Cao Thủ Xuống Núi, Chín Vị Sư Tỷ Quá Cưng Chiều Tôi (Cao Thủ Hạ Sơn, Cửu Cá Sư Tả Thái Sủng Ngã)

Chương 39 : Chân chính y thuật truyền thừa, huyền hồ tế thế!

Người đăng: peppa

Ngày đăng: 14:31 31-10-2025

.
Vân Phong căn bản không để ý tới thanh âm vô tri của Bruce, tiếp tục lấy kim châm sơ đạo kinh mạch của Lưu lão thái gia. Theo ba châm rơi xuống. Âm khí chiếm cứ trong lòng Lưu lão thái gia, bị Vân Phong một lần nữa dẫn trở về phổi. Cảm giác tâm khẩu Lưu lão thái gia trầm muộn như bị một tảng đá lớn đè nặng, lập tức biến mất. Hắn hít một hơi thật dài, thấp giọng nói: "Ta cảm giác... thoải mái hơn nhiều..." "Tiểu hữu, cám ơn ngươi..." "Hụ khụ khụ khụ..." Âm khí trở lại phổi, Lưu lão thái gia lại một lần nữa xuất hiện triệu chứng ho khan. Vân Phong lấy xuống kim châm trên ngực Lưu lão thái gia, xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng xoa bóp trước ngực hắn. Mỗi một lần khẽ đẩy, một cỗ linh khí chí dương chí cương, liền sẽ theo động tác bàn tay của Vân Phong, tiến vào phổi Lưu lão thái gia. Đem âm khí ăn mòn sức khỏe của Lưu lão thái gia, vững vàng trấn áp. Rất nhanh, âm khí triệt để bị linh khí của Vân Phong trấn áp. Tiếng ho khan của Lưu lão thái gia, cũng dần dần ngừng lại. Vân Phong đưa tay ra với Lưu lão thái gia: "Thử đứng lên." "Động tác chậm một chút." Lưu lão thái gia giữ chặt tay Vân Phong, từng chút một từ trên mặt đất bò dậy. Vịn Lưu lão thái gia ngồi trên ghế, Vân Phong nói: "Âm khí trong phổi vẫn chưa triệt để loại trừ." "Ngươi nhiễm âm khí này đã lâu, đã cùng với mệnh nguyên của ngươi giao hòa." "Mạo muội nhổ bỏ, sẽ tổn hại dương thọ của ngươi." "Cần phải đợi đến trưa mai chính ngọ, ánh nắng mãnh liệt, dẫn khí liệt dương vào cơ thể, xua tan những âm khí này." "Mới tính là trị hết." Lưu lão thái gia đầy mặt vẻ cảm kích, liên tục gật đầu nói: "Tiểu hữu thật là thần y!" "Tuy chưa trị hết, nhưng ta đã không cảm giác được phổi không thoải mái, bây giờ cũng không ho khan nữa!" "Cảnh nhi! Mau trả tiền thuốc cho tiểu hữu này!" Lưu Cảnh liên tục gật đầu, đầy mặt vẻ vui mừng, cười nói: "Nghe Tuyết nhi nói, ngươi gọi Vân Phong đúng không?" "Vân Phong à, lần này đa tạ ngươi rồi." Nói xong, Lưu Cảnh từ trong túi, lại móc ra một tấm chi phiếu, đưa cho Vân Phong. Vân Phong cầm lấy nhìn một cái, trên chi phiếu kia viết: Một triệu Thần Châu tệ. Vân Phong lắc đầu, đặt chi phiếu xuống, thản nhiên nói: "Ta có bảng giá của chính mình." Lưu Cảnh thầm nghĩ trong lòng: Hắn đây là ngại ít? "Tốt, bảng giá của tiểu hữu, nói ra không sao cả, Lưu gia ta xưa nay không bạc đãi ân nhân!" Lưu Cảnh cười sảng lãng một tiếng. Vân Phong từ trong lòng tìm ra một quyển tiểu Bổn Bổn. Quyển sổ mở ra, Vân Phong máy móc nói: "Chẩn bệnh: 10 nguyên." "Thi châm: 30 nguyên mỗi châm, tổng cộng bảy châm." "Xoa bóp: 100 nguyên mỗi lần." "Khí châm quá huyết: 500 nguyên mỗi lần." "Ngươi trước đó cho ta một vạn, nói rõ là phí đi khám, ta đã nhận lấy." "Ngoài ra, lần trị liệu này, ngươi còn cần phải trả cho ta: 820 nguyên." Trong toàn bộ thư phòng, tất cả mọi người đều ngây người tại chỗ. Trước đó nhìn Vân Phong cự tuyệt chi phiếu một triệu, bọn họ đều cho rằng, vị tiểu thiếu niên này sắp sư tử đại khai khẩu rồi. Bất quá mạng của Lưu lão thái gia, đối với Lưu gia mà nói là vô giá. Coi như Vân Phong đưa ra một trăm triệu, Lưu gia cũng sẽ nhéo mũi mà đưa. Nhưng mặc cho ai đều không nghĩ tới... Vân Phong này, vậy mà đưa ra một con số có lẻ có chẵn! 820 nguyên?! Lưu Cảnh há hốc miệng, ngây người tại chỗ. Bruce cả người đều ngây dại rồi! Chính mình đến cho Lưu lão thái gia này chữa bệnh, lão Tam Lưu gia thế nhưng đưa ra giá một ngàn vạn! Tiểu tử Vân Phong này, mấy châm xuống, không những chữa khỏi bệnh phổi không hiểu thấu kia, còn làm Lưu lão thái gia trái tim ngừng đập khởi tử hồi sinh. Vậy mà chỉ cần 820 khối tiền?! Người trẻ tuổi đánh lén lão đồng chí sáu mươi tuổi của ta, có chút quá không nói y đức đi?! Lưu Nhược Tuyết gãi gãi đầu, thấp giọng nói: "Vân Phong... ngươi có thể đòi nhiều một chút..." "Không sao đâu..." "Nhà ta rất có tiền..." Vân Phong xua tay nói: "Bảng giá này, là do nhị sư phụ và tứ sư phụ của ta viết ra." "Nhị sư phụ nói, y giả huyền hồ tế thế, không thể dựa vào kỹ thuật mà vơ vét tài sản." "Dao Trì nhất mạch của ta, chẩn bệnh cho người không phải chí thân, đều là cái giá này." Lưu Cảnh trầm mặc một lát, móc ra ví tiền, đếm ra 820 nguyên, một phần không thừa một phần không thiếu, hai tay đưa cho Vân Phong, động tác rất là kính trọng. Vừa là sự kính trọng đối với y kỹ của Vân Phong, cũng đồng thời là sự kính trọng đối với y đức của hắn. Vân Phong nhét vào trong túi, nhớ tới cái gì, nói: "Ồ đúng rồi, trưa mai còn cần cho Lưu lão thái gia khu tán âm khí." "Cái này đắt hơn một chút." Hắn ở trên tiểu Bổn Bổn lật mấy trang, mới thì thầm: "Khu tán âm khí: 10 vạn nguyên một lần." Bruce ở một bên bị chấn kinh đến không gì sánh kịp, lúc này mới hoàn hồn, âm dương quái khí nói: "Đuôi cáo lộ ra rồi phải không?" "Còn nói cái gì huyền hồ tế thế, không dựa vào kỹ thuật mà vơ vét tài sản?" "10 vạn tính là ít sao?" Vân Phong cười nhạt một tiếng, lắc đầu nói: "Người chiêu chọc âm khí, đều có âm trái trong người." "Đây là chuyện quỷ thần, không phải tật bệnh phàm tục." "Thật sự không phải chẩn bệnh, trả nợ mà thôi." "Dao Trì nhất mạch của ta thượng thể thiên tâm, thay mặt thu nộp." Bruce nổi nóng nói: "Ngươi tên vu y này, nói lung tung, nói bậy bạ đầy miệng!" Vân Phong nhìn hắn một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đúng rồi, đến lượt ngươi nhảy lầu." "Ngươi nếu không nhảy, ta sẽ động thủ để ngươi nhảy." Âm thanh lãnh đạm, nhưng phía dưới lại ẩn chứa sát ý nhàn nhạt. Giống như Vân Phong đã nói, hắn là người có thù tất báo! Bruce hơi thở trì trệ, nặng nề nuốt nước miếng một cái. Không biết tại sao, trong lòng hắn có một loại trực giác. Nếu như chính mình không nhảy, tiểu tử này thật sự sẽ bức tử chính mình! Bruce cái khó ló cái khôn, đẩy cửa sổ thư phòng ra, trèo tường nhảy ra ngoài! "Lầu một cũng là lầu, nhảy rồi cũng tính là nhảy lầu!" Bruce đứng ngoài cửa sổ, mặt già đỏ bừng, giả vờ trấn định nói: "Đã Lưu lão thái gia không sao, ta liền cáo từ trước!" Mười y tá và trợ lý bác sĩ, ảo não thu thập dụng cụ, theo Bruce nhanh chóng rời khỏi trang viên Lưu gia. Mất mặt quá! Quá mất mặt rồi... Đừng nói Bruce bản thân, ngay cả tiểu y tá đi theo, cũng không muốn ở trong trang viên Lưu gia, ở thêm một giây đồng hồ! Chỉ là lúc tiểu y tá kia sắp đi, xấu hổ nhét cho Vân Phong một tấm danh thiếp, phía trên có tên và số điện thoại, cùng với bệnh viện nơi làm việc. Đưa mắt nhìn theo đội ngũ y tế của Bruce rời đi, Lưu lão thái gia lúc này mới tự tay viết xuống một tấm chi phiếu mười vạn nguyên, cười đưa cho Vân Phong. Vân Phong không thèm nhìn, tiện tay nhét vào trong túi. "Vân Phong tiểu hữu, ta có thể hay không nhìn xem bảng giá của ngươi?" Lưu lão thái gia chỉ chỉ quyển sổ nhỏ trong tay Vân Phong, đầy mặt nụ cười ôn hòa. Vân Phong nghĩ nghĩ, nhị sư phụ và tứ sư phụ cũng không nói là không thể, liền đưa quyển sổ nhỏ cho Lưu lão thái gia. Lưu lão thái gia mở ra, tỉ mỉ xem xét. Những thứ trên bảng giá này, lúc bắt đầu còn rất bình thường. Các hạng mục như chẩn bệnh, châm cứu, ngải cứu, hỏa quán, xoa bóp, thuốc thang, giá cả đều không sai biệt lắm so với bệnh viện tam giáp Thần Châu. Nhưng lật về phía sau, hạng mục và giá cả, liền dần dần trở nên khó tin... "Phẫu thuật loại bỏ khối u không xâm lấn: 1 vạn một lần." "Canh bổ âm hồn: 10 vạn một bộ." "..." "Đại Hoàn Đan Dao Trì: 1 triệu một viên, vật liệu tự chuẩn bị." "Thập Tam Hoàn Dương Kim Châm Dao Trì: 1 triệu một châm." "Tứ Thập Cửu Tục Mệnh Kim Châm Dao Trì: 5 triệu kéo dài mệnh một ngày." "..." "Luyện Huyết Đan: 10 triệu một viên, vật liệu tự chuẩn bị." "Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan: 10 triệu một viên, vật liệu tự chuẩn bị." "..." "Đoán Cốt Đan: 100 triệu một viên, vật liệu tự chuẩn bị." "..." Lưu lão thái gia không khỏi đầy đầu dấu hỏi. Đây đều là cái thứ quái quỷ gì vậy?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang