Bá Linh Thiên Đỉnh
Chương 52 : Tâm pháp độ hiếm
Người đăng: thanhung08121998
Ngày đăng: 23:26 08-04-2023
.
Hắn cũng đã từng nghĩ rất nhiều kế hoạch từ lúc sang thế giới này rồi, nhưng vấn đề là không có sức mạnh, không ai chống lưng. Nếu có muốn thực hiện cũng gây tới họa sát thân, cùng với sự việc xảy ra lúc trắc nghiệm ở Linh Thiên Nhai làm cho hắn cảm thấy những ý nghĩ đó đều là vô vọng thực hiện.
Cái thế giới lấy nắm đấm làm chủ này hắn cũng đã như rõ ràng. Cũng phải cảm tạ hệ thống để hắn có thể phát hiện xem ai đối với hắn có độ thiện cảm bớt cho hắn lo lắng mưu mô của thế giới này. Nhưng cũng không thể nào chỉ dựa vào hệ thống mà đánh giá một người, ở thế giới cũ hắn đã nghe rất nhiều trường hợp như người nhà rất thân thiết nhưng chỉ nháy mắt là chém giết nhau. Độ thiện cảm cũng không phải là đo sát tính, cái này khiến hắn phải cẩn trọng. Do đó hắn phải tìm kiếm cẩn thận những người trung thành xây dựng thế lực riêng, chuyện này không thể phớt lờ.
" Cái này.. ài... Cũng không phải ta không muốn, Lan Gia chúng ta đã mang bán hết số tâm pháp có rồi .. còn cái ta tu luyện là tâm pháp gia truyền, nếu đứa nhỏ này không phải người Lan Gia thì không thể."
Dù sao tâm pháp cũng là thứ giá trị nhất trong giới tu tiên, cái này cũng có thể tiếp nhận. Các gia tộc khác đều có chút luật lệ không thể phá giải a.
Kình lão : " Thật ra là cũng do chúng ta gần đây thiếu thốn tiền tài, nếu không ta đã đi mua sắm cho nó một bộ tâm pháp rồi."
Sau đó Kình lão kể cho hắn biết là chỉ những nhất lưu cùng nhị lưu thế lực mới được phép mua và bán tâm pháp, còn những thế lực từ tam phẩm về sau chỉ có quyền mua mà thôi. Có bán cũng là bán cho nhất lưu cùng nhị lưu thế lực, vì đó cũng là một nguyên tắc cao tầng đề ra. Mà những bộ tâm pháp không hề rẻ tí nào, như Kình lão kể muốn có một bộ tâm pháp cấp E thôi cũng phải hao tốn tới hơn một nghìn linh thạch hạ phẩm mới đoạt tới. Mà cái này cũng phải tính toán nhiều vấn để, ví dự như mua về tâm pháp là ngọc giản dùng một lần. Mà người lĩnh ngộ không ra liền phí toi công tiền mua sắm, còn nếu lĩnh ngộ ra thì có thể truyền cho người khác. Cũng có thể chế tạo ngọc giản tiếp cho những người khác trong gia tộc cũng như tới các phân bộ bán lại, lên khi mua về chọn người tu luyện cũng là một vấn đề. Nhưng khi chế tác ngọc giản cần có tinh thần lực rất cao mới có thể đạt đủ điều kiện lưu lại tâm pháp vào ngọc giản, những thế lực lớn đều có Nguyên Anh lão quái nghiên cứu và khắc họa mới có được nhiều bản. Chứ thế lực thấp hơn khó mà có được, lên nói là bán lại cũng là câu nói vui mà thôi. Có thể Lan Gia trước đó không quan tâm tới số tiền nhỏ này, dù sao cũng là gia tộc hơn mấy trăm năm ở Đan Thành số tiền tích lũy rất lớn a.
Nghe tới đây hắn cũng thông cảm cho Lan Gia. Căn cứ theo Kình lão mà muốn mua một bản cấp E tâm pháp cho Trần Anh đứa nhỏ này thì tương đương bằng một phần năm cái giá trị đất cửa hàng nhỏ này rồi. Như hắn bây giờ có muốn truyền thụ Trấn Thiên Trảm Ngục cũng là điều không thể, đây là tâm pháp quá cao cấp có thể dẫn tới họa sát thân không trừng. Còn một cái nữa là hắn với lĩnh ngộ tâm pháp cũng chưa thấu hiểu triệt để cùng với nguyên thần chưa đủ, quá nhiều cái vấn đề.
Nghĩ tới giá bán công pháp cấp B kia thì không thể nhanh được a.
" Có thể tìm tạm một bộ công pháp cho hắn, sau đó đủ tiền đổi tâm pháp sau... " Đây cũng là cái ý nghĩ của hắn, cái số tiền cho bộ tâm pháp cấp B kia đúng là đối với hiện tại là số trên trời. Không biết bao lâu có thể có được.
Sau khi đã rõ sự việc hắn liền cáo từ về gian phòng của mình để tìm hiểu về mấy cái ngọc giản tư liệu đã mua.
" Trước tiên là Hắc Ám Hệ xem...."
Trong cái ngọc giản này cũng không có viết nhiều thông tin, chủ yếu là một số năng lực có thể áp dụng như có thể lẩn trốn hay là cách thức tấn công của Hắc Ám hệ có thể lợi dụng. Còn có thông tin Hắc Ám Hệ là một trong thập đại thần cấp hệ thiên phú ! Cùng với bị áp chế bởi Quang Minh Hệ thiên phú.
" Cũng không tác dụng lắm a..."
Cái này hắn tư duy tí có thể ra, ngoại trừ biết đây là một loại hệ thiên phú thần cấp ra thì hắn không có gì mới mẻ lắm. Còn cái cách chiến đấu thì phim ảnh xem nhiều lắm rồi, thiếu gì mưu mô đâu. Hắn còn cảm thấy cái thế giới này hầu như sử dụng nắm đấm chứ ít khi động não á. Xem tới tư liệu về đan dược cùng linh dược thì hắn lại cảm thấy đáng giá, cái này giới thiệu cho hắn rõ ràng hơn về đan dược cùng linh thảo công dụng. Nhưng cũng chỉ dừng lại tới tứ giai linh thảo cùng đan dược cấp bậc, cơ mà đó cũng là cấp bậc Nguyên Anh rồi. Khiến hắn khá vui mừng, cứ thế tới qua canh hai một thời gian thì hắn đã tiếp thu gần như các thông tin.
Cái này phải cảm ơn là hắn đã có thời gian chú tâm dưỡng thể a, nếu không thần hồn của hắn cũng không mạnh mẽ thế này. Như so với các tu sĩ cũng bậc thì hắn phải mạnh hơn một đại cảnh giới. Lên tốc độ hắn ghi nhớ cũng nhanh hơn.
" Phù .... cuối cùng cũng xong.."
" Ta mà ở thế giới cũ tu tiên thì học thuộc không thành vấn đề a."
" Lần sau lên dồn tiền mua các tư liệu thêm. Ta còn quá thiếu hiểu biết về tu tiên nơi đây."
" Cũng sắp canh ba rồi, lên đi chuẩn bị đồ ăn !"
Dù sau cái lần này tham khảo hắn cảm thấy hơi phí tiền cho Hắc Ám Hệ tư liệu nhưng may cũng có một cái nhìn khách quan khác về nó. Không hắn cũng tiếc thúi ruột luôn, một trăm năm mươi linh thạch hạ phẩm đâu phải lá cây đâu.
Cũng không bao lâu hắn cũng chế biến xong chờ Kình lão cũng đứa nhỏ Trần Anh vào cùng thưởng thức. Vẫn là ngon như vậy, Kình lão hai người ăn xong thì khen không dứt, còn bảo hắn tay nghề còn hơn một số trù sư trong thành. Dù sao cái này thực thần nghề cũng là phân nhiều cấp bậc a. Nhưng hắn cũng không có mấy quan tâm, mọi người ăn xong thì vui vẻ nói chuyện một lúc liền ai về phòng đấy.
Hắn cũng về phòng tu luyện một mạch tới sáng, cái này làm cho hắn Hồi Đan hậu kỳ từ 72% lên tới 89% liền, khiến hắn thoải mái không ngớt vì sắp đột phá tới Phá Đan. Cái này càng lên cao hắn càng cảm nhận tốc độ của mình càng chậm lại hơn, nhưng cũng không khiến hắn buồn. Dù sao so sánh cùng cảnh giới hắn đã hơn người khác nhiều rồi.
Sáng nay hắn định ra ngoài thành quay lại thung lũng Lạc Yêu săn thú kiếm linh thảo củng cố thêm ít linh thạch cho cái túi khô của mình. Lúc hắn dậy ra ngoài đã thấy lão Kình với đứa nhỏ Trần Anh cười nói vui vẻ rồi.
" Kình thúc ! Ta tính ra ngoài một hai ngày."
" Oa Thiên ca !! Hôm nay ca có nấu thịt nướng nữa không ???" Mới thấy tiếng hắn là Trần Anh liền nhảy nhót tới hỏi rồi. Cái đứa nhỏ này cũng là lần đầu được ăn ngon a, còn mỗi miếng mà cho đệ đệ mới có này hắn phải rút hết linh khí trong thịt ra mới dám đưa cho.
" Ừ, ngươi nhớ bảo trọng ! Về còn làm thịt nướng cho Trần Anh đâu. Từ qua tới giờ nó khen ngươi quá trời à !"
" Ha .. ha... vâng Kình thúc."
" Trần Anh ở nhà ngoan đấy, về huynh sẽ nấu cho đệ ăn căng bụng luôn !"
" Oa... Ngươi nhớ đó Thiên ca !"
" Ừm..."
Nói xong hắn chào tạm biệt rồi hướng phía cổng thành ra tới.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện