Cẩm Y Dạ Hành
Chương 949 : Vô Cương Cùng Quốc
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 01:32 06-11-2025
.
Chu Lệ cười lớn nói: “Điều khiến Trẫm vui mừng nhất, là nghị luận dời đô được thuận lợi thông qua. Còn việc lập Trữ, Trẫm chỉ có thể quyết định một đời chi quân, Cao Sí tính tình đã định, Trẫm không cần lo lắng. Chiêm Cơ tuy rằng thông tuệ, sau khi trưởng thành sẽ thế nào, thật khó lường trước được, hiện tại còn không làm được chuẩn.”
Hạ Tầm cẩn thận nói: “Hoàng Thái Tôn thông minh linh tú, thiên tư…”
Chu Lệ khoát tay nói: “Nghĩ đến Lý Long Cơ có thể từ trong tay Võ Tắc Thiên Nữ Hoàng cướp lại giang sơn Lý gia, cũng coi là một vị thiếu niên anh hùng rồi. Thế nhưng chờ đến tuổi già của hắn, trong triều trọng dụng một ban gian thần, bên ngoài sủng tín một ban Tiết Độ Sứ lâu dài ôm ấp dị chí, chính vì sự hồ đồ của hắn, một trận Loạn An Sử, khiến cho giang sơn Lý Đường này từ đó đi lên đường xuống dốc, không còn quật khởi nữa.
Trẫm vô cùng thích cháu đích tôn này, những ưu điểm này Trẫm đều rõ ràng. Trẫm nói là phẩm tính làm người, hiện tại xem ra, Chiêm Cơ đương nhiên không có vấn đề, nhưng hắn còn chưa trưởng thành, còn chưa định ra tính cách, tuổi tác hôm nay so với Lý Tam Lang năm xưa còn nhỏ hơn rất nhiều, tương lai còn có nhiều điều không thể lường trước được, cho nên không thể võ đoán.”
Chu Lệ du du thở dài một hơi nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu! Một đời hiền chưa chắc đời đời hiền, hậu thế con cháu có tài hay bất tài, hiền hay không hiền, Trẫm đã không thể làm gì được rồi. Mà việc dời đô thì không phải vậy, chuyện này, chỉ cần Trẫm muốn quản, thì nhất định có thể hoàn thành trong tay Trẫm. Theo Trẫm thấy, Nam Kinh là đất vàng son, quốc vận thực khó lâu dài.
Đế vương ngồi trấn Kim Lăng mà điều khiển phương Bắc, cho dù ngoại loạn không nổi lên, nhất định cũng sinh nội loạn. Hoàng khảo phong các Vương trấn giữ Bắc Cương để chống ngoại địch, chính là nguyên do này. Thế nhưng Trẫm tuy vì các Vương bị gian thần bè lũ Phương Hoàng mê hoặc Thiên tử, ngang nhiên bức hại, bất đắc dĩ khởi binh Tĩnh Nan, mà cuối cùng lại là mở một cái đầu không tốt, các Vương ôm binh tự trọng, khó bảo đảm không nổi dị tâm. Hiện nay các Vương không nổi dị tâm, cũng khó bảo đảm con cháu của bọn họ cũng không sinh dị tâm, lâu dài xuống dưới cũng là một họa lớn a.
Trẫm đem các Vương Bắc Cương dời đến Trung Nguyên an trí, Bắc Cương không khỏi trống rỗng, chư tướng biên quan lại không thể cấp cho quyền lớn tiện nghi tùy việc, điều động binh mã, một khi gặp đại sự, tin tức quân tình liền cần đi lại giữa Kim Lăng và Cửu Biên, uổng công làm lỡ chiến cơ, vì vậy, không dời đô Bắc Bình, thì không thể giải quyết vấn đề này. Một khi định đô Yên Kinh, trừ phi Đại Minh hôn quân liên tục xuất hiện, lại gặp liên tiếp thiên tai, nếu không thì... liệu tưởng ba trăm năm giang sơn là có thể bảo đảm vô lo.”
Hạ Tầm kinh ngạc nói: “Ba trăm năm?”
Làm Hoàng đế ai cũng hi vọng giang sơn nhà mình thiên thu vạn đại, vĩnh viễn kéo dài xuống, tuy rằng bọn họ cũng biết đây là chuyện không thể nào, nhưng đa số người không muốn đối mặt với sự thật này, thậm chí không có dũng khí nhắc tới, Hạ Tầm thật sự không nghĩ tới Chu Lệ lại bằng lòng nói thẳng chuyện này, mà điều hắn nghĩ lại cư nhiên không hề quá đáng.
Chu Lệ mỉm cười nói: “Thiên hạ, sẽ không vĩnh viễn quy về một nhà một họ. Khi khí số đã tận, giang sơn đương nhiên phải đổi chủ. Từ Thủy Hoàng Đế Doanh Chính thống nhất thiên hạ, hơn ngàn năm qua, có hoàng triều nào quốc vận vượt quá ba trăm năm không? Một cái cũng không có! Cho nên... con cháu của Trẫm, nếu có thể bảo vệ giang sơn Đại Minh ba trăm năm, vậy là đủ rồi.
Nếu quốc vận có thể lâu dài hơn chút nữa, đó là phúc khí của bọn họ, nếu là ngay cả ba trăm năm giang sơn cũng không thủ được, đó là do con cháu không biết phấn đấu, làm tổ tông có thể cho bọn họ gây dựng một phần gia nghiệp, gia nghiệp này có thể hay không giữ vững, chính là mình sự tình của bọn họ. Trẫm hôm nay cho dù có cho bọn họ một tòa giang sơn vững chắc như sắt, bọn họ cố ý làm ra ngàn lỗ trăm vết, lúc đó Trẫm đã hóa thành một nắm hoàng thổ, lại có thể thế nào đây?”
Sự thật là như vậy, nhưng mà có mấy ai có thể lý tính như thế? Hạ Tầm nghe lời Chu Lệ nói, không khỏi âm thầm sinh lòng khâm phục đối với lòng dạ khí phách của hắn, chỉ là nghị luận về sự dài ngắn của giang sơn này, Chu Lệ mình có thể nói, hắn lại không thể hồ đồ ngắt lời.
Chu Lệ nới lỏng dây cương ngựa, tùy ý con ngựa đó tự do mà đi, một đôi mắt từ từ bốn phía nhìn quanh, trên bãi cỏ, ánh nắng tươi đẹp, trời thu trong xanh, khí trời sảng khoái, vũ trụ trong suốt, hoàn vũ thanh minh.
Chu Lệ thong thả lại nói: “Trẫm vì sao nhớ mãi không quên việc dời đô? Ngươi đừng cho rằng Trẫm ở trong thâm cung, thì cái gì cũng không biết, hừ! Những thứ dơ bẩn đó hận Trẫm dời đô, lời khó nghe gì cũng nói ra, nói rằng Trẫm đoạt vị bất chính, trong lòng phát hư, muốn về đất căn cơ Yên Kinh, nói rằng Trẫm khi đăng cơ sát phạt quá nặng, đắc tội Giang Nam sĩ tộc, sinh lòng e ngại...
Thiên đại trò cười! Trò cười lớn vô cùng!
Đời này của Trẫm, có khi nào gặp địch mà chạy trốn sao? Trẫm dẫn năm vạn binh, khi đối kháng với năm mươi vạn đại quân triều đình, không có trốn thoát! Trẫm dẫn hai vạn binh, khi truy sát mười vạn thiết kỵ Thát Đát, không có trốn thoát! Trẫm ở Giang Nam, vị đến cửu ngũ, nắm giữ binh mã thiên hạ, Trẫm trái lại bắt đầu sợ hãi sao? Nếu Giang Nam thực sự có người âm thầm chống đối Trẫm, Trẫm không trấn giữ ở Giang Nam, trái lại muốn tránh về phía phương Bắc, ngồi nhìn Giang Nam nổi loạn, vứt bỏ nửa giang sơn này không cần nữa sao?
Khi Trẫm đăng đại bảo, những kẻ bị giết chỉ là Phương Hoàng Tề Thái mấy tên gian nịnh cùng với thân tộc của bọn chúng, có gì tương quan với Giang Nam sĩ tộc đâu? Mấy người bọn họ, cùng Giang Nam sĩ tộc lại có quan hệ gì nữa sao? Trẫm đăng cơ đã hơn mười năm, đối với sự khống chế Giang Nam sĩ tộc chẳng lẽ còn không bằng đứa trẻ miệng còn hôi sữa làm vua bốn năm mà không thành công việc gì đó sao? Trẫm mở khoa cử chọn sĩ tử, sĩ tử Giang Nam tranh nhau như vịt, bọn họ phản Trẫm là phản ở đâu?”
Chu Lệ khinh thường nói: “Nếu Trẫm sợ Giang Nam sĩ tộc đó, sợ đến mức ngay cả ngự tọa hoàng cung cũng không dám đặt ở đây, Trẫm dám phái thủy sư phía đông tuyên phủ ra biển, phái đại quân phía nam thảo phạt Giao Chỉ, phía tây bày trọng binh để kháng Thiết Mộc Nhi, lại tự mình suất lĩnh quân đội bắc phạt Thát Đát, đem binh mã kinh thành điều động không còn một mống sao? Hắc! Để bôi nhọ Trẫm, những tiểu nhân vô sỉ này đã làm mọi điều bất chấp rồi, cố tình có những kẻ ngớ ngẩn không có đầu óc, tin tưởng không chút nghi ngờ.”
Chu Lệ càng nói càng giận, chỉ một ngón tay Hạ Tầm nói: “Văn Hiên, ngươi nhớ kỹ, tiểu nhân bẩn thỉu nhất trên đời này, chính là những ngụy quân tử đã từng đọc sách kia!”
Có lẽ là bởi vì Chu Lệ một loạt bố cục, đem toàn bộ thiên hạ thành công bày bố trong tay Trẫm, mục đích một lần đạt thành, hắn rất hưng phấn, cho nên lúc này cũng giống như mỗi lần hắn mặc quân phục thân chinh ra chiến trường vậy, ý khí phong phát, hào khí can vân: “Văn Hiên, bách quan phản đối dời đô, ôm tư lợi vào công nghĩa, Trẫm cũng không phải ăn chay đâu, Thiên tử trấn giữ cửa quốc gia! Ha ha, câu nói này chính là Trẫm dùng để lừa bọn họ đó!”
Hạ Tầm đại kinh, thất thanh nói: “Lừa người sao?”
Chu Lệ dương dương đắc ý nói: “Không sai! Trẫm muốn dời đô Yên Kinh, là bởi vì cương vực hôm nay đã không phải tình hình Trung Nguyên ngày xưa. Hoàng khảo của Trẫm vừa mới lập quốc chưa đủ hai năm, liền sinh lòng niệm dời đô, bởi vì Hoàng khảo cũng nhìn ra, Kim Lăng không phải đất lành để kiến đô. Nhưng lúc đó Bắc Nguyên vừa mới chạy ra ngoài, bọn họ kinh doanh Đại Đô mấy trăm năm, căn cơ của Hoàng khảo lại ở Giang Nam, lúc đó kiến đô căn bản không thể nào cân nhắc Yên Kinh, nếu không thì một khi Bắc Nguyên phản công thành công, sẽ gây ra trò cười vừa mới kiến quốc đã thất thủ đô thành, mà nay lại khác.
Trấn giữ cửa quốc gia, trấn giữ thế nào? Chỉ có ngàn ngày làm giặc, nào có đạo lý ngàn ngày phòng giặc. Trước mắt, Bắc Địch Tây Nhung Nam Man Đông Uy, đều không có thực lực kháng cự với Đại Minh của Trẫm. Nhưng các bộ tộc Mông Cổ tuy đã suy yếu, trong số bốn phương phiên bang Đông Tây Nam Bắc, vẫn là mối đe dọa lớn nhất đối với Đại Minh của Trẫm.
Nếu kinh thành được lập ở Kim Lăng, việc giao lưu với chín trọng trấn biên giới phía bắc sẽ có nhiều bất tiện, đây là một nguyên nhân. Hơn nữa, từ Đường Tống đến nay, Tây Phiên Bắc Địch dần trở nên siêu cường đại, câu nói 'người có được Trung Nguyên thì có được thiên hạ' ngày xưa đã không làm được nữa rồi, nếu như không thể đảm bảo đất nuôi ngựa ở Tây Phiên và phía bắc Hoàng Hà, chúng ta cũng chỉ có thể dùng thân xác huyết nhục để đối kháng với dân tộc du mục, phải bỏ ra sự hi sinh gấp trăm lần.
Yên Kinh nằm ở nơi yết hầu của Tái Ngoại và Liêu Đông tiến vào Trung Nguyên, Trẫm định đô Yên Kinh, là có thể đem chủ lực quân sự Đại Minh bố trí ở tuyến Trường Thành, đẩy phòng ngự Đại Minh tiến đến tuyến biên phòng phương Bắc, biến quốc đô mang tính phòng ngự thành quốc đô mang tính tấn công, đối với địch bên ngoài quan ải có tác dụng chấn nhiếp cực lớn.
Định đô tại đây, ngoại địch nhập quan đầu tiên phải đối mặt không phải bách tính yếu đuối, mà là Thiên tử quân lâm vạn phương, bọn họ há dám xâm nhập sâu! Định đô tại đây, vậy thì cho dù Trẫm có một số con cháu bất hiền bất tài làm Hoàng đế, bọn họ cũng không thể như ở Kim Lăng mà ham mê an nhàn, không thể không coi trọng biên phòng phương Bắc!”
Hai mắt Chu Lệ sáng rực nói: “Phàm sự có một lợi, tất có một hại. Không sai, tệ đoan lớn nhất khi định đô Yên Kinh là cách địch nhân quá gần, nhưng muốn khiến đô thành cách xa kẻ địch, chẳng lẽ chỉ có một con đường lui sao? Lui bước thật sự đủ để tự vệ sao? Vì sao lại là lui bước, mà không phải mở rộng cương vực phương Bắc?
Cương vực phương Bắc mở rộng rồi, Yên Kinh còn là cửa quốc gia sao, còn sẽ cách địch quá gần sao? Trăm tàu tranh bơi, không tiến thì thoái, một quốc gia, ngươi không nghĩ đến tiến thủ, cũng chỉ sẽ bị người khác thay thế càng nhanh! Lui? Trò cười! Trẫm dời đô Yên Kinh, cũng không phải là để trấn giữ cửa quốc gia, mà là muốn định đô Yên Kinh, đem cửa quốc gia của Đại Minh đẩy hướng phương Bắc hơn nữa!”
Hạ Tầm yên lặng nhìn Chu Lệ, trong lòng chỉ nói: “Thì ra là vậy, thì ra là vậy, Vĩnh Lạc Đại Đế ngũ chinh Mạc Bắc, ba lần sau nếu như chỉ là vì mục đích đánh áp ngăn chặn Thát Đát Ngoã Lạt, hoàn toàn không cần lại xuất binh, chỉ nói hắn cũng theo bước Hán Vũ Đế, bắt đầu cùng binh độc võ, thì ra chủ ý hắn đánh lại là thôn tính triệt để thảo nguyên Mông Cổ!
Đáng tiếc, người không hoàn mỹ, con cháu hai đời của Vĩnh Lạc Hoàng đế ở Yên Kinh giỏi văn trị, khinh thường võ công, bọn họ lại quá coi trọng ý kiến của quan văn, trong thời gian bọn họ trị lý, bị tập đoàn quan văn chi phối, binh lính An Nam rút về rồi, thuyền hạ Tây Dương thu hồi rồi, chính sách nhất quán của phương Bắc đối với Thát Đát và Ngoã Lạt là ai mạnh thì đánh áp người đó, cố gắng bảo trì sự chế hành lẫn nhau giữa bọn họ cũng bị hủy bỏ.
Kết quả, Ngoã Lạt lại quật khởi, cuối cùng trong tay đại gian hoạn Vương Chấn, chôn vùi tất cả tinh binh lương tướng của Đại Minh, quân lực Đại Minh từ đó không gượng dậy nổi..., bất quá... Ngoã Lạt và Liêu Đông bây giờ, đều đã có biến số cực lớn so với lịch sử ban đầu, biết đâu thật có thể như Hoàng thượng đã dự tính...”
(Chưa hoàn thành)
.
Bình luận truyện