Bá Linh Thiên Đỉnh
Chương 2 : Cuộc sống mới với kí ức 1
Người đăng: thanhung08121998
Ngày đăng: 13:34 15-01-2019
.
" Lục Bảo ... ?"
" Được rồi ngươi nghỉ ngơi đi ta đi nấu tí thức ăn. "
A Ngưu nói xong bèn đi xách một con thỏ ra ngoài cũng không có nghi ngờ Lục Bảo có phải tên thật không.
Trong phòng giờ chỉ có Lục Bảo đang ngồi trầm ngâm suy tư nhìn qua cửa sổ.
" Sự thật a.. Ta còn nhiều việc chưa làm mà, quan trọng nhất là chưa đánh mất danh còn trinh cơ mà, cố gắng bao nhiêu năm để đép cái danh này mà nó vẫn bám theo là sao a. Còn nữa chắc đợi đỡ hơn phải hỏi thăm về thế giới này, không còn ở trái đất nữa rồi... ài..."
" Ây đợi đã, yêu thú ?? Trong truyện ư, không biết thế giới này thế nào ? Thịt ngon không ta, ha.. ha..."
" Được rồi ta sẽ nếm thử xem... "
Lục Bảo quyết định.
Trời đã dần tối, sương đêm phảng phất kéo nhau trải dài khắp làng Thiên Hoa cùng với âm thanh tĩnh lặng nhen nhói đâu đó tiếng A Ngưu cùng với một ông già đang ăn uống nói chuyện ngoài sân. Không ai khác đó chính là ông già tưới hoa hồi chiều, Lục Bảo chìm đắm trong âm thanh tĩnh lặng này...
" Bao lâu rồi a... Bầu không khí này đã lâu lắm rồi... "
Từ khi hồi nhỏ Lục Bảo ở quê cùng với ông bà. Lục Bảo cũng dần hòa mình vào khung cảnh này, một nỗi nhớ chợt nhảy lên rồi không biết từ lúc nào đã hiện ra hai hàng lệ theo khóe mắt hạ xuống.
" "Cạch". Lục Bảo ngươi ăn a. "
A Ngưu mở cửa đi vào tay bưng theo một bát cháo hành hoa nóng mang theo đặt xuống bàn bên cạnh giường.
" Cảm ơn ngươi..."
Lục Bảo tuy biết mình đang trong hoàn cảnh nào nhưng mà hắn biết trong thế giới của hắn trước ít có ai giúp đỡ một người không quen biết như hắn vậy. Nghĩ mình bộ dạng chỉ biết nói cảm ơn.
" Không sao a. Ta ở đây một mình cũng vui không đến, có ngươi đỡ hơn nhiều. Ngươi dùng nhanh kẻo lạnh, để ta. "
Thấy Lục Bảo như vậy A Ngưu cũng thêm một phần ấm áp. Lên tám hắn đã mất cha mẹ vì làng cũ bị yêu thú tấn công, may mắn chạy đến làng Thiên Hoa này cố gắng sống qua ngày tính ra cũng được mười hai năm rồi. Tuy quan hệ với dân làng tốt lắm nhưng bằng đó năm chỉ mình hắn sống trong ngôi nhà này buồn rất nhiều. Có lục bảo bên nói chuyện hắn vui lắm.
" Mà này ngươi cũng không có giáo huấn a. Ta đây hai mươi trông ngươi bộ dáng kém chắc mười đấy mà xưng hô không có trên dưới gì cả. "
A Ngưu nhận ra điều này thấy thằng nhỏ này cũng không giống tuổi liền dăn dạy.
" Uh đại ca xin thứ lỗi ta. Hê.. hê... "
Lục Bảo giờ mới chú ý rằng có vẻ đây không phải cơ thể của mình cứ ngỡ mình đến đây luôn đi a. Hóa ra đây không phải cơ thể của mình, rắc rối.
" Ngươi vui ha. Nhanh lên ta còn ngủ sớm sáng mai còn vô rừng kiếm chút củi với có con thú nào bắt về, sắp đông rồi. "
A Ngưu nói.
" Uhm. "
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã không thấy A Ngưu còn ở. Lục Bảo liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Bây giờ hắn cảm thấy chắc tầm một hai tuần nữa có thể đi được rồi a.
" A !!! "
Đột nhiên đầu hắn đau nhói khó tả, khó thể tiếp nhận cơn đau hắn hét lên nhưng không ra tiếng, có lẽ cơn đau đó quá sức hắn chịu đựng. Chỉ trong vòng hai giây hắn không chịu được liền thiếp đi.
Bây giờ trong đầu Lục Bảo xuất hiện vô số hình ảnh lạ lẫm. Nhưng cũng không xa lạ khi đó chính là hình ảnh của cơ thể này.
Hắn thân là ở cùng cha mẹ ở một ngôi làng nhỏ cách đây khá xa nhưng vào một hôm có một đoàn người mang vũ khí che mặt tấn công và giết hết những người trong làng ngoại trừ trẻ con. Cọn trẻ bị nhốt vào cũi to bằng gỗ, một số đứa trẻ la khóc bị bọn người bịt mặt mang ra chém đầu còn lại đều mất đi lí trí như một con rối. Vì sự việc xảy ra quá nhanh, tự mình nhìn thấy cha mẹ mình bị giết trước mặt hơi thở như ngưng lại.
Cậu cũng là một trong số đó bị bọn người buôn nô lệ xích chung với một bọn trẻ trong thôn. Mà không dám khóc.
Nghe bọn bịt mặt nói chuyện thì biết đang bị áp dải đến Bách Vụ Thành cho bọn buôn người để làm gì đó nhưng làm sao mà biết được.
Khi đoàn đi qua khu rừng Vu Hoa thì đột nhiên một đoàn yêu thú từ đâu lao ra tấn công.
Đứng đầu là một con mãnh hổ lông trắng như tuyết, thân cao gần một bộ ( một bộ = một mét sáu) dài đến một trượng ( một trượng là ba mét ba), móng vuốt mỗi bên đều dài ngang ngửa hai chiếc răng nanh của nó. Nổi bật là hai cái răng nanh dài nửa xích ( một xích ba mươi ba cm) nhuộm đầy máu đỏ do vừa gặp xong bả vai của một thằng trong nhóm người bịt mặt.
" Mọi người cẩn thận. Là Nhất giai yêu thú Bạch Hổ. "
Nghe có người hô vậy thì hình như cả đoàn người bịt mặt run lên chuẩn bị nếu nó lao vào ai thì nhân dịp chạy đi.
" Yêu thú đây á ? Nhất giai ? "
Hiện đang trong đầu chứng kiến từng hình ảnh Lục Bảo ngẩn người ra. May là đây là linh trí lục lại hình ảnh chứ hắn nghĩ nếu hắn ở đây chắc chắn tim bắn ra ngoài.
" Đây là yêu thú a. Tởm a. chuồn trước a."
Hắn nghĩ thầm trước hắn còn nghĩ tìm một vài con yêu thú nhắm rượu mà giờ thì có lẽ không lên đâu, cái mạng bây giờ đang còn không đứng được đây.
Sau khi Bạch Hổ lao ra thì xung quanh bắt đầu tiến tới những tiếng sột soạt trong rừng. Không lâu xuất hiện thêm hơn mười con Bạch Hổ nhưng có vẻ vẫn còn là con non đoán là Nhất giai tình trạng chưa đến.
" Tất nhiên là chưa đến Nhất giai nhìn con kia to kia cơ lại. "
Lục Bảo nói. Hắn giờ biết gì đâu chỉ biết con kia Nhất giai thì đem mấy con con ra so sánh nói. Hắn còn nghĩ Nhất giai là cao lắm tình trạng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện