Bách Việt Tranh Mệnh

Chương 161 : Y đức làm đầu

Người đăng: luuvinhminh

Ngày đăng: 18:31 25-08-2019

“Ta đàn huynh nghe một khúc, lập tức sẽ sáng rõ tâm ý của ta.“, Hồ Tử Uyên khúc khích ôm lên Địa Huyền Cầm, cặp đùi thon gọn xích lại gần Đức Chính. Đức Chính Đế tâm tư nguội lạnh, thản nhiên như không, quanh người hắn tỏa ra một vầng Phật quang chói mắt, khiến Hồ Tử Uyên vừa chạm phải lập tức cảm thấy áp lực nặng nề, giống như có ngàn vạn tôn Phật cùng nhau tụng niệm trong đầu nàng, công pháp vận chuyển có phần sáp trệ, kỳ dị vô cùng. “Phật Mã huynh không dám?”, Hồ Tử Uyên nhấc nhẹ đôi mày liễu. Đức Chính nheo mày, tản đi Phật quang, Hồ Tử Uyên cười nhẹ, ôm lên Địa Huyền Cầm tấu lên một khúc réo rắt, tiếng đàn êm ái như tiếng gió vi vu, lúc lại mãnh liệt như cơn sóng dữ, lúc trầm lắng như mặt biển tĩnh lặng. Mấy vị gia chủ đứng bên ngoài nghe thấy tiếng đàn, lập tức muốn lao vào khoang thuyền, nhưng bọn hắn cảm nhận tiếng đàn không có sát cơ liền ngưng lại. Đức Chính ban đầu còn đề phòng, về sau cũng dần thả lỏng, ngón tay gõ cạch cạch vào mặt bàn hòa theo âm điệu, tâm tư cảm giác được như bản thân mình đang bồng bềnh giữa biển khơi, tiến dần tới một hòn đảo lớn, sóng nước lãng đãng. Hồ Tử Uyên thấy vậy trong bụng mừng lắm, khúc nhạc này là nàng vừa học, kẻ truyền thụ đương nhiên tới từ hòn đảo kia, gã nói đây là Đoạt Hồn Khúc, có thể tước hồn đoạt phách người ta. Nàng hiển nhiên là không tin, hồn phách là thứ kỳ dị, nàng tuy có nghe hiểu, nhưng bình sinh không có môn công pháp nào tu hồn luyện phách, huống hồ là tước đoạt, thiên hạ công pháp nguồn gốc, đều khởi từ kỳ kinh bát mạch, sau tu Động Thiên, lại tu Nguyên Thần Nguyên Linh, học tập thiên địa đại đạo Phong Lôi Thủy Hỏa lớn mạnh Nguyên Linh, hồn phách đối với bọn tu sĩ có chút gì đó lạ lẫm vô cùng, hẳn là sau khi chết xuống Cửu U mới có. Theo khúc nhạc bay đi, dần dà tới bọn gia chủ bên ngoài cũng cảm thấy mình đang bay lơ lửng phía trên một hòn đảo, phía dưới tràn ngập tiên khí, mỗi người không tự chủ được, đều tự động tiến lại một ngọn núi, cây cối nơi đó rất kỳ dị, giống như từng miệng loa lớn, chủ động hút kéo người ta. Cầm âm tràn khắp mặt biển, len lỏi qua từng chiến thuyền, đám binh sĩ nghe thấy đều thoáng dừng, tâm tư dao động, Lý Minh đương nhiên là nghe thấy, nhưng hắn lại không thấy bất cứ điểm kỳ dị nào, hẳn là bộ cầm kia chuyên nhắm vào những người có tu vi nhất định, hắn thực lực còn nông cạn, không cảm nhận được sự bất thường. Lý Minh trầm ngâm, lầm lũi đốc thúc mấy trăm hạm thuyền lặng lẽ tiến tới, hắn vẫn hướng tới Ngự Thuyền mà không phải chỗ phát ra cầm âm kia. Bất chợt tiếng nhạc đứt đoạn, một đạo Phật quang nộ phóng, theo sau là liên tiếp bốn năm đạo thần thông uy lực kinh người cùng đánh tới một hướng, trong bóng đêm mờ mịt, Hồ Tử Uyên kinh sợ ôm lấy huyền cầm lăng không cật lực tránh né. “Mai Hoa Tam Lộng.” Nàng hét lớn, một thanh đao đen nhánh khổng lồ theo nàng điều động Địa Huyền Cầm lăng không bổ xuống, hoa mai bay đầy trời, chiếc thuyền bên dưới bị băm thành trăm mảnh, Đức Chính cùng mấy vị Gia chủ bị chấn tới tê rần. Trong tay trái Đức Chính bấy giờ xuất hiện thêm một Phật ấn, Phật tự kỳ dị lấp lóe, chính quả ấn này vừa rồi đột nhiên tự phóng ra Phật quang, tỉnh lại hắn từ cơn mộng. Hồ Tử Uyên kinh nghi nhìn chiếc Phật Ấn kia, vừa rồi Đức Chính đột nhiên bạo nộ tỉnh lại, một ấn đập vào người nàng, giống như ngàn vạn tòa đại sơn ụp xuống trấn áp, uy lực khủng bố vô cùng. Trần Phúc trợn mắt há mồm chỉ Đức Chính nói: “Cái thằng này, Quốc Ấn mà người cũng dám mang theo, ngộ nhỡ mất…” Lưu Đạt thét dài cắt lời, trường kiếm hoành không, lửa đỏ thiêu đốt công tới Hồ Tử Uyên. Trần gia chủ biết mình lỡ lời, vội vã ngưng lại. Lưu Gia chủ tính cách chu toàn, hắn sợ có viện binh tới nên muốn giải quyết sớm địch nhân. Lưu gia kiếm pháp bá đạo lăng lệ, cắt ra màn đêm bủa vây lấy Hồ Tử Uyên. Trần Phúc song chưởng bay múa theo sau, lách giữa làn kiếm co duỗi vỗ tới, Nguyễn Lượng cũng tế lên tẩu thuốc đập tới. “Bằng mấy tên nhị lưu các ngươi.”, Hồ Tử Uyên cười lớn, Địa Huyền Cầm réo rắt đánh bay đám người, thực lực của nàng vượt trội, bản thân là người cầm đầu một trong Thiên Quốc Tam Viện Lục Tông, há có thể là người tầm thường, lại thêm vào Trấn Binh Địa Huyền Cầm, nàng tuy không làm gì được đám Đức Chính, nhưng muốn tới là tới, đi là đi, tuyệt không phải chuyện khó. “Ả lẳng lơ, đi chết.”, Vũ Phượng Tường từ phía sau vọt lên, trực tiếp tế ra Thạch Trấn Bia đập tới. “Tiểu muội ngươi định dùng bia bắt cá đánh ta.”, Hồ Tử Uyên cười khanh khách, Thạch Trấn Bia xưa nay trấn áp thủy tai thì được, mang ra làm binh khí có chút khiến nàng không khỏi buồn cười. Huyền Cầm gảy ra, Thạch Trấn Bia bị nàng đánh văng trở lại, mấy vị Gia chủ có chút bất đắc dĩ. Hồ Tử Uyên phiêu dật, ung dung, thần thông ảo diệu cản lại Đức Chính cùng mấy vị gia chủ, cười nói: “Phật Mã, ngươi nếu dùng Đại Việt Quốc Ấn mang ra gõ ta, ta liền liều mạng chém vỡ, ngươi chỉ còn nước thoái vị.” Phật Ấn này uy lực ghê gớm, nhưng đương nhiên là Đức Chính tiếc của, ngộ nhỡ bị con mụ kia đập vỡ, vậy thì hắn không cách nào danh chính ngôn thuận ngồi ở chỗ kia nữa, ai cũng có nỗi khổ riêng, hoàng đế cũng không ngoại lệ. Đức Chính vung kiếm muốn xông lên lại bị Phạm Hiếu kéo lại, giảng giải căn nguyên ngộ nhỡ tính mệnh hắn làm sao, khiến Đức Chính bức bối vô cùng. Hồ Tử Uyên bấy giờ như thế ngoại cao nhân giáo huấn đệ tử, bay qua bay lại, phiêu phiêu dật dật như tiên tử giáng trần, khiến đám binh sĩ quan chiến từ xa cũng buột miệng không ngớt lời khen. Thế nhưng bất ngờ nàng chợt thét lên chói tai, thân hình lảo đảo, chỉ mặt Phạm Gia chủ quát mắng: “Tiểu tử thối, ngươi hạ độc ta.” Phạm Hiếu vốn thường ngày hiền lành chất phác, thương người bệnh như con, không uổng với mấy chữ lương y từ mẫu, tiến lên cười cười hiền lành nói: “Tông chủ, vãn bối lấy y đức làm đầu, không bao giờ hại người ta.” “Tay ngươi.”, Hồ Tử Uyên giận tím mặt, chỉ vay tay Phạm Hiếu, ở đó còn khói xanh bốc lên chưa tan. Phạm Hiều vội vàng thu tay giấu vào ống áo, trốn sang phía sau lưng Trần Phúc. “Lão Phạm, làm tốt lắm.”, Trần Phúc cười lớn, quyền chưởng vồ tới, Hồ Tử Uyên đang muốn vận lực liền cảm thấy Động Thiên giống như bị người ta bịt kín, sáp trệ hoàn toàn, lập tức ăn mấy quyền của Trần gia chủ, mặt mũi sưng húp, miệng phun máu ra ngoài. “Ngươi dám.”, Hồ Tử Uyên gào thét, nàng nổi điên muốn giết chết mấy gã này, xưa nay chưa có ai thô bạo đánh nàng thảm như vậy. Nhưng sở dĩ Hồ Tông Chủ được xưng lão bà, sống được tới bấy giờ là do thức thời, cảm thấy tính mạng bị đe dọa, nàng bèn vội vã phi thân lao đi. “Giết mụ.”, Lưu Đạt hoành chặn, tế xuất Kiếm Linh, bí lực bị hắn vận dụng tinh diệu tới cực điểm, mũi kiếm chênh chếch dồn toàn lực đâm tới, Hồ Tử Uyên tránh không kịp la lớn, một căn dây đàn đứt gãy bung ra. Nguyễn Lượng ngay sau đó vung lên tẩu thuốc như một chiến búa lớn, cơ bắp hắn cuồn cuộn, tung mình đập xuống, Hồ Tử Uyên trúng chiêu bị đánh dìm xuống mặt biển tạo thành cột sóng khổng lồ. Vũ Phượng Tường gần như lập tức vung nỏ, Thủy tiễn như mưa bắn ra ghim xuống mặt biển, mấy vị gia chủ rẽ nước truy sát, bỏ lại Đức Chính một mình quát lớn: “Các ngươi không cho ta đánh, cũng không hộ giá trẫm.” ---oo0oo--- Đại La Thành, Đỗ Bính bị Lê Đô Thống tiềm phục chặt mất một tay, trong miệng gào rống như ma khóc quỷ tru, quyết đoán lách mình bỏ trốn. Mọi người đang muốn truy đuổi, Đặng Sơn lập tức cản lại nói: “Bảo vệ Thái tử, để hắn cho ta.”, rồi lắc mình theo sau biến mất. Phần năm gã áo trắng đang tế pháp binh đối đầu cùng lão Tế Tửu, thấy thế cuộc không xong cũng dứt khoát bỏ đi, lão Tế Tửu thở dốc lảo đảo cản lại mọi người, khó nhọc nói: “Chớ đuổi, các ngươi không phải đối thủ của bọn hắn.” Sau khi Đỗ Bính rời khỏi, Đỗ Gia trưởng lão cùng đệ tử như rắn mất đầu, phút chốc bị Lê Thọ gô cổ toàn bộ, kéo ra Pháp Trường xếp thành hàng dài. Nhật Tôn cũng là quyết đoán, có phong phạm của bậc đế vương, trong đêm lạnh lùng ra lệnh chém toàn bộ Phản quân, máu chảy lênh láng khắp các hang cùng ngõ hẻm, máu nhuộm đỏ cả Tô Lịch Giang, ai ai cũng khiếp sợ. Phần Đặng Sơn, chẳng bao lâu sau hắn quay về, đuổi không được Đỗ Bính, lại còn mang thêm thương tích đầy mình. Lão Tế Tửu trầm ngâm nói: “Đỗ Bính tu ma, hẳn là chuyện mới đây. Theo như ta biết, chỉ có Hắc Vực Chủ Hắc Long mới có lối hành công kỳ lạ này, Nguyên Linh là Ma Thần, kể cả Thiên Ma Giáo Chủ Lệ Hoằng cũng chưa từng thấy, kỳ lạ!” Thiên không, trong màn đêm bao phủ phía trên Đại La, Đinh lão nheo mắt nhìn xa, lão vừa thấy người quen, dường như là Cao Biền - sư huynh của lão Tả. Cao Biền hành tung mờ ám, giống như thấy Đinh lão xuất hiện mới bỏ đi. Sáng sớm, một lão ngư dân dong thuyền ra Tô Lịch Giang đánh cá, lão vừa quăng lưới lập tức bị vướng vào vào thứ gì đó, không sao kéo lên. Lão tò mò bèn nhảy tùm xuống nước, lặn sâu độ vài trượng thì thấy một thanh sắt lớn to tròn cắm thẳng xuống lòng sông, lão kinh nghi muốn ngoi lên lấy hơi tiếp thì thanh sắt kia bất ngờ lóe sáng, lão ngư dân bị đánh thành một bãi máu, ngấm vào thanh sắt kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
Link thảo luận bên forum
 
Trở lên đầu trang