[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ
Chương 22 : AI XINH ĐẸP HƠN?
Người đăng: lehungpharmacist
Ngày đăng: 22:15 14-04-2020
.
Quan sát tỉ mỉ, Vương Ngữ Yên quả nhiên có thể xưng tụng là tuyệt diễm kinh thế. Có điều Tống Thanh Thư dù sao hắn không phải là Đoàn Dự, ở xã hội hiện đại dưới sự giúp đỡ của son phấn và thẩm mỹ, mỹ nữ hắn gặp qua quá nhiều, do đó sự miễn dịch với sắc đẹp đương nhiên là cao hơn những người trong chốn giang hồ.
Muốn nói Vương Ngữ Yên so với A Châu A Bích có thể đẹp đẽ hơn đến bao nhiêu? Tống Thanh Thư trong lòng lắc đầu, bọn họ đều là mỹ nhân tuyệt thế bại hoại, hớp hồn nam nhân từ cái nhìn đầu tiên , đều là đẳng cấp, thì làm sao dễ dàng phân rõ được ai hơn? Cũngnhư Phạm Băng Băng và Cao Viên Viên, ai có thể nói ra được là so với ai đẹp hơn sao? Có người cảm thấy Phạm Băng Băng càng ngắn càng đẹp đẽ, có người cảm thấy Cao Viên Viên đẹp tựa như nữ thần, cuối cùng chính là khẩu vị , cách nhìn của mỗi cá nhân mà thôi.
Sở dĩ người của trong chốn gianh hồ phổ biến đều cho rằng Vương Ngữ Yên so với A Châu, A Bích đẹp đẽ hơn, cũng không phải là do dung mạo của Vương Ngữ Yên vượt trội hơn bao nhiêu, mà là do nàng có cái thần thái khí chất lượn lờ giống như tiên nữ, nếu một nam nhân bình thường tự ti mặc cảm thì sẽ không dám tiếp tục nhìn ngắm rỏ ràng, mà chỉ lưu lại ấn tượng sâu sắc ở trong đầu, bị các loại ảo tưởng xinh đẹp thổi phồng lên, đương nhiên là sẽ cảm thấy Vương Ngữ Yên diễm lệ tuyệt luân hơn nhiều so với A Châu, A Bích những cô nương xuất thân tầm thường đứng cạnh..
Tống Thanh Thư là một người hiện đại, bất chợt sơ kỳ kinh diễm trôi qua, rất nhanh bình thản có thể xem xét dung nhan của nàng dựa theo góc độ cái nhìn của một người khách quan bình thường..
-Biểu ca, mấy vị này là….?
Trong lúc vô tình nàng chú ý tới Tống Thanh Thư đang vô lễ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của mình, đôi lông mi dài của Vương Ngữ Yên khẽ chớp, trong lòng e thẹn có chút khó chịu, nhưng vì đối phương có thể là bằng hữu của biểu ca đến đây, bởi vậy cũng không tiện đem tâm tình của mình biểu hiện ra.
-Hai vị này là bằng hữu của ta.
Mộ Dung Phục một tay đỡ Vương Ngữ Yên cùng đi vào trong nói.
-Chuyện khá dài dòng, chúng ta vừa đi vừa nói.
………………………………………………………………………………………..
- Nôi công nối lại gân mạch xướng cốt?
Mọi người đi đến khu vực phụ cận có cái nhà nghỉ nho nhỏ ngồi xuống, Vương Ngữ Yên nghe Mộ Dung Phục kể lại tình huống của Tống Thanh Thư, nàng nhíu lại đôi lông mày đẹp đẽ bắt đầu suy nghĩ.
-Thiên hạ ngày nay võ công đa dạng, muốn nói trị liệu nội thương hiệu quả tốt nhất thì không gì bằng Cửu âm chân kinh…
Vương Ngữ Yên chậm rãi nói làm làm cho Tống Thanh Thư trong lòng cảm giác nặng nề, hắn nghĩ thầm Cửu âm chân kinh xác thực là có công hiệu trị liệu nội thương tuyệt diệu, nhưng mình kinh mạch đứt đoạn, căn bản không có cách điều động chân khí dựa theo nội công tâm pháp của Cửu âm chân kinh chữa thương, chẳng lẽ Mộ Dung Phục chợt nhớ tới là môn nội công này. . .
-Có điều. . .
Vương Ngữ Yên câu chuyện lại chuyển ngoặt khiến Tống Thanh Thư trái tim hồi hộp muốn nhảy lên tới cổ ..
-Tống công tử bây giờ kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, e rằng nếu có Cửu Âm Chân Kinh cũng không chữa được…
Tống Thanh Thư âm thầm khâm phục, Vương Ngữ Yên bản thân không biết chút nào võ công, nhưng đối với võ công thiên hạ thì rành rẽ như trong lòng bàn tay, hơn nữa lại thấu triệt lý giải, Mộ Dung Phục đang có một báu vật ở trong tay mài không tự biết, cứ mỗi lần Vương Ngữ Yên chỉ điểm thì Mộ Dung Phục lại tự ái tức giận, một con người khí lượng nhỏ hẹp, không thể nào thành tài được a.
-Không biết Vương cô nương còn có những biện pháp nào khác?
Hồ Phu Nhân một bên dịu dàng hỏi.
Vương Ngữ Yên cũng thán phục nét mỹ lệ của vị đại tỷ này, nàng khẽ gật đầu tiếp tục nói:
-Ta từng có xem qua trên một quyển tuyệt bản có nhớ lại trong đó ghi chép: “ Cửu âm chân kinh chủ trị kinh mạch bị bế tắc, Thần chiếu kinh chuyên trị kinh mạch, xương cốt gãy vỡ, một chữa bên trong, một chữa ở ngoài, còn chân thực hiệu quả mà nói, bởi vì hai quyển nội công đó ta đều chưa từng xem qua, nên cũng không dám mạo muội kết luận. . ."
Tống Thanh Thư cả người đều không thể ức chế sự phấn khích run lên, trong nội tâm khuấy động thầm nghĩ " Đúng rồi …đúng rồi, ta làm sao lại quên nội công Thần Chiếu kinh, lúc trước Địch Vân, Đinh Điển xương tỳ bà bị đục thủng xuyên qua, gân chân đều bị cắt đứt, nhưng đều có thể dựa vào Thần Chiếu kinh sinh long hoạt hổ, thậm chí dựa vào Thần Chiếu kinh còn có thể đem người vừa mới chết hồi sinh..”
-Đa tạ Vương cô nương chỉ điểm.
Tống Thanh Thư kích động đứng lên, một trái tim cũng như muốn bay ra ngoài, hắn hận không thể ngay lập tức đi tìm Thần Chiếu kinh.
Hồ Phu Nhân thấy Tống Thanh Thư quá nóng lòng, vội vã nhìn Vương Ngữ Yên hỏi:
-Vương cô nương có biết nơi nào có thể tìm gặp Thần chiếu kinh không?
Vương Ngữ Yên nhăn lại đôi mi thanh tú, nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ:
-Tục truyền thần công này thuộc về danh sư Mai Niệm Sanh, có điều ông ta từ trước đến giờ không có cố định ở một nơi nào, ta cũng không biết là có thể tìm được ông ta ở đâu..
Tống Thanh Thư ngẩn ngơ, âm thầm suy nghĩ không biết lúc này Mai Niệm Sanh đã bị ba đệ tử hạ độc thủ chưa, nếu như ông ta đã qua đời, thì mình chỉ có thể bắt đầu từ trên người Đinh Điển, Địch Vân …
-Mộ Dung công tử cùng Vương cô nương tái tạo chi ân, tại hạ xin khắc cốt ghi tâm.
Tống Thanh Thư đứng lên nói lời cám tạ.
-Đây chỉ là do ta từ trong sách nhìn qua nói vài lời đôi câu, cũng không biết có đúng hay không …
Vương Ngữ Yên bị hắn cảm tạ thịnh tình, có chút ngượng ngùng nói.
-Mọi người đều là người trong giang hồ, Tống công tử cần gì phải khách sáo như thế.
Mộ Dung Phục liền vội vàng đứng lên đáp lễ.
Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán, Mộ Dung Phục nhìn bề ngoài thực sự là người trang tuấn kiệt không thể bắt bẻ được điều gì. Lần này hai người bọn họ giúp mình, ngày sau nếu mình thành công, tất nhiên phải về báo đáp lại một lần. . .
-Tiểu đệ dự định tự mình đi tìm kiếm, tẩu tẩu ở đây ở tạm một thời gian, chuyên truy tra Mộ Dung Cảnh Nhạc quan trọng hơn.
Tống Thanh Thư xoay người lại nhìn Hồ Phu Nhân, nói.
-Đúng đấy, Hồ Phu Nhân nếu như cảm thấy ở tại Yến Tử Ô không tiện, thì cũng có thể ở lại nơi này của biểu muội, Mạn Đà Sơn Trang tất cả đều là nữ nhân, Hồ Phu Nhân cứ yên tâm.
Mộ Dung Phục thấy thế cũng châm thêm vào.
Hồ Phu Nhân khó xử nhìn Tống Thanh Thư, trong long nàng nghĩ thầm bây giờ binh hoang mã loạn, võ công của hắn thì hoàn toàn biến mất, nhưng lại ương ngạnh một bộ không muốn chịu thua chấp nhận số phận, e sợ đi trên đường đi hắn sẽ gặp nhiều nguy hiểm.. . .
-Mộ Dung Cảnh Nhạc ở đây đã có có Mộ Dung thế gia truy tìm, ta ở lại chỗ này cũng không có tác dụng gì. Tiểu đệ bây giờ võ công mất hết, dọc theo đường đi lại có nhiều loạn lạc, để ta cùng đi với tiểu đệ để có việc gì thì còn hổ trợ một tay.
Hồ Phu Nhân cuối cùng quyết định.
Lời nàng vừa nói ra, mọi người tại đây đều có vẻ mặt quỷ dị, hai người này : “ chuyện này một đường đi cô nam quả nữ giữa tẩu tẩu và tiểu đệ….”
A Bích thì liên tưởng đến lần trước lúc ỏ trên thuyền, hai người này hết sức thân mật, trong đầu lại càng thêm nghi ngờ…
Hồ Phu Nhân rất nhanh cũng ý thức được bầu không khí khác lạ, tâm tư xoay tròn, rất rõ ràng mọi người đang suy nghĩ về cái gì, lỗ tai nàng cũng có chút nóng lên, có điều chuyện như thế này thì cũng không có cách nào giải thích, mặc cho ai nghĩ gì thì nghĩ, tâm tình cũng liền bình tĩnh lại.
Tống Thanh Thư hiện tại cũng đang trong thời gian chạy đua với tử thần, Chu Chỉ Nhược thì không biết lúc nào liền tìm đến thanh toán hắn, nếu Chu Chỉ Nhược bắt gặp hắn, mà hắn vẫn còn bộ dạng sống dở chết dở như thế này, e rằng có chạy trời cũng không thoát khỏi nắng.
Tuy rằng nơi này có Vương Ngữ Yên rung động lòng người, có ôn nhu A Bích, có A Châu nhí nhảnh vui tươi, Tống Thanh Thư vẫn quyết định ngay lập tức khởi hành.
Đối mặt với hắn cáo từ, Vương Ngữ Yên nhẹ gật đầu, tất cả tâm tư của nàng đều đặt ở trên người biểu ca của nàng, ánh mắt kia nhìn Mộ Dung Phục, tràn đầy ôn nhu say đắm.
Việc đã đến nước này, Mộ Dung Phục biết nếu cô giữ lại Hồ phu nhân e sợ sẽ làm cho người hoài nghi, không thể làm gì khác hơn là kêu A Châu mang tới một tay nãi, đưa đến trước mặt hai người:
-Hai vị, chuyến này vạn dặm xa, số lộ phí này là tấm lòng thành của tại hạ, hai vị nếu như đã xem Mộ Dung Phục này làm bằng hữu, mong rằng đừng có chối từ. Chúc Tống công tử sớm ngày chữa khỏi thương thế, cánh cửa Yến Tử Ô bất cứ lúc nào cũng rộng mở chào đón hai vị ... . ."
Mộ Dung Phục nói đến đây là đã hết mức, Tống Thanh Thư cũng không chối từ nữa, nhận lấy tay nãy, cung tay nói cám tạ:
-Hôm nay tái tạo chi ân, ngày khác tại hạ tất sẽ báo đáp!
…………………………………………………………………………………………….
-Này tiểu đệ… ngươi có cảm thấy Mộ Dung công tử đối với ta, tựa hồ có chút nhiệt tình quá đáng không?
Rời khỏi Mạn đà sơn trang, Hồ Phu Nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi Tống Thanh Thư.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện