Bá Linh Thiên Đỉnh

Chương 62 : Kinh Hồng - Là hắn trúng độc !

Người đăng: thanhung08121998

Ngày đăng: 08:43 18-04-2023

.
" Nhưng ngươi có như vậy nhiều tiền ?" " ...." Đến đây hắn mới nhớ là tiền hắn cũng như muối bỏ biển mà thôi. Tưởng nhiều lắm nhưng tính riêng hai loại nhất giai mỗi loại một trăm linh thạch hạ phẩm thì liền ngốn sáu nghìn linh thạch hạ phẩm rồi ! " A ha.... ta quên ..." " Vậy linh thảo cấp một tính năm mươi đầu đi, bỏ cái Tịnh Diệp Trúc cấp hai linh thảo. Còn lại cấp thấp cứ vẫn một trăm." " Được rồi. Để ta báo về tổng bộ xem." Chờ đợi không tới bao lâu Kình lão đã nhận được hồi âm liền quay sang nhìn Lục Bảo nói : " Của ngươi một trăm cây nhất giai là ba nghìn linh thạch hạ phẩm, còn lại bảy trăm cây cấp thấp kia là năm mươi linh thạch hạ phẩm ! Tổng ba nghàn lẻ năm mươi viên. Trừ đi thì tí nữa ta sẽ đưa lại ngươi 2 520 linh thạch hạ phẩm !" " Ừm, cứ vậy đi Kình thúc. Ta ra phòng nghỉ ngơi, có gì tí tới thúc cứ kêu ta !" " Được." Nói xong hắn liền đi về phía sau nhà muốn tắm rửa một lát, cái này năm sáu ngày hắn chưa có làm qua rồi, thật khó chịu. Lần này hắn bê cái thùng gỗ to trong gian phòng ra ngoài gần giếng nước đổ đầy. Rồi bắt đầu cởi bỏ quần áo nhảy vô ngâm. " Ahh......" " Thật sướng ha...." ---------------------- Hắn ngâm mình được một lúc thì tựa vào thùng gỗ lăn ra ngủ. Ở ngoài cửa hàng bỗng xuất hiện ba bóng người, hai nữ một nam đang đứng đó nói to nhỏ nhau : " Tỷ tỷ ! Ngươi có thật nói người này rất mạnh không ?" " Ta nghe ngươi nói như lừa ta, làm gì có bằng tuổi ta mà lại giết được nhị giai hậu kỳ đỉnh phong hung thú chứ ! Cả Đan Thành như lứa tuổi cao nhất cũng là thằng khốn bên Hoắc gia kia giờ mới có Hồi Khí trung kỳ ....! " " Ta lừa ngươi làm gì đâu. Còn có Kinh Hồng muội chứng kiến mà." " Với lại lần này ta nhận được tin là hắn bán cho nhà ta mấy chục bộ xác yêu thú có cả năm đầu tam giai ! Đệ nói nếu không có tu vi cao thì làm sao có thể ?" Nghe xong hắn cũng ngỡ ra, hóa ra cái người tỷ mình kể chính là người đã buôn bán với Lan Gia cái kia lớn giao dịch. Lần này hắn cũng khâm phục dần rồi. Còn Kinh Hồng ở một bên cũng nhăn lông mày không nói gì, được một lúc lại ửng đỏ mặt lên. Lan Doanh thấy hai người như thế cười nói : " Vào thôi ! Lâu rồi ta chưa gặp Bá Phụ rồi !" Đánh thức hai người khỏi suy nghĩ xong thì ba người cũng cất bước vào trong, ở ngoài cửa Trần Anh đang ngồi mở một quyển sách cũ ra ngồi luyện đọc từng chữ một thì giật mình ngước lên rồi vui vẻ nói : " Doanh tỷ ! Ha ha .... doanh tỷ tới Kình thúc thúc !!!" Hắn chạy ra chào một câu rồi hô to lên phía trên lầu. Kình lão trên lầu đang xem sách thì nghe vậy vui vẻ đi xuống nói lớn : " Ha ha Doanh nhi ! Ngươi quên người Bá Phụ này ba năm rồi đó có biết không !!" Từ lúc Lan Thế Doanh lên Linh Thiên Nhai đã là năm năm nhưng về nhà được đúng một lần vào ba năm trước, lên từ đó đến giờ hắn mới gặp lại đứa nhỏ này. Dù sao tới tuổi này hắn chưa có gia thất liền chỉ có đứa cháu bảo bối này thôi. Không quý sao được ! " Thúc thúc ! Ngươi gầy đi nhiều ha !" Lan Doanh cũng cười cười lớn tiếng nói lại. Sau đó mọi người dẫn nhau lên lầu hai. Trên lầu ba người Lan Doanh, Kinh Hồng ngồi nói truyện còn Lan Vô Song đang ra một bên pha trà. Dù sao hắn là nhỏ nhất đây rồi, tất nhiên là không tính Kinh Hồng người này. Dù sao cũng là khách của Lan Gia không thể thiếu lễ độ được. Còn Trần Anh sau khi được nhận quà của Lan Doanh cũng ra ngồi trông tiệm tiếp rồi, dù sao gia tộc cũng phải tiết kiệm không thuê được người hầu. Còn sợ là thuê xong có thể bị hai nhà đối địch mua chuộc, rồi rất nhiều thứ phức tạp. Thế lên những cơ sở nhỏ hầu như là toàn người tin cậy trong gia tộc mà thôi. " Bá Phụ ! Đây là Kinh Hồng sư muội ở Linh Thiên Nhai cùng ta." Kinh Hồng : " Kinh Hồng ra mắt Kình thúc !" " A. Hóa ta là vậy, ngươi tốt a !" " Doanh nhi, ngươi người này a. Nếu không phải vì vị bằng hữu kia thì không biết có tới thăm ta không nữa !" " Bá Phụ ! người cứ trêu ta vậy, nếu không phải mọi việc phức tạp quá ...." Nói đến đây hai người đều trầm mặc. Thấy vậy Kinh Hồng cũng biết đây là truyện của gia tộc Lan Gia không tiện gia nhập liền nói : " Thúc thúc ta xin phép đi tìm Thiên huynh !" " Ừm. Ngươi cứ xuống thẳng từ đây ra phía sau là được." Kình lão cũng hiểu ý của đứa nhỏ lên cũng không giữ lại, vì hắn cũng có chuyện quan trọng cần bàn. Lan Vô Song thấy thế liếc mắt sang tỷ tỷ nhưng mà đáp trả lại hắn là một cái lắc đầu nhẹ. Sau khi chờ Kinh Hồng đã đi Lan Doanh liền lôi ra ba cái túi trữ vật đưa cho Kình lão nói : " Cái này là Bá Phụ yêu cầu, có đầy đủ người xem coi." Kình lão cũng cầm lên xem qua rồi gật đầu. " Cái này không phải chuyện ta muốn nói. Vô Song ! Ra đóng cửa lại ta có chuyện muốn nói với hai người các ngươi !" Vô Song đang ngồi cũng giật mình đứng dậy đóng cửa. Hắn nào có biết gì đâu, hôm nay đi săn yêu thú suýt chết xong thì về gặp ngay tỷ tỷ muốn sang chỗ Bá Phụ, hắn cũng là đang cần đan dược xử lý vết thương ngoài da lên đi cùng luôn. Trên đường nghe được về Thiên huynh liền hứng thú. Giờ tới đây Bá Phụ kiền kêu hắn đóng cửa có truyện bí mật muốn nói ? Làm hắn không hỉu cái gì. Lúc này Kình lão mới lấy từ trong áo một cái ngọc giản ra đưa cho hai người xem, hai chị em lần lượt xem qua một lúc thì cũng thấy giật mình vì truyện này ! Liền nghiêm túc hỏi về phía Kình lão. " Bá Phụ ! Cái .... cái này là...thật ??" " ... là thật ! Ta cũng nghĩ các ngươi đã lớn, có quyền biết việc này !" " ..." Nhận được câu trả lời hai người liền cảm thấy chóng mặt, không ngờ gia tộc ...... ------------------ Ở phía Kinh Hồng. Sau khi xuống nói chuyện vui vẻ với đứa nhỏ thì đi ra phía sau tìm Lục Bảo. Trong lòng cô cũng hiểu là những điều đó là do cô hiểu sai hắn, nhưng không có chấp nhận là mình sai được. Cái này cũng là do từ nhỏ tới giờ cô cũng là được nuông chiều ở nhà quá, lên có chút hơi khó. Dù sao cũng không cao ngạo tự đắc hay là khinh thường người khác coi là cũng tốt rồi. Chứ những con em thế gia lớn hầu như đều như nhau khinh thường những tầng lớp bên dưới. Cơ mà Lục Bảo hắn cũng không để ý việc này đâu. Chỉ có hơi cay cái vụ suýt làm hắn thành chim nướng thôi... " .... ?" Lúc này Kinh Hồng đi ra sau một vòng nhưng không thấy hắn đâu, vào phòng thấy cửa mở rộng nhưng cũng không thấy. " Có ai không ?..." Cô cũng ngại ngùng nói to nhỏ một hai câu nhưng không thấy ai trả lời. Một lúc sau liền thấy khó hiểu, cái này Trần Anh với Kình lão bảo hắn phía sau nhưng tại sao không tìm thấy. Sau đó cô liền lượn lờ một vòng thì tới chỗ cái giếng kia. " ?" Trước mắt cô tầm nhìn là một cái bồn tắm cao một mét khá lớn. Chỉ thấy bên cạnh có treo một bộ quần áo nam nhân. Cô liền nghĩ tới cái gì đỏ ửng cả mặt rồi quay đi nói : " Thiên .... Thiên huynh !!" " ...." Lấy tinh thần một lúc cô mới thốt ra được một câu gọi. Nhưng cái này cũng khiến cô nghi ngờ, vì không có ai trả lời cả. Sau một lúc không biết cô nghĩ tới cái gì nói : " Chả lẽ hắn không ở đây ....?" Rồi cô cũng gọi thêm một hai câu nữa nhưng cũng chả ai thưa đáp, liền cảm thấy mình nghĩ nhiều đi lại đó nhìn xem. Còn Lục Bảo hắn lúc này cả người nằm trong chiếc bồn lớn, cái khăn còn đắp trên mặt ngủ ngon giấc sau mấy ngày. Dù sao trong Đan Thành khá an toàn, nhất là còn có trận pháp nơi đây lên hắn cũng không lo lắng phòng bị gì cả đánh một giấc. Lúc này Kinh Hồng cô tới nơi thì ngó vào thấy một mặt nước vừa đen vừa trắng, không rõ ràng cũng không nhìn xuyên được giống nước thường. " ?...." Cô tò mò liền đi tới gần hơn thì bắt đầu cảm giác được luồng linh lực nhè nhẹ trong thùng nhưng rất yếu. " Không tốt !" Nói xong cô liền nghĩ tới điều không ổn tiến gần hơn nữa liền thấy một cái khăn trắng đắp lên mặt một người, còn xung quanh nước tắm đều là màu đen cùng trắng hòa lẫn vào nhau rất kinh dị. " Là hắn ! .....trúng độc ?" " Sao lại như vậy linh lực yếu ớt ! Có việc rồi ?" Cô thấy tình hình không ổn liền tiến tới kiểm tra. Dù sao linh lực yếu ớt như thế này thì đang có truyện lớn rồi, chỉ thấy ở các tu sĩ sắp chết mà thôi. " Hmm..... đúng là hắn !" Cô tới đó lấy chiếc khăn ra xem xét đúng Thiên huynh rồi, nhưng có vẻ không ổn lên thử đưa tay trước mũi kiểm tra. " Rất yếu !" Thùng nước bị vậy là do hiện sức mạnh hắn chưa đột phá không lâu, chưa thể hoàn hảo khống chế. Lúc ngủ có không cảnh giác lên Quang Minh cùng hắc ám linh lực ở đan hệ rò rỉ ra bồn nước. Còn tại sao hắn lại tạo cho cô cảm giác yếu ớt linh lực là vì hầu như Hắc Ám cùng quang minh đều hòa vào xung quanh, nếu hắn không sơ xuất sao có thể cảm nhận được hắn ! Cái này kiểm tra xong cô thấy thật không ổn, nhưng cũng không dám lôi hắn ra khỏi vì sợ hắn không mặc gì thì sao. Nghĩ vậy mặt cô lại đỏ bừng lên một mảng sau đó hướng phía trước nhà gọi lớn : " Lan Doanh tỷ !! Lan Doanh tỷ !!" Cái này kêu gào cũng không nhận được hổi đáp nào. Vì ba người đã đóng cửa có trận pháp cách âm rồi lên không thể nghe được cô. Trừ khi có ai công kích phá vỡ trận pháp cùng dưới tầng một ai tới phá quán thì thôi. Còn Trần Anh đứa nhỏ không thấy gọi mình lên cũng không để ý. Nhưng hai câu hét này của nàng đã gọi được một người khác ! " Hả !!! Cái gì !!!! Có địch !!!" Lúc này Lục Bảo hắn đang trong giấc mơ liền bị tiếng hét giật mình loạng choạng bới nước tỉnh dậy. " A !! aaaa !!" Cái này tiếng kêu của Lục Bảo cũng khiến Kinh Hồng giật mình thót tim theo. Cái gì đang im ắng bỗng từ phía sau hét lên làm chi. Hai cái người này hét lên cũng được Trần Anh nghe thấy, hắn cũng giật mình nhưng không có rời vị trí. Vì hắn biết là Kình thúc đang ở cạnh chúng huynh tỷ, mà nhiệm vụ của chúng ở đây thôi. " Xoạt !" Cái này hốt hoảng làm cô trượt chân vũng nước liền lảo đảo ngã lộn một vòng vào trong bồn ! " Rầm !"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang