Cẩu Tại Sơ Thánh Ma Môn Đương Nhân Tài

Chương 1088 : Đại Đạo cũng có thể bị thải bổ sao?

Người đăng: llyn142

Ngày đăng: 07:53 04-11-2025

.
Chương: Đại Đạo cũng có thể bị thải bổ sao? Quen thuộc bóng tối bao phủ, khiến Lữ Dương tư tưởng chìm vào trầm lặng. Ngay khi hắn Không Chứng “Thiên Băng Kê Thứ”, chính quả trong thân lại tự nơi sâu xa sinh ra cảm ứng, tầm mắt lập tức bị bóng tối xâm chiếm. ‘Nơi này là…’ Lữ Dương nhìn quanh, trong tay vô thức hiển hiện huyền diệu bát quái, đồ án va chạm, suy tính vận hành. Rất nhanh, hắn đã hiểu rõ bản thân đang ở đâu. Tổ Long phong ấn. Nói chính xác hơn, đây là lối đi khi năm đó hắn cùng Bổ Thiên Khuyết lén tiến vào một đầu thông hướng Thạch Lưu Mộc, đầu kia nối đến chỗ Tổ Long bị phong ấn. Đã là lần thứ hai tới, Lữ Dương tự nhiên đường quen lối cũ. Lại thêm lần này tuệ quang của ban đầu Hoạn Yêu phong chủ gia trì, hắn không tốn chút khí lực nào đã tìm ra phương hướng thông tới phong ấn Tổ Long, thuận buồm xuôi gió, xuyên qua tầng tầng hắc ám. Rất nhanh, cảnh tượng hiện rõ trước mắt. Không giống lần đầu chỉ thấy mơ hồ, nay có vô tận tuệ quang gia thân, Lữ Dương rốt cuộc thấy rõ toàn cảnh tòa phong ấn kia. Ngũ Hành. Thiên Trụ nguy nga tỏa ra xanh, vàng, đỏ, trắng, đen năm sắc rực rỡ, mang theo ý tượng tuyên cổ bất biến, vĩnh hằng đứng lặng giữa biển hỗn độn vô biên. Trên Thiên Trụ, là Bỉ Ngạn. Vẫn cao mịt mù, khó mà nhìn thẳng, càng không thấy rõ giới hạn. Song chính vì thế, Lữ Dương càng cảm nhận được uy thế của Tổ Long Ngũ Hành đến mức không tưởng. Nó thế mà chống lên Bỉ Ngạn! ‘Không đúng… không chỉ có nó. Cả mảnh Hỗn Độn hải này cũng đang chống đỡ. Đây là Bể Khổ sao? Biển ánh sáng và Hiện Thế chỉ là phần đầu nâng đỡ Bỉ Ngạn mà thôi.’ Lời tuy nhẹ, nhưng dù chỉ là một phần nhỏ, uy thế kia vẫn đến mức khiến người không thể tưởng tượng. Lữ Dương tập trung thần thức, tuệ quang trong mắt gần như bùng cháy, vô số phù lục đại đạo nương theo tầm nhìn mà vận chuyển. Đến mức đầu óc đau buốt, hồn phách chấn động, hắn mới miễn cưỡng nhìn ra được chút huyền cơ ẩn bên trong. Là sáu đạo phong ấn. Mỗi một đạo đều khác biệt, năm đạo trấn áp ngũ hành, đạo cuối cùng thì bao trùm tất cả, giam chặt toàn bộ Ngũ Hành trong đó. ‘Đó là… Đạo Chủ nhóm phong ấn.’ Trong đầu hắn vang lên tiếng nổ ù ù, vô số tri thức cấm kỵ tràn về: ‘Không sai… Tổ Long là bị sáu vị Đạo Chủ liên thủ trấn áp!’ Sơ Thánh, Kiếm Quân, Thương Hạo, Pháp Lực, Pháp Thuật, Pháp Thân — Động Thiên pháp liên thủ với Tam Căn Cơ, cùng nhau phong ấn Tổ Long, khiến thân thể và Đại Đạo của hắn trở thành nền tảng Bỉ Ngạn! ‘Khó tin… đến cả Ti Túy cũng ra tay sao?’ Vị ấy vốn cùng ban đầu Hoạn Yêu phong chủ tương giao thiện ý, sao lại cùng họ liên thủ? Lẽ nào bị lừa dối? Bởi sau đó không lâu, Tam Căn Cơ cùng Động Thiên pháp trở mặt, Ti Túy cũng vì đó mà vong. Nguyên nhân… rốt cuộc là gì? Lữ Dương hít sâu, tiếp tục quan sát. Rất nhanh, hắn đã thấy rõ khí tức của từng đạo phong ấn, nhận ra chủ nhân của chúng rồi gương mặt liền biến sắc. Kiếm Quân phong ấn trấn áp Ngũ Hành chi Kim. Thương Hạo phong ấn trấn áp Ngũ Hành chi Thủy. Pháp Lực Đạo Chủ trấn áp Ngũ Hành chi Mộc. Pháp Thuật Đạo Chủ trấn áp Ngũ Hành chi Hỏa. Ti Túy trấn áp Ngũ Hành chi Thổ. Cuối cùng, Sơ Thánh trấn áp định số, khóa chặt tất cả, khiến việc Tổ Long bị phong ấn trở thành kết quả không thể sửa đổi. ‘Đạo Chủ phong ấn kỳ thật cũng không thuận lợi.’ Tuệ quang trong mắt Lữ Dương chiếu rọi, Ngũ Hành tuy bình ổn nhưng không ngừng va chạm với sáu đạo phong ấn. ‘Phong ấn Ngũ Hành, liền phải chịu cắn trả tương ứng. Cái giá này mỗi người mỗi khác.’ Tỉ như Pháp Lực Đạo Chủ. Hắn trấn áp Ngũ Hành chi Mộc, Tổ Long liền dùng hắn mà thôn phệ một phần ý tượng kiếp số, khiến hắn phải chịu nạn. ‘Dĩ nhiên, cái giá đó không phải không thể hóa giải.’ ‘Pháp Lực Đạo Chủ đã đem phần nạn đó chuyển dời xuống đạo thống của mình các tu sĩ Pháp Lực Đạo!’ Bởi thế, Pháp Lực Đạo mới yếu nhược đến cực điểm. Pháp Thuật Đạo Chủ cũng dùng thủ đoạn tương tự, chỉ khác là hắn phong ấn Hỏa, đối ứng với Định Số, nên may mắn hơn tuy không thể rời Huyền Viên, nhưng vẫn bảo toàn tính mệnh. ‘Còn Pháp Thân Đạo… vận mệnh lại không tốt như vậy.’ Ti Túy trấn áp Thổ, đối ứng với Biến Số. Mà Biến Số lớn nhất, chẳng phải là cái chết của Đạo Chủ sao? ‘Thích Ca thay Nhân đổi Quả, nhúng tay đại chiến… Biến số của Ti Túy chính là cái chết của hắn!’ Nhìn từ góc độ này, Ti Túy và Tổ Long đều đồng quy vu tận. Hoặc nói, Sơ Thánh đã lợi dụng hắn, để khi phong ấn Ngũ Hành, chính tay mở ra sơ hở trí mạng, rồi nhân đó giết hắn! ‘Càng đáng sợ là… phong ấn ấy không thể thu hồi.’ ‘Bởi hạch tâm phong ấn do Thánh Tông tổ sư gia bố trí, đạo thứ sáu – Định Số – khiến Đạo Chủ không thể chủ động rút lui.’ Lữ Dương nhịn không được khẽ thở dài: “Thánh Tông tổ sư gia, thật là tâm quá đen.” Âm mưu đan xen tầng tầng, rõ ràng từ khi trấn áp Tổ Long tạo Bỉ Ngạn, Thánh Tông tổ sư đã định sẵn kế phản Tam Căn Cơ! Phong ấn vừa trấn áp Tổ Long, lại vừa suy yếu chính đồng bạn. Chứng cứ là Kiếm Quân cùng Thương Hạo. Một người phong ấn Kim, ứng mệnh số. Một người phong ấn Thủy, ứng khí số. Cả hai đều dính tới đạo của bản thân! Tổ Long Ngũ Hành chỉ chiếm một phần ý tượng, mong dùng đó phản cắn lại hai vị kia điều ấy căn bản không thể. Cho nên, Kiếm Quân và Thương Hạo hầu như không chịu tổn thất gì. Tam Căn Cơ chiến bại, cũng vì thế mà hợp lẽ. Chỉ có thể nói Ti Túy thực sự đáng kính. Nhưng càng kinh hãi hơn là ‘Thánh Tông tổ sư có thể bố cục đến mức khiến các Đạo Chủ khác đều không nhận ra! Đây mới là đạo hạnh cao tuyệt!’ Đạo hạnh của ông ta, vượt xa chư Đạo Chủ khác. Ít nhất ở phương diện Ngũ Hành, hắn hiểu Tổ Long sâu hơn bất cứ ai, bằng không làm sao sắp đặt nổi tầng âm mưu này? Lữ Dương cảm thấy lạnh cả tâm can. Càng hiểu rõ về đại chiến năm ấy, càng nhận ra thủ đoạn của Thánh Tông tổ sư đáng sợ đến nhường nào. Lúc ấy, ánh mắt hắn bỗng ngưng đọng. Một khắc sau, tầm nhìn rơi xuống phong ấn Ngũ Hành nơi phong ấn thuộc Pháp Thân đã nứt hơn nửa, chỉ nhờ Định Số áp chế mới chưa tiêu tán. Tựa như trên đại đạo Ngũ Hành mở ra một vết hở, chỉ cần xuyên qua đó, liền có thể chạm đến bản nguyên Ngũ Hành. Lữ Dương khẽ ngẩn ra. ‘Đó là…’ Trong khe nứt phong ấn, hắn thấy một đạo Đại Đạo trắng đen xen kẽ, thẳng tắp đâm vào kẽ nứt Pháp Thân phong ấn. Quang mang lưu chuyển, từng luồng linh tính từ trong Ngũ Hành tràn ra, lại bị đạo kia nuốt lấy, bổ khuyết chính mình. Trong thoáng chốc, Lữ Dương dường như còn thấy trong đó có một bóng dáng tựa cây to rễ quấn... “Ầm!” Trong nháy mắt, bóng tối tan biến. Lữ Dương mở bừng hai mắt, khí tức toàn thân gần như bộc phát, lại được cơn gió ấm nhu hòa bình ổn lại. Trước mắt hắn, chẳng biết từ bao giờ đã có thêm một thiếu niên. “Chuyện gì xảy ra?” Đạo Thiên Tề nhìn hắn, ánh mắt mang vẻ kinh ngạc. Từ thân Tổ Long cảm ứng được điều gì, mới khiến hắn phản ứng như vậy? Lẽ nàoTổ Long có hi vọng thoát khốn? Hay là, Tổ Long lưu lại hậu thủ, muốn mượn tay Đan Đỉnh? Một lát sau, Lữ Dương trầm ngâm, rồi chậm rãi hỏi: “Tiền bối… Đại Đạo, cũng có thể bị thải bổ sao?” “...” Đạo Thiên Tề khẽ sững người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang