Đại Tiểu Thư Môn Thỉnh Tự Trọng

Chương 24 : Các khách nhân

Người đăng: Laven

Ngày đăng: 17:50 16-06-2022

Yukishiro Haruka dưới sự dẫn dắt của các nàng, bước chậm tiến vào đại sảnh hoa lệ đường hoàng. Thủy tinh điêu khắc thành đèn treo, treo ở trên trần nhà cao chừng bốn tầng lầu, hai bên là cột đá cẩm thạch bóng loáng không tì vết. Fujiwara gia gia huy khảm nạm ở vị trí chính giữa bắt mắt nhất, cây tử đằng do kim loại mạ vàng chế tạo thành, nhan sắc cũng không tươi đẹp, ngược lại ảm đạm không ánh sáng, có cảm giác lịch sử cổ xưa. Phía dưới gia huy, trước sau có hai cái bàn ăn dài kiểu dáng Châu Âu cách xa nhau. Có nữ bộc tư thái ưu nhã bưng rượu qua lại trong đó. Các khách nhân trên mặt mang theo nụ cười, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, tiếng nói chuyện đều có thể bị tiếng ca của máy hát đĩa áp đảo. Đám khách nhân này đa số là nữ tính. Một số nhỏ có nam tính, xem độ tuổi khoảng bốn mươi năm mươi tuổi. Hai tùy tùng bưng tới khăn nóng, để cho Yukishiro Haruka bọn hắn lau mặt. Mưa bên ngoài đã nhỏ hơn rất nhiều, nhưng trên người vẫn không tránh khỏi bị thấm ướt. Fujiwara Kiyo nhỏ giọng nói: "Thời điểm cùng các nàng nói chuyện phiếm không cần khẩn trương, coi như đang nói chuyện với ta." Yukishiro Haruka nói: "Ta tại sao phải khẩn trương?" Fujiwara Kiyo mở tay ra, người hầu cẩn thận đem khăn mặt lấy đi. Nàng nhìn chằm chằm vào mặt Yukishiro Haruka, nghĩ thầm người này, giống như xác thực chưa từng lộ ra tâm tình cùng loại với tự ti, trên mặt vĩnh viễn treo mỉm cười như có như không, cho người ta cảm giác là tự nhiên như vậy. Không, thay vì lo lắng hắn đối mặt đám người kia rụt rè, chẳng thà lo lắng hắn làm ra hành vi to gan lớn mật nào đó. Fujiwara Kiyo vừa nghĩ tới chuyện lúc trước hắn làm với mình, tim đập thình thịch nhanh hơn rồi. "Ngươi trong lòng mình nắm chắc là được rồi." Fujiwara Kiyo vẫn là nhịn không được lo lắng bồi thêm một câu: "Nếu như các nàng hỏi một ít vấn đề ngươi không thích, cũng đừng trả lời, ta sẽ thay ngươi giải vây đấy." Lời vừa mới nói xong, liền chứng kiến đôi mắt sáng ngời của Yukishiro Haruka nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm nàng. Fujiwara Kiyo có chút mặt đỏ tai nóng, cưỡng ép mình làm ra nụ cười tàn nhẫn, đồng tử màu đỏ như máu nhìn thẳng hắn, "Ngươi cứ nhìn chằm chằm vào ta làm gì." Yukishiro Haruka vươn tay rồi, động tác nho nhỏ này, làm cho nàng hô hấp dần dần nhanh hơn. Ngón tay hắn gảy nhẹ lông mi dài của Fujiwara Kiyo, "Không cần lo lắng cho ta." Hắn nói, "Hết thảy đều giao cho ta đến là được rồi." Fujiwara Kiyo da thịt bắt đầu ấm lên, nàng đem tay của Yukishiro Haruka lấy ra, dùng khẩu khí chẳng hề để ý nói: "Ta mặc kệ ngươi rồi, ngươi tự thân tự diệt a." Momosawa Sakuya ở bên cạnh chứng kiến tình cảnh này, không khỏi thở dài. Yến hội bên này không phải hạ nhân như vậy có thể tham gia đấy, vì vậy nàng đem thanh âm hơi đề cao: "Nhị tiểu thư, ta cáo lui trước." Fujiwara Kiyo ngoài ý muốn mà nói: "Sakuya, ngươi vì sao còn ở nơi này a." Momosawa Sakuya phiền muộn gần muốn thổ huyết, hai người các ngươi chỉ lo liếc mắt đưa tình, ngay cả ta có ở đây không cũng không biết sao. "Nhị tiểu thư, ta ở bên này đã rất lâu rồi. . ." Momosawa Sakuya u oán nói. "Ha ha, chỉ đùa một chút." Fujiwara Kiyo dắt tay của nàng, "Ta đi trước rồi." Ở trước mặt Momosawa Sakuya, ngược lại kéo lại tay của Yukishiro Haruka. Momosawa Sakuya tâm tình phức tạp, trơ mắt nhìn hai người đi xa. Nhìn bóng lưng Yukishiro Haruka, không thể làm gì thừa nhận nói: "Tướng mạo của hắn. . . Cũng khó trách Nhị tiểu thư đối với hắn có hảo cảm." . . . . . . Các nữ khách nhân ngồi hai bên bàn dài, có thân phận có địa vị, mặc Kimono lụa tơ tằm, mỗi người đều có sắc thái riêng thướt tha riêng. Các nàng thấp giọng nói chuyện với nhau, lẫn nhau tìm niềm vui, thỉnh thoảng che miệng mà cười, tiếng cười như chuông bạc đang chảy xuôi. "Nhị tiểu thư đã tới." Có người cười nói. Đám nữ nhân sắc thái sặc sỡ này, chào hỏi, ánh mắt từ từ bỏ qua Nhị tiểu thư quen thuộc, đồng loạt tuôn hướng Yukishiro Haruka lạ lẫm. Hắn cảm giác ánh mắt của đám nữ nhân này, rất giống nước đường chuyển động, thân thể của mình bị quấn đầy mật ong thèm người. "Vị tiểu ca này là ai a?" Nữ nhân nói chuyện mỉm cười, bắp chân dưới Kimono giao thoa, trơn bóng phảng phất có thể ngửi thấy được mùi sữa. "Là Haruka thiếu gia vừa trở về a." Một vị nữ nhân khác mở miệng, đoán được mỹ thiếu niên cùng Fujiwara Kiyo đồng hành là Yukishiro Haruka. Quạt xếp trong tay hé mở, khuôn mặt ẩn vào phía sau nửa bức cung nữ đồ, mị nhãn lặng lẽ nhìn hắn, câu lòng người ngứa ngáy. Các nàng tại thời điểm đến bên này, liền nghe nói có "Con riêng" lưu lạc bên ngoài trở về. Chỉ có điều vị con riêng này thân phận đặc thù, là nhi tử của người ở rể đã qua đời, cùng Fujiwara gia cũng không có bao nhiêu liên quan. Đám nữ nhân này địa vị nổi bật, đối với hắn cũng không quá nhiều ác cảm, ngược lại hiếu kỳ cực kỳ, đều dò xét thiếu niên ở trước mắt. Hắn ở trong cảnh xuân tươi đẹp trong đặc biệt khiến cho người ta nhìn chăm chú. Các nữ nhân không khỏi nghĩ thầm: "Mẹ của hắn nhất định là vị đại mỹ nhân a." Càng xem càng thuận mắt, không khỏi sinh ra vài phần ý nghĩ muốn đùa giỡn hắn. "Thì ra chính là hắn a, ta phải hảo hảo nhìn một cái." Nữ nhân bên trái đối với Yukishiro Haruka chớp chớp hai mắt. "Thiếu gia, ngài đến gần một chút, để cho chúng ta hảo hảo thấy rõ mặt người." Nữ nhân bên phải cười ha ha. Lại một nữ nhân cúi gập người về phía trước khoa trương, lộ ra vai thơm trắng như tuyết, ngón tay dài nhỏ điểm một cái, "Chẳng lẽ là 'Mori Ranmaru' chạy đến trước mặt chúng ta rồi sao." "Ngươi a, là kịch Taiga xem nhiều rồi." Lời vừa nói ra, các khách nhân đều cười duyên khanh khách, vai tuyết rung động không ngừng. Có dùng tay giấu cười, có dùng quạt xếp giấu cười, có dùng ống tay áo giấu cười, đều cười không lộ răng, ung dung có độ lại kèm theo xa hoa lười biếng chi khí. Đám nữ nhân này đều có bất đồng, phảng phất hồ điệp màu sắc hoa văn khác nhau, bay lượn trong bụi hoa. Dù là Yukishiro Haruka thấy đều có chút thất thần, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên mở miệng như thế nào. Nữ nhân cách hắn gần nhất chủ động đứng lên, nụ cười giống như mặt trời mới mọc, hướng hắn vươn tay: "Thiếu gia, ta là Fujiwara Hitomi. Ngài gọi ta một tiếng Hitomi tỷ tỷ là được." Không đợi nữ nhân cùng Yukishiro Haruka nắm tay, một cái quạt xếp nhẹ nhàng vỗ tới. Là vị mỹ nhân quạt xếp lúc trước, nàng mỉm cười nói: "Hitomi ngươi lão bà này cũng tới giả bộ nai tơ, Haruka thiếu gia gọi ta tỷ tỷ còn không sai biệt lắm." "Ngươi so với ta nhỏ hơn mấy tuổi thì thế nào?" Nữ nhân hầm hừ nói, "Đã có trượng phu, thiếu gia gọi ngươi 'A di' còn không sai biệt lắm." Mỹ nhân quạt xếp đem cây quạt mở ra, cung nữ đồ mặt hướng nữ nhân, nhẹ nhàng đối với mình quạt gió, ngữ khí u oán nói: "Có trượng phu cùng không có trượng phu không sai biệt lắm, còn muốn bị gọi a di, ta thật đáng thương." BA~ một tiếng, quạt xếp khép lại, đôi mắt đẹp kia nhìn chằm chằm vào Yukishiro Haruka. Quạt xếp của nàng vỗ vỗ nữ nhân bên cạnh, để cho nàng thối lui vị trí. Mỹ nhân quạt xếp duỗi bàn tay như ngọc tới, Yukishiro Haruka do dự một chút, nắm lấy. "Ta họ Kurosaki, tên gọi Izayoi." Mỹ nhân quạt xếp dung mạo như vẽ, đáng thương nói: "Là gọi ta tỷ tỷ hay là gọi ta a di, toàn bộ do Haruka thiếu gia quyết định." Yukishiro Haruka lòng bàn tay ngứa, thì ra là ngón tay của nàng nhẹ nhàng gãi, ngẩng đầu liền nhìn thấy cặp mị nhãn kia của nàng. Hắn lập tức đem tay buông ra, hơi lui ra phía sau một bước, cười nói: "Hitomi tỷ tỷ chỉ sợ đang nói đùa với ta. Kurosaki tỷ tỷ ngài cần gì phải cùng nàng hát đôi. Ánh mắt của ta lại không mù, phân rõ tỷ tỷ cùng a di khác nhau. Hai vị tỷ tỷ cũng đừng có lại trêu đùa ta." Izayoi quạt xếp điểm Yukishiro Haruka, mỉm cười nói: "Nhân tiểu quỷ đại." Fujiwara Hitomi đi theo cười nói: "Lần này chúng ta không cần tranh rồi, đều thành tỷ tỷ a."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang