Bá Linh Thiên Đỉnh
Chương 20 : Ảo tưởng
Người đăng: thanhung08121998
Ngày đăng: 22:07 29-03-2020
.
Ngoài của hang động rừng cây mọc rất rậm rạp lên nếu không để ý sẽ khó mà nhận ra. Khi hắn bước vào của hang điều làm hắn để ý đó chính là sự u tối của nó. Tuy là trời sáng nhưng do tán cây che hết rồi lên chỉ còn tí ánh sáng le lói qua tán lá. Hai tay mỗi tay một cái dìu là dụng cụ của hắn và cũng là cũ khí chính mà hắn sử dụng đang chuẩn bị bất cứ lúc nào. Hít một hơi thật sâu hắn bước tiếp vào sâu hơn. Mùi hôi thối bắt đầu có dấu hiệu hiện ra, nhưng đó cũng không đáng là bao nhiêu so với từng bộ xương trắng của cả thú lẫn người thay nhau xếp nhiều dần từ cửa vào.
Hắn cứ đi tiếp. Hang động này sâu lắm, chắc tầm khoảng hai cây số mới thấy cuối đường. Có lẽ bên trong không giống như hắn đang nghĩ là một nơi u tối với càng nhiều xương cốt xếp thành đống lớn mà ngược lại đó lại là một thung lũng nhỏ nằm trong một ngọn núi gần đó. Từ trên đỉnh núi có các khe hở đem lại những tia sáng kéo dài vào trong làm thung lũng này như trong mộng vậy, chỉ khác là giữa cái giấc mộng đấy có một bộ hài cốt đang ngồi đó tựa như từ rất lâu rồi.
Hắn thở nhẹ nhàng và quan sát xung quanh. Tuy nói là nhỏ nhưng nó cũng rộng hai mươi mét lận dài tầm ba mươi bốn mươi mét đi. Giữa đó có một cái hồ nhỏ chắc là nước mưa trên đỉnh núi chảy xuống đọng lại đó. Cái hài cốt mà vừa nãy nói chính là đang ngồi cạnh vũng nước nhỏ đó giống như đang chờ đợi một điều gì đó vậy.
" Xoạt.... Xoạt.... Khé.... Khé Khé....."
Tiếng kêu ở trong bụi cây phá nát bầu không khí yên ắng này. Chả có gì phải hoảng sợ với hắn đó chính là ba chú khỉ con đang nhìn hắn với ánh mắt như đang xâm phạm vùng đất của chúng vậy.
Đột nhiên hắn rùng mình bởi ý chí của hắn cho hắn hiểu rõ là những bộ bạch cốt từ ngoài cửa vào đến đây không phải của chúng nó mà sẽ là một loại yêu thú nào đó rất đáng sợ. Nhưng điều đó biến mất sau một giây mà thôi. Vì hắn đang cảm thấy khá tức giận và mệt mỏi lên tâm chí cũng chả quan tâm gì đến điều đó. Tới thì CHIẾN.
Hắn đi xuống gần bộ bạch cốt nhìn ngó xem, còn ba chú yêu hầu con kia thì sau khi kếu một lúc không thấy nguy hiểm gì thì đã im ắng ngồi nhìn tò mò xem hắn đang làm gì.
" Chiến"
Trên ngực áo đã rách nát hắn nhìn ra chữ " Chiến", cùng với một hình nào đó nhưng vì qua thời gian dài quá rồi lên hắn không nhận ra. Bộ hài cốt bị gãy mất hai thanh cốt ngực vị trí dưới tim rất nguy hiểm có lẽ điều này khiến bộ hài cốt ở đây đến bây giờ. Hắn cũng không quá để ý bộ hài cốt này nhiều liền đặt lưng xuống nằm cái. Đối với hắn mất bao nhiêu công đi tìm một con hung thú cuối cùng lại thấy ba con khỉ con thì thật là lãng phí thời gian lên thôi thì đến rồi nằm nghỉ một giấc mai về tiện đợi con yêu thú kia nếu có đánh một trận. Vì hắn nghĩ nếu tất cả bộ hài cốt bên ngoài của hung thú kia thì tại sao có ba con khỉ con này trong đây vẫn sống lên chắc chỉ là tha về thôi chứ chả phải hung thú nào cấp cao cả.
" Khò.... Khò............"
Đặt lưng xuống một cái là tiếng hát của hắn lại cất lên, nhưng không đến nỗi to vang vọng khắp động.
---------------------
" Rầm ..........Rầm..............rầm............rầm........."
" Hử !"
Hắn đánh một giấc đến sáng hôm sau chợt có một tiếng động to dần hướng phía hắn tiến tới. Không chính xác là tới cái thung lũng này. Hắn ngồi thoắt dậy nhanh nấp sau bụi cây to ở góc động. Ba con khỉ kia giờ đây đang kêu gọi to lớn chào mừng thứ đang tới " É é é......Éc éc é éc..........".
Cũng không lâu sau đó hắn đã thấy được thứ đó. Chính là một con yêu hầu cao ba mét, với đôi vai rộng hơn hai mét khi đi tay nó đấm xuống đất tạo lên tiếng động to lớn.
" Khịt khịt........ Hừ.........."
Đột nhiên nó dừng lại nhìn về phía Lục Bảo, vì nó phát hiện ra đã có kẻ xâm phạm lãnh thổ nó rồi và nó không cho phép điều đó xảy ra.
" Uỳnh uỳnh .... uỳnh "
Hai cánh tay to dài giơ lên đấm vào ngực mấy cái đó chính là thứ nó chứng minh sức khỏe với loài khác. Và xông thẳng tới hắn. Còn hắn thì đang run lên, không phải vì sợ mà vì kích thích.
" Hừ, hừ ,hừ.........Ha ....ha ...ha .... Lại đây con trai cưng của cha"
Hắn thở mạnh mấy cái lấy hơi rồi hét to vang khắp thung lũng nhỏ này. Cánh tay phải hắn cầm chiếc dìu năm mươi kg thẳng hướng phi thẳng vào tim con yêu hầu đó. Nhưng đáng tiếc điều hắn nghĩ không xảy ra. Mà ngược lại là cái dìu bay vào nó rồi nhẹ nhõm bắn ngược ra ngoài mà không tổn hại đến cộng lông.
Nhưng điều đó khiến con yêu hầu đứng lại bình tĩnh nhìn hắn như kiểu nhìn một con kiến vậy. Kiểu như " Nó vừa làm gì vậy, sao vừa nãy cái kia bắn vào thấy ngứa ngứa nhỉ " làm cho hắn tức điên lên rồi phi nốt chiếc dìu còn lại nhưng lần này yêu hầu tốc độ còn nhanh hơn trước né được chiếc dìu. Hắn đã thực sự sợ hãi rằng mình sẽ giống như những bạch cốt ngoài kia. Có lẽ so với đống tạp nham, nơi mà hắn ở tới nay hắn là mạnh nhưng sau nay hắn sẽ nhận ra mình yếu đuối đến nhừng nào.
" Thôi, xong" đó là điều hắn nghĩ nhưng con yêu hầu né xong không tới tấn công hắn mà là ngoảnh lại nhìn hướng chiếc dịu phi đến chính là bộ hài cốt kia. Nó gào lên một tiếng rồi nhanh nhất có thể bắt lại chiếc dìu.
" Nó"
Hắn nhanh ý bắt được trọng tâm của việc này là con yêu hầu này bảo vệ bộ hài cốt kia. Lên hắn lao nhanh tới nó với suy nghĩ nếu mình có thể cầm bộ hài cốt này trong tay sẽ uy hiếp được yêu hầu và chạy thát. Nhưng sẽ không tuyệt thế nào khi yêu hầu đã tới trước và đứng trước bộ hài cốt với cái dìu mà hắn ném đi trong tay.
" Một cơ hội"
Hắn nói điều đó cũng là nói cho chính hắn rằng hắn chỉ có một cơ hội. Nếu né không kịp thì chính mình là người vĩnh biệt.
" Phù "
May mắn đã mỉm cười với hắn khi hắn né qua bên trái con yêu hầu nhưng có thể hắn đã giữ được mạng, hắn đã tới bên cạnh bộ hài cốt nhưng hắn. Chính lúc đó mới nhận ra :
" Cánh tay phải .... đâu !"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện