Cẩu Tại Sơ Thánh Ma Môn Đương Nhân Tài
Chương 1052 : Lữ Dương: Ta Không Là Người Xấu
Người đăng: llyn142
Ngày đăng: 08:06 29-10-2025
                                            .
                                    
             Chương: Lữ Dương: Ta Không Là Người Xấu
Dưới ánh nến, Âm Dương tương hợp.
Ánh nến chiếu khắp chốn, Thái Hạo Chân Quân cùng Tạo Nguyên Ứng Quang Chân Quân giao đấu kịch liệt, quang thải dập dờn, thiên địa nổ vang, quả nhiên là cảnh sắc rực rỡ, huy hoàng dị thường.
Mà nơi ánh nến không chiếu đến, Vô Cấu Bồ Tát cùng vị Thái Sư kia cơ hồ rúc lại một chỗ, cả hai Pháp Thân run rẩy, mang theo trước nay chưa từng có hoảng sợ, đồng loạt nhìn về phía thanh niên áo bào đen đứng trước mặt người ấy chỉ nhàn nhã xoay chuyển ánh nến, thần thái thong dong, tĩnh lặng quan sát cảnh tượng phía dưới.
Một lát sau, Thái Sư kia cắn răng nói:
“Đại. . . . .”
“Đại cái gì đại?”
Lữ Dương chẳng buồn quay đầu, chỉ nhàn nhạt hỏi ngược một câu. Lời còn chưa dứt, thân thể Thái Sư liền tự nhiên nứt ra, quanh thân quang thải bị cưỡng ép mở tung!
Bên cạnh, Vô Cấu Bồ Tát bị dọa đến lùi liền mấy bước, vội hất ra bàn tay Thái Sư vô ý thức vươn tới, thái độ rõ ràng biểu thị lập trường của mình không quen biết!
Trong khoảnh khắc, tiếng thảm thiết vang vọng khắp không gian. Dù là hai vị Chân Quân đang kịch chiến trên cao, hay đám Trúc Cơ Tử Linh phía dưới, đều nghe được rõ ràng song hết thảy đều làm như không nghe thấy, phảng phất trước mắt cảnh tượng khủng bố ấy hoàn toàn không tồn tại.
“Đây rốt cuộc là loại tà pháp gì. . . ?”
Vô Cấu Bồ Tát nơm nớp lo sợ, răng khẽ run lên.
“Đại Lâm Mộc ư? Hay Phúc Đăng Hỏa nghịch dùng? Chẳng lẽ Quỷ Môn Quan vị kia đến đây? Không đúng, vị ấy rõ ràng là người sống. . . .”
Nhưng người trước mắt hắn thấy rõ ràng lại tuyệt đối là Tử Linh!
“Hơn nữa, loại dị dạng này tuyệt đối mang cảm giác tồn tại của Pháp Thân Đạo Đại Chân Quân.”
“Không nên a, Pháp Thân Đạo từ bao giờ lại dùng đến loại thủ đoạn gian trá quỷ dị như thế? Chẳng phải nên trực tiếp một quyền đánh tới mới đúng sao?”
“Loại thủ đoạn này, ngược lại lại giống Pháp Thuật Đạo. . . .”
Một bên khác, Lữ Dương chẳng để tâm đến suy đoán của Vô Cấu Bồ Tát, chỉ có chút hứng thú quan sát thân thể Thái Sư bị chính hắn cường hành giải phẫu.
Sở dĩ làm vậy, chỉ vì một nghi vấn:
Nếu Minh Phủ cũng có Đạo Đình, vậy Tiên Quốc Đạo Luật có bị mang vào cùng chăng? Người khi còn sống làm quan, sau khi chết đến Minh Phủ còn có thể tiếp tục làm quan không?
Kết quả chứng minh không phải vậy.
“Không có Tiên Quốc Đạo Luật. . . vẫn là Minh Phủ mô phỏng ra. Cũng tốt, ít nhất nói rõ Đạo Đình Đạo Chủ chưa triệt để chen vào.”
Trong kịch bản tệ nhất hắn lo, may thay không xuất hiện. Đạo Đình hẳn chỉ mưu cầu lợi ích, khiến Minh Phủ Đại Đạo mô phỏng ra hư giả Tiên Quốc Đạo Luật để tái hiện cơ năng Đạo Đình; song chưởng khống chân chính vẫn là Minh Phủ, chứ không phải Đạo Đình Đạo Chủ.
Thu hồi suy nghĩ, Lữ Dương lần nữa đưa tay.
Lần này, hắn hướng về Tạo Nguyên Ứng Quang Chân Quân đang kịch liệt đấu pháp, chỉ muốn xem thử Minh Phủ mô phỏng chính quả cùng chân chính chính quả có gì sai biệt.
. . .
Chấn động dần dừng, mây trôi giữa trời.
Thái Hạo Chân Quân mặc huyền y, sắc mặt tái nhợt, trên dung nhan lộ vẻ mờ mịt. Nàng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy dưới Động Thiên pháp cùng cổ pháp Trúc Cơ Tử Linh đang kịch chiến.
“Động Thiên pháp ma đầu tới tiêu diệt Minh La Thụ Hải.”
Đây là nhận thức của nàng, nhưng hôm nay nhìn lại sao chỉ có Trúc Cơ, không có Chân Quân phái tới? Còn thân thể mình lại mang thương tích, là chuyện gì xảy ra?
Kẻ địch đâu?
Đúng lúc ấy, phảng phất một tầng màn che bị vạch trần. Cách nàng không xa, theo một ngọn đèn sáng rồi tắt, huyền diệu tiêu tán, nguyên bản ẩn dưới mặt trời mặt trăng không chiếu, thiên địa không rõ chỗ, cuối cùng hiển lộ hình dáng.
Lữ Dương bước ra, trên mặt mỉm cười ôn hòa.
“Vị đạo hữu này, chúng ta tâm sự?”
“Ầm ầm!”
Lời còn chưa dứt, Thái Hạo Chân Quân lập tức tan biến tại chỗ, toàn thân Pháp Lực ầm ầm bộc phát, bọc lấy môn hạ đệ tử, hóa thành quang lưu biến mất cuối trời.
Không hề chút do dự.
Giây phút Lữ Dương xuất hiện, ký ức nàng liền khôi phục, tiếp đó là kinh hãi thấu xương.
Trời đất chứng giám 
Rõ ràng khi nãy còn cùng ba vị Chân Quân giao thủ, vậy mà lại quên mất một vị, rồi hai, cuối cùng cả ba đều quên.
Không, không phải quên mà là nhớ rõ, song không dám nghĩ. Phảng phất trong thức hải bị che mất một phần, loại cảm giác kinh khủng cực độ ấy khiến nàng trong nháy mắt phá vỡ hết thảy quyết tâm, đến mức chẳng dám nói nửa câu, chỉ còn cách trốn chạy!
“Cái này. . . . .”
Lữ Dương nhìn cảnh ấy, chỉ khẽ trừng mắt, vẻ bất đắc dĩ.
Vô Cấu Bồ Tát thấy vậy liền cẩn trọng hỏi:
“Đại nhân, ngài xem có cần đuổi theo chăng?”
“Không cần, nàng chạy không thoát.”
Nói đoạn, Lữ Dương giơ chân nhẹ đạp, hư không dưới chân lập tức vặn vẹo, huyền diệu tứ tán, cuồn cuộn khí tượng trải ra như dòng nước Đạo Vô Cương!
Chỉ chốc lát sau, một đạo lưu quang từ xa hiện ra, phi tốc tiếp cận, rồi khựng lại chính là Thái Hạo Chân Quân.
Chạy thế nào lại trở về?
Vô Cấu Bồ Tát ngẩn người, rồi chợt hiểu: “Không phải nàng quay lại, mà là toàn bộ con đường đều bị huyền diệu phong kín, chỉ còn một lối thông đến nơi này. Dù nàng chạy hướng nào, cuối cùng cũng trở lại đây...”
“Đại Dịch Thổ à.”
Cùng lúc đó, Thái Hạo Chân Quân cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, nàng vẫn dốc toàn lực quay người bỏ chạy, Pháp Lực sôi trào, rung chuyển đầy trời, rõ ràng đang liều mạng phá vỡ phong tỏa của Lữ Dương.
Lữ Dương chẳng để tâm, chỉ thong dong giải phẫu cương trảo lên thân Tạo Nguyên Ứng Quang Chân Quân, trong lòng thầm nghĩ:
“Vị Kiếm Các Chân Quân này khi còn sống hẳn tu Lô Trung Hỏa. Đáng tiếc, Tử Linh thì đã mất Kim Tính, không thể kết toán. Bằng không, ta nói không chừng có thể dòm ngó huyền diệu của Minh Phủ.”
Trong bất tri bất giác, hắn liền trầm mê.
Đến khi hoàn hồn, đã thấy cách đó không xa một nữ tử mặc cung trang, thở gấp, mồ hôi đầm đìa, như lâm đại địch mà nhìn về phía hắn.
Chính là Thái Hạo Chân Quân.
Không rõ từ khi nào, nàng đã ngừng chạy. Có lẽ hiểu rằng phong tỏa của Lữ Dương căn bản không thể phá, chỉ đành dừng lại, lòng tràn run sợ.
“Tỉnh táo rồi?” Lữ Dương mỉm cười hỏi.
“Tiểu tu Thái Hạo, xin ra mắt tiền bối.” Nữ tử cung kính thi lễ, rồi mang theo chút mong chờ hỏi:
“Xin hỏi tiền bối sư thừa?”
“Hạng người vô danh, không đáng nhắc.”
Lữ Dương thong dong đáp: “Đến như sư thừa. . . đạo hữu hẳn đã nhìn ra a?”
Nghe vậy, Thái Hạo Chân Quân hít sâu, trước ngực hơi trập trùng, cố chế xúc động, khẽ nói:
“Bảo Mệnh Toàn Hình Kinh?”
Lữ Dương mỉm cười gật đầu.
Trong thoáng ấy, khí tức Thái Hạo Chân Quân rối loạn, Pháp Lực gào thét với tu vi Chân Quân mà còn chấn động như vậy, đủ biết nàng tâm thần rung động đến nhường nào.
Mà sau chấn động là cuồng hỉ.
Một bên, Vô Cấu Bồ Tát đồng dạng mắt run lên.
Có khí tức Pháp Thân Đạo tồn tại, lại vận dụng đủ loại chính quả huyền diệu chẳng phải chính là đặc thù của Bảo Mệnh Toàn Hình Kinh sao?
Cmn. . . Pháp Thân Đạo vẫn chưa đoạn tuyệt?
Người trước mắt này, rốt cuộc là ai?
Nghĩ tới đây, Vô Cấu Bồ Tát suýt ngừng thở. Bởi ngay khoảnh khắc đó, trong tâm hắn dấy lên một suy đoán kinh khủng:
Ti Túy đại nhân, há có thể có Tử Linh sao?
Ngay giây kế, hắn tự mình bác bỏ suy đoán ấy nói đùa gì chứ, bốn vị đại nhân hợp lực, sao có thể để Ti Túy trở thành Tử Linh?
Không thể! Tuyệt đối không thể!
Mặc kệ Vô Cấu Bồ Tát suy nghĩ hỗn loạn, Lữ Dương nhìn Thái Hạo Chân Quân, thong thả nói:
“Hiện tại đạo hữu đã tin, ta không phải người xấu chứ?”
“. . .”
Thái Hạo Chân Quân không đáp, chỉ điên cuồng gật đầu, cổ trắng nõn liên hồi chuyển động, tràn đầy tín nhiệm đối với Lữ Dương. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện