Bá Linh Thiên Đỉnh
Chương 27 : Thấy quê nhà khác biệt, không được tiến cảnh
Người đăng: thanhung08121998
Ngày đăng: 17:15 19-03-2023
.
Hắn định tới giờ xem Lục Bảo nhỏ đã nhập Hồi Khí Cảnh giới chưa, nếu đã tiến nhập vậy liền thất bại. Vì tiếp nhập cảnh giới Hồi Khí liền cố gắng dung nhập linh khí trong thiên địa vào cơ thể là được. Rất nhiều người hắn đã chỉ dạy và cứ thế tiến nhập vào Hồi Khí cảnh tựa cho mình thông minh là đúng. Cơ mà biết sao giờ hắn được Thiên đạo chỉ dẫn phải làm như vậy mới tìm ra Người Nối Nghiệp đúng cách, có thể giúp hắn thực hiện mong muốn " Nhưng đứa nhỏ này cũng khá ngốc đi, làm cho hắn cảm thấy vui vẻ. Dù sao nếu bước vào Hồi Khí cảnh quá sớm thì tương lai không thể đi xa như hắn mong muốn được". Hắn trầm giọng nói :
" Ngươi.. chưa tiến nhập Hồi Khí đây !"
" Dạ sư tôn... tại con không biết cách tiến nhập.."
" Trong Tâm Pháp có dạy tầng 1 Hồi Khí là lấy linh khí hấp thụ vào linh mạch và cơ thể, sao ngươi bảo chưa biết !"
" Ơ ... sư tôn.. cái này không đúng a"
Bạch lão Hầu : ???
" ..."
" Cái gì không đúng ??"
Lục Bảo : Trong tâm pháp có ghi như vậy nhưng không ghi là tiến vào Hồi Khí làm sao mà chỉ ghi Hồi Khí lấy linh khí hấp thụ...
" rõ ràng là 2 khái niệm khác nhau mà sư tôn ..."
" ..."
" Thế nào là khái niệm ?? Khác nhau !"
Hắn liền nói :
" Khái niệm là tổng hợp để nói về một vấn đề theo cách dễ hiểu nhất đó sư tôn... ngài không biết à ?"
" Biết chứ ! . Ta chỉ hỏi lại xem ngươi biết không thôi, nếu nói hay mà không hiểu bản chất thì ta sẽ coi thường ngươi. Ngươi cũng khá lắm !."
Bạch Hầu đau đầu suy nghĩ về khái niệm. Một lúc sau hắn cười cười đã hiểu, hóa ra là do Tâm Pháp không ghi rõ lên tiểu tử này không biết như nào. Sợ sai cái là đi đời, cũng may là còn biết sợ không nếu bước vào Hồi Khí luôn thì cũng chỉ còn cách cho hắn quay trở lại thế giới bên ngoài chờ đợi người tiếp theo.
" 10 vạn năm rồi a, cuối cùng có hi vọng sao ..."
Sau một lúc hắn nhìn vào Lục Bảo gật đầu rồi nói :
" Tại sao gọi là Hồi Khí. Trên Hồi Khí còn có Hồi Đan, và tại sao cũng có chữ Hồi. Để ta giảng ngươi nghe qua."
" Ra đây đi. "
Bạch lão dẫn hắn lên chiếc cầu nhỏ gần đó rồi phất nhẹ tay xuống dòng suối. Từng luồng linh lực nhẹ nhàng di động cuốn thành một dòng xoáy, bên trong dòng xoáy bắt đầu hiện lên những hình ảnh cổ xưa xa lạ. Từ một tinh cầu rồi phóng to dần vào một thành phố, một đoàn người. Tới đây thì hắn ngẩn ra rồi, tinh cầu đó là Trái Đất mà. Bạch lão Hầu cũng thấy hắn cau mày tập chung thì tâm vui xướng. " Nhìn đi nhìn đi, hehe lần đầu thấy thần thông này của ta chứ gì, ngưỡng mộ ta đi."
Tới đây hắn cũng dần bình tĩnh lại nhìn sang phía sư tôn, thấy Bạch lão nhìn mình cười cười rồi mép nhểnh lên khá bì ổi, hắn liền choáng váng nhẹ nói :
" S... sư.. sư tôn... ngài..."
" Hở ! À ừ ta xem con tập chung không thôi. È hèm. Thấy thế nào ?"
" Thế ? Thế nào à sư phụ ??"
" À thì con thấy sao ?"
" ..."
" À thì con thấy hình ảnh ạ .."
Hắn cũng chả bất ngờ gì với ngón tay cái này. Dù sao thì hắn nghĩ tiên nhân làm được thế này là chuyện đương nhiên, trên truyền hình thời xưa hắn xem quá nhiều rồi cũng chả bất ngờ. Được cái hắn cũng có phần thấy lạ sao hình ảnh lại chiếu tới trái đất, cái hệ tinh cầu kia, cái kia mặt trăng và tại sao còn có loài người hiện đại vậy. Như hắn ở trái đất đâu có thấy đâu. Còn Bạch lão Hầu đứng bên nghe xong cũng choáng váng rồi, tưởng đâu mấy trăm năm được ra oai sẽ nhận lại những câu như " oa oa , sư tôn đỉnh thế " vân vân mây mây. Mà thằng nhãi này cũng chỉ có nhăn tí lông mày. Hắn nhẹ thở dài rồi nói :
" Đây là hình ảnh nhân tộc của con vào thời kì thịnh vượng nhất, dù là người yếu nhất cũng sinh sôi đến Phá Đan tình trạng. Hầu như thời đó khi sinh ra họ đã là Phá Đan rồi, thật kinh ngạc. Nhưng sau đó một vị vua của nhân tộc phạm phải thiên phạt lên bị Thiên rút gần hết huyết mạch tu luyện, sinh ra đời sau cũng chỉ là phàm thai. Lên mới được gọi là Hồi - lấy lại những gì đã mất"
Nói đến đây hắn gần gù hiểu ra. " Hóa ra là như vậy" rồi hắn hỏi :
" Sư tôn. Hình ảnh kia là ở đâu mà ra ? Xin cho đồ nhi biết !"
Nhìn thấy hắn tha thiết ánh mắt như vậy Bạch lão Hầu liền giật mình tự hỏi : " Sao tự dưng hắn lại hỏi câu này, đáng ra lên là Thiên là ai và nhân tộc phạm tội gì chứ nhỉ ??" Hắn mông lung nhìn lại Lục Bảo rồi trả lời :
" Đây là Thủy Hệ thần thông Thủy Kính có thể cho ra nhìn thấy đoạn thời gian mà ta muốn xem, nhưng sẽ không xem được là địa điểm ở đâu. Lên ta cũng không thể biết. Ngươi có gì quan trọng nơi đây !"
Hắn nhìn đồ nhi này của mình có vẻ không bình thường a. Thủy Kính chiếu ra hình ảnh đều là tham chiếu hàng thập kỉ trước, có khi là 10 vạn 100 vạn năm hoặc hơn tùy theo năng lực. Như hắn bị phong ấn mất bản thể có thể chiếu hình ảnh này là tầm 10 vạn năm trước. Đồ đệ Lục Bảo này chưa từng tu luyện sao có thể biết ? Còn là lần đầu nhìn qua Thủy Kính. Có thể liên quan sao.
" Con biết nơi đây ? " Bạch lão Hầu hỏi
" Sư phụ.. Còn không chắc, nhưng con sẽ cố gắng tới đó xem."
" Vậy thì con phải cố gắng rất .. rất nhiều đấy"
Hắn cũng không nói thẳng hay giải thích nhiều cho đồ đệ này. Nghĩ sao mà muốn tới nơi trong thủy kính chiếu. Đến hắn lúc còn đỉnh chiến lực còn chả có cái ý nghĩ này vì điều này là không thể. Không cần biết nhiều chỉ nghĩ một cái là 10 vạn năm trước và ở tinh cầu ất ơ nào đó thì đã thấy khó rồi. Nhất là như hắn trước là dù có như cũ cảnh giới cũng không thể thoát khỏi Thiên Giới vùng trời chớ nói chi đến đồ đệ hiện tại chưa bằng một con kiến trong mắt hắn hiện tại.
" Được rồi ! Nhưng trước khi con bước chân vào Hồi Khí thì con phải cố gắng. Hiện tại 1 lần dưỡng thể con cần 1 phút, khi nào con có thể trong 1s hoàn thành một lần dưỡng thể thì ta sẽ cho phép con bước vào cảnh giới Hồi Khí. Nếu con cố tình bước vào cảnh giới hồi khí hoặc không thể đạt tới 1s 1 lần dưỡng khí ( dưỡng thể) ta sẽ cho con rời khỏi đây, còn sau đó chặt đứt quan hệ sư đồ mặc kệ tự sinh tự diệt."
" Con đã nghe kĩ ?"
Lục Bảo hắn há to mồm ngây ra. Hiện tại trông như có vẻ 1 phút 1 lần của hắn khá hơn những người khác trăm lần á. Nhưng để đề cao tốc độ gấp 60 lần như vậy thì chuyện nó không hề đơn giản nha. Như hắn ai cũng làm được chỉ là không ai muốn dưỡng thể mất công vậy làm gì thôi, cũng chả ai đơ đơ như hắn cái gì khái với niệm. Họ chỉ quan tâm linh khí hấp thụ vô thân thể một vòng tuần hoàn là bước vào Hồi Khí. Và từ đó dành thời gian tăng tu vi thôi. Lão Bạch Hầu có thể bảo hắn tăng 60 lần nữa khác gì bảo hắn thôi đừng tu luyện nữa á. 60s 1 lần thành 30s 15s 7.5s 3.75s 1.8s .... là trời và vực.
" A a con con... được rồi sư phụ, con sẽ cố gắng."
Hắn nghĩ : " Từ 2 tiếng 1 lần thành 1 phút 1 lần là 8 lần gấp đôi lượng thời gian giờ 60s xuống 1s là cố gắng 6 lần gấp đôi nữa cũng không khó... có thể."
" Được rồi. Ta cho con trong vòng 30 ngày để hoàn thành. Ta sẽ trở lại kiểm tra. Ta có việc lên không xuất hiện trong thời gian đó, con phải cố gắng."
" À. Con ... có cô đơn không ?"
" Để ta biến ra mấy em chăm sóc con trong lúc ta đi vắng ?."
" Hả ??? Sư tôn ngài nói vậy là sao ?"
" Vù vù ...."
Bạch lão Hầu phất tay lên huyễn hóa ra hai cô gái dáng người vừa phải chắp tay ngang eo nhẹ nhàng cúi đầu về phía hắn.
" ... Sư .. sư tôn .. đệ tử chắc không cần đâu"
" ... ! Được rồi ! Vậy ta đi đây !"
Nói xong lão liền biến mất ngay.
" Móa sao sư tôn là khỉ trông cũng hành động giống người oai phong cao ngạo khí chất như thế.. mà hai lần gặp lần đầu vô đây cũng thấy lão ôm gái, lần này lại còn rủ mình sa đọa ? Nhất là còn gọi ra hai cô mà trước đó ổng ôm hầu mình !!"
Nghĩ tới mà hắn run cả người.~~~
" Được rồi ! Cố lên !"
Thật ra hắn không để ý một cái điểm. Chính là Bạch lão Hầu không để lại đồ ăn cho hắn, cũng không chuyền cho hắn chút chân khí để chống đói. Khi dưỡng thể được linh khí tẩm bổ sẽ không thấy đói, nhưng chỉ cần ngưng lại sẽ quay lại cảm giác đói ngay. Vì hiện tại hắn cũng chỉ hấp thụ được số lượng linh khí nhỏ bé chưa tới 1% chứ chưa gọi là hấp thu được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện