Cảm Nhiễm Thể
Chương 6 : Lấy tiền của ta cho ngươi giao tiền thuê
Người đăng: _BOSS_
.
Chương 6: Lấy tiền của ta, cho ngươi giao tiền thuê
Không kịp nói thêm mấy câu cùng với Trịnh Tiểu Nguyệt, Lưu Thiên Minh vội vã tăng nhanh bước chân, hướng về lối ra hành lang chạy tới.
Vừa nhìn đến phụ cận, cũng không phải tiểu Ngô, mà là một người xa lạ có thân hình xấp xỉ tiểu Ngô. Lưu Thiên Minh cảm thấy rất là lúng túng, giơ tay phải ở trên không muốn chào hỏi lại vẫn không bỏ xuống được, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Dựa theo bệnh viện phân chia, nhân viên nam chăm sóc như tiểu Ngô đều bị quy về khoa bảo vệ để thống nhất quản lý. Thời điểm Lưu Thiên Minh đi vào phòng làm việc khoa bảo vệ, phó đội trưởng bảo an Hà Đại Sơn đang ngồi ở trên ghế salông, rung đùi đắc ý ngâm nga mấy lời ca dân gian về hoa đăng.
Hà Đại Sơn người cũng như tên, thân hình cao lớn, dáng người có chút mập mạp, cái đầu vượt qua một mét chín, vai rộng và làn da đen luôn làm cho người ta cảm thấy có một loại sức mạnh uy hiếp. Nghe nói, hắn trước đó từng là sinh viên dự bị của khoa bóng rổ trường thể thao, bởi vì tính tình táo bạo, nhiều lần đánh nhau ẩu đả cho nên bị trường học khai trừ. Dựa vào tính tình rất thích tranh đấu tàn nhẫn, Hà Đại Sơn tới đây làm bảo an cũng coi như là thích hợp. Chỉ là những năm này rõ ràng rèn luyện rất hời hợt, ăn thì nhiều còn động thì ít, thịt mỡ trên người cũng đã tăng lên từng ngày một. Có người từng lén lút đùa giỡn nói: Hiện tại Hà Đại Sơn, chính là một đầu lợn rừng hình người có thể tráng béo phì.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hà Đại Sơn chuyển động cái đầu to lớn, liếc mắt nhìn Lưu Thiên Minh đứng ở cửa phòng làm việc, mang theo ưu thế tuổi tác đặc thù của người trung niên và sự chênh lệch thân phận giữa bản thân và đối phương, uy nghiêm mà lạnh nhạt hỏi một câu: "Tiểu tử, có chuyện gì không?"
Hà Đại Sơn đương nhiên nhận thức Lưu Thiên Minh. Chỉ là một thực tập sinh đại học, lại không phải bác sĩ chính thức có biên chế trong bệnh viện, căn bản sẽ không bị hắn để ở trong mắt.
Lưu Thiên Minh rất là bình tĩnh mà gật gù, trực tiếp hỏi: "Hà đội trưởng, tiểu Ngô có ở đây không?"
"Tiểu Ngô?"
Hà Đại Sơn từ trong túi áo lấy ra thuốc lá, chầm chậm rút ra một điếu rồi đốt, kèm theo sự ngạo mạn đặc thù của kẻ bề trên, nhíu mày nói: "Chừng mấy ngày đều không nhìn thấy hắn. Gọi điện thoại cũng không ai tiếp. Có lẽ là cảm thấy phần công tác của bệnh viện chăm sóc khó thực hiện, tiểu tử này dứt khoát không đến đi?"
Trước đó Lưu Thiên Minh liền gọi qua điện thoại di động của tiểu Ngô, xác thực là không người tiếp nghe.
Bệnh viện chăm sóc là một phần công tác rất là tiêu hao thời gian và thể lực, tiền lương cũng không tính rất nhiều. Thường thường có người chỉ làm tròn một tháng, tiếp đó liền từ chức rời khỏi. Cũng có người cảm thấy viết một phần đơn xin từ chức rất là phiền phức, thẳng thắn cầm tiền lương tháng đó rồi tiện thể tự mình rời khỏi. Nói chung, bản thân không nợ bệnh viện cái gì, trái lại còn cho bệnh viện miễn phí nhiều hơn mấy ngày đi làm.
Tính tới tính lui, thời điểm mất liên hệ cùng với tiểu Ngô, cũng chính là ngày thứ ba lúc phân phát tiền lương tháng trước. Hà Đại Sơn suy đoán, ngược lại cũng không phải không hề có đạo lý.
Lưu Thiên Minh không ngốc lâu thêm ở phòng làm việc, tùy tiện tìm lấy cái cớ rồi xoay người rời khỏi. Hắn biết rõ, bản thân không có khả năng từ chỗ Hà Đại Sơn hỏi thăm ra bất cứ tin tức hữu dụng nào.
Rất may mắn, trước đó từng công tác cùng nhau, Lưu Thiên Minh có lưu qua một địa chỉ cư trú của tiểu Ngô.
Vậy đại khái là manh mối cuối cùng.
. . .
Giá cả phòng trọ bên trong Thành Trung Thôn đều rất tiện nghi. Vị trí Lục Giáp Thôn đã là vùng ngoại ô Côn Minh, tuy nói khoảng cách chủ thành khu rất xa, nhưng mà dựa vào tiền thuê nhà một tháng hơn trăm đồng tiền, vẫn cứ hấp dẫn lượng lớn đoàn người làm công ngoại lai.
Thời điểm Lưu Thiên Minh đi tới Lục Giáp Thôn, trời đã tối. Lối vào thôn xóm tới gần quốc lộ có bày biện mấy sạp nướng, trong không khí xa xa truyền đến một mùi thịt nướng và khói dầu nồng nặc. Bất luận cánh gà nướng vẫn là đậu hũ chiên đều rất tiện nghi, tùy tiện tiêu tốn mấy đồng tiền liền có thể ăn no. Bất quá, nhìn trên giá nướng những cá mực và thịt gà được quét lên đại lượng hương liệu dùng để che lấp mùi hôi, không biết đến tột cùng đã được đặt ở trong tủ lạnh bao lâu, màu sắc đã ở dưới sự ảnh hưởng của chất bảo quản phát đỏ đến trình độ khiến người ta giận sôi, Lưu Thiên Minh thực sự không có bất cứ dục vọng nghĩ đến ăn uống.
Ngày hôm qua trời vừa mới hạ xuống cơn mưa, trong thôn đâu đâu cũng có bãi nước đục. Phòng ốc san sát ra sức chèn ép không gian, con đường cũng biến thành từng nhánh đường ngoằn ngoèo như con giun từ trong bụng quái thú thép ximăng chui ra ngoài. Mặt đường ở loại địa phương này thực sự hẹp đến đáng thương, mặc dù là chỗ rộng nhất, cũng chỉ có thể là miễn cưỡng dung nạp ba người song hành đi qua. Dù sao, hiện tại nhà lầu được xây lên, sau đó chính phủ phá dỡ cũng đều có thể được tính là tiền. Nhiều chiếm giữ một mét vuông đất, đều là một chồng tiền mặt dày nặng.
Dựa theo địa chỉ mà tiểu Ngô lưu lại, Lưu Thiên Minh cẩn thận từng li từng tí đi vào cửa sắt sơn đỏ rộng mở số 897.
Đây là một lầu nhỏ sáu tầng có hình chữ "Oa (凹)". Sau khi đi vào đại môn chính là sân nhà, cửa phòng mở rộng mặt bên lầu một, ở bên trong có một đám người bày ra mạt chược, phát ra tiếng thét to phấn khởi, tiếng cười mắng, còn có tạp âm "Ào ào" từ việc đánh mạt chược.
Một ông lão mặc áo vải màu lam, thân hình lọm khọm đi tới, rất là cảnh giác đánh giá Lưu Thiên Minh, theo tiếng bản địa nồng nặc nói: "Ngươi tìm ai? Có chuyện gì?"
Sớm đã dự tính qua lời nói dối từ trong miệng Lưu Thiên Minh bật thốt lên: "Ta là bằng hữu của Ngô Kiến, đến giúp hắn giao tiền thuê nhà tháng này."
Tiểu Ngô tên là Ngô Kiến. Cho tới tiền thuê nhà, chính là sự tình giả dối không có thật.
Trước khi bệnh nhân thần bí tiếp nhận điều trị rồi chết. Lưu Thiên Minh đối với tình hình trước mắt của thân thể mình rất là lo lắng. Hắn không muốn làm chuột bạch nhỏ, cũng không nguyện ý chết. Bởi vậy hắn nhất định phải, cũng nhất định phải tìm tới tiểu Ngô.
Không xác định tình huống tiểu Ngô phải chăng còn đang thuê phòng, biện pháp tốt nhất chính là cứ trực tiếp quyết đoán dùng chữ "Tiền" để mở đường. Đập tiền cũng cần kỹ xảo. Nếu bỗng nhiên cứ đem tiền cứng rắn nhét qua, thực sự là khiến người ta cảm thấy không hiểu ra sao, cũng sẽ theo bản năng sản sinh tâm lý phòng bị và cảnh giác. Nếu như lấy cớ sử dụng tiền thuê nhà, vậy thì lại không giống nhau.
Biểu tình trên mặt ông lão dưới ánh đèn tức khắc trở nên ung dung rất nhiều. Nhếch môi, lộ ra mấy phần nụ cười thỏa mãn, còn có mấy cái răng mẻ tàn khuyết không chọn vẹn dính đầy vết bẩn phát đen biến vàng: "Tháng này cũng không còn lại mấy ngày, tuần trước liền thúc giục tiền thuê nhà của hắn, không nghĩ tới hôm nay mới đưa tới. Ngày hôm qua liền có người sang đây xem nhà, bảo là muốn thuê gian phòng hiện tại hắn đang ở. Ai da da, người ta trực tiếp cho 200 khối, ta cũng là nghĩ không bằng cho người quen thuê, bởi vậy mới lưu đến hiện tại. . ."
Lời nói này của ông lão rõ ràng là đang lấy lòng. Đương nhiên, cũng là nhìn tại phần trên mấy tấm tiền giấy được Lưu Thiên Minh lấy ra từ trong túi. Lưu Thiên Minh không có tâm tư đứng ở chỗ này nghe ông lão nói bậy, vội vã cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của đối phương, ngắn gọn hỏi: "Ngô Kiến có ở đây không?"
"Chừng mấy ngày đều không nhìn thấy hắn đi."
Sau khi ông lão nói xong câu đó, lập tức phản ứng lại, rất là kỳ quái nhìn Lưu Thiên Minh: "Ồ! Ngươi không phải lại đây cho hắn giao tiền thuê nhà sao? Ngươi làm sao còn ngược lại hỏi ta?"
"Ta là đồng sự của hắn ở trong bệnh viện, nhận được điện thoại của hắn liền chạy tới."
Mỗi ngày ở trong bệnh viện đối với bệnh nhân có sắc mặt muôn hình muôn vẻ, Lưu Thiên Minh cũng bị ma luyện ra một kỹ năng nói dối há mồm liền đến, con mắt đều không chớp: "Hắn ở trong điện thoại có nói là ở bên ngoài làm việc. Nếu như ta tiến tới, liền đi vào trong phòng của hắn chờ đợi. Ừ. . . Ấy, phiền phức ngươi đem cửa phòng của Ngô Kiến mở ra một hồi cho ta."
Đây là lời nói hợp logic, cũng hợp tình hợp lý. Thành Trung Thôn vốn là địa phương cực kỳ hỗn loạn, quan hệ bằng hữu phức tập giữa các người thuê nhà khiến người ta khó mà phân biệt rõ ràng. Thân là chủ nhà trọ, ông lão tự nhiên là có kinh nghiệm phong phú để đồng thời làm sao phán đoán loại vấn đề này. Dưới cái nhìn của hắn, Lưu Thiên Minh có bề ngoài hào hoa phong nhã, làm cho người ta cảm thấy hảo cảm nên chắc sẽ không phải tên lừa đảo. Huống hồ, lúc Lưu Thiên Minh vào cửa thì câu nói đầu tiên không phải trực tiếp tìm Ngô Kiến, mà là nói cho Ngô Kiến giao dùm tiền thuê nhà. Loại người nguyện ý chủ động lấy tiền ra, đã đem tâm lý phòng bị của ông lão tiêu trừ hơn nửa.
Tiểu Ngô mất tích mấy ngày nay, ông lão cũng lén lút tiến vào trong gian phòng để nhìn qua.
Tại địa phương có phòng trọ như thế này, bất luận sự tình kỳ hoa quái dị gì đều có khả năng phát sinh. Tỷ như thiếu nữ chưa kết hôn còn ở trong trường học đọc sách lại sinh con; không biết dã uyên ương tằng tịu với nhau từ đâu chạy tới đây; tội phạm giết người ngụy trang thành nhân viên làm công chịu khổ nhọc. . . Vì để tránh cho phiền phức không tất yếu, ông lão nhất định phải tìm đến mỗi một điểm tin tức đối với bên trong phòng trọ để dễ dàng khống chế trong lòng bàn tay. Bởi vậy, gian phòng của từng vị khách thuê, ông lão đều tìm cơ hội rón rén xem qua. Đây tuyệt đối không phải là kích động cuồng tình dục có ý nghĩ muốn ăn cắp tất chân hoặc là quần lót phụ nữ, thuần túy chỉ là một loại ý thức trách nhiệm bản năng, tăng thêm càng nhiều cá nhân lòng hiếu kỳ.
Theo bước chân ông lão nhún nhún nhảy nhảy đi tới lầu ba, nhìn ông lão từ trên dây lưng quần lấy ra một xâu chìa khóa, run run rẩy rẩy lấy từ bên trong tìm ra một chìa, nhét vào lỗ khóa, đem cửa phòng bóc ra từng mảng nước sơn chầm chậm đẩy ra.
Lưu Thiên Minh có chút bất ngờ.
Hắn nguyên bản cảm thấy, muốn đi vào gian phòng của tiểu Ngô, nên muốn hao phí một phen miệng lưỡi. Nói không chắc, còn phải tiếp tục cho tiểu Ngô giao thêm mấy tháng tiền thuê nhà mới được. Cho đến ông lão xoay người rời khỏi, sau đó ánh mắt của hắn nhìn thấy những vật kiện trang trí đơn giản trong gian phòng, Lưu Thiên Minh mới cảm thấy bừng tỉnh, không khỏi lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
Gian phòng có diện tích rất nhỏ, chỉ có một cái giường, một tủ quần áo bằng vải đã mở ra tanh bành, một cái bàn, trừ những thứ này, đã không còn một món đồ dư thừa nào. Tới gần chỗ cửa phòng, xếp đặt mấy đôi giày có chút cũ nát, trong chậu rửa mặt ở góc xó xỉnh có chất đầy quần áo dơ chưa giặt, tỏa ra một mùi hôi khiến người ta buồn nôn.
Chẳng trách ông lão sẽ mở ra phòng trọ lại không có tí nào dè chừng để cho Lưu Thiên Minh tiến vào. Ở đây tất cả mọi thứ cộng lại, e rằng còn bán không tới một trăm đồng tiền. Bất cứ bọn ăn trộm nào đều sẽ không có cảm giác hứng thú đối với nơi đây.
Đóng cửa lại, Lưu Thiên Minh nghe đến tiếng bước chân bên ngoài đã dần dần mất hẳn, lầu dưới tạp âm xoa nặn mạt chược cũng trở nên rất nhỏ. Xuyên qua kính cửa sổ đống kín, có thể nhìn thấy đối diện cũng có một cánh cửa sổ. Vậy hiển nhiên cũng là một gian phòng trọ mặt ngoài giữa hai bức tường cách nhau ước chừng ba mét, Lưu Thiên Minh nhìn thấy hai nam nhân ở trần ngồi trên giường ở gian phòng đối diện. Một tên đang hết sức chuyên chú đọc sách, một tên khác lại cúi đầu, cẩn thận dùng dao cạo để cạo lông chân đồng bạn.
Nhìn qua cảnh tượng khiến người ta cảm thấy có một phen ý tứ hàm xúc đặc biệt. Chỉ là hai gian phòng có khoảng cách thực sự quá gần, nam nhân đang cạo lông có lẽ là mệt mỏi, ngẩng đầu lên, đúng dịp nhìn thấy Lưu Thiên Minh rất là tò mò. Thế là hắn khá là tức giận liền trừng trừng mắt nhìn tới bên này, nam tử đang đọc sách bị hoảng sợ, lập tức dường như chim nhỏ nép vào trong ngực của hắn. Tiếp đó, trên mặt nam nhân cầm trong tay dao cạo mang theo vẻ giận dữ, vung vẩy cánh tay vạm vỡ, đưa ra năm ngón tay, nắm lấy rèm cửa sổ tàn nhẫn kéo một cái, Lưu Thiên Minh liền cái gì cũng nhìn không thấy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện