. Thế gian vô nhân địch! "Sư phụ..." Tiểu sa di có chút không biết rõ, lúng túng hô. "Ghi nhớ! Bất kể ta sau này có hay không tại, nếu như vị thí chủ này lại đến Pháp Ân tự của chúng ta, vẫn tiếp đãi bằng lễ nghi cao nhất, tất cả mọi nơi trong chùa, hắn đều có thể xem và tham quan!" Tịch Không đại sư ngữ khí mạnh mẽ nói. "Vâng! Đồ nhi đã nhớ rồi!" Tiểu sa di kinh hãi không thôi, nhưng, vẫn vội vàng gật đầu đáp. "Người này có thể đến Pháp Ân tự của chúng ta, là vinh hạnh của ngôi chùa ngàn năm này của chúng ta, cũng sẽ khiến ngôi chùa này của chúng ta, vô hình trung hương hỏa càng thêm tràn đầy, chỉ tiếc, vận mệnh cô tịch cả đời đã định của hắn, cũng không biết, có thể hay không thay đổi..." Tịch Không đại sư nhìn xuống dưới núi, bóng lưng Sở Lăng Thiên dần dần hoàn toàn biến mất, trong lòng lo lắng mà thở dài tự lẩm bẩm nói. 【Nếu như ngài thích tiểu thuyết này, hi vọng ngài động tay chia sẻ lên Facebook, tác giả cảm kích không thôi.】
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang