Cẩu Tại Sơ Thánh Ma Môn Đương Nhân Tài
Chương 1036 : Khó trách muốn ngăn chặn!
Người đăng: llyn142
Ngày đăng: 08:06 25-10-2025
.
Chương: Khó trách muốn ngăn chặn!
Đây là cùng ta chơi trò tâm nhãn a.
Lữ Dương trong lòng hiểu rõ, Thiên Hôn sở dĩ truyền ra Trừ Uế Tẩy Tâm Chương, phần nhiều là muốn mượn cớ ấy để lưu lại một phần bản thân.
Biển ánh sáng mặt tối là nơi tu luyện đạo tâm tốt nhất.
‘Nếu ta tiến vào tu luyện, dựa vào công pháp này của mười hai vị Pháp Thân đạo Đại Chân Quân thuở xưa, nếu có thể thật sự tu thành, có lẽ còn có thể khiến ý thức bọn họ tỉnh lại.’
Từ phương diện này mà nói, Thiên Hôn quả thực là đang giúp ta.
Hắn hẳn cũng sớm muốn rời đi, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội, mà lần trước gặp lại, lại chính là ban đầu Bổ Thiên Phong Chủ loại yêu nhân kia...
Nghĩ đến đây, biểu tình Lữ Dương đột nhiên trở nên có chút cổ quái:
‘Suy kỹ một chút, khí linh vốn đâu có phân biệt nam nữ a. Cái tên kia... chẳng lẽ năm xưa không phải bị Bổ Thiên Khuyết bá đạo cưỡng ép, mà là song phương tương duyệt, bị Bổ Thiên Khuyết dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt...’
Khả năng này càng lớn!
Bằng không, là chí bảo do Đạo Chủ lưu lại, sao có thể để mặc ban đầu Bổ Thiên Phong Chủ cướp đi then chốt của Âm Chi Đại Đạo? Chắc chắn là có ẩn tình khác.
Trong đầu Lữ Dương nhanh chóng hiện ra một màn
Bổ Thiên Khuyết sau khi cùng Thiên Hôn song tu, liền dốc hết vốn liếng, khiến hắn hồn ly phách tán, rồi thừa dịp chưa tỉnh mà cuỗm tiền chạy trốn...
Thế mới hợp lý!
Một bên khác, Thiên Hôn cũng cảm nhận được ánh mắt nửa cười nửa không của Lữ Dương, trong lòng bỗng thấy có chút chột dạ, vẻ mặt mất tự nhiên, lui lại một bước:
“...Ngươi làm gì?”
“Không có gì.”
Lữ Dương dứt khoát đổi đề tài: “Đa tạ đạo hữu ban truyền pháp quyết. Việc này không nên chậm trễ, ta dự định lập tức tiến vào biển ánh sáng mặt tối, thể nghiệm công pháp hiệu quả.”
Thiên Hôn thấy Lữ Dương nhanh chóng hành động, tự nhiên vui mừng, mỉm cười nói:
“Đạo hữu nếu muốn tới biển ánh sáng mặt tối, chỉ cần tùy ý chọn một hình người họa ảnh, dùng thần niệm chạm vào là được. Muốn rời đi chỉ cần thu hồi hồn niệm. Bất quá, có một việc ta phải nhắc nhở đạo hữu.”
Nói đến đây, thần sắc hắn chợt nghiêm lại:
“Đạo tâm viên mãn trong biển ánh sáng mặt tối tuy có thể chống đỡ một thời gian, nhưng vẫn tồn tại nguy cơ bị ô nhiễm. Mong đạo hữu lượng sức mà đi.”
“Đa tạ chỉ điểm.”
Lữ Dương gật đầu, theo thói quen dùng Tiên Xu Sinh Tồn Hướng Dẫn quét một vòng, xác nhận không có dị trạng rồi mới phân ra một đạo thần niệm rơi vào bức họa.
...
Người có thể ý thức được mình đang nằm mộng sao?
Đó là một cảm giác rất vi diệu tư tưởng như bị phủ bởi một tầng sương mỏng, rõ ràng đang suy nghĩ, nhưng lại tán loạn vô phương, không đầu không cuối.
Lữ Dương mở mắt nhìn quanh.
Trong tầm mắt, một mảnh Vân Hải mênh mông vô tận như bàn cờ, giữa biển là vô số ngọn núi lơ lửng, tựa những quân cờ tinh diệu bày ra giữa trời.
Giang Bắc, Sơ Thánh Tông.
Lữ Dương cau mày, chậm rãi bước tới, nhưng đúng lúc ấy, giữa mây đột nhiên có một đạo thân ảnh khổng lồ đứng dậy, xa xa nhìn về phía hắn.
Đó là một cự nhân.
Những ngọn núi lơ lửng quanh thân hắn chỉ như đá nhỏ dưới chân, cơ bắp hùng vĩ như dãy sơn liên miên, hơi thở mỗi lúc đều kéo theo linh triều cuộn trào.
Đôi mắt to như sơn nhạc, tràn đầy tơ máu cuồng bạo.
Ngay khi hai bên ánh mắt giao nhau, trong lòng Lữ Dương đột nhiên dâng lên một ngọn hỏa khó tả, trên thần tâm như hiện ra một chữ phù:
Giận.
Lữ Dương lập tức hiểu ra: ‘Đây là cảm xúc lưu lại của một vị Pháp Thân đạo Đại Chân Quân phẫn nộ. Hắn trước khi chết đã gặp phải điều gì?’
Giây tiếp theo, cự nhân gầm thét:
“Bổ Thiên!!!”
... Lữ Dương đã hiểu hắn gặp gì.
Vận chuyển đạo tâm, Lữ Dương nhanh chóng trấn áp ngọn lửa vô danh ấy, nhìn thấy cự nhân vừa gầm rú vừa tung một quyền dữ dội đánh xuống.
“Ầm ầm!”
Vân Hải cuộn xoáy, Lữ Dương vẫn mặt không đổi sắc, cự nhân cũng thu quyền về, cả hai đều không tổn thương bởi đây không phải là va chạm pháp lực, mà là đạo tâm giao phong.
‘Sau một quyền này, trong lòng ta lửa giận vô hình tăng vọt. Giờ còn khống chế được, nhưng nếu hứng thêm vài quyền nữa thì chưa chắc.’
Nghĩ tới đây, Lữ Dương khẽ sờ cằm: ‘Cảm giác đạo tâm bị ảnh hưởng này... rất quen. Giống hệt ô nhiễm của Thích Ca năm đó a.’
‘Cái Vạn Chúng Quy Nhất chết tiệt kia, theo một nghĩa nào đó, cũng như cự nhân trước mắt. Chỉ khác là cự nhân chỉ thuần phẫn nộ, còn Vạn Chúng Quy Nhất tượng trưng cho ý chí Thích Ca phức tạp hơn, thủ đoạn cũng cao hơn. Chẳng lẽ Thích Ca từng đến biển ánh sáng mặt tối này?’
Lữ Dương vừa suy tư vừa lui lại.
Hắn vốn không định đánh nhau với một cự nhân điên cuồng phẫn nộ chẳng có lợi ích gì. Dù thắng hay bại, đều là tổn hao vô ích.
‘Bởi ta có lý trí, còn đối phương chỉ là kết tụ cảm xúc điên cuồng.’
‘Ta muốn giữ tỉnh táo, còn hắn lại không sợ càng loạn.’
Vậy thì sao mà đánh?
‘Trừ phi đạo tâm của ta mạnh hơn bọn họ tuyệt đối, khiến điên cuồng của họ không thể ảnh hưởng ta, thậm chí ta còn có thể ngược lại mà ảnh hưởng họ...’
Nghĩ tới đó, trong lòng Lữ Dương chợt sáng:
‘Đúng, cái gọi là thức tỉnh, kỳ thật chính là dùng lý trí của ta để ô nhiễm lại những cảm xúc điên loạn này!’
Có lý trí, tức là thanh tỉnh.
Cho nên Thiên Hôn mới nói là “thức tỉnh”.
‘Thú vị thật.’
Vừa cảm khái, Lữ Dương vừa đẩy cự nhân ra xa, trong lòng tò mò quan sát cảnh biển ánh sáng mặt tối này cái gọi là ý thức chi hải.
‘Là sức mạnh của đạo tâm.’
Vừa dò xét, hắn vừa suy tư:
‘Nếu biển ánh sáng mặt tối này có thể khiến người ta khởi tử hoàn sinh, vậy Ti Túy có phải cũng có hy vọng nhờ đây mà quay lại từ cõi chết?’
Nghĩ vậy, Lữ Dương ngẩng đầu.
Toàn bộ cảnh tượng quanh hắn bắt đầu tiêu tan những gì vốn là hư huyễn trong tiềm thức, mỗi người nhìn thấy đều khác biệt.
Trong thoáng chốc, hắn nhìn lên cao.
Bất cứ sinh linh nào có trí tuệ, có tư tưởng, đều chắc chắn để lại trong biển ánh sáng mặt tối một bóng mờ của chính mình trở thành một phần của mặt tối.
Người càng kiên định, bóng mờ càng sâu.
Tất cả đều do đạo tâm quyết định.
Khoảnh khắc sau, Lữ Dương nhìn thấy giữa biển ánh sáng mặt tối mênh mông, sáu đạo bóng mờ khổng lồ lơ lửng, gần như trùm kín bầu trời.
‘Sáu vị Đạo Chủ.’
Giờ đây, sáu vị Đạo Chủ đã chiếm gần hết mặt tối, phần còn lại lại bị hai đạo bóng mờ khác bao phủ quá nửa.
Một đạo tan nát, như đã đoạn nhưng vẫn còn vương tơ.
Một đạo khác chính là khu vực Lữ Dương đang đứng, càng thêm thảm liệt, gần như rạn vỡ hoàn toàn.
“Tổ Long và Ti Túy.”
Lữ Dương hiểu ra, rồi đột nhiên nảy sinh một ý niệm táo bạo:
“Liền Đạo Chủ trạng thái có thể hiển hóa ra bóng mờ trong biển ánh sáng mặt tối...”
“Vậy ngược lại thì sao?”
Nếu cái chết của một Đạo Chủ trong hiện thực khiến hình chiếu trong biển ánh sáng tan biến vậy phá hủy hình chiếu trong biển ánh sáng, liệu có thể ảnh hưởng đến Đạo Chủ ngoài đời thực?
Nghĩ đến đây, Lữ Dương chỉ cảm thấy rúng động.
Đạo tâm, đạo tâm a!
Khó trách muốn ngăn chặn Đạo Tâm pháp!
Khó trách Ti Túy phải chết!
.
Bình luận truyện