Thẩm Phán America (Thẩm Phán Mỹ Lợi Kiên)

Chương 68 : Sinh nhật "khó quên"

Người đăng: chien92_tn

Ngày đăng: 10:26 25-06-2025

.
Chương 68: Sinh nhật "khó quên" Suốt cả một ngày, hầu hết các kênh truyền hình đều liên tục phát sóng tin tức về Luther. Với sự chứng thực công khai của Chủ tịch Hạ viện, các phóng viên truyền thông thi nhau gán cho Luther hết biệt danh cường điệu này đến biệt danh khác. "Người phán xử", "Kẻ trừng phạt", "Kỵ sĩ bóng đêm Chicago", "Ánh sáng của ngành cảnh sát"... Những danh hiệu vốn chỉ xuất hiện trong các tác phẩm văn học nghệ thuật, giờ đây đều thuộc về vị thám tử trẻ tuổi này. Điện thoại của Sở Cảnh sát Midtown Chicago bị giới truyền thông gọi đến cháy máy, các phóng viên vác súng ống máy quay chặn kín cửa sở cảnh sát, chỉ để phỏng vấn "Kỵ sĩ bóng đêm" này. Sở cảnh sát của Luther liên tục chiếm trang nhất các phương tiện truyền thông trong suốt 24 giờ, và tất cả đều là tin tức tích cực, khuôn mặt Cục trưởng Griffin cười đến mức sắp nát ra rồi. Còn về vị người phán xử được vạn người ca tụng này hiện đang ở đâu... Nhận thấy tình hình không ổn, Luther đã lấy cớ đi tuần tra chuồn đi, đưa Jinny trốn đến khu Nam, tránh hoàn hảo đám phóng viên như hổ đói. "Tựa lưng vào tường, mắt nhìn sáu hướng." "Đẩy đầu gối lên! Người ta đã xông đến trước mặt rồi còn vung nắm đấm làm gì, khuỷu tay và đầu gối cùng đẩy lên!" "Khóa khớp hắn! Đá vào háng! Chết tiệt! Bài kiểm tra võ thuật cảnh sát của cô là mua điểm để qua phải không?" Trên đường phố khu Nam, Luther lười biếng tựa vào nắp ca-pô xe cảnh sát, tay cầm cốc cà phê, thích thú nhìn Jinny đang được một gã đàn ông da đen vạm vỡ "huấn luyện đặc biệt" ở phía trước. Jinny nghiến răng siết nắm đấm, trong lòng đã chửi rủa Luther tám trăm lần. Chuyện phải kể từ nửa giờ trước – lúc đó cô đang tận hưởng thời gian tuần tra nhàn rỗi hiếm có, thì Luther đột nhiên phanh xe lại, gọi một tên côn đồ da đen với chiếc quần tụt đến đùi, để lộ nửa chiếc quần lót. Luther lúc đó đã nói: "Nếu không muốn bị giam giữ vô cớ 48 giờ, thì hãy đánh một trận với đồng nghiệp của tôi. Thắng thì tôi cho đi." Mặc dù không hiểu rõ tình hình, nhưng tên côn đồ này rõ ràng đã nghe danh tiếng của Luther. Thấy đối phương có vẻ muốn dạy cho tên cảnh sát mới một bài học, hắn ta lại ma xui quỷ khiến đồng ý. "Anh đang lạm dụng chức quyền!" Jinny nhân lúc rảnh rỗi hét vào mặt Luther, đồng thời nhanh nhẹn né tránh một cú đấm nặng. Lợi dụng khoảng trống khi đối phương rút nắm đấm, cô theo hướng dẫn của Luther dùng khuỷu tay bảo vệ đầu, lưng áp sát tường lấy đà, tung một cú đầu gối hiểm ác vào háng tên côn đồ! "Ôi chết tiệt—" Luther nhăn mặt hít một hơi lạnh, cú này thật sự quá ác! "Á!" Jinny thừa thắng xông lên, ngay khoảnh khắc đối phương cúi người đau đớn, cô nắm chặt cổ tay hắn, một cú phản khớp tiêu chuẩn kết hợp động tác đá đầu gối, tuy hơi cứng nhắc, nhưng cuối cùng cũng thành công đè gã to lớn này úp mặt xuống đất. "Yeah!" Jinny phấn khích vung nắm đấm. Kể từ khi tốt nghiệp học viện cảnh sát, đây là lần đầu tiên cô tay không chế phục kẻ địch! "Cũng được, động tác tuy cứng nhắc như robot, nhưng đầu óc không quay chậm." Luther chậm rãi vỗ tay, sau đó nói: "Huấn luyện kết thúc, cho hắn đi đi." Jinny vội vàng đỡ tên côn đồ da đen dậy, ngượng ngùng giải thích: "Xin lỗi, thật ra chúng tôi không có ý xấu với anh, chỉ là... ừm, anh có thể coi đây là một buổi diễn tập thi hành công vụ." Cô thực sự không thể nghĩ ra lý do nào tốt hơn để giải thích hành vi lạm dụng chức quyền trắng trợn này. Gã da đen vận động cổ tay đau nhức, hoàn toàn phớt lờ Jinny, chỉ cúi đầu nhìn Luther với vẻ lấy lòng: "Vậy bây giờ tôi có thể đi được chưa?" Được sự đồng ý, hắn ta lại quay sang Jinny, miễn cưỡng nói: "Cô cũng khá lắm, cú đầu gối đó thật sự rất hiểm, cảnh sát mới, nhưng nếu có lần sau..." "Câm miệng thối của mày lại, đồ mọi đen!" Luther lạnh lùng ngắt lời: "Sau này ở khu Nam, nếu tao nghe thấy ai dám gọi cô ấy là tân binh, tao sẽ nhét đầu của tụi mày vào hậu môn!" Tên côn đồ lập tức im thin thít, cụp đuôi chạy nhanh. Nhìn bóng lưng lủi thủng của đối phương, Jinny bất lực lườm Luther một cái: "Anh cứ lạm dụng chức quyền như thế này, sớm muộn gì cũng không được làm cảnh sát tuần tra nữa." "Lạm dụng chức quyền?" Luther cười khẩy, "Có muốn đánh cược không? Bây giờ đuổi kịp thằng đó, ít nhất cũng có thể lục ra mấy chục gram ma túy trên người nó." Jinny kinh ngạc mở to mắt: "Nếu hắn có ma túy trên người, anh gọi hắn, hắn còn dám dừng lại sao?" "Chính vì hắn có hàng trên người, nên mới hợp tác như vậy." Luther nhấp một ngụm cà phê, "Nhớ kỹ, những kẻ có tật giật mình thường rất nghe lời." "Vậy tại sao không bắt giữ hắn?" "Cả khu Nam ít nhất 60% người đã trực tiếp hoặc gián tiếp tiếp xúc với ma túy, cô có thể bắt giữ tất cả họ sao?" "Thôi được rồi, biết thế đáng lẽ phải đá mạnh hơn nữa," Jinny bĩu môi tiếc nuối, "Đúng là làm lợi cho hắn ta rồi." Cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng: "Luther, khả năng quan sát của anh mạnh hơn tôi nhiều. Hay là chúng ta thiết lập một số ám hiệu đi? Ví dụ như liếm môi trái có nghĩa là đối phương là tội phạm, liếm môi phải là dân thường; nháy mắt phải báo hiệu rút súng, nháy mắt trái là nằm xuống..." Luther dở khóc dở cười xòe tay ra. Nếu theo lời cô nàng này, sau này gặp tội phạm mà vừa nháy mắt vừa liếm môi, thì đây rốt cuộc là bắt giữ tội phạm, hay là dụ dỗ tội phạm? Chui vào xe cảnh sát, Jinny liếc nhìn đồng hồ. Phát hiện còn nửa tiếng nữa là tan ca, tâm trí cô đã bay đi nơi khác. Tối nay là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của cô, công ty tổ chức tiệc chắc đã trang trí xong căn hộ rồi. Nghĩ đến lát nữa có thể diện chiếc váy hoa Chanel mới mua, xuất hiện lộng lẫy trước mặt đồng nghiệp ở sở cảnh sát, cô không khỏi thầm vui mừng. Đây là sinh nhật đầu tiên của cô kể từ khi trở thành cảnh sát, nhất định phải trải qua với vẻ đẹp nhất. Nghĩ đến đây, cô không khỏi lén nhìn Luther bên cạnh. Tên này đang nghe đài báo cáo về mình, mặt không biểu cảm. Chắc không phải quên sinh nhật của mình rồi chứ? Không phải chứ, rõ ràng hôm trước còn cố tình đến nhà anh ta nhắc nhở mà. "Sao, không đợi được tan ca à?" Luther đột nhiên lạnh lùng lên tiếng. Jinny nghiêng đầu: "Khu Nam hôm nay khá yên bình, tan sở sớm không tốt sao?" Luther khóe miệng hơi nhếch lên: "Được thôi, vậy tuần tra thêm một vòng, nếu không có gì xảy ra thì giao ca." Rầm! Xe cảnh sát lao vút đi. Đêm xuống, trời đã tối. Xe cảnh sát chậm rãi lăn bánh trên đường phố. Jinny ngồi ở ghế phụ, rũ người dựa vào cửa sổ, mái tóc vàng bết vào khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, môi khô nứt nẻ trắng bệch. Vài giờ trước, chỉ năm phút trước khi tan ca, Luther không biết từ đâu nhận được tin báo, đưa cô đột kích một ổ buôn người. Một căn nhà nhỏ hai tầng mà lại nhét tới hơn một trăm người nhập cư trái phép! Hơn một nửa trong số đó thấy cảnh sát là bỏ chạy tán loạn, khiến cô phải đuổi theo hàng chục con phố! Nếu không nhờ sức bền rèn luyện từ việc đuổi theo xe cảnh sát trước đây, cô đã gục xuống rồi. "Đưa tôi về nhà trước." Cô yếu ớt nhắm mắt lại: "Đến chung cư bảo lễ tân... mở một phòng trước... tôi phải tắm rửa thay quần áo... không thể để người khác... nhìn thấy tôi bộ dạng này..." Luther liếc nhìn bông hoa cảnh sát thường ngày tinh tế này. Tóc đuôi ngựa rối bù, đồng phục ướt đẫm mồ hôi, còn đâu vẻ lộng lẫy ngày thường. "OK, nghỉ ngơi tốt nhé." "Ừm..." Jinny lẩm bẩm đáp, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say. Không biết đã bao lâu trôi qua, một tiếng cười khúc khích bị kìm nén đã đánh thức cô khỏi giấc ngủ. Cô dụi mắt mơ màng, khi nhìn rõ tình hình xung quanh, cả người lập tức đờ đẫn. Xung quanh xe cảnh sát không biết từ lúc nào đã vây kín đồng nghiệp đang cố nhịn cười, từng người giơ điện thoại chĩa vào cô mà chụp ảnh lia lịa! "Cái quái — dừng lại! Không được chụp!" Cô luống cuống che mặt. Đúng lúc này, một chiếc điện thoại thò vào từ ngoài cửa sổ. "Đúng rồi, cứ thế này, cười lên nào..." Luther cười gian ấn nút chụp, hoàn hảo bắt được khoảnh khắc cô sụp đổ. "Luther, nếu anh dám lưu lại, anh chết chắc rồi!" Jinny tức giận hét lên. "Sao tôi lại lưu chứ." Luther giả vờ vô tội nhún vai, ngón tay lướt nhanh trên màn hình vài cái, sau đó xoay điện thoại về phía cô, "Xem này, đặt thẳng làm hình nền luôn. Thế nào, tân binh, sinh nhật này đủ khó quên chứ?" Trên màn hình, bộ dạng tiều tụy, biểu cảm méo mó xấu xí của cô được cố định rõ ràng. "Luther, tôi liều mạng với anh!!!" Kèm theo tiếng hét chói tai, Jinny mạnh mẽ đẩy cửa xe, nhe nanh múa vuốt lao tới.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang