[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ
Chương 31 : TUYẾT SƠN KIẾM PHÁP VÀ VÔ ẢNH THẦN QUYỀN.
Người đăng: lehungpharmacist
Ngày đăng: 22:19 14-04-2020
.
-Hừ…Đinh đại hiệp, nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi bị đại nhân đánh cho đến nỗi mất cảm giác rồi.
Tống Thanh Thư nhìn Đinh Điển phía dưới cố ý nói :
-Hãy là nói ra cho rồi đi.
-Phi….!
Đinh Điển hung tợn nhìn Tống Thanh Thư.
Ánh mắt kia của Đinh Điển nhìn Tống Thanh Thư làn hắn khiếp đảm, trong lòng lại nghĩ thầm : “ Uí trời…hắn diễn sao mà giống như thật quá đi…”
- Đánh cho ta.
Lăng Thiếu Tư cười gằn, nhiều năm nghiêm hình tra tấn vẫn không hề có tác dụng, bây giờ lão quen thuộc để nha dịch hành hình Đinh Điển thì trong lòng lại cảm thấy hứng thú quái đản...
"Bịch….bịch,,,,bịch !
Trượng côn rơi xuống như mưa trên người Đinh Điển vang dội lại, Đinh Điển vẫn không nói tiếng nào, yên lặng mà chịu đựng, y cũng không dám vận công chống lại, sợ bị Lăng Thiếu Tư nhìn ra kẽ hở, càm thấy bị thương ngoài da không tính là gì, về đại lao vận hành chân khí qua mấy chu kỳ, ngoại thương tự nhiên sẽ chữa khỏi.
-Phụ thân… đừng ép Đinh đại ca nữa…!
Lúc này phía sau truyền đến một giọng nữ nhân làm cho Đinh Điển cả người run lên, y bị kích động quay đầu nhìn, quả nhiên là chính Lăng Sương Hoa mà y ngày nhớ đêm mong.
Lăng Thiếu Tư ở công đường vừa giận vừa sợ, giơ tay chỉ vào Lăng Sương Hoa tức tối nói:
-Con làm gì mà đến đây vậy? Bộ đã quên ngày đó lập xuống lời thề rồi sao!
-Nhi nữ chưa từng quên….
Lăng Sương Hoa đi tới nâng Đinh Điển đứng dậy, quay đầu lại nói :
- May mà nhi nữ được cao nhân chỉ điểm mới hiểu được, mẫu thân một đời làm việc thiện, bây giờ e sợ đã đến thế giới tây phương cực lạc, đương nhiên sẽ không ở trong lòng đất bị khổ ải.
Lăng Thiếu Tư vẻ mặt đại biến, hung tợn nhìn Tống Thanh Thư, đang trong lúc này,” ầm “ một tiếng nổ vang, cửa lớn bị đánh trúng mở ra, một quân lính toàn thân máu chảy bị văng vào trong.
-Có thích khách!
Tiếng kêu thê thảm của tên lính vang lên, làm mọi người bên trong hình đường giật mình biến sắc.
Một trận tiếng động của binh khí đan xen va chạm, thị vệ của Lăng Thiếu Tư dường như không chống đỡ được, liên tục lùi về phía sau, rất nhanh mấy cái kiếm khách hoá trang thánh hán tử sấn loạn vọt vào, nhìn thấy đang ngồi trên ghế chủ vị Lăng Thiếu Tư, bọn họ ánh mắt sáng ngời, nhào tới.
Thị vệ hai bên tả hữu của Lăng Thiếu Tư rút đao ra nghênh tiếp, Tống Thanh Thư thấy mấy tên kiếm khách kia kiếm pháp huyền ảo khó lường, thị vệ của Lăng Thiếu Tư không phải là đối thủ, lần lượt tiếp theo ngã xuống.
-Phụ thân coi chừng….!
Nhìn thấy một kiếm khách nhân cơ hội, phí thân lên lên thật cao, một chiêu kiếm đâm xuống về phía Lăng Thiếu Tư, Lăng Sương Hoa lo lắng kêu to lên.
Đinh Điển thực sự đã yêu Lăng Sương Hoa đến cực điểm, y không đành lòng nàng đau thương, cả người liền vận công chấn động, xích sắt trên người loảng xoảng liên tiếp đứt từng khúc, dưới chân giẫm một cái, đi sau mà đến trước, một quyền đánh ra, người chưa thấy, thì kình lực đã tới.
Tên kiếm khách kia giật nảy cả mình, vội vàng thu kiếm về tự cứu, Đinh Điển cũng mặc kệ kiếm pháp của hắn huyền ảo, đảo người cải quyền thành trảo, lập tức liền chụp lấy ngay ngực đối phương, đối phương bên dưới bị trúng một trảo, cả người lập tức liền mềm nhũn ra.
Tống Thanh Thư trốn ở phía sau cây cột quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên kiếm khách kia đã không còn thở.
Hít vào một ngụm khí lạnh, hắn vội vã rụt đầu trở lại, trong lòng lẩm bẩm: " Các ngươi cứ đánh đi, đánh cho càng loạn càng tốt, nhưng tuyệt đối đừng có chú ý tới ta, bây giờ ta luyện võ công chưa thành, cũng không muốn chưa kịp xuất thân thì đã mất mạng….”
-Thần Chiếu Công, Vô Ảnh Thần Quyền? Ngươi là Đinh Điển!
Bêm dưới mấy tên kiếm khách đã thu thập mấy tên thị vệ còn lại xong, nhìn thấy cảnh tượng đó, gã đầu lĩnh kinh hô lên.
Phái Tuyết Sơn cũng đã thăm dò qua Kinh Tương trước một thời gian, đương nhiên cũng biết Đinh Điển võ công cao cường.
Tên đã lắp vào cung thì không thể không bắn, việc đã đến nước này, phái Tuyết Sơn đành phải tốc chiến tốc thắng, nếu chần chừ thì quân lính ngoại vi tri phủ ùn ùn kéo đến, e rằng chỉ có một loại kết cục là toàn bộ bị diệt. ‘
Gã đầu lĩnh cũng hiểu điều này liền nói:
-Phong sư đệ, nhóm người của sư thúc trấn giữ ở ngoài cửa sắp không chịu nỗi được nữa, ta sẽ ngăn cản hắn, các ngươi mau nhanh giết Lăng Thiếu Tư đi, xong rồi lập tức rút lui..
Nói xong liền vung kiếm tấn công về phía Đinh Điển.
-Um?
Đinh Điển một trảo chụp tới lại bị hụt, thấy bên trên lưỡi kiếm của gã đầu lĩnh mơ hồ có một vầng hàn khí, trong lòng y biết người này võ công cao hơn nhiều so với tên kiếm khách vừa rồi, dư quang khóe mắt thấy mấy tên khác của phái Tuyết Sơn phóng về phía của Lăng Thiếu Tư, mũi chân liền vẩy một cái, đem cái ghế đá bay tới, tạm thời gây trở ngại cho mấy tên kiếm khách, y nhân cơ hội liền bay qua chận trước mặt Lăng Thiếu Tư đem mấy người kia ngăn lại.
Đinh Điển một mình ngăn lại toàn bộ bốn tên kiếm khách phái Tuyết Sơn còn lại, nhìn thấy bọn họ sơ hở, liền đánh gục thêm hai tên kiếm khách, cứ như vậy phái Tuyết Sơn chỉ còn lại hai tên cao thủ võ công cao nhất đang vất vả chống đỡ.
Đinh Điển thấy hai người này võ công cao thâm hơn nhiều so với mấy tên khác của phái Tuyết Sơn, đánh mãi cũng không chiếm được thế thương phong, trong lòng hơi động, há miệng hỏi:
-Hai vị có phải là nhân xưng “ Khí hàn tây bắc Bạch Vạn Kiếm cùng với Phong hỏa thần long Phong Vạn Lý?"
Bạch Vạn Kiếm cùng Phong Vạn Lý càng đánh càng kinh ngạc, thấy Đinh Điển võ công cao cường, e rằng so với sư phụ chỉ có hơn chứ không kém, bỗng nghe được từ xa xa không ngừng truyền đến tiếng hô rút lui, trong lòng bọn họ cũng biết sự tình bây giờ đã không thể làm gì được rồi, liếc mắt nhìn nhau, vội vã công ra mấy thế kiếm liên tiếp ép Đinh Điển lui lại, rồi cùng song song phóng bay trở lại ra ngoài.
- Đinh Điển, mối thù hôm nay, phái Tuyết Sơn sẽ khắc trong tâm khảm"
Đinh Điển cũng không có ý truy kích, yên lặng trở lại bên người Lăng Sương Hoa, nhìn thảm trạng chung quanh thủ hạ nằm la liệt đầy phòng, Lăng Thiếu Tư sắc mặt tái xanh nhìn chằm chằm hai người.
Còn chưa mở miệng, mái ngói trên nóc nhà nát vụn, một bóng đen lăng không lao xuống xuống, lập tức liền kềm chế Lăng Thiếu Tư, tay trái như kìm sắt bấm ở trên yết hầu Lăng Thiếu Tư, tay phải ấn nhẹ ở sau lưng lão, nếu như hơi có phản ứng, chưởng kình đánh ra một cái, thì xem như toi cái mạng già của Lăng Thiếu Tư.
Trốn ở phía sau cây cột, Tống Thanh Thư âm thầm kêu khổ, Ngô Lục Kỳ ngay trong lúc này xuất hiện, e rằng sẽ hỏng rồi đại kế của hắn.
Lúc này Ngô Lục Kỳ nổi giận mắng:
-Đinh Điển, ngươi được sư huynh của ta truyền lại Thần Chiếu Công, vì sao lại trợ Trụ vi ngược, che chở cho kẻ thù sát hại sư huynh của ta, lẽ nào ngươi bị sắc đẹp của nữ nhi hắn mê hoặc cho thần hồn điên đảo sao?
Tống Thanh Thư sắc mặt nhất thời có chút nhăn lại, dung nhan của Lăng Sương Hoa hiện tại làm gì mà còn sắc đẹp? Chắc là Ngô Lục Kỳ nhìn thấy nàng thân hình thướt tha, nên cho rằng đây là đại mỹ nhân đây.
-Ngươi là…..?
Đinh Điển cũng giật nảy cả mình, hắn cùng Mai Niệm Sanh ở chung trong thời gian rất ngắn, nên không biết mình còn một sư thúc.
-Mai Niệm Sanh là sư huynh của ta, ngươi không biết ta sao?
Ngô Lục Kỳ thấy hắn không biết mình, cả giận nói.
-Tuyết trung thần cái Ngô Lục Kỳ, Đinh đại hiệp không quen biết ngươi cũng là rất bình thường.
Theo một giọng nữ nhân mềm mại truyền đến, Hoàng Dung chậm rãi đi vào, thì ra khi nghe tin nha môn tri phủ có biến, Hoàng Dung biết được đã xảy ra chuyện rồi, vội vã từ bên ngoài thành trở lại, vừa vặn đụng tới Ngô Lục Kỳ đang khống chế Lăng Thiếu Tư.
-Hoàng bang chủ. .
Ngô Lục Kỳ vừa nhìn thấy bóng dáng Hoàng Dung, sắc mặt liền rất khó coi.
-Ngô trưởng lão, ngày trước ngươi bỗng nhiên rời khỏi Cái Bang, ta có thể không truy cứu, có điều vì sao bây giờ sao lại trợ giúp quân Mông Cổ Thát Tử đến ám sát mệnh quan triều đình Đại Tống?
Hoàng Dung lạnh như băng hỏi, thì ra là Hoàng Dung nhiều năm qua đi theo Quách Tĩnh giữ vững Tương Dương, đối với Cái Bang ít có quan tâm đến, với lại mấy năm qua Tống- Mông chiến tranh triền miên khói lửa, bang chúng Cái Bang tử thương nặng nề, có một số ít bang chúng sinh ra bất mãn, cảm thấy Hoàng Dung tư tâm, trường kỳ tham gia vào cuộc giao tranh của hai nước, rất nhiều bang chúng Cái Bang đối với tương lai cảm thấy tuyệt vọng, thêm vào Hoàng Dung là một nữ nhân mà đảm nhiệm chức bang chủ, bên trong bang chúng càng thêm bất mãn trong lòng….
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện