Cảm Nhiễm Thể

Chương 61 : Vượt ranh giới chính là đơn giản như thế

Người đăng: _BOSS_

Chương 61: Vượt ranh giới, chính là đơn giản như thế Bác sĩ biên chế chính thức? Trong lúc nhất thời Lưu Thiên Minh không biết trả lời như thế nào, cho đến lúc nhìn thấy nụ cười tươi vui trên mặt của Tống Gia Hào, hắn mới xác định mình không có nghe lầm. Nói thật, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ trở thành bác sĩ của bệnh viện nhân dân số 29. Đây thực sự là quá xa xỉ, cần một danh ngạch biên chế chính thức của bệnh viện. Hiện tại, bệnh viện mỗi một bộ ngành đều có nhân viên dự bị nắm giữ thân phận bất đồng. Trong đó có không ít người rất có bối cảnh, thân phận lớn đến mức đáng sợ. Còn có chút trong nhà có tiền nhiều đến mức căn bản sài không hết. Mọi người đều đang đợi, đều đang đợi lão viên chức nghỉ hưu, nhường lại danh ngạch, tiếp đó từng người bổ sung vào. Hà Đại Sơn chính là ví dụ tốt nhất, vì đạt được một danh ngạch biên chế, hắn chuyện gì cũng dám làm. "Ta... Có thể sao?" Lưu Thiên Minh cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. Bất quá thời gian mấy giây, hắn đã phản ứng lại: Đây hẳn là một loại lôi kéo của Tống Gia Hào đối với mình. Ta và hắn, hiện tại đều có bí mật chung. Căn cứ vào lý do này, hắn xác thực có thể ở trong phạm vi chức quyền, làm ra một ít điều chỉnh chức vị có lợi đối với mình. "Trở về đợi thông báo đi!" Tống Gia Hào rất hài lòng đối với sự phản ứng của Lưu Thiên Minh. Hắn khá là hưng phấn xoa xoa tay, nói một câu nói có ý tứ sâu xa: "Ghi nhớ, chúng ta là bằng hữu." ... Sự tình Lưu Thiên Minh trở thành bác sĩ chính thức, như cơn gió nhanh chóng truyền khắp cả bệnh viện. Có người cảm thấy kinh ngạc đối với chuyện này, có người cảm thấy chuyện đương nhiên, cũng có người cảm thấy hận đến tận xương tủy đối với chuyện này, thậm chí còn nguyền rủa vô cùng độc ác ở sau lưng. Biên chế chính là thịt Đường Tăng, ăn đi một miếng thì sẽ ít đi một miếng. Lưu Thiên Minh ngươi đạt được, liền mang ý nghĩa sẽ ít đi rất nhiều cơ hội rơi xuống trên đầu ta, thậm chí căn bản còn không có. Trịnh Tiểu Nguyệt cũng không để ý lắm. Nàng là chân tâm thực lòng vì Lưu Thiên Minh cảm thấy cao hứng. "Hôm nay nhất định phải chúc mừng một hồi." "Tốt! Đi đâu ăn, ngươi định đoạt." "Đi bên ngoài ăn thì vô vị. Ừ... Chỗ ngươi có đồ dùng làm bếp sao?" "Có thì có, bất quá chính ta cũng rất ít khi dùng. Thế nào, ngươi đến nấu?" "Không vấn đề!" Sự thực chứng minh, tài nấu ăn của Trịnh Tiểu Nguyệt rất tốt. Cá chiên sốt cà rất đủ tiêu chuẩn; huyết heo xào chua cay để cho Lưu Thiên Minh ăn rồi phải hô to đã nghiền; mấy món chiên xào bằng đậu hũ non ăn rất sướng miệng; đầu cá cũng không có lãng phí, Trịnh Tiểu Nguyệt dùng rau cần và tỏi tươi cùng nấu chung, lại bỏ vào củ cải trắng cắt sợi, màu sắc nước canh nồng nặc, ngon hết chỗ chê. Một bình rượu đỏ hơn hai mươi đồng tiền là giá rất rẻ, lại rất thích hợp bầu không khí liên hoan của hai người. Có lẽ bởi vì duyên cớ thể chất của Lây Nhiễm Thể biến dị, Lưu Thiên Minh cảm giác uống rượu lại như là uống nước, Trịnh Tiểu Nguyệt lại hơi có chút đỏ mặt. Công việc rửa chén, phần lớn đều là con gái tới làm. Trịnh Tiểu Nguyệt ăn mặc một váy dài vải bông màu trắng có bề ngoài thêu đóa hoa màu vàng óng, cánh tay trắng như tuyết lộ ở bên ngoài. Lưu Thiên Minh dọn dẹp bàn xong, thời điểm đi tới từ phía sau, nhìn ngay phía trước một mái tóc dài màu đen bồng bềnh, bỗng nhiên tiết tấu hít thở trở nên gấp gáp. Tầm mắt tiếp tục hướng xuống, đôi chân dài như ẩn như hiện ở trong váy. Lưu Thiên Minh mở máy tính, ở trên mạng Internet tìm một bộ phim bắt đầu chiếu. Trịnh Tiểu Nguyệt làm xong sự việc trên tay rồi cũng đi tới, ngồi xuống nhẹ nhàng ở trên ghế salông. Ánh đèn lờ mờ, màng vải thật dày ở trước cửa sổ hình thành một bóng mờ rất rộng lớn. Trịnh Tiểu Nguyệt nghiêng người sang, làm thế Lưu Thiên Minh sẽ không trông thấy nét mặt thẹn thùng của mình. Liền tựa vào ngực nam nhân mà mình thích, có loại cảm giác chân thật không nói ra được. Trịnh Tiểu Nguyệt không có nhắc đến chuyện phải về nhà. Lưu Thiên Minh cũng không có nói là muốn đưa nàng xuống lầu. Thời điểm bây giờ, chỉ cần yên tĩnh, còn có hiểu ngầm. Phim rất đặc sắc, Website nào đó đã cho điểm rất cao. Đã chiếu tới một nửa, hai người đều không có bất cứ ký ức gì đối với nội dung phim. Ở trên ghế salông, Lưu Thiên Minh dùng đôi tay có chút thô ráp nâng lên mặt của Trịnh Tiểu Nguyệt, môi đảo qua trán của nàng, tiếp đó là gò má và cổ. Da bóng loáng để hắn cảm thấy kích động, trong cơ thể phun trào một con dã thú tên là hormone. Cởi áo, biểu hiện ra cơ thịt rắn chắc vạm vỡ, phóng thích ra mùi mồ hôi đặc thù của nam nhân. Rất nhạt, cũng không khiến cho người ta chán ghét, có hiệu quả kích thích đặc thù ở vào thời điểm này. Trịnh Tiểu Nguyệt cảm giác mình rất mềm, lại như là kẹp ở giữa máy móc phải dùng dầu mỡ để bôi trơn. Ở trong ngực nam nhân mạnh mẽ, vô luận làm gì đều có vẻ dư thừa. Nàng căn bản không kiêng dè hắn đang làm gì đối với mình, trong đầu chỉ có nhiệt tình như lửa. Cằm và môi của nàng ở trong thân thể của hắn, nhẹ nhàng đảo qua mỗi một vị trí, từ bên vai hôn đến một bên khác. Phim đã đến lúc then chốt sôi nổi nhất, bên ngoài cửa sổ xuyên thấu vào ánh sao yếu ớt. Lưu Thiên Minh nhìn con mắt của Trịnh Tiểu Nguyệt, dùng sức ôm nàng thật chặt. Lực lượng trên cánh tay chỉ là một loại cầm cố, không có lan truyền đến bề ngoài bàn tay tạo thành thống khổ. Động tác của hắn rất ôn nhu, dường như trong lòng bàn tay đang nâng một báu vật vô cùng mỏng manh, lại tràn ngập sự mê hoặc vô hạn. Sau đó va chạm, kịch liệt, điên cuồng, mồ hôi đầm đìa, Trịnh Tiểu Nguyệt chầm chậm nằm ở trên lồng ngực của Lưu Thiên Minh. Hắn có thể cảm giác được buồng tim ấm áp của nàng đang run rẩy, đang nhảy nhót. Tiếp đó, dần dần yên tĩnh lại. Trịnh Tiểu Nguyệt ngẩng mặt nhìn hắn, Lưu Thiên Minh cũng đang mỉm cười, đường nét ôn nhu trên trán cũng đang chầm chậm biến hóa. Hai người đều không nói gì. Lưu Thiên Minh kéo qua tấm thảm bên cạnh, Trịnh Tiểu Nguyệt không biết ngủ say vào lúc nào. Dáng dấp của nàng rất bướng bỉnh, dường như hài tử hồ đồ không biết chút nào đối với thế sự, thân thể thỉnh thoảng co giật, tình cờ còn biết đá chân ở trong giấc mộng. Lưu Thiên Minh vẫn lẳng lặng nhìn nàng, cho đến khi thân thể Trịnh Tiểu Nguyệt hoàn toàn thả lỏng, hô hấp trở nên đều đặn, lúc này mới nghiêng đầu đi, dùng ánh mắt u buồn, lặng lẽ nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ. ... Thời điểm Hoàng Hà chạy tới phòng xác Huyện Liễu Thành, Tề Nguyên Xương đã sớm đến rồi. Trước đó hắn ra ngoài giải quyết việc công, là nhận được tin tức từ một thị trấn khác rồi chạy tới. Mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở trên bãi đất trống bên ngoài đại sảnh của phòng xác, nóc xe sáng lấp lóe đèn hiệu cảnh sát, hơn mười tên cảnh sát thân mặc đồng phục phòng hộ tay cầm vũ khí thủ ở phụ cận. Thông tới cửa chính khóa chặt của sở kiểm nghiệm thi thể, bên trong truyền đến tiếng kêu gào khiến người ta sợ hãi, còn có đủ loại động tĩnh hỗn loạn. Ở trên quốc lộ bên ngoài càng xa một chút, đậu hai chiếc xe cứu hỏa, còn có đặc công được phái tới khẩn cấp từ trong Huyện. Ước chừng hơn hai mươi tên cảnh sát thân mặc chế phục màu đen có võ trang đầy đủ, đang kiểm tra vũ khí trang bị của riêng phần mình. "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Xảy ra tình huống gì?" Tề Nguyên Xương nắm chặt dây móc áo chống đạn trên người, ánh mắt sốt ruột nhìn một tên cảnh sát vừa mới đi tới, ưỡn cái bụng, vóc người mập mạp. Đối phương là một tên khoa trưởng của cục công an Huyện Liễu Thành, tên là Dương Thụ Tân, cũng là quan chỉ huy hiện trường có cảnh hàm cao nhất. "Ta cũng không rõ lắm." Dương Thụ Tân đã qua tuổi trung niên có khí sắc rất khó coi, trong thanh âm cũng kèm theo lửa giận: "Là tin tức được truyền tới từ bên chỉ huy trung tâm 110, nói là có người báo cảnh sát, là sự kiện bạo lực cực kỳ nghiêm trọng. Lúc đó, chỉ có một chiếc xe tuần tra phụ cận tới đây. Về sau lại nhận được tin tức thỉnh cầu tiếp viện. Thời gian hừng đông, lại là chuyện xảy ra bất ngờ, nhân thủ căn bản không điều động tới được. Hiện tại chỉ biết có hai tên bảo an phòng xác và một tên tuần cảnh rơi vào bên trong. Khá tốt khi đó có nhóm tuần cảnh đầu tiên tới đây đã khóa lại cửa chính, bằng không sự tình còn nghiêm trọng hơn nhiều lắm." Nghe đến đó, Tề Nguyên Xương hoàn toàn nghi hoặc: "Thế nào, tình huống đến cả ngươi cũng không rõ? Đây rốt cuộc là vụ án gì? Bắt cóc con tin? Làm nhục thi thể? Cướp đoạt tài sản? Vẫn là cái gì khác?" "Đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết." Dương Thụ Tân liên tục lắc đầu: "Bên ngoài chỉ có thể nghe thấy tiếng động, căn bản không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Nghe nói, những người bên trong đều là người gặp tai nạn xe khách ở trên quốc lộ ngày hôm qua. Hẳn là vào hôm qua kiểm tra không có phát hiện bọn họ còn sống, hiện tại đều tỉnh lại. Khả năng là cảm thấy bất mãn đãi ngộ bị nhốt ở trong phòng xác đi, vì lẽ đó muốn tụ hợp đám đông đến gây sự." Tề Nguyên Xương không lại hỏi nữa, lắc lắc đầu, đưa ánh mắt tìm đến nơi xa sở kiểm nghiệm thi thể truyền đến tiếng kêu gào khủng bố. Dương Thụ Tân căn bản không đáng tin. Hiển nhiên, chính hắn đến bây giờ còn chưa làm rõ được tình hình. Tụ tập đám đông đến gây sự... Hừ! Nếu thật sự là nói thế, sự tình trái lại càng dễ làm. Phải biết, thời điểm tiếp thông điện thoại báo cảnh sát, thế nhưng có nói hiện trường đã phát sinh sự kiện hại người. Hoàng Hà mặc áo chống đạn chạy tới, mới vừa đứng ở trước mặt, liền không ngớt lời nói ra: "Tề đội trưởng, tối qua khoa pháp y Đường Uy còn chưa trở về. Bây giờ hắn nên còn ở bên trong." Vừa mới dứt lời, một tên cảnh sát sớm đã đến hiện trường chạy tới, hướng Tề Nguyên Xương chào, bắt đầu giới thiệu tình huống. Dương Thụ Tân ở bên cạnh nghe, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt. Hắn xác thực là tới chậm. Tối đa cũng chính là sớm hơn Tề Nguyên Xương mấy phút mà thôi. Đương nhiên, đây cũng không phải Dương Thụ Tân sai. Ai sẽ nghĩ tới có người sẽ báo cảnh sát vào hừng đông? Khi ấy chính là giấc ngủ ngon nhất ah, Dương Thụ Tân cũng không ngoại lệ, dù rằng công tác của hắn chính là phụ trách xử lý chuyện xảy ra bất ngờ, lại còn giao sự tình cho người cấp dưới, bản thân vẫn ngủ thẳng đến sáng sớm hừng đông, nhìn thấy đã tới thời gian đi làm, mới chầm chậm lái xe cảnh sát tới đây. Tình huống tương tự, trước đó cũng đã phát sinh rất nhiều lần, sau đó điều tra rõ đều là một ít vụ án phổ thông. Nhưng mà lần này, ai biết sẽ biến thành thế này? Lại còn chết người. Tề Nguyên Xương cẩn thận nghe tên cảnh sát đó giới thiệu, biểu cảm trên mặt dần dần trở nên ngưng trọng lên. Thời điểm nhóm tuần cảnh thứ nhất chạy tới, hai tên bảo an phòng xác đã bị người phục sinh kéo vào đại sảnh sở kiểm nghiệm. Hai tên tuần cảnh thấy tình thế không ổn, liền vội vã muốn ngăn lại, trong đó có một người cũng bị kéo vào, một tên tuần cảnh khác có chút nhanh trí, liền vội vàng khóa trái cửa chính, lúc này mới trốn thoát. Trên cơ bản thì tình huống đã rõ. Tề Nguyên Xương nhìn một hồi đồng hồ đeo tay, đã là 9 giờ 48 phút sáng. "Lập tức thỉnh cầu chi viện từ bộ đội vũ cảnh và quân đội đóng quân ở phụ cận. Còn có, thông báo cục vệ sinh phòng dịch thành phố, cứ nói nơi đây phát hiện ca bệnh lây nhiễm đặc thù có hư hư thực thực ôn dịch." Hoàng Hà ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Đội trưởng, nghiêm trọng đến thế sao?" Tề Nguyên Xương khẽ gật đầu, ánh mắt âm trầm. Lần này hắn ra ngoài, chính là bởi vì đã phát sinh sự kiện đồng dạng. Đó là một thôn xóm, có thôn dân đột nhiên phát điên. Lúc đó bị mọi người hạn chế, tiếp đó đầu bị thương, lúc này mới tại chỗ tử vong. Theo tình huống trước mắt đến nhìn, lúc này vụ án phòng xác Huyện Liễu Thành, giống như vụ án hôm qua mình đang xử lý, đều là có người sau khi chết phục sinh, tạo thành rối loạn càng lớn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang