Bá Linh Thiên Đỉnh
Chương 22 : Lạc
Người đăng: thanhung08121998
Ngày đăng: 17:46 30-03-2020
.
“ Khụ… khụ…………”
Sau không biết bao lâu hắn bắt đầu có cảm giác.
Lục Bảo hiện giờ vẫn đang trong trạng thái mơ hồ. Hắn dần mở mắt ra, trước mắt hắn không phải là trong hang động nữa rồi. Đây lại là một thế giới mới đầy màu sắc, chim ca bướm lượn có một dòng suối trong mát chảy dài ngay gần hắn. Mùi hương thanh mát đó khiến hắn thanh tỉnh hơn nhiều.
“ Ta…. Tay……”
Chợt hắn giật mình sờ lên chỗ tay phải mà hắn bị đứt, nhưng nó lại không như những gì hắn nhớ. Chả phải hắn đã bị đứt rồi hay sao ?
“ Vẫn còn !.. Ha.Ha… Ha ……Ha haha”
“ Nó vẫn còn….”
“ Nhưng đây là đâu ?”
“ Lại sang một thế giới khác sao ?”
Hắn đứng dậy và quan sát xung quanh, tất cả những gì hắn thấy là đồng cỏ và đồng cỏ. Chỉ có sự khác biệt duy nhất là thêm một dòng suối uốn lượn qua đây và một cây cổ thụ to nhất mà hắn từng thấy. Có lẽ đó là trung tâm khu này vì theo hắn nhìn thì không thấy điểm cuối cùng là đâu. Không có một ngọn đồi nào, ở phía xa chỉ có màu xanh của cỏ cho biết cuối chân trời là đâu.
“ Đây là đâu ?”
Hắn tự hỏi.
Hắn tìm cách tới gần hơn với cây cổ thụ đó thì có thêm một cây cầu nhỏ bắc ngang qua dòng suối đó. Phía bên kia cầu cạnh gốc cây cổ thụ có một cái bàn đá kèm theo hai chiếc ghế đá. Cái cây này to lắm phải hơn mười người ôm không xong cái thân.
“ Hài…….hồi sinh ư ?”
Thở nhẹ một cái hắn ngồi xuống tận hưởng từng đợt gió thanh mát thơm nhẹ nhàng lên mặt hắn. Bây giờ hắn mới để ý tới chiếc bàn này kĩ hơn, hắn làm qua nhiều việc vặt trong tông môn lên tất nhiên sẽ có các việc đi kiếm nguyên liệu như thảo dược và các loại kim loại đá dành cho luyện khí sư. Nhưng cái bàn này làm cho hắn cảm nhận nó ở hẳn một đẳng cấp khác. Đó là một tấm đá nguyên khối được đặt trên một cái cột thấp màu vàng, cái cột này chính xác là một loạt nguyên liệu rất hiếm dành cho luyện khí sư chuyên luyện các vũ khí cấp cao. Nhưng cũng giống như mặt bàn hắn.. chả biết gì hơn là nó thật kì lạ.
Dưới đất hai con chim mà hắn thấy từ lúc mới tỉnh dậy đến giờ vẫn theo tới đang chơi đùa với nhau. Một con lông mượt mà trắng như tuyết thì yểu điệu con còn lại màu đen với bộ lông óng ánh không kém đẹp đẽ tí nào có khi còn vượt bậc hơn. Có lẽ cái cây cổ thụ này là nhà của chúng nó từ trước đến giờ, và hiện tại có thêm hắn.
Một kẻ ngoại lai.
“ Rầm…. rầm……..”
Mặt đất đang dần rung chuyển đúng ba giây dừng lại. Hắn nói :
“ Cái gì vậy ?”
Cái này bỗng nhiên quá thần kỳ. một phương thế giới khác biệt so với những gì hắn có thể biết, cứ thế hắn ở đây không biết qua bao lâu. Hắn đã mệt mỏi ngủ thêm được một giấc nhưng mặt trời vẫn có đó, không thấy ban đêm là gì.
Điều này khiến hắn bắt đầu thấy e ngại nơi đây !
" Chẳng lẽ là tiên giới ?? Mình thực sự chết rồi sao ?"
" Ha .. haha.. Tiên giới với hai con chim cùng một cái cây ...."
" Thật buồn cười "
" Sau đó chẳng phải sẽ có các vị thần hiện ra sao ?"
" Cái suối kia ....?? "
" Chả lẽ là suối vàng ?"
" Sao nó lại màu trắng trong suốt thế nhỉ ???"
Thấy lạ hắn liền cởi quần áo tiến vào đó ngâm mình.
" Suối vàng tắm cũng chả khác gì suối thường... thật không có gì thưởng thức !"
" Sau đó hắn soi gương mặt mình thì thấy ba vết cào má phải vẫn còn đó liền không hiểu ra sao"
Cứ vậy ngày qua ngày, cũng không biết qua bao nhiêu lâu. Hắn ngoại trừ đi tắm liền nằm trên bãi cỏ ngẫm nghĩ về cuộc sống đã qua như một điều diệu kỳ. Lúc đói quá thì lại ra ao uống nước bù thức ăn.
Hai con chim kia hắn cũng từng có ý nghĩ đi bắt thịt ăn và cũng đã thực hiện qua rất nhiều cách rồi. Nhưng tốc độ hai con chim đó thật nhanh, như kiểu đang trêu đùa hắn vậy lên hắn từ bỏ. Lâu lâu hắn lại thấy hai con chim đó nhìn hắn rồi quay sang nói chuyện với nhau nữa chứ ! Điều này cho hắn cảm giác như bị hai cái ánh mắt quan sát từng cử chỉ hành động của mình.
Trên một chiếc lá có một bóng nhỏ ẩn nấp. Chính là một con khỉ màu trắng đang ngồi quan sát về phía hắn từ lúc hắn tới đây. Chỉ là con khỉ này quá nhỏ, còn nhỏ hơn một chiếc lá lên hắn cũng không quan sát thấy !
Tới một hồi quá chán nản hắn liền nhảy ra những suy nghĩ kỳ quái. Hắn thấy chắc chắn là có người đang quan sát mình mà cũng không làm gì khác được. Liền tới chỗ cái cây, vì đây là nơi hắn nghi ngờ nhất. Dù sao xung quanh cũng chả có nổi một mống gì có thể che được, chỉ có cái cây to lớn này thôi.
Hắn liền vạch quần lên chĩa súng lục về gốc cây rồi vận sức.
" A ..!!"
Bỗng có một quả đào từ đâu bay tới bốp một cái vào đầu hắn.
" Thằng nào !"
Bỗng có tiếng nói :
“ Ngươi nhìn đi đâu đấy !”
“ Oắt con !”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện