Bá Linh Thiên Đỉnh
Chương 64 : Bái kiến Thánh Tử
Người đăng: thanhung08121998
Ngày đăng: 08:43 18-04-2023
.
Sau một lúc thì lão nhìn về phía Lục Bảo nói :
" Được rồi ! Ta sẽ xem, nếu được sẽ báo với tổng bộ hợp tác !"
" Đi thôi ! Ta phải xem ngươi nói có đúng hay không !"
Cái này lão phải xác minh vì vốn dĩ lão đã muốn tác hợp cháu gái yêu quý của mình cho người này. Mà bây giờ nhân phẩm hắn không ra gì thì thật làm lão uổng một phen suy tư kế hoạch. Nhưng lão lại không biết là Lục Bảo hắn giờ cũng chẳng có hứng thú gì với nữ nhi cả. Tất nhiên là nam nhân phản ứng khi tiếp xúc nữ nhân là có, mà hắn chỉ không muốn yêu đương hiện tại thôi. Nếu không hắn khó mà an lòng với A Ngưu. Lúc hắn không có năng lực thì không sao, nhưng hiện tại có thể mà hắn không làm thì thật là một tâm ma trong lòng hắn.
Hai người để Lan Doanh cùng Lan Vô Song tới đánh thức Kinh Hồng rồi đi tới chỗ thùng nước xem xét. Cái này đúng xuất hiện một cái dấu chân trượt vẫn còn in ở đó. Cái này cũng làm lão thở ra một hơi, ít ra lão hiện tại vẫn đang nhìn đúng người. Chỉ là lão lại tò mò cái vấn đề hợp tác kia của Lục Bảo hắn.
" Kinh Hồng !! Kinh Hồng !!" Lan Doanh vừa gọi vừa lắc lắc người Kinh Hồng.
" A..... gì vậy ....?"
Chẳng mấy chốc cô nàng động đậy nhẹ mở mắt nói. Thấy Lan Doanh cô cũng khó hiểu sao lại ở đây, lại còn có vẻ Lan Doanh vừa gọi cô dậy nữa. Lan Doanh thấy vậy thì liền phì cười nói :
" Trời mát cũng không phải ở đây ngủ nha"
" Trời mát ? Ngủ ?"
Kinh Hồng nghe vậy thì ngơ ngác nghĩ nghĩ rồi trong đầu cô hiện lại cái cảm giác kia. Cái cơ thể nam nhân cơ bắp rắn chắc kia ! Lại còn cái chỗ kia nữa ! Rồi cô hai má đào bắt đầu đỏ lên một cách nhanh chóng lan ra cả mặt lun. Hơi thở bắt đầu gấp dần.
" Hắ !!!.... "
Lan Doanh : " Hử ??"
Cái này Kinh Hồng định hét lên nhưng nghĩ tới gì đó liền kìm lại lời nói. Cô rất muốn chửi rủa Lục Bảo hắn nhưng đây lại là do cô té vô, lên cũng không dám nói ra. Vì sau Lan Doanh chính là Lan Vô Song, nếu nói ra vậy thì người mất hết danh dự là cô mất.
Cái này cũng quá cuốn đi, lục bảo hắn trước lúc tu tiên đã luyện được một thân cơ thể rắn chắc từ đốn củi rồi. Lên cơ thể hắn cũng gọi là cực phẩm nam nhân. Chứ tu tiên giả từ bé đã học tu tiên lên không chú trọng rèn luyện cơ thể lắm, hầu như đều là dáng vẻ thư sinh chứ làm sao có được như vậy. Tất nhiên ngoại trừ thể tu ra.
Ngồi nghĩ lại cái này khiến đầu cô kêu oong oong. Lan Doanh bên cạnh thấy vậy thì kì lạ định hỏi gì, mà đúng lúc Kình lão cùng Lục Bảo hắn đi tới lên thôi. Lục Bảo hắn thì thấy Kinh Hồng tỉnh dậy cũng không ngại ngùng nói :
" Cô dậy rồi ?"
Nghe thấy hắn hỏi thì Lan Doanh không hiểu ra sao, còn Kình lão lại chăm chú quan sát phản ứng của Kinh Hồng. Chỉ thấy Kinh Hồng nhìn hắn chằm chằm rồi cũng không hiểu sao đồng tử liền giãn ra rồi trả lời :
" Không... không sao... "
Còn lúc này trong ánh mắt cô hình ảnh chính là Lục Bảo hắn đứng đó tỏ ra vô vàn hào quang xung quanh, gương mặt sáng chói. Cái ba vết sẹo cào kia làm trái tim cô nhảy lên, cái mái tóc kia khiến tim cô lại đập thêm một tầng nữa.
" A !"
Chợt cô hét nhỏ một tiếng rồi lắc đầu thật mạnh. Tự hỏi " Ta... ta vừa nghĩ linh tinh cái gì !!!". Lan Doanh lại càng thấy khó hiểu thì hỏi thêm :
" Kinh Hồng ! không sao chứ ?"
" A.. không sao sư tỷ !" Kinh Hồng cũng nhanh chóng đáp lại vứt cái suy nghĩ kia qua một bên.
Kình lão ở cạnh thấy vậy liền mỉm cười. Cái này nhãi ranh cảm thấy mất mặt đây mà, phu quân của cháu gái mà ta nhìn trúng sao có thể có hành động vậy được ! Cái này cũng làm cho Kình lão lại giờ một ngón tay cho Lục Bảo vì độ thật thà. Lục Bảo thấy vậy thì gượng cười rồi lảng tránh nói :
" Nay mọi người tới đông vui ta sẽ vào bếp nấu cho mọi người một bữa !"
" Ta vẫn còn nhớ thịt nướng của Thiên ca làm a, rất ngon !" Lan Doanh không nhịn được tán thưởng một câu. Cái này Kình lão ở một bên thì âm thầm suy nghĩ rồi nói :
" Ầy ! Chúng ra có hơi nhiều người, hay là Doanh nhi ngươi đi giúp hắn a !"
Kình lão không thể không mỉm cười nói. Cái này làm cho Lục Bảo nhận thấy không ổn, cái này Kình thúc có vẻ muốn làm mai nha. Nhưng dù có như nào thì hắn không muốn cũng chẳng tác dụng. Cơ mà cũng không lên thân thiết quá như vậy, sẽ khó cho sau này. Nghĩ vậy hắn liền nói :
" Kình thúc ! Để Lan Doanh ở lại chơi với Kinh Hồng đi, ta với Vô Song làm là được rồi !"
Nói xong chưa kịp để mọi người trả lời liền lôi Vô Song ra sau nấu đồ ăn. Cái này hành động khiến Kình lão cùng Lan Doanh cùng bật cười nhẹ. Còn Kinh Hồng vẫn ngồi đó nghĩ ngợi linh tinh, lúc này Lan Doanh hướng phía Kình lão nói :
" Bá Phụ ! Người thật mưu mô nha ...!!"
" Ha ... ha.... Ta mưu mô cho cháu gái ta chẳng lẽ sai." Kình lão cười nhìn Lan Doanh đáp.
" Bá Phụ ! Ta nghĩ nay cũng không có khách, chi bằng đóng cửa hôm nay cùng ăn một bữa đi !"
" Ta cũng có ý như vậy ! Để ta đi đóng cửa !"
Nói xong Kình lão cũng cười cười đi ra ngoài cùng Trần Anh đứa nhỏ nói là hôm nay có tiệc lên đóng cửa. Trần Anh hắn nghe xong thì kích động vui vẻ thu dọn đóng cửa.
Lúc này Lục Bảo cùng Lan Vô Song đã ra sau nấu ăn. Lục Bảo hắn mang mấy loại thịt cùng đủ loại cây tạp nham ra chuẩn bị nghĩ xem nấu gì. Còn Lan Vô Song dù sao cũng là trưởng nam trong gia tộc, lên cái này do người hầu làm chứ cũng không biết. Hắn cũng không ngu tới nỗi là không biết ý từ của Thiên ca này khi kéo hắn ra. Tuy không biết nấu nhưng dù sao cũng xuất phát tâm cảnh ngưỡng mộ lên cũng phụ giúp. Hai người vừa làm vừa nói truyện vui vẻ.
Cái này chuẩn bị khi thấy đống cây cỏ dại thì Lan Vô Song cũng trố mắt, vì từ nhỏ hắn chưa từng ăn qua cái này cỏ dại, còn có được quý nhất hai hai cây linh thảo nhất phẩm. Tuy hắn đã nghe tỷ tỷ kể lại được ăn đồ Thiên ca nấu rất ngon, nhưng cái này làm cho hắn hoài nghi a.
Chẳng mấy chốc mọi thứ đã được chế biến hầu như gần hết, hai nữ thì ra cái bàn đá ở giữa ngồi trò chuyện nhìn phía xa Lục Bảo với Vô Song. Còn Kình lão với Trần Anh thì ra ngoài mua ít rượu về nhắm, cái này lâu lắm mới có dịp không thể thiếu rượu ngon được. Lần đầu hắn ăn đồ do Lục Bảo nấu đã thấy tiếc hận do thiếu rượu ngon rồi.
Hai nàng Lan Doanh cùng Kinh Hồng trò truyện thì mới đầu thì cũng nói sôi nổi đôi ba câu sau đó liền im ắng nhìn về phía Lục Bảo nâng chén trà nhâm nhi. Cái này hai nàng cũng quên mất để ý nhau sự khác lạ.
Chẳng mấy chốc mọi thứ đã được bày biện đầy đủ, Lan Vô Song cùng đứng đó xem Lục Bảo nấu từ đầu đến cuối cũng tấm tắc khen ngợi. Cái này càng khiến hắn công nhận người Thiên ca đây, mới đầu từ Thiên huynh rồi tới quen miệng Thiên ca hỏi cái này cái kia. Mùi hương tỏa ngát khiến hắn Vô Song đứng ngay cạnh càng là thèm nhỏ dãi rồi.
Hôm nay Lục Bảo hắn nấu cho mọi người thịt nướng, thịt kho, thịt rán, rồi tiện thể làm thêm mấy món xào nhẹ nhàng. Cái này khiến hắn khá hạnh phúc, dù sao ở thế giới này cũng chỉ có hắn là nấu được những món ăn có tại trái đất mà thôi.
" Oa !!! Thiên ca đỉnh nhất !!!" Trần Anh đứa nhóc sáng bừng hai mắt nói khiến mọi người nhìn xem rồi cười.
" Được rồi ! Để đệ thử trước !!"
Vô Song hắn đã thèm từ lúc nấu tới giờ rồi, không thể chờ đợi hơn nữa. Nhanh chóng gắp miếng thịt cho vào miệng thưởng thức. Hắn là người chứng kiến tất cả công đoạn mà Lục Bảo làm lên cùng càng thêm độ yêu thích hơn.
Cái này vô miệng một miếng liền vừa thơm vừa ngậy, có chút cay cay lại có mùi thơm tới từ mấy cây cỏ dại kia. Đây chính là mấy loại lá hương thảo cùng tiêu, kết hợp với ít mật ong cùng chút gia vị khác. Chẳng qua cũng chả quan trọng rồi, ngon thế này phải ăn thêm miếng nữa.
" Ha ha .... !"
Kình thúc thấy vậy thì cũng không nhường nhịn mà bắt đầu thử xem. Thấy Kình lão bắt đầu thì mọi người cũng đổ vào chiến đấu, mới đầu hai nàng còn ngại ngùng nhưng thấy cái đệ Vô Song này sắp ăn hết rồi liền không nhịn được nữa mà quên đi dáng vẻ thục nữ.
Mọi người cùng nhau uống rượu ăn uống tới tận đêm mới xong. Lúc này người say nhất chắc chắn là hắn cùng Kình lão với Vô Song rồi. Hai nàng thì đều có tâm tư giữ hình tượng trước mặt hắn lên không uống quá nhiều. Nhưng ba nam nhân thì thay nhau uống như uống nước. Chẳng mấy chốc hắn cùng Vô Song đã say sấp mặt úp xuống bàn rồi.
" Ha ha !! Hai đứa này tửu lượng quá kém ! Quá kém !"
Kình lão cũng là vui vẻ nói. Những năm nay gia tộc xuống dốc trầm trọng, có ai rảnh mà tổ chức các buổi tiệc vui vẻ như thế này. Hầu như đều bàn về vấn đề gia tộc, tới nỗi còn không muốn ăn suy nghĩ đau hết cả đầu.
" Hử !"
Lúc này ánh mắt Kình lão lóe lên gì đó tư tưởng rồi hướng về phía đứa nhỏ Trần Anh đang no căng bụng nằm ra kia nói :
" Trần Anh này sang ngủ với ta, để phòng ngươi cho Doanh tỷ với Hồng tỷ !"
" A ... vâng thúc thúc !!" Cái này cười cười trả lời, tuy hắn còn nhỏ không được uống rượu nhưng lúc nãy Lục Bảo hắn gạ gẫm cho hắn được một chén lên cũng nâng nâng rồi.
" Ta với ngươi dìu Vô Song ca về !"
Nói xong hắn cùng Trần Anh đứa nhỏ dìu Lan Vô Song về phòng của Kình lão nghỉ ngơi. Dù sao nam nhân mà, ở cùng nhau cũng chẳng sao. Nhưng cái này trước khi vào phòng còn quay lại đưa ánh mắt cho Lan Doanh đầy thâm ý cười cười rồi mới đóng cửa lại khiến nàng Lan Doanh tim nhảy lên một cái.
" Cái này ... cái này...."
------------------------------
Cũng đúng lúc này ở phía đông của Đan Thành phía truyền tống trận gia tộc Hoắc Gia.
" Bụp !! bụp ! bụp ! bụp !!"
" Xoạt !! Xoạt !!"
Hàng loạt tiếng động vang lên. Ở đây tập hợp gia chủ Hoắc Gia Hoắc Trác Luân, đứng cạnh hắn là Âu Mạc Linh phu nhân Hoắc Gia. Đứng sau là Hoắc Lãnh Dương đại công tử Hoắc Gia cùng Hoắc Dung Linh nhị tiểu thư Hoắc Gia. Phía sau bọn hắn là các trưởng lão cùng các lính tinh nhuệ của Hoắc Gia. Tất cả ngoài gia chủ phu nhân, đại công tử cùng nhị tiểu thư khom người thì con lại đều quỳ một gối dưới đất.
" Hoắc Trác Luân gia chủ Hoắc Gia bái kiến Thánh Tử !!"
" Bái kiến Thánh Tử !!!!!!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện