Đại Tiểu Thư Môn Thỉnh Tự Trọng
Chương 57 : Bi ai
Người đăng: Laven
Ngày đăng: 13:52 25-06-2022
.
"Ai, thật ra là ta ngày hôm qua cùng Tím phu nhân nhao nhao một trận, tức giận đến mức ta cả đêm không ngủ." Izayoi nhẹ nhàng thở dài, chữ "Ai" kia, gãi người ta vô cùng ngứa ngáy.
Yukishiro Haruka cũng không khỏi khắc chế nghiêng đầu sang chỗ khác, lại bị bàn tay xinh đẹp của Izayoi nắm lấy vành tai bên kia, nhẹ nhàng vê lại kéo, liền đem hồn hắn câu trở về, nói: "Haruka thiếu gia không cho phép quay đầu lại xem ah."
Yukishiro Haruka cũng không cảm giác được đau nhức, vành tai ngược lại một mảnh tê dại, cưỡng chế trấn tĩnh lại, cười nói: "Xem ra Izayoi tỷ tỷ ngươi là ý định hung hăng trêu đùa ta một trận."
"Ta không phải trêu đùa Haruka thiếu gia ngài, mà là trêu đùa Tím phu nhân."
"Những lời này ta liền nghe không rõ rồi, trêu đùa ta tại sao lại thành trêu đùa mẫu thân của ta rồi hả?"
Izayoi nói: "Ngày hôm qua mẫu thân của ngài mắng ta một trận, nói ta hành vi phóng đãng, không biết tự kiểm điểm."
Yukishiro Haruka cổ vành tai đều bị nàng thổi hơi trêu chọc một mảnh phấn hồng, nghĩ thầm: "Mẫu thân của ta nói những lời này cũng không phải không có lửa thì sao có khói."
"Cái đó cùng ta không có quan hệ gì a."
"Ta cùng với Haruka thiếu gia một chút quan hệ cũng không có ư!" Izayoi một bộ ngữ khí bị phụ lòng lang vứt bỏ, lại nhẹ nhàng khóc nức nở rồi.
Yukishiro Haruka biết rõ là giả, nhưng nhìn không thấy mặt nàng, nghe giọng nói u oán uyển chuyển của nàng, phảng phất chứng kiến dung mạo bi thương lê hoa đái vũ, mẫu đơn khóc ra máu.
Hắn không khỏi da đầu run lên, nhiều lần muốn quay đầu qua, lại cường hành khắc chế.
Khóc nức nở đang lớn, lại đột nhiên xoay chuyển, cười ha ha: "Haruka thiếu gia thật lạnh lùng a, cũng không dám quay đầu nhìn mặt ta?"
Yukishiro Haruka bị kích ra tính tình, cười nói: "Ta có cái gì không dám nhìn đấy." Đem đầu quay qua, không có nhìn thấy thân ảnh của Izayoi. Hắn lắp bắp kinh hãi, lập tức đem cả thân thể quay qua. Phụ cận không có một bóng người, chỉ có một mảnh sương mù trắng xóa.
Không đợi hắn nói chuyện, hai cánh tay trơn bóng đột nhiên vòng lên vai Yukishiro Haruka, "Haaa" hô to một tiếng, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Có dọa được Haruka thiếu gia ngài không? Ngươi nói ta có giống yêu tinh không?"
Yukishiro Haruka tươi cười, "Yêu tinh chỉ sợ cũng không xinh đẹp bằng Izayoi tỷ tỷ." Liền cảm giác đầu vai một đoàn mềm mại, lúc nặng lúc nhẹ, có thể tưởng tượng ra được tình cảnh nàng cười đến mức run rẩy hết cả người.
"Tím phu nhân rất quan tâm Haruka thiếu gia ngài đấy." Izayoi bỗng nhiên nói.
Yukishiro Haruka nói: "Mẫu thân quan tâm nhi tử cũng không gì đáng trách a."
Izayoi ngữ khí có chỗ kinh ngạc: "Haruka thiếu gia, ngươi biết không, ngữ khí bây giờ của ngươi thế nhưng là cùng Tím phu nhân không có sai biệt."
"Có sao?" Yukishiro Haruka kinh ngạc.
"Có, thật sự giống thân như mẫu tử, một cái khuôn mẫu khắc ra đấy. Khó trách Tím phu nhân quan tâm Haruka thiếu gia như vậy."
Yukishiro Haruka vành tai bị nhẹ nhàng lôi kéo, Izayoi thanh âm có chút sàn sạt: "Thế nhưng nàng càng quan tâm ngài, ta lại càng muốn đem ngài cướp đi, nhiễm lên nhan sắc của ta."
"Izayoi tỷ tỷ vui đùa quá trớn rồi."
"Ta cũng không có nói đùa, đợi Haruka thiếu gia lại lớn hơn vài tuổi, ta làm tình nhân cho ngài."
Yukishiro Haruka thân thể mất tự nhiên run rẩy, nói ra: "Izayoi tỷ tỷ đừng có lại trêu chọc ta, mẫu thân vẫn còn chờ ta, không thể trì hoãn quá lâu."
"Hừ, để cho nàng chờ a, vừa nghĩ tới nàng đang đau khổ chờ ngươi, ta cùng Haruka thiếu gia lại ở bên này tán tỉnh, ta liền hưng phấn cực kỳ. Không uổng ta tại con đường phải qua này đau khổ chờ ngươi."
Yukishiro Haruka nghĩ một chút, nói: "Izayoi tỷ tỷ chỉ sợ không phải vì tìm ta nói đùa, đơn giản như vậy a."
"Chỉ là muốn cùng Haruka thiếu gia tâm sự mà thôi, cũng không được sao?" Izayoi chớp chớp mắt hạnh vô tội, thấy Yukishiro Haruka không lên tiếng, móng tay cạo nhẹ cổ của hắn, "Được rồi, thật ra là ta nhàm chán, muốn tìm thiếu gia ngài chơi một trò chơi."
Yukishiro Haruka mất tự nhiên run run thân thể, "Muốn chơi cái gì?"
"Rất đơn giản." Izayoi thổ khí như lan: "Thiếu gia ngài chỉ cần bảo trì thế đứng, kiên trì đến cuối cùng không quay đầu nhìn ta xem như ngài thắng, nhìn xem như ta thắng."
Yukishiro Haruka không có tâm tình, nói ra: "Vẫn là thôi đi." Chợt nghe Izayoi nói: "Nếu như thiếu gia ngài thắng, ta liền nói cho ngài một bí mật. Bí mật này liên quan đến ngươi có thể tại Fujiwara gia đứng vững gót chân hay không." Hắn nghe thế, không khỏi động tâm rồi. Nhưng nghĩ lại, Izayoi hơn phân nửa có tâm tư của mình. Nghe xong bí mật chính mình khẳng định muốn bị lợi dụng, cường hành bị dính vào trong tranh đấu giữa hai nữ nhân.
Yukishiro Haruka vốn đối với Izayoi có hảo cảm, nhưng bị cử động lần này của nàng khiến cho thất vọng, bả vai trực tiếp tránh ra, đầu cũng không quay nói: "Ngươi đi tìm những người khác a, ta không có thèm bí mật gì." Đang định gọi Murakami Suzune muốn đi, chợt nghe được Izayoi run rẩy nói: "Ngươi... Ngươi cũng là nhìn ta như vậy..."
Yukishiro Haruka lòng sinh nghi hoặc: "Nhìn ngươi như vậy cái gì?" Nhưng trên chân động tác không ngừng, đã đi ra mấy mét, lại nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ sau lưng.
Yukishiro Haruka nghĩ thầm: "Lại đến chiêu này." Nhưng lại chậm chạp bước không ra bước thứ hai, không khỏi thở dài, muốn quay người, lại bị Izayoi khóc nức nở gọi ngừng: "Không nên nhìn ta..."
Yukishiro Haruka đành phải quay trở về, thở dài nói: "Tốt, ta không nhìn ngươi."
Izayoi thanh âm khàn khàn: "Ngươi đi đi."
"Ngươi... Ngươi thật sự khóc?"
"Ha ha, ta đang cười nhạo ngài đấy, lại bị ta lừa rồi."
Yukishiro Haruka thở dài nói: "Lừa liền lừa a, ngươi không có khóc thì tốt rồi." Qua một lúc lâu, không có nghe được thanh âm của Izayoi, bản năng muốn quay đầu, lại nhớ lại Izayoi không muốn hắn quay đầu, vì vậy liền lui về.
Trên mặt đất nước mưa lưu lại, hắn cũng không cách nào trông thấy sau lưng, không cẩn thận vấp phải cục đá, cũng may không có ngã sấp xuống, thân thể chẳng qua là hơi lay động, lại bị hai tay vội vàng đỡ lấy.
Yukishiro Haruka nói: "Ta lại không có ngã." Một mặt nói ra, một mặt bản năng quay đầu, liền chứng kiến khuôn mặt của Izayoi lưu lại vệt nước mắt.
Trong nháy mắt, hai người đều ngơ ngẩn.
Yukishiro Haruka dường như nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Izayoi, hai người lập tức quay đầu đi.
"Haruka thiếu... Ngươi... Thấy được..."
"Ta... Ta không nhìn thấy..."
"... Ân."
Hai người lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, Yukishiro Haruka không biết tại sao, rõ ràng Izayoi không có đang đùa giỡn hắn, tim đập lại ngăn không được dần dần nhanh hơn.
"Izayoi tỷ tỷ, nếu như ngươi thật sự cảm thấy nhàm chán, ta liền chơi với ngươi một hồi..."
Izayoi thanh âm rất nhỏ: "Làm giống như ngươi bị thua thiệt vậy..." Một mặt nói ra, một mặt cái cằm tựa vào trên vai Yukishiro Haruka, cũng không có đặc biệt dùng thanh âm quyến rũ, "Haruka thiếu gia, chúng ta đổi lại cách chơi, ngươi tới đoán xem bộ dạng hiện tại của ta được không?"
"Đoán, đoán như thế nào..." Yukishiro Haruka hô hấp bỗng nhiên có chút dồn dập.
"Đoán từng dạng từng dạng... Trước hết để cho nữ bộc của Haruka thiếu gia ngài quay đầu đi, tránh cho nàng dùng ánh mắt giúp ngài ăn gian rồi."
Yukishiro Haruka thoáng quay đầu, liền chứng kiến Murakami Suzune không nói một lời, dùng biểu lộ cổ quái nhìn hai người.
"Xoay qua chỗ khác." Izayoi đã không còn khóc nức nở, lạnh lùng nói với Murakami Suzune. Hắn lần đầu nghe thấy âm điệu uy nghi của Izayoi, so với Tím phu nhân càng lạnh.
Murakami Suzune mím môi, nhìn về phía Yukishiro Haruka, dường như đang trưng cầu ý kiến của hắn.
"Xoay qua chỗ khác a." Yukishiro Haruka nói.
Murakami Suzune vốn định nhắc nhở Izayoi có thể là đang lợi dụng hắn. Dù sao trong truyền thuyết Izayoi chính là nữ nhân xấu phóng đãng, làm sao có thể sẽ khóc, có lẽ thiếu gia đã mắc lừa.
Nhưng nàng không có cách nào, đành phải nghe lệnh Yukishiro Haruka, xoay người sang chỗ khác, nhìn sương trắng trước mắt, nghe được thanh âm Izayoi trêu chọc Yukishiro Haruka, chỉ cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện